Chương 6 - Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân vội vã từ hành lang bệnh viện vang lên, xa xa xuất hiện hai dáng người đang vô cùng hấp tấp lo lắng. Vương Tuấn Khải đang ngồi trước phòng cấp cứu, 2 tay chấp chặt như đang cầu nguyện, mắt hướng xuống mà cắn chặt môi. Anh không còn giữ nỗi vẻ bình tĩnh bao ngày nữa, nếu lúc đó kịp nắm lấy tay em ấy thổ lộ, nếu chịu biểu đạt sớm hơn sẽ không để em ấy phải suy nghĩ nhiều thì đã không xảy ra tai nạn này. Vương tiên sinh chạy lại gần, lại nhìn đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng, còn Linda thì ôm chặt miệng mà khóc.

- Tiểu Khải, Nguyên Nguyên sao rồi?- Linda hỏi trong tiếng khóc nghẹn ngào.

Lúc này anh mới để ý đến sự có mặt của hai người, ngẩng đầu lên. Hai người vội hốt hoảng kinh ngạc, Vương Tuấn Khải đang khóc ư? Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, từ lúc nhận nuôi anh, dù có trải qua khó khăn gì chẳng ai trong nhà trông thấy anh khóc, bởi vì lúc ấy bên cạnh anh luôn có một tiểu thiên sứ, có buồn bã gì sẽ làm quỷ chọc anh cười, và anh cũng kiên cường không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cậu.

- Là, ... Tại con! Nếu con đuổi kịp em ấy.... Con đã có thể giữ lấy tay em ấy....!- Cậu như không cất nổi tiếng nói ấm áp thường ngày.

Vương tiên sinh không để lộ phản ứng trách móc gì, kiên định nhìn lấy cậu. Hai tay đặt trên bờ vai bé nhỏ ấy.- Con là con trai của chúng ta, cũng là người thân nhất của nhà này. Đây là tai nạn, không ai muốn đâu con! Quan trọng là con nhớ! Nguyên Nguyên là người thân của con và con cũng không phải vệ sĩ của em... Không cần chuyện gì cũng gánh tội về phía mình hết.- Ông nhẹ nhàng nói với Vương Tuấn Khải.

-Con....!

Anh không ngờ người cưng chiều Vương Nguyên như ông lại không mang một lời trách mắng nào, ngược lại còn an ủi lại anh. Hai bàn tay to lớn ấy đặt nặng lên vai mình như truyền thêm sức mạnh.

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cả 3 người đều hốt hoảng hướng về phía cửa trông chờ bác sĩ.

- Bác sĩ, Nguyên Nguyên thế nào rồi?

- Xin cả nhà yên tâm, cậu Vương không có gì nghiêm trọng, chỉ là khi bị ngã chân trái đập vào thành bậc thang nên bị gãy xương nhẹ cần phải tập vật lý trị liệu mấy tháng sẽ bình phục và đầu bị bầm nhưng yên tâm là chúng tôi đã kiểm tra kĩ, chỉ cần vài ngày máu bầm sẽ tự tan. Ngoài ra, thì cậu Vương bị thiếu dinh dưỡng, dẫn đến việc thiếu máu và mất sức. Tôi nghĩ đa phần là do nguyên nhân này mà sảy chân té xuống cầu thang.

- Như thế mà ông nói không có gì nghiêm trọng sao?- Vương Tuấn Khải kích động tiến lên phía trước trách móc bác sĩ.

- Tuấn Khải! Không được vô lễ!- Vương tiên sinh nghiêm khắc nói. Vương Tuấn Khải liền im bặt, quả thật anh quá kích động trước tình trạng hiện giờ của Vương Nguyên

- Thật cám ơn bác sĩ nhiều, chỉ là thằng bé lo cho em nó nên mới như thế mong ông hiểu.

 Bác sĩ ban đầu cũng bị phản ứng kích động của Vương Tuấn Khải mà làm cho sợ. Sau mấy giây định thần liền trở lại phong thái uy nghiêm của một bác sĩ trưởng khoa.- Không sao, không sao.... Cậu Nguyên đã được chuyển vào phòng bệnh, hiện giờ thuốc mê vẫn còn nên một lát sau mới tỉnh. Mọi người có thể xuống thăm!

Vương Tuấn Khải vội vàng mở cửa bước vào, Vương Nguyên đang nằm trên giường bệnh trắng, trông cậu không có vẻ gì đau đớn cả, đang ngủ như một đứa trẻ, vài tia nắng len lỏi ngoài cửa sổ soi sáng gương mặt thiên sứ ấy. Anh lại gần ngắm nhìn cậu, nhìn thấy chân trái được băng bó kỹ càng, trên trán lại được quấn chặt bởi băng gạc, 2 chân mày anh khẽ nhíu nhẹ nói lên vẻ xót xa. Nhẹ nhàng lại gần xoa xoa đầu cậu rồi ngồi xuống ghế cạnh cậu trong lòng thầm lên tiếng

- Ngốc à, anh biết lỗi rồi! Anh không nên vì lo sợ em sẽ bỏ chạy, lo sẽ phá vỡ trạng thái hiện giờ mà giấu em lâu như vậy. Mau dậy để mắng anh đi! Cho em đánh 10 cái luôn!- Anh nhìn gương mặt như đang ngủ say rồi mới ôn nhu nở nụ cười. 

- Linda, Nguyên Nguyên làm sao mà để bị thiếu dinh dưỡng? Em không biết con ăn uống như thế nào sao? Thảo nào dạo này thằng bé gầy hẳn!- Vương tiên sinh đứng cạnh mép giường, áp tay vào má cậu, lo lắng nói.

- Dạo này thằng bé không biết làm gì? Đến bữa ăn lại đòi ăn trong phòng, hỏi han lại chỉ trả lời ậm ừ. Em làm cách nào cũng không cạy miệng hỏi lý do được.

Vương Tuấn Khải nghe thế thắt chặt tay, sắc mặt sa sầm lại. Là tại anh! Vô thức tìm kiếm bàn tay cậu khẽ nâng niu. Vương tiên sinh lại chú ý được những hành động nhỏ ấy của anh, dường như hiểu được điều gì đó. Quay sang nói với vợ mình - Hiện giờ, con vẫn chưa tỉnh, bác sĩ đã bảo không gì nghiêm trọng, có Tiểu Khải ở đây chăm sóc là được rồi, anh về công ty sẵn liên hệ với chuyên khoa điều dưỡng, em về nhà sắp xếp chuẩn bị vật dụng cho con!

- Vậy Tiểu Khải, em giao cho con! Có chuyện gì lập tức gọi cho cha mẹ!- Linda ân cần dặn dò anh. Vương Tuấn Khải tiễn cha mẹ ra khỏi cửa, nghe dặn dò vài điều liền quay lại phía giường bệnh của cậu. Hôn lên mu bàn tay, nắm chặt bàn tay mà ban nãy đã lỡ mất để  rồi xảy ra hậu quả nghiêm trọng này. Nhớ lại cảnh tượng nghe tiếng la hét chói tai của người làm, nhìn thấy cậu nằm bất động dưới sàn nhà, tim anh lại bị bóp chặt bởi một lực vô hình, đã hứa sẽ che chở bảo vệ cậu, không để cậu chịu bất cứ tổn hại gì, mong muốn nắm chặt bàn tay nhỏ ấy đến suốt đời lại vì một phút bỏ lỡ mà để vụt mất. Áp bàn tay thon dài vào một bên má, Vương Tuấn Khải cảm giác từng cơn lạnh từ bàn tay người ấy truyền đến bên mặt ấm nóng của mình, cứ thế không biết trôi qua bao nhiêu giây phút, anh chỉ ngồi đó nhìn ngắm cậu, chốc lại lấy tay vuốt nhẹ hai bên gò má mịn màng như sữa. Bỗng một vật nhỏ bên góc túi làm anh sực nhớ. Một chiếc nhẫn bạc nhỏ hình cỏ bốn lá được mở ra, anh từng nói nếu ông trời không ban sự may mắn, kỳ tích mong muốn của mình thì chính mình sẽ tạo nên, anh hy vọng chính nhánh cỏ dư ra này sẽ thay anh bảo hộ tốt cho Vương Nguyên. Nhẹ nhàng đeo vào cổ của cậu, thì thầm nói

- Anh biết em nhất định sẽ rất thích chiếc nhẫn này, nó có hình cỏ bốn lá như bãi cỏ bốn lá trước căn nhà trên cây của chúng ta. Em xem, anh cũng có một chiếc y hệt này, anh đã yêu cầu thiết kế riêng cho mình đấy.- Anh nắm lấy chiếc nhẫn được lôi ra từ cổ mình, ngắm nhìn tướng ngủ say, từ hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi thanh toát và đôi môi nhỏ mọng nước hồng hào. Vương Tuấn Khải lên tiếng

- Này, em không dậy nữa anh sẽ không kiềm chế mà hôn cho em tỉnh đấy !- Đoạn, anh cúi xuống nhẹ nhàng lấy đôi môi ấm nóng của mình áp nhẹ vào đôi môi đỏ nhưng lạnh băng của người kia, khẽ nhắm mắt như muốn thời gian hãy trôi chậm hơn để anh được cảm nhận thêm cảm giác thân mật này. Bỗng dưng một làn hơi thở nóng phả nhẹ vào mặt mình, Vương Tuấn Khải vội mở mắt, Vương Nguyên đã tỉnh từ khi nào mà nhìn anh lạ lùng. Anh vội rút môi lại, vui mừng nhìn cậu.- Nguyên Nguyên, em tỉnh rồi! Có đau chỗ nào không, chỗ nào thấy không khỏe?

- Anh.... Ban nãy anh đã làm gì?- Cậu vẫn chưa hoàn hồn bởi nụ hôn nhẹ, nhưng phần lớn lại ngạc nhiên hơn bởi hành động của anh. Cảm giác môi mình truyền đến vị ngọt xa lạ nào đó lại mang cảm giác ấm nóng mùa hè khiến cậu muốn mở mắt nhìn xem, lại thấy mặt anh áp lại không khoảng cách. Đôi môi bị người kia khóa chặt.

- Nếu em đã tỉnh thì như em thấy đấy! Anh hôn em chứ sao!- Vương Tuấn Khải thẳng thắn trả lời không một chút ngượng ngùng cho dù anh đã hôn lén người ta.

- Anh không cảm thấy ghê tởm, em.... Em đã nói hết với anh....lúc đó không phải anh đã đứng ngơ người mặc kệ em sao?- Vương Nguyên hồi ức lại cảm giác đau buồn trước giây phút cậu té xuống.

- Cũng không phải lần đầu anh hôn lén em, em không cần phải khẩn trương như vậy!

- Gì cơ? .... Vương Tuấn Khải anh....- Vương Nguyên nghẹn lời trước câu nói của anh, gì chứ không phải nụ hôn đầu, anh lại còn hôn lén cậu nhiều lần. 

- Khi em ngủ say trong lòng anh mỗi đêm có sấm sét, khi nhẹ nhàng yên tĩnh mặt đối diện mặt trên căn nhà nhỏ.... Anh.... Đều không kìm lòng được mà hôn lén em.- Vương Tuấn Khải tiến đến gần cậu nở nụ cười mê hoặc.

Cậu tức giận ngồi dậy, nắm lấy chiếc gối sau lưng nhắm thẳng anh mà ném, tuy nhiên với thân thủ nhanh chóng thì chiếc gối lại rớt xuống sàn nhà sau cái tránh nháy mắt của anh.

- Anh... Xem em là cái gì? Tội nghiệp em, bố thí chút tình cảm cho em sao? Hay chỉ thấy em tức cười mà giễu cợt em? 

- Em nói cái gì vậy? Anh làm gì mà trêu đùa em!- Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy vai người kia.

- Anh đã có bạn gái! Còn làm những hành động này với em, không phải đang chê cười em sao?- Nhưng Vương Nguyên vẫn đang kích động, hất lấy tay anh.

-Anh có bạn gái khi nào?

- Chị Phạm Tử Nguyên của câu lạc bộ hợp xướng!- Vương Nguyên liền đáp.- Đến dây chuyền nhẫn đôi cũng....- Bỗng cảm giác được vật gì nặng nặng ở cổ mình, cậu liền nhìn xuống, ánh mắt ngưng đọng lại vào sợi dây chuyền nhẫn cỏ bốn lá đó, giống y chiếc anh đang đeo.

- Chiếc nhẫn... Sao lại ở chỗ em? - Vương Nguyên ngạc nhiên hỏi.

Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ gò má xương xương của cậu, lại hôn lên trán như một nụ hôn bảo hộ

.- Anh tặng em thì phải ở chỗ em rồi! Còn Phạm Tử Nguyên của đội hợp xướng, chỉ vì sắp tới ngày hội kỉ niệm thành lập trường mà bên hội học sinh phải phụ trách tiết mục nên anh mới phải gặp cô ấy bàn bạc. Hoàn toàn là chuyện công không có việc riêng.

Từng lời nói nhẹ như rượu mật rót bên tai, anh lại dùng giọng nói tràn đầy tình cảm mà giải thích với cậu. Nhưng những hình ảnh trong phòng nhạc mà cậu nhìn thấy thì không thể nào lầm lẫn được, vẫn không tin tưởng hết lời anh nói, cậu vẫn phải chất vấn.

- Nhưng anh không bao giờ dùng ánh mắt say sưa ấy nhìn ai, nụ cười răng khểnh đó...- Vương Tuấn Khải lấy ngón tay chặn miệng cậu lại. Rõ ràng bảo bối đáng yêu vì ghen nên dạo gần đây mới nổi tính khí thất thường đây mà. Tuy đã làm khổ cậu, nhưng vì anh mà nổi cơn ghen vô lý, trong lòng lại len lỏi niềm vui. Vương Nguyên em thật dễ thương!

- Em không thấy cô ta trông có phần giống ai đó sao? Tóc ngắn này, da trắng, nụ cười nhìn rất ngọt ngào lại đàn piano giỏi nữa, quan trọng là tên lại có chữ nào đó giống nhau nữa này.....- Hai mắt anh đảo qua đảo lại như một lời gợi ý mà đáp án lại rất dễ dàng trả lời, nhìn thẳng vào hai mắt của Vương Nguyên khẽ cười.

- Nếu gây ra sự hiểu lầm nào thì anh xin lỗi, lúc đầu gặp cô ta, anh thừa nhận vì trông cô ta có đôi nét giống em mà đặc biệt cư xử tốt, lại nhẹ nhàng cư xử thân thiện hơn những người khác.- Đoạn anh kéo cậu vào lòng, tay đặt giữa eo, một tay chạm vào phần ót đầu. Khẽ hôn lên cổ người ấy.

Vậy là bấy lâu nay, cậu vô cớ ghen và đau khổ chỉ vì sự hiểu lầm này thôi sao. Nhớ lại vài câu nói mà đám bạn học từng kể, nếu cậu mà là con gái thì sẽ trông giống như chị em ruột với đội trưởng đội hợp xướng Phạm Tử Nguyên, chẳng lẽ những hành động cậu thấy đều là vì anh xem cô ta như cậu mà bất chợt cư xử dịu dàng.

-Anh... Thật ra đã giấu em nhiều năm!... Anh luôn lo sợ sẽ phá vỡ sự cân bằng hiện giờ, lo sợ sẽ mất em mà không dám thổ lộ ... Nếu anh không day dưa mãi thì giờ em đã không phải nằm đây, chân lại bị thương.- Anh nhìn xuống phía chân trái của cậu xót xa nói.

Vương Nguyên nãy giờ chìm đắm từ sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà quên đi chân trái đang đau của mình, chú ý tới thì từng đợt đau lại kéo ầm ầm tới. Cậu " a " lên một tiếng. Vương Tuấn Khải ôm cậu chặt hơn nữa, tỳ cằm nhọn vào lưng cậu. - Anh xin lỗi!.... Anh nên nói sớm hơn.... Anh Yêu Em, Vương Nguyên!- Tiếng yêu ngọt ngào cuối cùng cũng nói ra được, lòng anh trở nên nhẹ nhõm hơn.

Nhưng vai áo anh cảm giác có giọt nước nhè nhẹ rơi xuống, nhìn kĩ mặt cậu anh lại hốt hoảng. 

- Sao em lại khóc? 

 Vương Nguyên thật sự xúc động với lời anh nói, vỡ lẽ ra mọi ưu phiền bấy lâu của mình, dằn vặt bản thân, lo sợ anh phát hiện ra tình cảm của mình thật ra mọi nỗi sợ đều do cậu tự gây ra, người trước mắt này đã yêu tên tiểu tử ngốc Vương Nguyên từ lâu, lâu hơn nhiều so với tình cảm cậu nhận ra của mình. Lại cảm thấy ngượng ngùng mà hai tai ửng đỏ. 

- Anh thật quá đáng! Tại anh hết, sao không nói em biết sớm? Hại em lo lắng, đau khổ khi nghĩ anh có bạn gái, hại em không ăn uống gì nỗi, hại em mỗi đêm đều khóc, làm em trở nên ích kỷ giấu hết thư tình của các bạn.. Anh đền lại nước mắt cho em, đền lại cho em! - Cậu nhõng nhẽo rút vào lòng anh, tay nắm thành đấm đánh nhẹ vào vai người kia.

- Vậy giờ anh đền em là được chứ gì!- Chưa kịp để người kia có phản ứng, Vương Tuấn Khải nâng mặt câu lên, tiến lại gần môi kề môi. Nụ hôn không mang cảm giác lo lắng phát hiện nữa, mà thật sự trở nên ngọt ngào. Sâu lắng như cảm thấy thời gian thật sự ngưng đọng lại cả hai người cùng nhắm mắt chìm đắm vào thế giới riêng ấy. Hôn một hồi lâu, lo sợ cậu không thở được, Vương Tuấn Khải định rời môi khỏi thì Vương Nguyên cười mỉm, vòng tay qua cổ Vương Tuấn Khải tiếp tục nụ hôn nhẹ nhàng. Lần đầu tiên được danh chính ngôn thuận không cần lén lút nữa, cậu lại trực tiếp chủ động như thế này, Vương Tuấn Khải chỉ ao ước đây đừng là giấc mơ, mở hờ đôi môi bao bọc lấy môi nhỏ  người đối diện, tay nâng phần đầu cậu như muốn giữ chặt hơn nữa. Ngoài cửa sổ bóng xế chiều màu vàng óng phảng phất bóng hình 2 người hòa như một, màu sắc ấm áp cũng không bì được với sự ấm áp trong lòng hiện giờ của hai người kia, tưởng chừng như nụ hôn sẽ mãi vĩnh hằng không dứt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro