Chương 2- Lý do để sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm ấy, Vương Tuấn Khải được người đàn ông trung niên nhận nuôi. Các sơ đều vì cậu có được một gia đình hạnh phúc mà cảm thấy vui mừng hẳn lên dù biết rằng sẽ không được gặp cậu bé vẻ đẹp rạng ngời ấy nữa. Vương Tuấn Khải cũng không để tâm đến tất cả chuyện gì đang xảy ra bên mình, chỉ loáng thoáng biết được rằng cha cậu lúc còn sống là bạn thân của người đàn ông nhận nuôi cậu, trước khi Tiểu Mã ca xảy ra chuyện đã nhắn gửi nhờ ông chăm sóc, bảo vệ cậu vì tìm kiếm khó khăn nên hiện giờ mới rước cậu về đến bên mình. Trùng hợp thay người đàn ông ấy lại họ Vương giống cha cậu, vì thế trên những đống giấy tờ thủ tục dài ngoằng cũng đỡ phải sửa đổi tên họ. 

- Tiểu Khải, ta hy vọng con sẽ sớm thích ứng với gia đình mới này. Cả ta và Linda đều rất mong chờ sự gia nhập của con, ta nhất định sẽ thay Trịnh ca chăm sóc tốt cho con! - Đoạn ông dừng lại cuộc trò chuyện mà chỉ có ông nói, cậu thì quay đầu về phía cửa sổ không ngừng ngắm nhìn cảnh vật. Từ trong túi áo, đưa cho cậu một vật nhỏ và nắm chặt lấy bàn tay ấy.

- Đây là hình Nguyên Nguyên chụp trong sinh nhật 2 tuổi, con xem nó ham ăn cầm cả 2 chiếc bánh bự miệng còn dính đầy kem mà cười rạng rỡ chưa này! - Ông Vương từ tốn, luôn mỉm cười khi nói đến thiên thần nhỏ của mình, khi biết được Tuấn Khải là vì nhìn thấy hình Nguyên Nguyên mà bình tĩnh hẳn lại, cảm thấy đứa con nhỏ này của mình có lẽ sẽ là lý do duy nhất khiến Vương Tuấn Khải chấp nhận một cuộc sống mới, ông liền trao  những tấm hình quý hiếm của bảo bối nhà mình cho cậu.

Vương Tuấn Khải đón nhận lấy tấm hình, trân trọng cầm trên tay, nhìn chăm chú suốt cả đoạn đường dài. Cậu sẽ được chuyển lên phương Bắc sinh sống, rời xa khỏi vùng phương Nam đau thương này, sẽ quên được những mất mát đau thương đó ư, chắc chắn không! Nhưng sẽ tiếp tục sự sống được đánh đổi bằng tính mạng của cha và tiểu Mã ca ư?  Vương Tuấn Khải khi nghĩ đến vấn đề này đều bất giác nhìn vào tấm hình trên tay, nếu là trước đây cậu cũng chỉ có một đáp án, và hiện giờ có thể không? Không chắc nữa, nhưng cậu muốn biết, muốn đến gặp con người dù chỉ nhìn thấy qua bức ảnh lại có thể khiến cho tâm trí cậu lại có sự suy nghĩ, tim không đau đớn như lửa thiêu khi nghĩ về cha nữa. 

Đến biệt thự to lớn nhà họ Vương, cũng như thế lực mạnh mẽ của cha cậu như hồi ở phương Nam, dòng tộc họ Vương là dòng tộc lớn và giàu có nhất vùng phương Bắc, họ mang nguồn gốc tổ tiên giữa dòng máu Âu và Trung Quốc cổ đại, nên nhận được sự hậu thuẫn vững chắc từ những thế lực mạnh mẽ của cả 2 quốc gia. Khác với những gì dự đoán của Vương Tuấn Khải là cậu sẽ được gặp cục bột trắng tròn vo ấy khi đến đây, nhưng lại được biết rằng con người ấy đang trên đường từ Anh Quốc trở về, vì thế trong 1 tuần liền Vương Tuấn Khải lại trở về tình trạng lầm lì không nói như hồi ở cô nhi viện. Vương tiên sinh dù có mở lời thế nào cũng không làm cậu ngoáy đầu lại nhìn hoặc trả lời 1 câu ngắn gọn, bất đắc dĩ thu xếp cho cậu bé vào ở phòng của Vương Nguyên bảo bối. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào phòng, Vương Tuấn Khải liền cảm nhận được bầu không khí ấm áp của gia đình, không gian như một nơi ở của thiên sứ với khung cảnh đầy màu trắng và đồ chơi, thú bông khắp phòng. Cậu dường như thấy được trở lại với vòng tay ấm của gia đình, mấy ngày sau đó cậu đều không chịu rời khỏi phòng Vương Nguyên, thỉnh thoảng người làm thấy cậu ngồi trên bậc cửa sổ to lớn nhìn ngắm cổng vào như một mỹ nam tử nhỏ nhắn an tĩnh trong chính thế giới của mình, chốc chốc lại thấy cậu bới hết đồ chơi của cậu chủ Nguyên Nguyên mà chơi đùa, nhưng tuyệt nhiên không thấy cậu cười hoặc nói chuyện mà chỉ suốt ngày giam lỏng chính mình trong phòng, không cho ai khác bước vào thế giới riêng của mình. Cho đến một hôm.

Linda, nữ chủ nhân của biệt thự họ Vương và là mẹ của Vương Nguyên xinh xắn đang hối hả vừa ôm bảo bối vừa chạy vào đại sảnh.

-Ông xã, Tiểu Khải thế nào rồi? Thằng bé có bị gì không sau biến cố khủng khiếp đó? Nhận được cuộc gọi của anh, em liền bế Nguyên Nguyên trở về .

- Lúc đầu thằng bé không chịu theo anh về cho đến khi... - ông Vương nhìn bảo bối của mình khẽ cười và đưa hai tay ôm chặt, xoay lưng tiến về hành lang.

Vương Tuấn Khải lúc này đang đùa nghịch cùng với chú gấu bông nâu to đùng, bỗng vài tiếng bước chân nhẹ của ai đó làm cậu cảnh giác, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thiên thần nhỏ bé đang bước vào, từng bước chân nhỏ nhẹ như chập chững đi không vững. Thấy anh liền nở nụ cười và bi ba bi bô cất tiếng

- Ca....- Vương Nguyên nhỏ bé được ba dặn đã mang một ca ca đến cho cậu, cùng cậu chơi đùa, sinh sống, cùng nhau trưởng thành. Khỏi nói cậu bé Vương Nguyên mừng đến cỡ nào, thường ngày đều là một mình cậu chơi đùa trò chơi với mẹ hoặc người làm, cậu mong có một ca ca cùng vui đùa, có thể bảo vệ cậu bé khỏi tiếng sấm sét ghê rợn hằng đêm.

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên khi Vương Nguyên đưa hai bàn tay nhỏ tròn trĩnh ra nắm lấy hai tay mình, cậu chỉ nhìn chăm chú vào Vương Nguyên, quên mất cả việc chào nói. Còn cậu bé Vương Nguyên tưởng chừng ca ca không thích mình liền chập chững lại gần thùng đồ chơi lục lọi một hồi liền đưa gấu bông Panda mình yêu nhất cho Vương Tuấn Khải

- Cho... - cậu bé cười tươi nghĩ thầm ca sẽ thích khi mình chia sẻ. Thấy ca ca không động tĩnh gì vẫn nhìn cậu không dứt, tiểu Nguyên Nguyên khó hiểu gãi gãi đầu lại chạy đông chạy đáo ôm một mớ đồ chơi nào máy bay, xe hơi đến đưa trước mặt Vương Tuấn Khải

-Cho ca ca .... Tiểu Nguyên thích ca ca, máy bay, gấu đều cho ca hết-  cậu bé Vương Nguyên khi thấy ca ca này trong lòng đã rất vui mừng, rất thích người này, cậu đơn thuần chỉ nghĩ chia sẻ hết những gì mình yêu thích thì ca ca cũng sẽ vui vẻ chơi đùa với mình.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên khóe mắt ướt đẫm, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ, liền ôm chầm lấy Vương Nguyên, còn cậu bé đột nhiên bị ôm chầm lúc đầu cũng hoảng sợ nhưng thấy ca ca khóc liền lấy hai bàn tay nhỏ xoa xoa đầu Vương Tuấn Khải - Ca ca đừng khóc, có tiểu Nguyên ở đây, tiểu Nguyên sẽ ở bên cạnh chơi với ca ca mà. 

Thế là hôm ấy, trên chiếc áo nhỏ của Vương Nguyên ướt đẫm nước mắt và tiếng khóc nức của Vương Tuấn Khải, cậu nghĩ đến cha mình, nghĩ đến tiểu Mã ca, họ đã hy sinh mạng sống quý báu của mình chỉ để cậu được sống, hiện giờ đây cậu đã chắc chắn đáp án của mình

- Cha, tiểu Mã ca, con sẽ sống, con sẽ sống thật tốt! - Vừa nghĩ thầm, cậu vô thức ôm cậu bé Vương Nguyên như nâng niu báu vật vừa mới tìm được sau cuộc hành trình tìm kiếm gian truân - Con đã tìm được lý do để tiếp tục sống... Vương Nguyên!!!

Ngoài cửa, Linda cũng khóc theo cậu trong vòng tay của Vương tiên sinh , nhìn thấy 2 hình bóng nhỏ bé dựa vào nhau, cậu lớn thì khóc nức nở như được giải thoát sau bao ngày giam lỏng chính tâm hồn mình, cậu bé thì đơn thuần ấm áp xoa xoa đầu anh mình, chốc lại ôm chầm đầu của Vương Tuấn Khải như muốn bảo bọc lại ca ca dù chính mình nhỏ bé hơn hẳn, hình ảnh như thế ai có thể kìm được sự xúc động mà không chảy những giọt nước mắt hạnh phúc không? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro