Chương 4- Nhận ra.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Linda, sắp đến giờ bắt đầu cuộc thi rồi! Anh đã sai quản gia, tất cả người làm đi tìm mà vẫn không tìm ra Nguyên Nguyên, em nói xem rốt cuộc thằng bé đã đi đâu rồi?- Vương tiên sinh, hối hả đi đi lại lại trong đại sảnh, miệng không ngừng lo lắng. Hôm nay là một ngày trọng đại của cả gia đình, Vương Nguyên thiên thần bảo bối của cả nhà hôm nay sẽ tham dự cuộc thi chung kết giải piano thiếu niên toàn quốc, với tài năng thiên bẩm của cậu thì việc thắng cuộc thi là điều mà mọi người đều mong đợi. Ấy mà sáng nay, cả nhà cuống cuồng tìm đều không thấy bóng dáng nhị thiếu gia đâu cả.

- Anh ngồi xuống đi, anh đi qua đi lại đến chóng cả mặt! Đừng lo, Nguyên Nguyên sắp về rồi, ta ra xe đợi đi!- Trái ngược lại vương phu nhân lại bình tĩnh ngồi nhấp ngụm trà, an ủi ông chồng sốt ruột kia.

- Đã đến giờ này... Mà em còn ngồi uống trà, bình tĩnh...- Bỗng nhớ đến điều gì, Vương tiên sinh bỡ ngỡ lên tiếng- Tiểu Khải ra tay rồi hả?-

- Ai chứ, trị được bảo bối cứng đầu nhõng nhẽo của anh chỉ có Tiểu Khải nhà này thôi!

Bóng dáng cao lớn của một thiếu niên đẹp từ tranh vẽ nhẹ nhàng bước lên bậc dây thang, anh toát lên khí chất cao ngạo lạnh lùng như muốn đông cứng đối phương mỗi khi nhìn vào người khác. Mở cánh cửa nhỏ ra, miệng bất giác nở nụ cười mê hồn để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu. - Lo lắng lắm sao? Anh nghĩ em dễ dàng vượt qua như chơi!- cất tiếng nhỏ nhẹ, đủ để đối phương nghe thấy.

Vương Nguyên dáng người mảnh khảnh cao ráo tay ôm cuốn nhạc phổ, mắt nhắm định thần đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Trông như một tiểu hoàng tử đang nhẹ nhàng ngủ say trên nền cỏ xanh tươi. Nghe thấy giọng nói của anh, cậu từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà mỉm cười. 

- Tiểu Khải, đàn cho em nghe đi!- Nhẹ nhàng yêu cầu anh, mắt hướng về chiếc ghi-ta đặt ở góc phòng.

- Em lại nháo rồi!

- Anh đàn em nghe, em sẽ có dũng khí và trạng thái tốt hơn khi lên sân khấu- Không quên dùng ánh mắt ngọt ngào hơn mật nhìn anh.

Vương Tuấn Khải cầm lấy chiếc ghi-ta ngồi bên cạnh cậu, bắt đầu dùng ngón tay dài thon thả gảy những nốt nhạc đầu tiên, còn cậu thì xoay người lại nhìn từng cử chỉ tiêu soái của người trước mặt. Ngày trước, cậu muốn cùng anh đàn piano, nhưng anh có quá nhiều việc phải lo, nào là bảo vệ cậu, học tập tốt, học nghi thức, học võ, tìm hiểu về việc kinh doanh của gia tộc,... Chẳng có thời gian tập đàn, vì thế chọn đàn ghi-ta vừa dễ dàng vừa dễ lay động lòng người mà luôn mang nét thân thuộc, những âm thanh ấm áp. Vương Nguyên luôn nói rằng Vương Tuấn Khải khi đàn ghi-ta là toát lên vẻ đẹp trai nhất trần đời, những nốt nhạc phát ra từ bàn tay anh luôn mang lại sức mạnh cho cậu, có dũng khí làm bất cứ việc gì. Cũng chỉ có Vương Tuấn Khải mới biết mỗi khi khẩn trương Vương Nguyên đều trốn lên " tổ ấm Khải Nguyên", nằm nhìn ngắm trần nhà đầy nắng hay chỉ đơn giản ngồi chờ giây phút anh tìm được mình. 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của mẹ Linda, chốc lát sau Tiểu Khải đã dẫn được bảo bối cứng đầu về, khi lên xe cũng không quên tỏ dáng vẻ dễ thương chuộc lỗi với ba mẹ. Nhưng ai lại có thể trách mắng Nguyên Nguyên được khi Tuấn Khải luôn bênh vực em chằm chằm. Hội trường cuộc thi tầm cỡ toàn quốc đã đầy ấp khách mời, giây phút cánh cửa to lớn mở ra nghênh đón gia đình Vương gia, toàn bộ khách trong hội trường dường như ngưng bặt mọi hành động, ngẩng đầu nhìn theo từng bước chân của gia đình bốn người kia. Người bố trung niên toát lên vẻ lịch lãm của người đàn ông mê hoặc, người mẹ ắt hẳn là con lai bởi mái tóc vàng làn da trắng. Nhưng quan trọng là tất cả nữ giới và nam đều bị lôi cuốn bởi mọi cử chỉ, bước đi của hai thiếu gia. Người anh thì dáng người cao lớn, khí chất mang vẻ lạnh băng như những tổng tài mặt lạnh bước ra từ truyện, khoác trên người bộ vest đen tiêu soái lãnh đạm cả đường đi đều không cười không nói nhưng đủ để khóa chặt đồng tử của mọi người nhìn vào. Người em thì chói lóa như ánh hào quang tỏa vây, ánh mắt phóng điện, đôi môi nhỏ hồng cùng làn da tuyết trắng tưởng chừng nếu không phải đang khoác trên mình bộ vest trắng sẽ lầm tưởng là một nàng công chúa tóc ngắn nào đó. 

- Sau đây thưa tất cả các vị quan khách, sẽ là màn trình diễn của Vương Nguyên thiếu gia, người được mệnh danh là thiên tài piano nổi tiếng chỉ mới 13 tuổi....- MC trên đài nhiệt liệt giới thiệu.

Phía sau cánh gà, Vương Nguyên một tay nắm chặt lấy rèm đỏ treo tường trông khá lo lắng nhìn về phía dàn khán giả. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu xoa nhẹ, cậu vội quay lưng lại, bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh. Cả hai không nói lấy một lời, nhưng trong lòng lại hiểu rõ ý nghĩa mà đối phương muốn truyền đạt, chỉ mỉm cười nhẹ khi nhìn vào mắt của nhau. Vương Nguyên chậm rãi bước về phía đàn piano, khán phòng rộ lên tiếng vỗ tay dài vang. Hai tay đặt trên phím đàn với tư thế chuẩn bị, cậu quay về phía gia đình mình rồi bắt đầu vang lên những âm thanh rung động lòng người. Mọi người như bị cuốn hút bởi những nốt nhạc ấy, đều nhìn về một hướng đàn piano nơi có một người đang dùng đôi tay đầy ma thuật biểu diễn bản nhạc sống động lòng người. 

Khi dàn ban giám khảo hô to " chúc mừng thí sinh Vương Nguyên đã đạt giải nhất cuộc thi piano thiếu niên toàn quốc". Cậu vui mừng nhận lấy cúp từ tay họ và lao nhanh xuống sân khấu, anh đứng đó vẫn nụ cười lộ rõ răng khểnh trông hơi ngốc nghếch, dang rộng hai tay chào đón cậu. Còn 2, 3 bậc thang nhưng Vương Nguyên không quan tâm, nhảy mạnh một cái lao vào vòng tay ấm áp của anh. Vương Tuấn Khải nâng cậu lên cao, tay Vương Nguyên vòng qua cổ anh, ôm chặt lấy người đối diện, hình ảnh này được nhiều nhà báo chụp lại và lưu trên số báo âm nhạc cho đến nhiều năm sau người ta vẫn thấy được vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của hai cậu.


Cầm chiếc cúp nhỏ đặt vào tủ kính cẩn thận, Vương Nguyên lùi lại vài bước ngắm nhìn, lại nhìn qua tủ kính cao lớn kế bên thở ra một hơi dài. - Tiểu Khải anh nhìn xem, ngay cả tủ kính đựng bằng khen, cúp của anh đều cao và nhiều hơn em luôn đấy!. 

Vương Tuấn Khải đang chăm chú xem lại từng tấm hình chụp Vương Nguyên trên sân khấu, bỗng ngẩng đầu lên nhìn. - Tiểu Khải....? Anh nhớ ngày trước em đều chạy theo anh gọi Ca Ca, sao giờ lại bắt chước mẹ gọi Tiểu Khải.- Đoạn anh đến gần véo nhẹ vào má em. 

Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt ửng hồng nhẹ, lo sợ người đối diện phát hiện được liền cúi xuống. - Em ... Lớn rồi... Đâu thể lúc nào cũng bám lấy áo anh gọi ca ca, người ngoài nhìn vào cười chết!- Cậu giả vờ viện đại một lý do.

Vương Tuấn Khải lấy tay so đỉnh đầu cậu, khẽ chê cười. - Lớn rồi sao anh thấy vẫn lùn hơn anh nửa cái đầu thế, xem ra em phải cố gắng lắm mới đuổi kịp chiều cao của anh đó.

- Tại sàn nhà chỗ em đứng nó thấp hơn! Em đi uống sữa đây, sau này cao hơn anh đừng có mà khóc đòi xoa đầu em!- Cậu ngượng ngùng chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng che dấu vẻ mặt đỏ ửng của mình. Chỉ nghe thấy phía sau là tiếng cười dài của anh.

Đúng rồi, đến giờ Vương Tuấn Khải mới để ý đến bảo bối mà mình luôn bảo vệ đã không còn gọi ca ca nữa mà thay vào đó luôn dịu dàng gọi tên anh " Tiểu Khải em muốn ăn gà rán! Tiểu Khải đàn cho em nghe!,..." Nhưng nghe thấy cậu gọi tên mình như thế, càng có cảm giác cả hai đã gần nhau hơn, thân thương hơn, từng tiếng Tiểu Khải phát ra từ miệng cậu làm cho anh cảm thấy tên mình thật sự rất đẹp. Nhưng một điều mà anh không ngờ tới, là lý do tiểu bảo bối Vương Nguyên của anh thôi không gọi ca ca nữa là vì đã nhận ra thứ tình cảm len lỏi trong suốt những năm tháng trưởng thành không những là cảm giác thương yêu một người anh mà còn hơn thế. Vương Nguyên luôn bên anh trên từng bước chân, nẻo đường, và cũng tùy theo năm tháng mà vẻ đẹp anh tuấn của Vương Tuấn Khải càng không thể che giấu mà bộc phát ra, bao nhiêu cô gái theo đuổi viết thư tình đều bị anh lạnh lùng từ chối, cậu cũng không để ý gì chỉ đi theo cái kéo tay của anh như thế. Cho đến khi, bắt gặp ánh mắt ôn nhu duy nhất mà anh chỉ dành cho mình, nụ cười răng khểnh của mình đã vì cô gái nào đó đi bên cạnh anh mà chiếm lấy. Cậu mới bừng tỉnh ra, không lập tức đi về phía anh nữa, mà trốn trong góc hành lang ôm lấy tim mình vừa cảm thấy nhói đau. Sau đó dò la được cô gái ấy là Phạm Tử Nguyên, chủ tịch câu lạc bộ hợp xướng, và là tay đàn piano, tuy tóc ngắn ngang vai không dài thước tha dịu hiền nhưng với làn da trắng ngần và nụ cười đẹp đủ để phong làm hoa khôi của trường. Chức chủ tịch hội học sinh của Vương Tuân Khải thiếu gì cơ hội tiếp xúc với nhiều người đẹp, và cậu giận lẫy anh trong vòng 1 tuần mà chính Vương Tuấn Khải không hay biết mình phạm lỗi gì. Mỗi đêm cậu không ngủ được, nghĩ tới hình ảnh ấy như một bức tranh đẹp len lỏi tia nắng, lòng cậu lại nhói lên từng đợt đau vô danh, tưởng như mình bị bệnh tim lại không muốn cả nhà vốn đã lo sốt vó nếu cậu có tí cảm cúm liền bí mật gặp bắt sĩ Đặng riêng một mình và yêu cầu ông giữ bí mật. Vốn có bằng cấp cả về tâm lý học, từ những triệu chứng mà cậu kể, bác sĩ Đặng chỉ vỏn vẹn trả lời vài câu.- Nhị thiếu gia, tôi nghĩ cậu hãy về suy nghĩ lại xem người mà cậu nói thật ra có vị trí như thế nào trong lòng cậu. Cậu thật sự YÊU người đó rồi phải không? 

Vương Nguyên chỉ ghi nhớ rõ duy nhất một từ YÊU và cứ vang vãng trong đầu, cậu không ngừng suy nghĩ mối quan hệ của mình và Vương Tuấn Khải. Phải, anh là người anh, người nhà rất quan trọng của cậu nhưng không những như thế, vốn dĩ là một người tâm lý và thấu hiểu chuyện từ bé cậu có thể biết được mình hình như còn áp đặt một vài cảm xúc không chỉ dành cho anh trai, dù cậu biết Vương Tuấn Khải không phải anh ruột mình. Bỗng tiếng cốc cốc vang lên, kẻ làm đầu cậu như muốn nổ tung mấy ngày nay cầm lấy ly sữa nóng bước vào.

- Thấy em không ăn gì, anh mang ly sữa cho em! Đây anh xem có phải bị sốt không? - Đoạn anh kéo đầu cậu lại áp hai trán vào nhau kiểm tra nhiệt độ. Lập tức mặt cậu phủ một màu đỏ, tim đập thình thịch vội huơ tay tránh anh liền chui vào nhà vệ sinh. Vương Tuấn Khải liền đập cửa hỏi han đủ điều, vất vả lắm cậu mới viện đủ lý do để đuổi anh ra ngoài. Đêm đó, Vương Nguyên ngồi ôm đầu gối khóc thầm trong nhà vệ sinh, cậu đã nhận ra tình cảm bao lâu nay của mình, người cùng cậu trưởng thành ấy, cậu đã trân trọng yêu thương mối quan hệ anh và em trai đó như thế nào, nhưng hiện giờ nó đã len lỏi phát triển theo một chiều hướng khác, chính tay cậu đã phá vỡ mối quan hệ đáng trân trọng nhất của mình, một chút sơ sẩy để anh biết được là chấm dứt. Bức ảnh gia đình 4 người đầm ấm cũng sẽ tan vỡ theo. Và vài ngày sau, cậu giả vờ bình thường lại, vẫn tươi cười vui vẻ và hiếu động như xưa, nhưng chỉ có một điều là thay đổi cậu không còn gọi ca ca nữa mà thay vào đó là " Tiểu Khải", chỉ vì một lý do duy nhất cậu đã nhận ra người trước mắt mình không còn là ca ca nữa rồi, dù có muốn che giấu nhưng vẫn không cất tiếng gọi được. Hay là chỉ cho phép mình ích kỷ điều này, thay đổi một chút mà gọi

- Tiểu Khải! Chào buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro