Chương 7- Một chút mật ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày ở trong bệnh viện, sẽ tưởng chán chường và nhạt nhẽo nhưng phòng bệnh của Vương Nguyên lại nhộn nhịp vào lúc nào cũng đông đúc. Hẳn là những cô y tá dù không có ca trực cũng viện cớ tạt ngang qua phòng ắt chỉ để ngắm nhìn cậu bé thanh tú, dù đang bị thương vẫn tỏa ra vầng sáng thu hút người, và khí chất của con người lúc nào cũng  kế bên cậu cũng không hề kém cạnh, lạ là khi nào cũng thấy anh ta cũng kề kề bên giường bệnh, bác sĩ nam hoặc y tá nào chủ động lại gần giúp Vương Nguyên kiểm tra, đo thân nhiệt đều tỏ ra vô cùng khẩn trương, ánh mắt lập tức se lại như nhát dao sắc nhọn đâm vào tâm trí nhân viên y tế nếu lỡ tay làm Vương Nguyên đau. Một vấn đề khác đáng e ngại là Vương Nguyên có thể sẽ bị chứng dị ứng phấn hoa sau chuyến nằm viện này mất, khi nhị thiếu gia nhà họ Vương nằm viện, biết bao bạn học, học trưởng đều ồn ào kéo tới nào thăm nom hỏi đủ điều và lần nào kết quả cũng bị hội trưởng Vương Tuấn Khải đuổi về không thương tiếc, và cuối cùng phải dùng tới biện pháp vệ sĩ và cách li miễn tiếp khách mới trả lại được chút yên tĩnh cho cả hai.

- Ắt xì.....!- Vương Nguyên vội vàng vơ tay lấy khăn giấy.

-Sao rồi,....- Nhìn quanh phòng toàn là hoa và hoa, Vương Tuấn Khải lắc đầu chán chường, xem ra phải nhanh chóng xử lý rừng hoa này không thì bảo bối sẽ bị mẫn cảm mất. - Phải vứt hết đống hoa này đi thôi! Không làm em dị ứng mất!

- Ấy.... Đừng anh! Đều là tấm lòng của các bạn học mà. - Cậu vội ngăn cản anh.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, đứa ngốc này lúc nào cũng chú ý lo nghĩ tới cảm xúc của người khác, vậy có nghĩ tới tâm trạng anh đang lo lắng cho cậu không? Từ những ý kiến chuyên nghiệp của bác sĩ, phải tiếp nhận ghi chép đầy đủ để cậu mau chóng bình phục đã khổ lắm rồi lại phải lo tính bướng bỉnh của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hiện đang trong trạng thái căng thẳng, chăm nom cậu không rời bước, trường học cũng không đi. - Vậy anh nhờ người mang chúng đi tặng cho các bệnh nhân khác trong bệnh viện... Cách làm này em không phản đối chứ! - Nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn nhu nói.

- Vậy thì được! - Vương Nguyên cảm thấy trong lòng chưa từng ấm nóng như hiện giờ. Từ ngày cả hai cùng thổ lộ đó, những cử chỉ thân mật và quan tâm quá mức của Vương Tuấn Khải cũng không cần giấu giếm trước mặt cậu nữa, luôn nuông chiều theo mọi yêu cầu của mình, quan tâm chăm sóc cậu từng li từng tí lại chạy đôn chạy đáo hỏi ý kiến của bác sĩ về cách chăm sóc cậu, chế độ dinh dưỡng, bài tập vật lí trị liệu,... 

- Tiểu Khải này. - Vương Nguyên lên tiếng hỏi, cậu đã thắc mắc hơn 1 tuần cậu nằm viện, tất nhiên là sẽ không đi học được rồi, nhưng chức hội trưởng hội học sinh của anh không phải bận rộn lắm sao? Hình như ngay cả anh cũng không cần đi học mà suốt ngày ở bên cậu.

- Gì thế?

- Hơn một tuần rồi em thấy anh hình như không có đi học thì phải, không phải trường đang chuẩn bị tổ chức lễ kỉ niệm, hội trưởng như anh phải bận lắm chứ!

Đoạn anh định nói thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí yên bình.Chưa đợi trả lời, Phạm Tử Nguyên dáng vẻ tò mò ló đầu vào nhìn. Thấy anh ngồi trên mép giường nhìn cậu, tay nắm chặt nhau dáng vẻ cô lại tỏ ra chút thất vọng.

- Haiz,... Tớ tưởng bất ngờ vào cửa sẽ thấy cảnh thân mật nào đó hơn nữa chứ! - Giọng cô nửa đùa nửa thất vọng. Vương Nguyên nghe thế liền rút tay, tỏ vẻ ngượng ngùng, trong khi Vương Tuấn Khải lườm nhẹ cô.

- Không phải đã có bản cấm thăm bệnh sao? Cậu vào bằng cách nào thế? Anh nói móc cô.

- Tớ biết từ lâu rồi! Nhiều người định vào thăm tiểu bảo bối của cậu cũng bị từ chối rồi về khóc lóc kể lể.- Đoạn cô nắm váy áo trắng của mình xoay một vòng. - Nhìn xem, mặc như vậy người ta tưởng sẽ tưởng là y tá. - Cười gian mãnh.

Vương Nguyên lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với cô hoa khôi của trường mình, không như lời đồn đại cô cao ngạo, khó gần. Lần đầu tiên tiếp xúc trò chuyện, cậu cảm thấy Phạm Tử Nguyên hoàn toàn trái ngược, nói thẳng ra thì cô có chút nổi loạn và lém lỉnh khác biệt với ngoại hình. - Chào, chị Tử Nguyên.- Vương Nguyên tỏ ra lịch sự, cười chào.

 Như một mũi tên bắn chạy nhanh đến bên giường, nắm chặt hai tay Vương Nguyên nâng niu mà hào hứng.- Chào em, cuối cùng chị cũng có cơ hội trực tiếp nói chuyện với bảo bối đây rồi.

- Bảo... Bảo bối?- Vương Nguyên ngơ ngác với cách xưng hô đó.

- Cậu đừng có làm em ấy sợ!- Vương Tuấn Khải phủi 2 tay của cô đang nâng niu tay của Vương Nguyên, như hất mạnh một con côn trùng xuống.

Phạm Tử Nguyên lườm người đang đứng phá hoại đó một hồi, khoác vai tỏ vẻ khó chịu mà nói. - Cậu còn có quyền gì để nói sao? Có biết Tiểu Ngư giờ đang kêu gào thét khổ sở cỡ nào không? Không nói không rành, đùng một cái từ chức hội trưởng, đẩy hết công việc cho cậu ấy.- Cô móc từ túi ra một phần tài liệu.- Đây là thư chấp nhận từ chức của cậu đây nè! Ký vào để tớ nộp lại cho ban giám hiệu. Vì giúp cậu mà khó khăn đến đây còn tỏ ra khó chịu nữa, yên tâm là tớ sẽ tới nhanh về nhanh không làm phiền thế giới hai người của cậu.

- Sao....? Anh từ chức hội trưởng? Vương Nguyên nghe thế liền ngạc nhiên lo lắng

Vương Tuấn Khải cầm bút nhanh lẹ ký vào tờ tài liệu đưa cho Phạm Tử Nguyên liền nói.- Giữa em và chức hội trưởng cái nào quan trọng hơn?

Vương Nguyên sững sốt vài giây, lại cảm thấy bắt đầu đỏ mặt. Thường ngày có 2 người thì bị những lời mật ngọt này và hành động quan tâm của anh đã cảm thấy quá ư là hạnh phúc mà ngượng ngùng, huống chi hiện giờ trong phòng lại có người ngoài.

- Ây da,... Thật là ớn lạnh quá đi.- Phạm Tử Nguyên giở vờ ôm khủy tay run cầm cập. Để ý đến trên cổ Vương Nguyên có một vật sáng lấp lánh y như người dáng cao kia đang dựa vào cửa sổ, nở nụ cười gian manh mà lại gần nâng sợi dây chuyền của Vương Nguyên lên.- Dây chuyền cũng đã đeo luôn rồi à! Xem ra Vương Tuấn Khải hành động cũng mau lẹ quá nhỉ!

- Nguyên Nguyên à em biết không? Khi chị nghe các bạn học nói hội trưởng Vương Tuấn Khải của trường ta là một người vô cùng lạnh lùng, mặt liệt nhưng lại vô cùng tiêu soái, làm chị cũng tưởng cậu ta là một người cực kì khó chịu nhưng khi gặp chị lại vô thức nhìn theo chị, đối thoại cũng dịu dàng và hay cười. Lúc đó, quả thật chị tưởng cậu ta đã thích chị. Thật muốn chạy lại từ chối thẳng vào mặt cậu ta cho chừa cái tội cao ngạo. Nhưng rồi....

- Nhưng rồi sao....?- Vương Nguyên vô cùng hiếu kì bởi lời kể của Phạm Tử Nguyên trong khi ai đó lại sa sầm mặt mày lại.

- Tới khi chị gặp em! Woa, đúng là y như lời đồn, một tiểu thiên sứ! Và chị biết ngay mình đã bị làm bóng hình của ai đó mỗi khi tập đàn. Biết thế nên nện cho cậu ta vài cái hả giận, nhưng được làm bóng của bảo bối đây thì chị cũng mãn nguyện rồi- chẳng hiểu sao ánh mắt của cô như hiện lên một ngôi sao sáng.

- Cậu có thôi đi không!- Người kia rốt cuộc không nhẫn nhịn nỗi mà quát cô

Phớt lờ lời nói của anh, cô tiếp túc đăm chiêu nhìn Vương Nguyên.- Lúc ấy, chị mới phát hiện ra thật sự thì Vương Tuấn Khải hoàn toàn không bị chứng bệnh mặt liệt. Trò chuyện với em cậu ta luôn cười, thấy em đi ngang qua hành lang mà lúc nào cũng đứng im mỉm cười nhìn như người vô hồn. Quá đáng hơn là khi chị đàn piano cho tiết mục văn nghệ lúc nào cũng phê bình " đoạn này, Nguyên Nguyên không đàn thế, cậu sai nốt rồi!", " Cậu bỏ ra chút phong thái khi đàn piano được không? Nguyên Nguyên không như thế...", nói chung là từ " Nguyên Nguyên " xuất hiện hơn 90% trong mọi lời đối thoại. 

- Thật, thật sao...? Vương Nguyên thẹn thùng mà lòng thì vui sướng hơn gì đâu. Hóa ra những lần gặp anh và chị Tử Nguyên đi cùng nhau mà ánh mắt người nào đó luôn hướng nhìn mình, lại không ngừng nhắc tới mình trước mặt người khác.

Sau đó, dưới sự phản đối mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải nhưng uy quyền quyết định thuộc về Vương Nguyên mà Phạm Tử Nguyên có một cuộc trò chuyện không hề nho nhỏ giữa những việc làm ngốc nghếch của anh mỗi khi nhắc tới cậu. Đến khi bác sĩ tới khám bệnh thì cô mới chính thức bị đá đít ra khỏi phòng bệnh, kèm theo lời đe dọa không được vác mặt lại gần Vương Nguyên nữa.

Tuy nhiên, sự có mặt hào hứng của Phạm Tử Nguyên lại đóng góp không ít khiến cho tâm trạng Vương Nguyên hôm nay vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, những kỉ niệm bẽ mặt của anh xem ra cũng đáng để bị trêu cười. Nhìn cậu kéo chăn lên đỉnh đầu, cười run người sau tấm chăn ấy, anh khẽ nhíu mày lại, quả thật mắc cười đến thế sao? Vội gỡ tấm chăn ra. Vương Nguyên lập tức ngồi dậy nhào tới ôm chặt anh, cảm giác chân thực khi có thể ôm em thoải mái trong vòng tay quả thật là kỳ tích đáng mơ ước đến chừng nào. Anh liền vương vòng tay ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé quý báu ấy. - Sao vậy em?

Vương Nguyên không vội trả lời, ôm chặt anh mà người lắc lư qua lại. Đúng là một hình ảnh mật ngọt chết người! môi chạm nhẹ lên hõm cổ của anh lại cười tươi đặt chiếc cằm nhỏ trên vai anh, nhẹ nhàng cất tiếng.- Cám ơn anh!

- Cám ơn anh chuyện gì? - Xoa xoa đầu nhưng vẫn ôm chặt cậu.

- Cám ơn anh đã yêu em nhiều đến như thế!- Đoạn cậu hình như dùng lực hơn ôm lấy bóng hình Vương Tuấn Khải.- Dù em có nhõng nhẽo, bướng bỉnh thế nào anh cũng chiều chuộng em, luôn yêu thương em. Nhưng đến hiện giờ em mới phát hiện ra tình cảm của mình với anh, lại vô cớ nổi giận. Tiểu Khải, anh không trách em chứ?

Vội buông tay, đẩy nhẹ vai của cậu ra kiên định nhìn vào ánh mắt đối phương. - Làm sao anh có thể trách em!- Anh cúi xuống, nâng sợi dây chuyền của cậu lên. - Không phải anh đã tự tạo kỳ tích cho chúng ta rồi sao? Anh đã có cơ hội thổ lộ với em và quan trọng là em cũng mang tình cảm giống như anh vậy. Như vậy... Là anh mãn nguyện rồi.

Tùy tiện vương tay, chạm nhẹ và lôi kéo người mình yêu vào lòng ngay trong tầm tay tức khắc, tuy là một hành động tưởng chừng như hoàn toàn bình thường hóa ra lại vô cùng đáng trân trọng và hạnh phúc đến thế. Chứng tỏ rằng, người ấy luôn ở đây, luôn ở bên mình, chỉ cần kéo nhẹ, 2 con tim... chung nhịp đập. Vương Nguyên nhắm mắt, miệng cười tươi thì thầm vào tai anh.

- Tiểu Khải...

-Ừm... - Anh ôn nhu đáp 

- Ôm em chặt một chút! - Anh liền dùng sức hơn mà nâng niu lấy báu vật duy nhất của mình.

- Tiểu Khải....

- Ừm...

- Em muốn được anh ôm vào lòng mà ru ngủ- Vương Nguyên ngượng ngùng vì những lời mình nói, nếu là bình thường cậu chẳng có gan nói như thế, nhưng hiện tại cảm giác hạnh phúc quá chân thực, quá mĩ mãn đi mất.

- Anh là chiếc gối duy nhất của em!

-Tiểu Khải.... - Cậu lại giở giọng nhõng nhẽo, gọi tên anh lần nữa hòng nghe được tiếng trả lời của anh.

-Anh đây!

-Không có mệnh lệnh của em, không được rời bỏ em!

Anh cười khì một tiếng, tiểu tử ngốc này! - Không phải đang ôm chặt em sao?

- Tiểu Khải....

- Em có yêu cầu gì có thể nói hết một lần không?

- Em yêu anh!   - Nở nụ cười ngọt ngào mà vui mừng nói.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt rồi nhẹ nhàng cụng đầu mình vào đầu cậu.- ...... Anh biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro