Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9 giờ

Cậu nhìn đồng hồ đã 9 giờ rồi, bây giờ phải đi lên gặp ông viện trưởng biến thái kia.

Cậu nặng nề lê từng bước lên tầng 20, mỗi bước đi chân như đeo tạ.

Đứng trước cánh cửa có để hai chữ viện trưởng mà Vương Nguyên có chút cảm thấy do dự không biết có nên vào hay không?

"Cốc...cốc" không thể chờ nữa, Vương Nguyên gõ cửa.

"Tôi là Vương Nguyên"

"Mau vào đi" cậu nghe giọng ông ta hào hứng hẳn lên.

"Cạch" cậu đẩy cửa bước vào thì thấy ông ta đang ngồi trước bàn làm việc, ta cầm hồ sơ.

"A, bác sĩ Vương, cậu mau ngồi" anh ta vui vẻ đứng dậy đi về phía bộ sofa.

Vương Nguyên đi đến ngồi đối diện ông ta.

Ông ta rót tách trà, đẩy đến trước mặt cậu, trên mặt hiện lên hàm ý sâu xa.

"Lúc nãy viện trưởng gọi tôi" cậu hay bàn tay đan chéo vài nhau, nhìn tách trà trước mắt.

"À, đây là tiền thưởng cho ca phẫu thuật vừa rồi" anh ta lấy từ túi áo blouses một phong bì, rồi đưa cho cậu.

Cậu thật ra cũng chỉ làm vì trách nhiệm chẳng quan tâm đến tiền thưởng hay gì đó nên nói:

"Không cần đâu, đó là nhiệm vụ của tôi thôi"

Ông ta chịu mà nắm lấy tay cậu, đặt phong bì vào trong, còn sẵn tiện sờ sờ bàn tay cậu.

Cậu có chút mất bình tĩnh rút tay lại, trước giờ cậu ghét nhất là bị người khác sàm sỡ, cảm giác vô cùng kinh tởm và bẩn thỉu.

"Nếu ông đã nói vậy tôi cũng không từ chối" không biết nếu nấn na lâu thêm thì ông ta sẽ làm gì cậu nữa nên cậu đành phải nhận phong bì.

"Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước" cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Nhưng tay cậu vừa chạy vào cửa thì đã bị ông ta ôm từ phía sau, bàn tay sờ loạng trên người cậu.

Cậu bây giờ cảm thấy vô cùng vô cùng buồn nôn.

Cậu muốn đẩy ông ta ra nhưng bị áp người vào cánh cửa, không thể làm gì.

"Viện trưởng ngài là người đã có gia đình, xin tự trọng" cậu vùng vẫy muốn thoát ra.

"Chỉ cần em muốn thì tôi sẽ ly hôn ngây lập tức" anh ta rủ rỉ vào tai cậu, tay cởi từng cúc áo cậu ( au : ông già kia tui cho ông một vé uống trà với diêm vương nha !!! )

Lúc này ở ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, và giọng nói trầm ấm quen thuộc:

"Viện trưởng tôi là Vương Tuấn Khải"

Nghe tiếng anh, ông viện trưởng hoảng sợ bỏ tay ra khỏi cậu, đi nhanh ra mở cửa cho anh.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là cậu tay đang nắm hai vạt áo, quần áo xộc xệch, tóc rối xù, anh liền nhận ra có gì đó không bình thường.

Anh lạnh lùng hỏi: "hai người có chuyện gì à?"

Ông viện trưởng có tật giật mình sắc mặt tái đi lắp bắp trả lời '' chúng tôi chỉ đang bàn chuyện công việc thôi mà ''

Anh nhìn sang cậu thì thấy cậu lắc nhẹ đầu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Anh nắm chặt tay, đi đến bên cậu, cởi chiếc áo vest khoác lên người cậu, rồi tay ôm vai cậu.

"Không sao chứ?" anh dùng ánh mắt ôn nhu hỏi.

"Không sao" cậu lắc nhẹ đầu, gượng cười trả lời.

Anh không nói một lời, dẫn cậu đi ra khỏi phòng, trước khi ra còn tặng cho ông một ánh mắt lạnh thấu xương nói:

"Để tôi biết ai khi dễ cậu ấy, hậu quả tự gánh"

Ông viện trưởng run run, gật đầu như giả tỏi.

Anh dẫn cậu đi đến phòng làm việc riêng của cậu.

Nhẹ nhàng để cậu ngồi lên ghế, anh rót li nước đưa cho cậu, rồi cài lại cúc áo cho cậu.

Cậu nhận li nước từ tay anh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh.

Từ góc này nhìn anh, cậu cảm thấy anh khác xa so với thường ngày, hằng ngày anh mang một vẻ đẹp lạnh lùng, khó gần, bây giờ lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát.

"Có chắc là không sao không?" thấy cậu cứ thờ người ra anh trong lòng anh nổi lên lo lắng.

"Không sao thật mà" môi cậu vẽ lên nụ cười khiến anh an tâm hơn.

"Cậu và ông ta...." anh dừng lại giữa chừng, sợ nói ra sẽ khiến cậu tổn thương.

"Ông....ông ta khi dễ tôi" cậu cuối gầm mặt xuống lắp bắp trả lời.

Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của cậu khiến anh xót xa vô cùng.

Anh ôm cậu vào lòng, tay vỗ vỗ lưng cậu trấn an.

Khi người khác chạm vào người cậu, cậu thấy vô cùng khó chịu, nhưng khi anh ôm cậu, cậu lại không bài xích mà lại cảm thấy an toàn.

"Đừng lo, tôi sẽ giải quyết giúp cậu"

Không nghe cậu trả lời, anh tách cậu ra thì thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, hình như đã ngủ.

Anh đặt cậu nằm lên giường, đắp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài.

Lúc cậu nom vô cùng an tĩnh, mái tóc mềm mượt buông xõa trên mặt gối, đôi mắt to tròn nhắm lại, thấy rõ hàng lộn mi cong vút như cánh quạt, sống mũi cao cao, đôi môi đỏ hồng căng mọng như thạch khiến miệng anh trở nên khô khốc.

Anh sau khi ra khỏi phòng thì rút điện thoại gọi cho ai đó.

"Điều tra về viện trưởng bệnh viện Tứ Diệp Thảo" nói rồi cúp máy

Anh lái xe trở về nhà, vốn hôm nay anh đến là muốn đề nghị Vương Nguyên thành bác sĩ riêng cho Vương Gia, không ngờ lại may mắn cứu được cậu.

Còn lão già khốn kiếp dám lại vậy với cậu, e rằng anh sẽ không khoan dung lắm đâu!!!!

_____________end chương 3____________

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon và mơ đẹp nhé ∩__∩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro