Ác Ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông tôi ra, buông tôi ra ... ......." Ánh mắt lạnh lùng hà khắc của anh khiến cậu sợ tới muốn lui về phía sau, thế nhưng anh lại quỳ xuống đè chân cậu khiến cậu không thể di chuyển.
"Vương Nguyên là cậu tự mình tới trêu chọc tôi."
Ở tình huống anh cách cậu gần như vậy, anh không cách nào khống chế được hành động xuất phát từ nội tâm mình.
Đôi môi mỏng thoang thoảng mùi thuốc lá của đàn ông chính xác không sai một ly tóm lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm như hoa của cậu, dùng sức mà hôn, sức quá lớn làm cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu sưng đỏ, thế nhưng anh lại không muốn vì thế mà buông tha cho cậu.
Cậu không ngừng lắc đầu muốn tránh xa khỏi anh, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát, cho đến môi cùng môi hấp dẫn nhau không thể thỏa mãn, anh cúi đầu không ngừng gặm cắn cái cổ mảnh khảnh của cậu. Cậu mở miệng dùng hết sức lực toàn thân cắn cánh tay bắp thịt săn chắc của anh. Đau đớn từ trên cánh tay truyền tới làm cho hành động xâm lược của anh ngừng lại nhưng vẫn không buông cậu ra. Anh nghiêng mặt dùng khóe mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vì tức giận, xấu hổ cộng thêm mới vừa rồi dùng sức cắn anh mà đỏ lên. Thật là một cậu bé bướng bỉnh, nhưng nếu cậu cho rằng làm vậy anh sẽ buông tha cho cậu sao
"Cậu muốn tự mình nhả ra hay là muốn để tôi ra tay."
Âm thanh nhẹ đến không thể nhẹ hơn lọt vào tai cậu làm cho trái tim cậu thấy rét run lên. Rõ ràng là miệng cắn đến rất đau rồi nhưng cậu vẫn chưa muốn nhả ra. Trong miệng đã có mùi vị mằn mặn, là mùi máu tanh sao? Hàm răng cô đã cắm vào da thịt anh, làn da bị cắn rách, máu bắt đầu thấm ra bên ngoài, áo sơ mi trắng cũng dính lấy màu đỏ chói mắt. Nhưng cũng đáng chết đã kích thích ghen tuông, cuồng bạo trong nội tâm người đàn ông, làm cho máu huyết toàn thân sôi trào. Vẻ mặt ngang ngược của cậu đã thành công khơi dậy ham muốn chinh phục của anh. "Không cần. . . . . ." cậu rốt cuộc hả miệng ra, cảm giác lạnh dưới váy làm cậu hoảng sợ biến sắc.
"Bây giờ biết sợ rồi sao?
Đã muộn rồi, không còn kịp đâu."

 Trong mắt anh hiện lên đầy lửa nóng, cậu càng trốn, anh lại càng muốn có được. 

 "Anh là ác ma, ác ma. Buông tôi ra, buông tôi ra ... ......"

Cảm giác đau nhói truyền tới tứ chi,cậu đau khóc thành tiếng. Anh ta là một con quỷ, một con quỷ không có tim nên mới đối xử với cậu như vậy. Nhục nhã và đau đớn khiến cậu hận không thể ngất đi, cậu không muốn tiếp tục tỉnh táo như vậy.
"Đúng vậy, tôi chính là tên ác ma. Mà tên ác ma này ngay lập tức sẽ làm cậu muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong."
Một tay trống của anh cởi quần áo của mình ra, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc của một người đàn ông.
"Không cần, không cần, cầu xin anh đừng như vậy. Tuấn Hiển, cứu em cứu em ... ....... Tuấn....Hiển.... ......." cậu như điên cuồng gào thét cái tên kia. Tuấn Hiển, anh đang ở đâu? Tại sao không tới cứu em?
"Cút đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa ... ........." 

Nghe được cái tên quen thuộc đó,anh lập tức bình tĩnh lại. Anh nắm chặt cằm cậu lần nữa, dùng giọng điệu lạnh lẽo đến cùng cực nói ra.

"Bây giờ cậu có hai con đường, một là thành người  của tôi, hai là tới tìm tuấn hiển để nó bỏ tiền ra cứu công ty ba cậu. Yên tâm, nó đã trưởng thành, có thể vận dụng một chút tài sản riêng."
Sự bướng bỉnh trong mắt cậu và khuôn mặt đầy nước mắt làm cho anh bực bội, tốt bụng chỉ cho cậu hai con đường. Nhưng mà khi trong mắt cậu hiện lên một tia hi vọng, anh lại không nhịn được nói ra lời nói lãnh khốc vô tình hơn:
"Có điều, nếu như nó biết mới vừa rồi cậu ở dưới thân thể tôi thiếu chút nữa trở thành người  của tôi, không biết có còn muốn giúp cậu hay không nữa."

"Cút ngay, đồ ác quỷ!"

Hai mắt cậu rưng rưng, kéo quần áo xốc xếch của mình lại, vịn ghế salon đứng dậy. Giống như tránh ôn dịch, trốn rất xa.
"Vương Nguyên, bây giờ cậu đang đứng trên địa bàn của nhà họ Vương, phải cút cũng là cậu! Đừng để cho tôi gặp lại cậu, lần sau sẽ không đơn giản bỏ qua cho cậu như vậy đâu. Thư ký Phương, tiễn khách."
Thái độ của cậu khiến trong lòng anh lạnh lẽo, sửa sang lại quần áo của mình, trở lại trước bàn làm việc ngồi xuống, bình tĩnh nhấn phím điện thoại nội bộ. Trong nháy mắt anh khôi phục lại, trở thành chủ tịch tập đoàn Vương Thị- một người bình tĩnh, biết tự kiềm chế.
"Cậu Vương, mời." Không tới mười giây, thư ký Phương đã mở cửa đi vào, cậu Vương hai mắt rưng rưng, quần áo xốc xếch làm lòng cô cả kinh, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mặt của tổng giám đốc cũng rất bực bội, trời sắp đổ mưa máu rồi, cô lại dám lén quan sát sắc mặt của tổng giám đốc. "Thư ký Phương, còn chuyện gì sao?" Một câu nói nhẹ nhàng của anhl lại làm cho toàn thân thư ký Phương lạnh run.
"Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi lập tức đưa cô Quan ra ngoài."
"Cô đừng đụng vào tôi, tôi tự biết đi." cậu đẩy tay thư ký Phương ra, cố gượng chống lại sự đau đớn và khó chịu giữa hai chân, nhanh chóng thoát ra khỏi cái địa ngục cả đời cậu cũng không muốn bước vào một bước này, còn có tên ác quỷ đó. Tất cả đối với cô mà nói là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể thoát được. Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, về nơi quen thuộc của mình mới không sợ hãi như vậy. Tuấn Hiển anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh.Cậu đi vào thang máy,
Trong phòng làm việc yên lặng, anh nhìn cửa bị đóng lại hơn một phút, sau đó có một tiếng vang thật lớn, tất cả văn kiện trên bàn toàn bộ rơi tán loạn, bàn làm việc được thiết kế chắn chắc và sang trọng thế nhưng xuất hiện một vết nứt đáng sợ. Mà mọi người ở bộ phận thư ký không người nào dám nhúc nhích, không dám vào nhìn. Trời ạ, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chàng trai kia tự xưng là người yêu của nhị thiếu gia tới phòng làm việc của tổng giám đốc không tới nửa tiếng thì hai mắt đẫm lệ đi ra, mà trong phòng tổng giám đốc mới nhậm chức phát ra những tiếng vang thật lớn kia lại là chuyện gì? Không người nào dám hỏi. Cho đến nhiều năm sau đó thư ký Phương - người đã bị gọi vào thu dọn đồ đạc vẫn nghĩ mãi không thông, tại sao cái bàn tốt như thế lại có thể bị nứt ra???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro