Vỡ mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cứ thế lê bước từ thang máy thanh máy ra rồi lặng bước ra khỏi tập đoàn Vương Thị trong những tiếp xì xào to nhỏ của những cô lễ tân về thân thế của cậu.
Rồi cậu cứ thế sải bước đi trên con đường với cái thân xác không hồn.  Cậu cứ thế bước đi không xác định chỉ những cơn mưa nặng hát kéo đến cậu mới tỉnh lại. Và cậu đứng dưới mưa suy nghĩ mình thật là hèn kém biết bao sao lại sợ anh ta đến vậy. Phải quay lại Vương Thị cầu xin anh ta nếu không ba mẹ sẽ chết mất. Tuấn Hiển em xin lỗi!
Rồi cậu cứ thế dầm mưa chạy thật về Vương Thị
.
.
Tôi là giải phân cách ạ!!!!
.
Một lúc sau cậu về tới trước toà cao ốc nhưng cậu thật sự không vào vò chỉ cách đây mấy tiếng cậu đã cắn anh chảy  máu. Cậu nếu còn mặt dày đòi gặp anh thì hậu quả không thể lường được Nên cậu chỉ biết đứng đó chờ cho tới khi anh ra về thì sẽ cầu xin anh.
///
Bảo vệ thấy là người yêu của nhị thiếu gia thì không thông báo đã cho cậu đi vào. Toàn thân cậu ướt sũng đứng trước cửa công ty, đối thoại của bọn họ cậu đều nghe được. Lòng cậu trở nên lạnh lẽo, thì ra là hi vọng dễ dàng tan biến như vậy, có phải nhà họ Vương gia nhất định phải sụp đổ hay không? Ba mẹ phải làm sao đây? Cậu phải làm sao đây?
Giống như một linh hồn lang thang đi tới Vương Thị, trời mưa càng ngày càng lớn.  
"Cậu Vương, sao lại không mang theo dù? Trời mưa lớn như vậy sẽ bị bệnh đó."
Bảo vệ thấy cậu vội vã đi vào lại giống như một linh hồn lang thang đi ra thì rất kinh ngạc. Chẳng lẽ cãi nhau với nhị thiếu gia sao? Không thể, tính tình nhị thiếu gia rất tốt.  

  "Không cần, cám ơn."

cậu đối với lòng tốt của người bảo vệ chỉ nở một nụ cười yếu ớt, quay lại nhìn cửa chính trạm trổ hoa văn.   Ánh đèn xe hơi chói mắt phá vỡ màn mưa, chiếu thẳng vào khuôn trắng bệch như tờ giấy của Vương Nguyên theo bản năng đưa tay che mắt, thấy hoa mắt, cả người cũng chầm chậm ngã xuống đất, mưa vẫn không ngừng rơi.
  "Vương Nguyên , mở mắt ra nhìn tôi." Anh xuống xe ôm lấy cậu bé đã ngồi phịch trên mặt đất. Tại sao cận ấy lại té xỉu ở đây?   
"Vương đại ca. . . . . ." 

cậu mệt mỏi mở mắt ra, người đàn ông khiến cậu sợ hãi, khuôn mặt ở trong mưa xem ra không hề lãnh khốc vô tình chút nào, dường như có chút thương tiếc. Là cậu đang nằm mơ sao? Tại sao giờ phút này cậu lại không sợ anh ta?  

   "Lên xe trước rồi hãy nói."

 Anh ôm lấy cậu đi về hướng xe. Cậu nhẹ quá, ở trong ngực anh tựa như một cọng lông vũ vậy.   

"Vương đại ca, xin anh giúp ba tôi." cậu thừa dịp mình còn tỉnh táo nói hết những lời cần nói.   

"Đừng nói nữa!"
Anh mở cửa xe đặt cô vào, cũng không sợ làm dơ xe thể thao đắt giá của mình.
"Vương đại ca, tôi muốn nói."

Ở thời điểm anh đang muốn buông cậu ra đóng cửa xe lại, cậu dùng hết hơi sức lúc này ôm cổ anh. 
  "Tôi đồng ý ở bên anh. Nhưng anh phải cưới tôi."

Cậu nói xong anh kinh ngạc đến không thể tin, cả người cậu mềm nhũng ngất đi trong ngực anh. Lambogini màu đen sang trọng quay đầu xe trong mưa, chạy thẳng về nhà trong nháy mắt đã biến mất ở trong đêm mưa ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro