Chương 5 - Vì anh trở nên ích kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Khải! Ăn......- Vương Nguyên hối hả nắm cửa đẩy vào phòng chủ tịch hội học sinh tìm Vương Tuấn Khải ăn trưa, nhưng trong phòng trống không và anh không như bao ngày đợi cậu đến quấy rầy đòi đi ăn này nọ. Cậu buồn bã tiếc nuối cúi thấp đầu rời khỏi, nhưng khi đi ngang phòng nhạc lại nghe được tiếng piano du dương vang lên, vốn cảm giác âm nhạc phong phú lại là tay piano cừ khôi, Vương Nguyên len lén đẩy nhẹ cửa nhìn vào, một cô gái tóc ngắn hòa mình vang lên điệu nhạc trên khán đài, phía dưới là hình ảnh một chàng trai cao lớn tựa hờ vào dãy ghế, tay cầm nhạc phổ mà nhìn say sưa đối phương. Chỉ cần lướt nhẹ thôi cậu cũng nhận ra đó là hình bóng của anh, giọt nước mắt bỗng dưng chảy từ khóe mắt rơi xuống hõm cổ sâu của cậu, liền chạy rời đi trước khi anh phát hiện ra.

- Khóc ư ? Mình lấy tư cách gì khóc đây? Em trai....? -  Nực cười! Một tay quẹt khóe mắt, miệng không ngừng lầm bầm cười khinh thường chính mình.

Vương Nguyên hiểu rõ, cái thứ tình cảm cậu nhận ra đó quả thật không được người đời chấp nhận, hơn nữa cậu và anh hiện giờ đang ở thân phận anh trai và em trai. Gia tộc sẽ bị đàm tiếu ra sao? Cha mẹ kính mến sẽ chịu đã kích ? Quan trọng hơn là anh, Vương Tuấn Khải sẽ nghĩ cậu kinh tởm như thế nào, YÊU chính anh trai mình! Nếu cậu đã lựa chọn con đường chỉ dám len lén nhìn anh mỗi khi an tĩnh đọc sách, nhõng nhẽo với anh như đứa em trai dễ thương, yêu thầm và cất giấu kĩ nó sâu trong tận đáy lòng thì phải biết hậu quả của nó là phải chịu đựng được khi anh thật sự tìm được hạnh phúc của mình, chỉ cần anh vui là được, mình sẽ mãi giữ hình ảnh đứa em trai dễ thương trong lòng anh! Nhưng sao lại đau thế này? Cậu ngồi khuất trong góc tối hành lang một mình, không ngừng lấy ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay hòng lấy cơn đau để ngăn không cho nước mắt chảy ra tiếp, bất giác bàn tay nắm chặt để lại những vết xước rướm máu trong lòng bàn tay, mà cũng chẳng giảm được cảm giác đau trong tim. 

Vương Tuấn Khải nguyên cả bữa trưa ấy khi quay lại tìm Vương Nguyên thì không thấy cậu chờ mình trong phòng nữa, đi đến lớp tìm thì nhận được tin cậu không khỏe đã xin phép về sớm. Vì thế mà tức tốc bỏ hết công việc bên ban hội học sinh mà quay về nhà. Vương Nguyên mỗi khi buồn đều đến căn nhà trên cây của 2 cậu, nhưng lần này cậu lại lo sợ nhìn thấy anh mà lại đau lòng nữa để lộ cảm xúc của mình, lúc này càng tránh xa anh càng tốt, vừa về đến nhà liền không nói không vui vẻ chào mọi người hoặc chân sáo chạy nhảy nữa mà quay về phòng mình. Khi Vương Tuấn Khải chạy về đến nơi thì đúng lúc Vương Nguyên vừa được bác quản gia xử lý những vết thương trong lòng bàn tay, thấy tay cậu bị thương anh vội vã lo lắng chạy gần nâng lấy bàn tay.

 -Nguyên Nguyên, em bị gì thế này? Sao tay lại bị thương? Em không khỏe chỗ nào? - Anh lo lắng hỏi.

Lại là ánh mắt dịu dàng quan tâm đó, hiện giờ thì ánh mắt đó không còn hướng về cậu nữa. Nghĩ tới đây, Vương Nguyên cắn chặt môi, cười khẩy một cái.

- Anh thôi đi Vương Tuấn Khải! Hôm nay tâm trạng em không tốt lắm chỉ muốn ở một mình trong phòng, anh làm ơn tránh ra cho em đi!- Vương Nguyên hất tay anh ra lạnh lùng không nhìn anh mà quay về phòng. 

Vương Tuấn Khải chưa bao giờ nhìn thấy em như thế, hồi nhỏ dù có giận lẫy thì chỉ cần dỗ dành em sẽ vui trở lại. Cũng chưa bao giờ dùng khẩu khí như hôm nay nói chuyện với anh. Tuấn Khải liền nắm lấy tay cậu níu giữ. - Nguyên, hôm nay em sao thế? - Nhưng đáp lại cậu chỉ quay người và nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng, không nói lấy một lời, khóe mắt có chút ửng đỏ. Vương Tuấn Khải bỗng dưng chùn bước đứng im, ánh mắt của Vương Nguyên như một lời van nài " Vương Tuấn Khải, cầu xin anh buông tha tôi đi!" Và cứ thế cậu quay lưng bước về phòng, để mặc anh đứng lặng trên dãy hành lang. Liên tiếp 3 ngày như thế, Nguyên Nguyên đều tránh mặt anh bất kể từng bữa ăn cậu đều viện lý do ăn trong phòng, đi học thì dậy sớm hơn anh để tự mình ngồi xe đi. Cha và mẹ cũng lo lắng vì chưa bao giờ thấy 2 người cãi nhau và giận nhau lâu đến thế. 

- Tiểu Khải, con và Nguyên Nguyên cãi nhau chuyện gì sao?- Mẹ Linda cuối cùng cũng nhịn không nỗi mà lên tiếng hỏi anh.

- Không có gì đâu mẹ! Em ấy tâm trạng không tốt thôi- Anh buông chiếc muỗng xuống từ tốn nói. Khẽ nghĩ đến Nguyên Nguyên anh lại không hiểu được rốt cuộc mình đã làm sai gì mà cậu cứ tránh mặt anh suốt, cũng không đến nhà trên cây mỗi khi buồn, gọi cửa đều im ắng, nhìn từ dưới vườn lên thì thấy đèn phòng lúc nào cũng tối om. -Tiểu Nguyên em làm sao thế?

- Mẹ, con ăn no rồi, con xin phép về phòng!- Anh vốn dĩ cũng chẳng đụng gì nhiều đến món ăn.

Vương Tuấn Khải ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ dưới " tổ ấm Khải Nguyên", anh không leo lên trên, lo sợ lại không tìm thấy cậu ở trên nữa. Tỳ chiếc cằm nhỏ lên đầu gối bỗng ánh mắt hướng đến bãi cỏ bốn lá phía trước. Tại sao gọi là cỏ bốn lá trong khi cả bụi cỏ đều chỉ có ba lá. Còn lại một lá đó nhiều người nói là kỳ tích, là may mắn tột cùng trong đời mới có thể bắt gặp, nếu quả thật có kỳ tích thì anh bao lâu nay luôn muốn bắt gặp. Cẩn thận lại gần ngắt lấy từng lá, tìm kiếm đều không thấy, toàn là nhánh cỏ ba lá. Nếu vậy cỏ bốn lá có thật sự tồn tại không, có thể tạo nên kỳ tích thay anh bảo vệ Nguyên Nguyên của mình không? Ngay cả khi hiện giờ em ấy không cần mình, không đoái hoài gì đến mình. Bí mật của riêng anh, là tình cảm mang tên Vương Nguyên, từ giây phút nhìn thấy tấm ảnh nhỏ bé năm nào, anh đã tự hứa phải vì bảo vệ nụ cười ấy mà kiên cường sống bất tri bất giác tình cảm ấy lại trở thành những lần con tim đập trật nhịp, cảm thấy hô hấp khó khăn khi ôm người ấy vào lòng, bao lâu nay anh phải nhẫn nhịn như thế nào? Khi Vương Nguyên càng lớn càng đẹp, đẹp theo một kiểu trong sáng ngọt ngào luôn khiến đối phương bất chợt cuốn vào nụ cười xinh đẹp của em. Yêu thích em từ những ngày bám lấy áo anh gọi " Ca Ca", từ những lúc run sợ tiếng sấm sét đêm khuya mà rút đầu vào lòng anh tìm kiếm sự che chở, từng nụ cười như thiên sứ ấy đều có thể khiến anh ngừng thở ngóng nhìn theo. Anh chính là trông chờ vào sự kỳ tích nào đó, mong sao có thể mãi mãi ở bên em che chở bảo vệ em, yêu thương em trong từng cử chỉ hành động, nhưng theo năm tháng trưởng thành thì cậu có cần anh nữa không, ai cũng nói khi lớn lên mỗi người sẽ có những ngả rẽ khác nhau, liệu bàn tay nhỏ em năm nào nắm chặt đó có chủ động buông ra không? Nếu ông trời không ban cho thì anh sẽ chủ động nắm bắt vậy!- Đoạn anh đứng lên chạy ra khỏi bãi đất xanh.


- Này này, nãy trong lớp thể dục cậu có để ý đến điểm gì lạ của hội trưởng Vương không?- Một nữ sinh tay cầm hộp sữa quay qua nói với bạn mình.

- Có có, mình thấy rất rõ ràng. Trên cổ bạn ấy đeo một chiếc nhẫn bạc đó nha! Nhưng hình dáng là gì thì mình không nhìn rõ.- Bạn kia trả lời lại.

- Có phải nhẫn đôi không ta? Vậy... Là hội trưởng có người yêu rồi hả? - Hội nữ sinh đang bàn chuyện phiếm trong kích động. Vốn là tiết học thể dục hôm nay, những ai chưa bị mù đều trông thấy trên cổ hội trưởng Vương Tuấn Khải lạnh lùng bao lâu nay đeo một chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu, mọi người liền hội tụ bàn tán liệu có phải là nhẫn đôi tặng người yêu không? Hội trưởng Vương đang yêu sao?

Vương Nguyên cầm chồng tập nhạc đi ngang qua, những lời cậu không muốn nghe đều đã lọt vào tai. Buồn bã suy nghĩ - Đến nhẫn cũng tặng rồi!- Lại hít một hơi dài như muốn phấn chấn tinh thần - Xem ra phải cố gắng hồi phục tâm trạng, không anh sẽ phát giác ra mất.- Đi gần phòng nhạc, cậu nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của ai đó.

- Cậu nghĩ em ấy sẽ thích kiểu như thế này không?- Giọng nam trầm ấm vang lên.

- Uhm, mua thì cũng mua rồi giờ mới hỏi! Nhưng tớ thấy với tính cách của em ấy nhất định sẽ rất thích.- Giọng nữ nào đó.

- Thật sao? Ha ha ha.... 

Vương Nguyên đứng lặng một hồi, cửa chỉ mở đến một nửa mà không có dũng khí đẩy cửa vào. Là Vương Tuấn Khải và chị Tử Nguyên đang cười đùa, trên tay chị ấy còn cầm sợi dây chuyền có chiếc nhẫn y chang như chiếc nhẫn Vương Tuấn Khải đang đeo, Vương Nguyên cảm thấy mình chưa từng bất lực như thế này bao giờ, sao cậu lại luôn bắt gặp khoảng khắc hạnh phúc của anh và người khác trước mặt mình thế. Định quay lưng rời đi, liền đụng phải một bạn học phía sau đang định mở cửa và chồng tập nhạc rơi xuống đất. Cậu luống cuống định cúi xuống thì thấy anh đã nhìn thấy mình. Phản ứng đầu tiên là chân chưa kịp nghe theo mệnh lệnh đã quay đầu chạy nhanh.

- Vương Nguyên,! Em đứng lại cho anh!- Vương Tuấn Khải thấy cậu chạy liền hét to chạy theo.

Với lợi thế chiều cao và chân dài của mình, chẳng mấy chốc Vương Tuấn Khải đã đuổi kịp Vương Nguyên. Nắm chặt lấy cánh tay gầy của em. - Mấy hôm nay anh đã không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là anh đã làm sai những gì? Sao em lại luôn trốn tránh anh?

- Anh không làm sai chuyện gì hết! Là do em!- Tiếng nức nghẹn ngào khiến giọng nói biến đổi.

- Anh... Có chuyện muốn nói với em. Có thứ này, anh muốn....- Vương Tuấn Khải vội lục lọi trong túi.

Vương Nguyên lấy hai tay bịt chặt tai mình, hét lớn với anh - Em không muốn nghe! Em không muốn nghe. - Anh để em yên đi!

Đoạn cậu vùng vẫy mạnh hất tay anh rời khỏi. Vì không muốn cậu bị thương nên Vương Tuấn Khải cũng không dám nắm chặt mà để cậu rời đi. Lần này anh biết em sẽ lại chạy về nhà trốn trong phòng, nhất định hôm nay phải làm sáng tỏ chuyện gì đã xảy ra, tại sao mấy hôm nay lại trở nên như thế? 

Vương Nguyên không nói không rành gọi điện nhờ bạn xin phép thầy giúp mình, đến cặp táp để trong lớp cũng quên lấy mà trở về nhà. Khi quay về phòng, cậu nhanh chóng bước đến bên kệ sách, và lấy ra cả một xấp thư dày cuộm. Là những bức thư tình mà các bạn học khác nhờ cậu đưa cho anh trai mình, vốn tính dễ thương hòa đồng và được hội trưởng Vương thương yêu hết mực như thế nhờ cậu là cách tốt nhất. Nhưng hóa ra lại lầm, không một bức thư tình nào Vương Nguyên có đủ dũng khí để đưa cho anh xem, sợ anh sẽ vì thế mà nhanh chóng có cơ hội rời xa mình hơn. Xấp thư này là nỗi ích kỷ khiếp đảm bấy lâu nay của cậu, là bóng tối trong lòng cậu, xem ra phải hủy thật rồi! Hủy để lòng mình thanh thản hơn sao? Chí ít không dằn vặt đau khổ như hiện giờ. Bỗng Vương Tuấn Khải cầm lấy chìa khóa dự phòng mà bước vào, cậu ngạc nhiên không biết giấu đâu liền bị anh giật lấy cánh tay, xấp thư vì thế mà bay tứ tung trong phòng. Từng dòng chữ trên phong bì hiện rõ " Gửi hội trưởng Vương Tuấn Khải", cùng với những kí hiệu trái tim liền hiểu rõ đó là những bức thư gì.

- Nguyên,...em - Lặng người nhìn em.

Vương Nguyên cười khinh bỉ chính bản thân ích kỷ của mình. - Bị anh phát hiện rồi!...... Phải, những bức thư tình các bạn khác nhờ em đưa anh bấy lâu nay đều bị em giấu kỹ hết trong kệ sách này. Giờ anh thấy rồi đấy, em là loại người vì bản thân ích kỷ đến như thế nào.

- Anh không quan tâm!- Nắm chặt cánh tay cậu xích lại gần mặt hơn mà nói - Anh có chuyện này....-

Không để anh có cơ hội nói tiếp, Vương Nguyên như phát điên lùi lại hét lớn - Anh không quan tâm nhưng em quan tâm... Anh có biết em đau khổ như thế nào khi ngày nào cũng có người nhờ em đưa thư tình cho anh không? Em đã ích kỷ giấu hết vì lo anh sẽ đọc.... Anh có biết bấy lâu nay em không dám gọi một tiếng ca ca không? Em sợ chính miệng mình đã làm ô nhục thân phận anh trai- em trai này mất, khi không còn xem anh như anh trai..... Anh có biết ...em yêu anh không....? - Tiếng yêu hạ thấp giọng như không dám nói.

Vương Tuấn Khải ngơ người không biết chuyện gì xảy ra trước mắt. Vương Nguyên nói yêu mình sao? Nhưng sao đầu óc lại không suy nghĩ được gì thế này? Kỳ tích mà mình tưởng tượng ra thành hiện thực rồi sao? 

- Sao.... Ghê tởm tới anh không thể biểu lộ ra ngoài sao? - Vương Nguyên lạnh lùng nói. Sau đó bỏ chạy nhanh ra khỏi phòng, tại sao mỗi lần gặp chuyện gì cậu đều không có can đảm đối diện mà lựa chọn con đường chạy trốn như thế này, yêu anh cũng vậy cũng trốn tránh, đối diện hậu quả khi bị anh phát hiện cũng chỉ có biết chạy trốn. Cậu thật khinh thường bản thân mình, mắt nhòe đi vì nước mắt cứ chảy suốt. Đến khi Vương Tuấn Khải chợt nhận ra, liền nhanh chân đuổi theo cậu. Một tiếng " rầm" xé tai từ phía trước vang lên, Vương Nguyên sảy chân lăn từ trên cầu thang cuốn tầng 2, em nằm bất động ở đó. Người làm hốt hoảng la lên, anh như không tin vào mắt mình nữa, gào to

 - Nguyênnnnnnn....-

Mọi thứ như một đoạn thước phim phong kín âm thanh. Đại sảnh nhốn nháo người gọi xe, người gọi điện thoại. Chỉ nghe Vương Tuấn Khải nhanh chóng ẵm cậu gào to ngoài cửa.

- Gọi xe cấp cứu....!!! Nhanh lên....!!!- Nét mặt khẩn trương làm ai cũng khiếp sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro