Chương 8 - Một chút yên bình trước sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tiểu Khải, bỏ em xuống đi! Như thế kì lắm...! - Vương Nguyên xấu hổ la lói.

Những cử chỉ thân mật của cậu và anh sớm đã làm quen trong những ngày nằm viện, nhưng cũng không cần quá đáng đến mức thể hiện ở chốn đông người chứ? Nhất là hiện giờ cả hai đang đứng trước cổng nhà, cả dàn người làm và cha mẹ đứng ngoài cổng chào đón, đều mang ánh mắt ngạc nhiên khi bước xuống xe thì nhị thiếu gia đã nằm trọn trong tay đại thiếu gia mà quan trọng lại là kiểu bế công chúa, anh chỉ cần nhẹ nhàng nhấc bổng là cậu an nhiên dựa đầu vào ngực mình, nhiều chị giúp việc đôi lúc còn tủm tỉm chụm lại cười thầm. Quả thật xấu hổ quá đi mất!!!

- Nguyên Nguyên,... Nói aaaa.... Đi nào!- Vương Tuấn Khải vô tư giả làm bộ mặt dễ thương hằng ngày của cậu, kiểu người soái ca thì giả vờ dễ thương vẫn mang nét tiêu soái trên người. Miệng mở rộng vang âm aaa dài, tay thì cầm muỗng cháo đút trước miệng cậu. Vương Nguyên liền trưng bộ mặt nhăn nhó hơi khinh bỉ người trước mặt. Nếu người ngoài mà nhìn thấy bộ dạng của Vương Tuấn Khải lạnh lùng thường ngày như thế thì tượng đài cao lãnh sẽ sụp đổ ngay tức khắc.

- Em không nhớ nhầm thì em chỉ bị gãy chân thôi chứ tay chưa bị gãy thì phải?- Cậu lên tiếng nói móc người trước mặt, lại định đoạt thìa muỗng trước mặt mình. Nhanh chóng người kia kéo lại.

- Gãy chỗ nào thì em cũng đang bị thương, nhiệm vụ của anh là phải chăm sóc tốt cho em. Giờ em chỉ việc ngồi đó đợi người hầu chuyên dụng này phục vụ!

Nếu có những yêu cầu nào cậu nêu ra thì Vương Tuấn Khải dù muốn hay không đều nghe lời cậu hết mực, duy chỉ việc chăm sóc giấc ngủ miếng ăn, lo toan về sức khỏe là anh kiên quyết tự thân làm. Vương Nguyên không còn cách nào chỉ việc ngoan ngoãn như đứa trẻ lên ba, để anh đút từng muỗng cháo. Chẳng hiểu sao là vì cơm bệnh viện khó ăn khiến cậu chịu không nỗi giờ được thưởng thức đồ ăn ở nhà tạo cảm giác nhớ nhung, hay cháo anh đút cho đặc biệt thơm ngon mà cậu ăn rất nhanh và ngon miệng, thoáng một cái đã ăn hết.

 - Nguyên của anh ngoan lắm!- Anh hài lòng xoa xoa đầu cậu. Thấy trên mép vẫn còn vương vấn vài vệt cháo, không đợi cậu lấy tay quẹt qua loa thì đôi môi ranh mãnh của anh đã nhanh chóng đưa lại gần. Liếm nhẹ vệt cháo ấy, làm động tác liếm môi trước mặt cậu, nét mặt trở nên đùa cợt.  - Ngọt lắm!

Vương Nguyên mím môi khẽ tức giận - Anh...

Bỗng ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa nhẹ, cậu đột nhiên ý thức được liền dùng sức đẩy anh ra. Quả nhiên, nhị vị phụ huynh lo lắng bước vào phòng.

- Nguyên, con đã ăn xong chưa? Cảm thấy như thế nào rồi? Mẹ đã đặt lịch hẹn buổi tập vật lí trị liệu cho con vào buổi chiều rồi!- Linda nhìn vết thương trên chân trái của cậu, tuy chỉ là gãy xương nhẹ không để lại hậu quả nghiêm trọng nhưng tâm can của người mẹ ai lại không thấy xót.

- Con... Con cảm thấy đỡ nhiều rồi mẹ, Tiểu Khải... Chăm sóc con mẹ còn lo gì nữa.- Vừa trả lời mẹ, Vương Nguyên liếc mặt nhìn nét mặt của anh. Anh ngồi bên mép giường không nhìn cậu mà quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, nụ cười ban nãy đã không còn nữa. - Tiêu rồi, anh giận thật rồi!- Vương Nguyên nghĩ thầm, hành động xô anh ban nãy chỉ hoàn toàn dựa theo phản ứng vô thức, cậu không ngờ lại làm anh tức giận như thế.

Quả nhiên, sau buổi trưa ấy và kéo dài tới tận giờ tập vật lý trị liệu, Vương Tuấn Khải không nói thêm một lời nào nữa chỉ một mực âm thầm bên cạnh cậu, thấy cậu sắp ngã liền đứng trước dang hai tay nhanh chóng ôm vào lòng, lại không ngừng trao đổi các động tác tập luyện và lịch tập với chuyên viên điều dưỡng. Vương Nguyên ngổi bên cửa kính, hoàng hôn ngoài kia thật đẹp! In bóng tất cả cây cối màu xanh yêu thích của cậu chuyển qua một màu vàng óng rực rỡ, cậu chỉ như một mỹ nam yên tĩnh nhưng lại mang một tâm tư sâu lắng. " Đối diện" chỉ vỏn vẹn hai từ, nhưng lại mang một tâm tư nặng nề và muốn trốn tránh đến dường nào, cậu làm sao để đối diện với cha mẹ đây? Hai người sẽ phản đối không cho cậu gặp Tuấn Khải nữa, hay sẽ chia ly hai người. Anh thì sao? Đối diện với những áp lực dư luận, anh sẽ chịu nổi không? Cậu chắc chắn rằng bờ vai nhỏ ấy sẽ đứng trước mặt cậu, dùng tấm lưng vững chắc đó mà chen chắn mọi đàm tiếu, che chở mọi ánh mắt kì thị nhìn mình. Cậu không muốn anh phải chịu đựng một mình, chỉ cần có Vương Tuấn Khải thì Vương Nguyên sẽ có đủ dũng khí nắm chặt lấy tay người ấy, vai kề vai mà dũng cảm hướng về trước mắt. 

Bỗng một ngón tay dài chọc chọc vào má bên phải, cậu vội quay đầu lại thì một bờ môi ấm nóng mềm mại áp sát. Nhẹ nhàng truyền hơi thở mang hương thơm riêng biệt của Vương Tuấn Khải sang, anh rời môi cậu liền lộ hai chiếc răng khểnh, ôn nhu mà hỏi     - Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?

Vương Nguyên không vội trả lời, kéo tay anh ngồi xuống bên mình, khẽ tựa đầu vào vai và tay ôm chặt cánh tay anh. - Tiểu Khải... Anh có giận em không? Khi nãy đã đẩy anh ra?

- Ngốc, nhị Nguyên! Vương Tuấn Khải cười khẩy, thì ra đứa ngốc này ngồi nãy giờ chỉ để suy nghĩ vấn đề giận dỗi của mình hay không

- Em hứa với anh, em sẽ dũng cảm đứng bênh cạnh anh, sẽ nắm chặt bàn tay này. Anh đừng lai dùng thân mình chắn trước mặt em nữa, giúp em che chắn hết mọi sóng gió. Em không muốn! Dù cha mẹ và mọi người có phản đối em cũng sẽ đối diện với anh - Vương Nguyên lại không cảm thấy giận trước lời trêu chọc của anh, ngược lại nét mặt trở nên nghiêm túc. Tay vô thức nắm chặt tay anh hơn.

-...............- Người kia im lặng một hồi không lên tiếng. Vương Tuấn Khải không ngờ rằng, có ngày nhị Nguyên ngốc của mình cũng hao tâm tư mà phải suy nghĩ đến mối quan hệ của mình đối với ánh nhìn của xã hội, thật sự tiểu tử ngốc này đang vì anh mà từng bước trưởng thành hơn, ý nghĩ cũng chín chắn hơn, không còn muốn núp sau bóng lưng anh nữa mà cùng nhau nắm lấy tay đối diện bên cạnh mình.

- Hãy cho anh thời gian, hiện giờ vẫn chưa phải lúc công bố. Chỉ khiến cho mọi việc rối ren thêm thôi, chí ít anh phải đợi cho bảo bối của anh trưởng thành đã. Hiện giờ vẫn chỉ là cậu bé 13 tuổi thì làm sao anh dám mở miệng yêu cầu cha mẹ giao báu vật của họ cho người chưa được gì như anh!- Nắm lay tay cậu, anh đặt lên mu bàn tay trắng ngần một nụ hôn ước định.

Vương Nguyên kiên định nhìn anh. Quả thật hiện giờ quá sớm để nói đến việc cho mọi người biết. Cậu chỉ mới 13 còn anh thì cũng là cậu bé 17 tuổi, liệu cha mẹ có tin tưởng vào tình cảm của hai đứa không? Hay chỉ xem như những cảm xúc rung động vui đùa đầu đời. Cứ để mọi thứ như ban đầu, thuận theo tự nhiên thời gian ắt sẽ chứng minh tất cả.

- Hồi nhỏ anh cũng nói cho anh thời gian để gọi ba là ba, đợi đến bây giờ anh cũng chỉ gọi " chú", giờ anh cũng nói cho anh thời gian! Anh xem nên đợi đến bao giờ đây?- Cậu chỉ muốn châm chọc anh, khóe miệng cong lên mà nói.

- .............. - Vương Tuấn Khải không biết trả lời cậu như thế nào, quả thật tiếng gọi "cha" hiện giờ cậu vẫn không đủ dũng cảm cất tiếng. Liệu có thể nào vi chuyện này mà Vương Nguyên đánh mất niềm tin vào anh? 

Thấy anh vẻ mặt lo lắng, đăm chiêu nhìn mình. Vương Nguyên phì cười, đấm nhẹ vào vai anh. - Chọc anh thôi!

Đoạn hai tay áp nhẹ vào khuôn mặt người đối diện, dịu dàng nói - Chỉ cần là Vương Tuấn Khải, bao nhiêu năm Vương Nguyên này cũng sẽ đợi! 

Anh đưa mặt lại gần hơn, hai chiếc mũi cao cạ cạ vào nhau. Hai người nhắm mắt tận hưởng hơi thở của đối phương, nhịp thở hài hòa như một. Bàn tay nắm chặt từ từ mười ngón tay đan vào nhau như không thể tách xa nữa. Hai sợi dây chuyền khẽ đung đưa theo gió, tựa như chạm vào nhau phát ra vài tiếng " keng keng" của một hồi chuông chúc mừng phương xa, phảng phất che lấp vài tia sáng đang in bóng hai trán áp sát trên sàn.

Dưới sự chăm sóc chu toàn bởi người hầu chuyên dụng Vương Tuấn Khải mà Vương Nguyên hồi phục nhanh hơn dự kiến. Cũng dễ dàng khi ba bữa đều không cần đụng tay vào, mọi hành động đều bị anh nghiêm túc đốc thúc Khoảng thời gian mấy tháng này có thể nói là kỉ niệm hạnh phúc nhất đối với cả hai, trước mặt mọi người thì cả hai vẫn là cặp anh em thân thiết nhất, người anh dịu dàng thương yêu đệ đệ và người em luôn trông chờ dựa vào ca ca, nhưng chỉ khi có hai người thì họ luôn để lộ biểu cảm yêu thương. Đó là khoảng khắc cậu nằm gối lên đùi anh mà ngắm sao trên căn nhà nhỏ, nhẹ nhàng rút đầu vào lòng anh được anh ru ngủ, hay chỉ đơn giản không làm gì mà dựa vai anh an tĩnh ngắm hoàng hôn. Chỉ cần quay đầu, bắt gặp ánh mắt của đối phương, tay vẫn có thể nắm chặt nhau, như thế đã mãn nguyện rồi! 

Một việc khiến cho Vương Tuấn Khải cảnh giác, chính là dạo này Vương tiên sinh bận bịu tiếp rất nhiều khách ở phòng sách dãy nhà phía đông, ông ra lệnh khi có khách đến thì cả mẹ Linda và hai cậu đều không được tự ý ra khỏi phòng, anh có cảm giác như ông sợ bọn họ sẽ nhìn thấy 3 người vậy. Trong một lần tình cờ, anh vô tình đi ngang dãy hành lang, trông thấy bọn họ đều mang một nét mặt lạnh lùng, thoáng toát lên sát khí. Từ khe hở cửa, vang lên tiếng xoảng của ly thủy tinh, tiếng rầm của sách rơi xuống đất, Vương tiên sinh vẻ mặt đau khổ lấy tay che mắt... Ông khóc ư? Vương Tuấn Khải ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đó. Mười mấy năm nay, anh sống trong một gia đình quá mĩ mãn và hạnh phúc, cha nuôi như một mái nhà to lớn che mưa che gió, luôn mang nụ cười hiền hòa mà cười với gia đình, mẹ Linda thì y như một người mẹ dịu dàng mà từ nhỏ anh hằng tưởng tượng quan tâm tới từng sở thích, đời sống của con mình. Vương Nguyên thì khỏi nói, mang tên toàn bộ tâm tư tình cảm của anh đều đặt vào con người nhỏ bé ấy. Nhưng hiện giờ, mái nhà vững chắc ấy đang lung lay, lần đầu tiên ông tỏ ra bất lực và đau khổ như thế, điều mà Vương Tuấn Khải lo sợ có phải sắp đến? Gia đình hạnh phúc mĩ mãn sẽ như thế nào? Trong tâm trí thoáng hiện lên kí ức đau khổ về cha ruột nằm gục dưới ngọn lửa tử thần năm nào, đó chính là lý do anh không đủ dũng khí để gọi người đàn ông hiện giờ một tiếng " cha", lo sợ ông sẽ như cha ruột mình. Không đủ dũng khí đẩy cánh cửa rộng lớn đó, từ tia sáng khẽ lọt qua khe cửa anh đứng dựa lưng vào cửa, hai tay vò lại thành nắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro