short 2 Giá như ngày đó em đừng quen anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì vậy trời ma xui quỷ ám gì đây, tôi ăn ở tốt lắm mà sao lại cho tôi gặp lại ôn thần đây, haizzz chịu thôi lo về nhanh còn tiếp tục đi học nữa hôm nay tôi có tiết chán thật, đây lại là môn tôi sợ rớt nhất nữa chớ nên phải vác xác vô điểm danh này nọ.

Tôi cố ý che mặt lại và lên ghế nào tránh xa cái con người kia nhất có thể, tướng tôi khá nhỏ con và hơi gầy nữa nên khá nhận ra tôi chăng mà mới gặp tôi có 1 lần cơ mà, chắc không nhận ra đâu. Nhưng tôi đã sai rồi, qua gương Anh ấy đã nhìn thấu tôi rồi, rồi nói nhỏ với ca ca xé vé đừng lấy tiền xe của tôi nữa Anh ta là có ý gì đây cơ chứ?

Cái cảm giác có người cứ nhìn mãi khiến tôi cũng chả có thoải mái gì, vô tình người thương bé nhỏ của tôi nhắn tin đến, khỏi phải nói ra tôi vui đến cở nào.

- Anh đã đến Bắc Kinh chưa, em lo cho anh quá đi mất?

Tôi vừa cười vừa trả lời cô ấy:

- Anh đến rồi, anh đang về rồi còn đi học tiếp, tối nhắn tin sau cho em nhá, thương.

Anh ta thấy tôi cười vui vậy mặt liền biến thành than ngay, tôi nhìn thôi cũng đủ phải mắc cười đau ruột. Thôi kệ mặc xác anh ta, tôi đây không quan tâm. Cũng may phòng tôi cũng gần nên rất nhanh đã đến nơi, tôi bước vội xuống chayh ngay vào phòng đóng cửa lại. Mới đầu tuần đã gặp ôn thần thì cả tuần sẽ xui xẻo mất. Haizzz

Đã rất mệt mỏi lại còn đi học gấp khiến tôi đau đầu. Học hành cũng chả vô được tí nào, thằng bạn thân Kì Lâm của tôi cốc đầu tôi hỏi :

- Bị gì đấy mới đầu tuần tâm hồn đã đu cành cây mất rồi?

Tôi thở dài trả lời :

- Hôm nay tớ cảm xúc lẫn lộn lắm, vừa vui lại vừa cảm thấy bức bối trong người sao ấy.

Nó lôi đầu tôi gục xuống bàn tra khảo :

- Sao kể tớ nghe mới không gặp có mấy hôm mà

Tôi vui cười báo tin vui trước:

- Tin vui là tớ về quê thì đã được mẹ làm mối với một cô bé nhìn cưng lắm và tớ đã thoát ế rồi nhá, bọn tớ xác định học xong sẽ cưới nha, không có đào hoa như cậu nay còn này mai cô nọ nhá.

Kì Lâm làm mặt lố hẳn ra:

- Vậy hén tớ đây chờ, vậy còn chuyện khiến cậu bức bối thì sao?

Tâm trạng tôi trùng xuống :

- Thì tớ gặp ôn thần ấy mà, làm như trên đời hết con gái rồi sao mà lại muốn trêu tớ, tớ là thẳng nhé.

Mặt Lâm hoảng hốt:

- Mà hắn ta là ai, mà có sao đâu chứ xã hội bây giờ thoáng rồi cậu còn sợ cái gì?

Mặt tôi nghiêm trọng :

- Tớ không giỡn nhá, hắn ta là tài xế xe buýt tuyến ra trạm tàu ấy.

- Mấy cái hạng ấy đừng dính vào không cậu lại khổ nhá, bọn hắn làm cái nghề đó mà thì ngoài đường biết bao nhiêu đứa bên cạnh đếm sao cho xuể chứ.

Tôi cố nặn ra nụ cười:

- Um được rồi cảm ơn cậu, thôi học đi kìa.

Về thì tôi cũng đắn đo suy nghĩ ghê lắm ấy chứ, và cũng 1 phần tôi đã có tiểu My rồi không hơi đâu suy nghĩ thêm nữa.

Nhưng càng lúc tôi càng chán cô ấy, mặc dù chỉ mới quen nhau có đến 1 tuần nhưng bản tính chiếm hữu cũng như quản tôi quá chặc, tôi đi đâu làm gì cô ấy cũng hỏi, ngay cả quyền riêng tư QQ của tôi cô ấy cũng quản bắt tôi phải giao tài khoản QQ cho cô ấy, tôi chán chết được, bản tính của tôi là thích tự do nhưnh cô ấy cứ vậy. Càng lúc tôi càng mệt mỏi, Lâm Lâm lại khuyên tôi nên suy nghĩ cho cô ấy, tôi là người không biết cách nói chuyện nên giao cho nó xử lí, cô ấy cũng sợ và bắt đầu thay đổi rồi. Nhưng một khi tôi đã chán thì khó mà quay lại như lúc ban đầu.

Mỗi ngày cô ấy vẫn quan tâm tôi đến nỗi Lâm Lâm cũng phải ganh tị nhưng với tôi lại hoàn toàn ngược lại, tôi chán mọi thứ đến nỗi không muốn trả lời bất kì tin nhắn nào của cô ấy nữa.

Đúng lúc đó anh ấy lại xuất hiện, anh chủ động nhắn tin cho tôi:

- Chào em

Thấy số tôi lại thắc mắc không biết là ai nên hỏi lại :

- Anh nào, ai đấy?

- Anh là Vương Tuấn Khải tài xế đây.

Lại là anh ta, nản thật mà dù sao tôi cũng đang khá chán nên vờn với anh tí:

- À vậy hả, thấy anh mấy hôm nay không nhắn tưởng anh chỉ đem tôi ra giỡn chơi thôi chứ.

Anh ta trả lời rất nhanh :

- Tại anh bận quá hôm nào cũng làm về khá khuya mệt nên ngủ, anh đâu nói chuyện với em được.

- Vậy sao chứ không phải là bận quan tâm người yêu anh à .

- Anh làm gì có người yêu cơ chứ.

- Vậy sao?

- Um mà mai em rảnh chứ gặp anh được không?

- Dạo này e rảnh nên được.

Để tôi xem anh làm được gì, muốn đem tôi ra đùa giỡn như lời Lâm Lâm nói, vậy anh đã thua tôi 1 keo rồi, xã hội này đã dạy tôi trở nên mạnh mẽ và tự mình phải vượt qua. Tôi đã từng bị gạt nhiều lần khi mới chân ướt chân ráo đặt chân lên cái đất phồn hoa này, nhưng nó lại là một kinh nghiệm sống sau này cho tôi, dạy tôi tự ngã tự đứng lên được, và theo chơi với Lâm Lâm một thời gian cậu ấy cũng đã giúp tôi mài dũa và dần hoàn thiện bản thân mình hơn, đôi khi phải sống không đúng với bản chất của mình thì mới tồn tại được ở cái nơi này .

Nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính tôi chỉ ở nơi nsyf chưa đến 1 năm dù có tạo cho bản thân cái vỏ bọc hoàn chỉnh thì dĩ nhiên cũng có chổ hở, mà nhờ vậy anh ta đã đánh vào tâm lý của tôi.

Hôm sau tôi rảnh thật, hết tiết trên lớp liền nhận được cuộc gọi bảo anh ta đã đến trạm ở trước trường tôi và tôi cũng vội vã chạy ra theo anh ta chơi 1 vòng sẵn khám phá những ngóc ngách Bắc Kinh mà tôi chưa được đến, anh ấy chạy mà cứ nhìn tôi mãi qua gương chiếu hậu cũng một phần khiến tôi bực, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy anh ấy cũng đẹp trai lắm chứ bộ cao ráo, nước da màu đồng săn chắc mặc dù chỉ ngồi xe mãi, đôi mắt nhìn rất có hồn và cuốn hút nhưng cái tôi thích nhất là nụ cười của anh ấy lộ ra 2 cái răng khểnh kia kìa đáng yêu quá đi.

Đang lân lân mãi nhìn gương mặt thì tôi chợt sượng mặt khi đôi mắt tôi lia xuống bàn tay trái của anh ấy, ngón áp út đã đeo nhẫn bạc thoạt nhìn tôi biết ngay đó là nhẫn cặp đúng theo lời nói của Lâm Lâm tên này lăng nhăng thật. Tôi tự hiểu nên quay mặt sang cửa sổ ngắm cảnh và không còn tí niềm vui nào cả, tự dưng cảm giác trong tôi khác hẳn giống như ghen vậy mà ta đã, là gì của nhau đâu cơ chứ.

Tôi ban đầu còn cười nói nhưng sau đó im bặt, Khải anh ấy cũng dần nhận ra sự thay đổi đó từ tôi khi đến trạm cuối anh ấy mới quay sang hỏi tôi:

- Nguyên à em sao thế, sao lại im lặng thế?

Tôi dường như không muốn trả lời câu hỏi đó, anh ta làm tới tiến đến và nắm tay tôi, tôi trở nên cáu và giật tay ra, và tôi bỏ xuống xe, anh ấy chạy theo lôi tôi lại nói chuyện phải quấy:

- Thấy em khác khác rồi nha, sao nói anh nghe nè.

Tôi lại hất tay anh ra:

- Không gì cả chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.

- Thật không đừng giấu anh nha.

Máu điên vẫn cuộn trào trong người nên tôi quyết định xuống ở trạm tiếp và về phòng luôn, đúng là lừa người mà. Tôi bước xuống với khuôn mặt không mấy vui, mà lạ thật nhỡ tôi và Khải đâu là mối quan hệ gì mà tôi như ghen ấy nhĩ.

Về đến phòng anh ấy lập tức gọi cho tôi:

- Nguyên à anh biết em có gì đó giấu anh nói đi mà, anh thấy em vậy anh khó chịu lắm.

- Tôi không có gì cả mà, quan tâm tôi làm chi cho phí sức đi mà quan tâm người yêu của anh kìa anh Khải ạ.

Hắn ta chợt im lặng 1 hồi rồi nói tiếp:

- Anh đã có người yêu rồi thì đã sao, tình cảm của anh với người đó nhạt rồi và anh chợt nhận ra anh thích em mất rồi Nguyên à.

- Thật nực cười nha nếu như anh đã ye người thứ nhất thì tại sao lại tìm đến người thứ 2 là tôi mà tôi lại là một thằng con trai cơ chứ.

Anh ta vừa nói vừa cười:

- Thì đó mới là vấn đề anh và cô ta nhạt rồi anh thương em, cho anh cơ hội đi mà nếu em không ghen thì làm người yêu nhỏ của anh nhé.

- Ai ai thèm ghen cơ chứ tôi hơi đâu ghen với người dưng cơ chứ.

Cảm giác như vậy trong tôi là gì, tại sao tôi lại có suy nghĩ và nói ra như vậy cơ chứ, nó sai trái cơ mà tôi đến sau cơ mà sao tôi như thế được, không không thể.

Anh ta đắt ý cười:

- Vậy em chấp nhận rồi nha người yêu nhỏ của anh. Thương nè.

Bắt đầu mối quan hệ mới vậy tương lai sẽ ra sao đây cơ chứ, trong tôi bây giờ rối quá anh ấy cứ tỏ ra quan tâm tou làm tôi không muốn ở bên người con gái tôi chọn nữa, thậm chí tôi còn tắt thông báo và xoá tin nhắn của cô ấy khi tôi bên cạnh Khải. Dẫu biết nó sai trái nhưng tôi sẽ không để nó đi quá tầm kiểm soát của bản thân tôi đâu, tôi làm được.

4/6

Chap sau định H mấy cô thấy sao. Nếu không thích H thì nói tui nhé tui lướt luôn tại nếu có H mó gây cấn hơn. 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan