Ai tự do???? ( 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Nguyên Nguyên, năm ấy anh gửi quà về em có nhận được không?" anh như nghĩ đến cái gì đó hỏi. Sau khi gửi quà một tuần lễ, rốt cuộc anh không chịu được nhớ nhung nên gọi điện thoại cho cậu, nhưng đầu bên kia điện khóa máy. Anh không cam lòng nên mấy ngày đều gọi, nhưng kết quả vẫn như cũ. Anh cho là cậu chỉ bị anh hai quản, vì không để cho cô chịu khổ sở anh cũng chỉ có thể dừng hành động gần như điên cuồng của mình.

"Em nhận được! Cám ơn anh!" cậu nhỏ giọng nói, ngượng ngùng cúi đầu. Cô nghĩ chuyện bởi vì quà tặng kia mà khiến anh nổi giận làm cậu động thai.

"Vậy còn thư, em đọc chưa?" Nếu như cậu xem cũng sẽ không như bây giờ? Nó rõ ràng đã nói rất rõ ràng, nó nhất định sẽ mang cậu về.

"Hiển, chuyện lúc trước không nên nhắc lại được không? Chúng ta đã không thể nữa rồi!

cậu biết nó nghĩ gì, nhưng cô không muốn mang gánh nặng này trên lưng nữa. Bây giờ cậu đã không còn yêu Vương Tuấn Hiển nữa nhưng cậu đang không dám thừa với bản thân , hơn thế giờ cậu đã kết hôn, có con, dù không phải là vì tình cảm, nhưng vì con trai bảo bối của cậu khiến cậu không thể rời bỏ nơi được gọi là "nhà" kia. Đúng vậy, bọn họ không phải là vì tình cảm, nhưng là vì cái gì? Quan hệ của bọn họ vốn là như vậy, rõ ràng trong khoảng thời gian này đã khá hơn một chút, nhưng hiện tại anh ấy lại không muốn thấy cậu, làm cậu không hiểu anh đang nghĩ gì, nên xử lý quan hệ giữa bọn họ như thế nào ...


Vợ chồng sao? Chỉ là một đôi kết hôn 6 năm, có một con trai sắp 5 tuổi sao? Thật ra cho tới bây giờ thì cô cũng chưa có hiểu qua suy nghĩ thực sự của anh! Là cậu vẫn chống cự anh! Mà một lần lại một lần anh khiến cô thu hẹp lại cánh cửa của lòng mình thì cũng đã vượt quá tình cảm vợ chồng thông thường rồi.

Là cậu sai rồi sao? Hay vẫn là anh sai? Đã sớm không phân rõ được rồi! Duy nhất còn phân rõ chính là cậu và nó đã không thể nào trở về như trước! Đi qua một đoạn năm tháng dài như vậy, rất nhiều thứ đã sớm thay đổi! Sở Khương, người con trai áo trắng quần đen đó, người con trai đã cùng cậu đi qua nhiều tháng năm đó, hôm nay anh đã không còn là anh, cậu cũng không còn là cậu! Làm sao có thể tiếp tục.

"Nguyên Nguyên. . . . . . Anh không quan tâm. Anh không quan tâm! Anh chỉ muốn em trở lại bên cạnh anh, được không?" Nghe được cậu cự tuyệt, nó dừng xe ven đường, hoảng hốt mà ôm lấy cậu! nó không phải không nghĩ tới cậu sẽ cự tuyệt nó, nhưng khi nghe được nó vẫn nhịn không được mà đau lòng! Niềm tin trong lòng đã sụp đổ trong nháy mắt!

" xin lỗi! Thật xin lỗi! Em không có cách nào khác!" cậu muốn đẩy ra anh, nhưng anh lại ôm chặt hơn.

"Nói cho anh biết. Có phải em thích anh hai hay không?"

 Cậu không ngừng cự tuyệt khiến lòng nó chìm đến đáy, vì đáp án không biết đó mà cảm thấy nặng nề. Nếu như là vậy, vậy anh phải làm sao? Tâm huyết nó cố gắng nhiều năm như vậy coi là cái gì?


" thật xin lỗi. Đến nhà em rồi! Em về trước đây!" Vấn đề của nó hỏi khó cậu rồi. Khi nó buông cô ra, cậu nhìn thấy bên ngoài đã cách nhà không xa, đi mấy phút là có thể đến, cho nên cậu không chút do dự đẩy cửa xuống xe. Sự chất vấn của nó khiến lòng cô không thể bình tĩnh Cậu thích Tuấn Khải sao? Không thể nào! Cậu làm sao sẽ thích tên đàn ông từ lần gặp mặt đầu tiên đã không ngừng ép buộc cậu? Sẽ không, sẽ không!!!

"Lộ Lộ, không cần trốn tránh được không? Trở về suy nghĩ thật kĩ lời của anh. Nghĩ kỹ rồi cho anh biết đáp án được không? Bất kể là kết quả gì, em phải nhớ kỹ anh vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh em."

 Nhìn cậu hoảng hốt, tay nó đặt trên tay lái đã cầm đến trắng bệch, hoảng loạn như vậy thể hiện cái gì?


Nguyên Nguyên, em còn là của anh sao? Trái tim vẫn rất đau, nhưng nó đã không còn là chàng thiếu niên trẻ người non dạ đó nữa rồi, cho dù đau khổ hơn nữa nó cũng không chảy nước mắt.

Dưới màn đêm, nó ngẩng đầu hỏi bầu trời sao, bầu trời chỉ trả lại nó sự im lặng ...

Cậu ở nhà đã một hơn tuần lễ, vẫn không đợi được người đàn ông làm cậu hoang mang mấy ngày nay trở về.

Ngày đó sau khi từ trên xe nó vội vàng đi, lòng của cậu không bình tĩnh được. Về đến nhà, cậu không dám suy nghĩ kĩ tại sao? Sợ đáp án sẽ làm mình không thể chấp nhận. Cậu sợ, cậu thật sự sợ! Vì sự thật là cậu không chỉ thích Vương Tuấn Khải mà là yêu, yêu say đắm người đàn ông đó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

Tui là giải phân thời gian

.

.


Chủ nhật, thời tiết đẹp! Trời màu xanh, mây màu trắng.

Sáng sớm cậu lấy toàn bộ quần áo trong ngăn kéo ra sắp xếp một lần, xong rồi thì phát hiện thời gian trôi qua quá chậm. Chạy tới phòng đồ chơi của con trai bảo bối chơi xe với con, nhưng cậu không yên lòng, không cẩn thận làm mấy chiếc xe đắt muốn chết kia đụng vào vách tường. Bạn nhỏ Sở Trí Tu cũng phớt lờ, cậu thở phì phò cất xe vào, sau đó nói cùng papi chơi ghép hình, nhưng chơi được một nửa lại phát hiện papi ngày thường luôn dịu dàng kia lại ngẩn người, được rồi! Cậu là nam tử hán đội trời đạp đất không thể so đo người khác, huống chi người này lại là papi của cậu! Cho nên bọn họ chơi trò khác!

"Nhanh lên một chút á..., papi, di chuyển đi, di chuyển đi! Ai nha, chết rồi." Truyền tới bên tai tiếng thở dài của bạn nhỏ Vương Hắc Phong.

cậu sững sờ ngẩng đầu, phát hiện trong TV mình bị đánh thảm hại mà chết.

"Papi xem Papi xem, mau chết như thế, papi thiệt là tệ! Nếu như là ba thì chúng ta sớm qua bao nhiêu hầm rồi!" Hắc Phong ném máy chơi game xuống, không chịu chơi!

"Xin lỗi bảo bối!" Bị con trai mình xem thường có thảm hại hơn sao? Hơn nữa còn so sánh cậu với người đàn ông kia? Làm sao so? Cái tên đáng ghét kia bây giờ còn chưa về sao? Có phải anh ta không cần  cậu và con không?

"Papi, có phải papi khó chịu không?" 

Rốt cuộc nhận thấy papi hôm nay rất không thích hợp, nó khó được có được lúc tri kỷ như vậy.


"Bảo bối, papi chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi." Ôm sát thân thể nhỏ bé mềm mại của con trai, trong lòng cậu cảm động. May mắn là có Tiểu Bảo Bối này bên người, nếu không không biết cuộc sống này sẽ trải qua như thế nào.

"Papi, có phải papi nhớ ba không?" Tiểu tử không nói thì thôi, đã nói thì làm người ta thất kinh!

"Đâu có đâu?" cậu đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của con, nhưng bởi vì lời của con mà mặt nóng lên.

"papi, nói dối là một thói quen xấu!" Bạn nhỏ Vương Hắc Phong từ trong lòng mẹ ngẩng đầu nghiêm mặt nói.

"Papi đâu có nói dối!" Thật là lòng người quỷ lớn, tâm tư của cậu lại bị một đứa nhỏ không tới 5 tuổi đoán được, thật là đáng sợ! Cũng may đứa nhỏ này là con trai cậu.

"Thôi, papi quên đi." Mặt Hắc Phong như hiểu ra gì đó, khoát khoát tay, lộ ra bộ dạng hoàn toàn hiểu biết.

"Đứa nhỏ xấu xa! Không cho quên đi! Muốn nói điều gì?" 

cậu rốt cuộc lộ ra nụ cười mấy ngày qua khó có được. Bảo bối là niềm vui của cậu.


Hai mẹ con trong phòng đuổi nhau đến ầm ĩ. Một đuổi theo một trốn, đáng tiếc thể lực cậu không tốt hơn con trai mình bao nhiêu, mới một lát cậu đã thở hổn hển ngồi xuống đất.

"papi thật là kém!" Hắc Phong đứng ở cửa, miệng lớn tiếng cười, vui vẻ như vậy! Gương mặt nho nhỏ đó dường như chồng chéo lên một gương mặt khác đã lâu không thấy, Cậu ngồi dưới đất quên thu hồi tầm mắt mình!

Đó là con trai của cậu, cũng là con trai của anh . . . . . . Quan hệ máu mủ có thể gần gũi tới mức nào? Trước kia cậu không có suy nghĩ sâu xa, hiện tại đã cảm nhận sâu sắc hơn, đó là một chuyện vĩnh viễn không cách nào thay đổi! Bụng cậu mang thai gần mười tháng mới sinh ra được Bảo Bảo thế nhưng lại có thể giống người khác như thế. Ánh mắt ẩm ướt như có thứ muốn chảy xuống! Thật đáng ghét! Vậy mà cậu lại muốn khóc!

Người đàn ông ghê tởm đó, kể từ ở với anh mấy năm nay cô khóc còn nhiều hơn 20 năm trước cộng lại. Anh ta thật sự rất ghê tởm!

Nói không gặp là không gặp! Sao có thể có kẻ tuyệt tình như vậy? Hay anh vốn là vô tình? Đã là vô tình tại sao còn phải cho cậu nhiều biểu hiện giả dối như vậy, để cô cho là anh đối với cậu là có tâm, để cậu cho là cánh tay vững chắc của anh thật sự có thể dựa vào cả đời, thậm chí để cậu tin rằng anh thực sự muốn cho cậu vui vẻ. Đúng vậy, vui vẻ! Buổi tối ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, có một người đàn ông ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: 

"Anh muốn cho em vui vẻ có được không?"


Có phải lúc ấy ánh trăng quá mông lung mê hoặc tim anh không? Có phải là anh chỉ là nhất thời? Tại sao lúc này cậu còn có thể nhớ tới chuyện đã lâu như vậy?

Nước mắt trong suốt đã ướt đẫm hai gò má.

"Papi làm sao vậy? Xin lỗi papi! papi, Papi đừng khóc nữa! Con không chạy nữa được không? Con cũng không chọc papi tức giận nữa!" Dù sao tiểu quỷ vẫn là con nít!

Bạn nhỏ của chúng ta thấy papi khóc thương tâm như vậy, cho là mình chọc papi tức giận! Cậu lớn như vậy còn chưa thấy papi khóc thành ra như vậy? Vậy phải làm sao bây giờ? Bàn tay nhỏ mập mạp vươn ra, lau đi chất lỏng còn mang theo nhiệt độ trên mặt papi. Haiz,  bất kể lớn nhỏ đều là mít ướt, papi lớn như vậy còn khóc như mấy em bé trong nhà trẻ vậy!

cậu dùng sức ôm lấy con trai, mặt dán tóc của con, không cách nào dừng khóc.

"Thiếu phu nhân, cậu hai tới chơi, muốn cho cậu ta đi lên không?" Một tiếng gõ cửa cắt đứt tiếng khóc không kềm chế được của cậu.

Tuấn Hiển tới? Anh tìm cô có chuyện gì? Từ lần trước anh đưa cậu về nhà bọn họ không gặp mặt, cũng không gọi điện thoại. Cậu cho là cậu đã nói đủ rõ ràng. Nhưng nếu người đã tới rồi, vậy thì lên đây đi!

"Thím Trương, con xuống ngay! Thím bảo anh ấy chờ một chút!" 

cậu vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, giờ phút này cô nhất định rất nhếch nhác?


"Papi khóc xấu quá!" Lúc cậu xoay người muốn đi vào phòng rửa tay, rửa mặt thì một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên phía sau.

Tại sao những lời này quen thuộc như vậy?

"Vương hắc Phong, sao con có thể quá đáng như vậy?" 


Ở dưới phòng khách, con người nào đó đang dưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng thôi đây là lần đầu tiên nó tới chỗ ở của anh hai.

Khi vào cửa thì không ngừng quan sát, nơi này không tính lớn, nhiều lắm chỉ là căn nhà 300 mét vuông mà thôi, không thể so với đại trạch nhà họ Vương. Nhưng mà ba người ở thêm một Thím Trương cũng là dư dả rồi, ít nhất bọn họ ở bên ngoài cũng rất thoải mái.

Sau khi kết hôn thì anh hai chuyển ra ngoài ở, thật ra thì cũng là vì tốt cho Nguyên Nguyên chăng? Tính tình cậu căn bản là không thể sống chung hòa bình với ba mẹ nó, huống chi vợ chồng bọn họ còn có nhiều nhân tố bên ngoài như vậy.

Có lẽ anh hai cũng quan tâm cậu ấy ở mức độ nào đó! Nhưng nó không chấp nhận kết quả như thế. Dù là sau đó anh hai đối với cậu ấy tốt thế nào, cũng không chối bỏ được sự thật rằng anh ta đã từng nhẫn tâm chia rẽ bọn họ. Vừa bắt đầu đã sai đường, vĩnh viễn cũng đi không tới điểm cuối, không phải sao? Cho nên bất kể như thế nào, lần này nó nhất định phải cùng cậu đối mặt với anh hai, làm rõ đoạn nghiệt duyên này! Anh muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa, anh muốn thực hiện nguyện vọng nhiều năm trước, cho cậu một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ.

  "Cậu hai, mời cậu ngồi. Uống ly trà trước đi! Thiếu phu nhân lập tức xuống ngay." Thím Trương đối với cậu hai nhà họ Vương vẫn có ấn tượng tốt, dù sao khi còn làm ở đại trạch nhà họ thì cậu cũng chưa hề lớn tiếng trách mắng bọn họ. Bà cùng có nghe qua quá khứ của anh và thiếu phu nhân, nhưng chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận thôi ...

Kể từ xảy ra chuyện cho tới bây giờ, cậu cả cũng chưa về nhà, cũng không biết hôm nay cậu hai tới cửa là có chuyện gì?

"Thím Trương, không cần khách sáo! Thím bận việc thì để mình con chờ được rồi." nó khẽ mỉm cười nói.

"Vậy tôi đi làm việc trước! Có gì cậu cứ gọi tôi!" Thím Trương lui xuống.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro