Chương 1 - Duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải, 6 tuổi, tuy còn là một đứa trẻ nhỏ nhưng khí chất tiêu soái, vẻ đẹp rạng ngời không thể bị che dấu dưới lớp vỏ bọc ấy, dường như mọi vật xung quanh như cơn gió nhẹ, trận mưa phùn hoặc trực tiếp là những người nhìn cậu hiện diện trong đồng tử của mình đều có thể dừng hẳn một nhịp cuộc sống chỉ để an tĩnh ngắm nhìn cậu bé lạnh lùng vô cảm ấy. Nếu đây không phải là viện mồ côi, nếu không phải cậu luôn trưng bộ mặt bất cần đời ấy, luôn thu mình trong góc cửa sổ cả ngày thì Vương Tuấn Khải sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa. Một tháng trước, cậu còn là đại thiếu gia của bang phái "Thiên Bàng", cha cậu là người đứng đầu thế lực mạnh nhất vùng phương Nam, được sống trong sự bảo bọc ấm áp sau bờ vai vững chắc của cha, tưởng chừng như khi trưởng thành sẽ trở thành người đứng đầu oai vệ, hùng dũng như cha mình. Nhưng khi cậu tỉnh dậy trong màn đêm khói lửa mịt mù, cha cậu người bê bết máu ôm cậu trao cho thân tín của mình- Tiểu Khải, con nhất định phải sống! - Đoạn ông liền buông bàn tay nhỏ nắm chặt không rời, khụy xuống đau đớn dưới trần nhà rực lửa đang rơi xuống.

- Chaaaaaaa......

Vương Tuấn Khải khóc nức nở, đôi mắt ngấn lệ ấy giờ chỉ nhìn thấy hình ảnh cha mình gục đổ trong tòa nhà cháy rực lửa. Bị Tiểu Mã ca, thuộc hạ của cha mình ôm chặt và chạy thoát biến mất nhanh chóng trong màn đêm. Nhưng tưởng chừng ác mộng sẽ kết thúc, Tiểu Mã ca một mình ôm cậu chạy thục mạng trong đêm mặc dù chính vai và chân đều trúng đạn, máu không ngừng tuôn chảy cả đoạn đường. Bảo vệ cậu bé khỏi những tên sát thủ như hổ đói, báo dữ không ngừng đuổi chạy phía sau, băng qua cánh rừng, bao nhiêu đoạn đường tối mịt không đèn 

- Thiếu gia,... tôi xin lỗi... không thể dạy cậu tập chạy xe đạp nữa... cậu nhất định phải sống tốt!- Tiểu Mã ca vừa nắm chặt vô lăng, đôi môi tái nhợt không ngừng rung lên. Đoạn anh mở cửa xe xô ngã Vương Tuấn Khải, vì bất chợt bị hất ngã, cậu bé đập đầu xuống bãi cỏ bên đường và ngất đi. Đêm ấy, cách cô nhi viện không xa cả khung trời rực đỏ và tiếng nổ xé tai của một chiếc xe đen khiến mọi người kinh sợ, và cậu bé Vương Tuấn Khải xuất hiện tại cô nhi viện trong đêm kinh hoàng đó,nhiều người phỏng đoán rằng cậu chính là người thân của người đàn ông gặp tai nạn trên xe, vì thế mới lầm lì không chịu nói, không chịu cười suốt ngày chỉ chui rủi một mình trong góc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc cho mọi người có khuyên nhủ, động viên thì cậu cũng bỏ ngoài tai, như một con người bất cần đời.


Vào một buổi trưa mưa phùn nhẹ nhàng hạ cánh trên bãi cỏ bốn lá xanh tươi, một người đàn ông trung niên cao ráo, gương mặt anh tuấn với phong thái lịch sự nhẹ nhàng đi đến bên Vương Tuấn Khải - cháu... là Tiểu Khải..?

Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ nhàng nâng đầu và nhìn phớt lờ người đàn ông trước mặt, cậu không chịu nói đã hơn 1 tháng, không ai biết cậu từ đâu tới, tên gì nhưng tại sao người này lại biết tên mình. 

- Ánh mắt này, đúng là giống anh ấy... con nhất định là Vương Tuấn Khải rồi, ta xin lỗi đã để con ở đây lâu như thế, gian khổ vô cùng ta mới truy tìm được con thông qua chút thông tin ít ỏi cuối cùng mà Tiểu Mã để lại.- Người đàn ông mừng rỡ ôm chầm lấy cậu.

Vương Tuấn Khải hốt hoảng vì đột nhiên bị ai đó chạm vào người liền bật dậy phản kháng, cậu bé cảm thấy đau đớn như lửa đốt nếu ai đó xa lạ chạm vào mình, ghét cảm giác nhìn trực diện vào ai đó. Người đàn ông bất ngờ bị cậu vùng vẫy xô ngã xuống sàn nhà, bóp tiền và bút máy văng tứ tung. Sơ đi vào thấy tình trạng Vương Tuấn Khải kích động và người đàn ông lịch sự ấy không ngừng van nài, nắm chặt hai tay cậu bé, liền đi đến bên cậu

- Tiên sinh, xin ông đừng kích động như thế, cậu bé này cả tháng nay ai lại gần đều phản kháng dữ dội, tinh thần không ổn định lắm!

Vương Tuấn Khải vùng vẫy và té xuống, khoảnh khắc trước khi tay mình chạm vào thì dường như ánh mắt lạnh lẽo như băng ấy vô tình được một tia nắng ấm soi sáng, tâm hồn cậu đột nhiên bình tĩnh lại. Cảm giác gì lạ lẫm như thế? Tại sao con tim lúc nào cũng đau đớn này lại không đau nữa? Hai tay bất chợt cầm lấy chiếc ví nâu sang trọng ấy nhìn một hồi. Cả vị tiên sinh kia và Sơ đều bất ngờ trước hành động kì lạ của cậu bé, ông lại gần nhìn cậu và đột nhiên mỉm cười đưa tay xoa quả đầu nhỏ bé ấy.

- Đây là thiên thần nhỏ của chú đấy,.... Tên là Vương Nguyên.- Ông niềm nở nhìn vào bức ảnh nhỏ được kẹp trong ví, giọng nói ấm áp lạ thường mà giới thiệu với cậu.

Vương Tuấn Khải tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong ví, không một lý do nào giải thích được một người chịu đả kích lớn đến nỗi cuộc sống xung quanh đang diễn ra mà cậu cũng không hề hay biết, là ngày hay đêm cũng không quan trọng như Vương Tuấn Khải lại chỉ vì nhìn thấy hình ảnh một cậu bé bụ bẵm tròn trĩnh trắng trẻo ấy mà tiếp tục sự sống tưởng chừng như đã ngưng của mình. Trong bức ảnh nhỏ ấy, cậu bé chừng 2 tuổi, mặc chiếc áo đỏ hồng hồng nở nụ cười tươi ấm áp và ngọt ngào nhất thế gian ánh mắt như được hàng triệu vì tinh tú cư ngụ, thân hình tròn tròn ngồi trên ngựa gỗ. Ánh mắt hướng đến ống kính như muốn gửi đến sự ấm áp, vui vẻ đến cho những ai có cơ hội nhìn thấy bức ảnh quý hiếm ấy. 

Vương Tuấn Khải nhìn bức ảnh một hồi, vô thức cất giọng nói thanh trong của mình mà nói 2 từ duy nhất, lần đầu tiên mở miệng nghe được giọng nói của cậu bé lãnh băng ấy.

- Vương Nguyên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro