Cùng nhau đau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Không đến mười phút, cậu nắm tay con trai xuống lầu.

"Hiển, sao anh lại tới đây?" Ngưng Lộ với con trai vẫn nhìn chằm chằm máy chơi game trong tay ngồi trên salon đối diện nó: 

"Tiểu Phong Phong, chào chú đi!" 

Cậu nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ của con trai, đứa nhỏ hình như luôn giữ cảm giác bực dọc với nó, cũng không biết nảy sinh từ khi nào nữa!

"Chào chú!" Vì bất đắc dĩ, ngay cả mắt Hắc Phong cũng không giương lên, đáp xong một tiếng lại tiếp tục đùa nghịch máy chơi game trong tay. Mặc dù đã gặp qua nó mấy lần, nhưng người bạn nhỏ ghi hận, vẫn không thể quên người lần trước đụng cậu làm cho khuôn mặt nhỏ khôi ngô của cậu thiếu chút nữa bị phá hoại, người bạn nhỏ cười lần hai. Vương Hắc Phong cậu quen ác bá, thậm chí có người dám giễu cợt cậu, có thể tưởng tượng cái đầu nhỏ của cậu ghi hận bao nhiêu tên đầu sỏ gây nên đó!

"Thật xin lỗi!" cậu nhìn đứa con một chút lễ phép cũng không có, vừa yêu vừa hận: 

"Sở Trí Tu, sao con có thể như vậy? Chào hỏi thì phải nhìn mặt đối phương. Ở trường cô giáo không dạy con hả?"

"Chào chú!" Lần này rốt cuộc ngẩng đầu lên.

"Không sao!" 

nó nhìn 2 người bon họ mà không thể chen vào được, trong lòng lạnh như băng. Con đường của bọn họ phải đi như thế nào? Anh hai sẽ buông tay sao? cậu thì sao? Còn có một sự thật không thể xóa bỏ, đó là một đứa nhỏ không có cảm tình với anh. Nếu như tương lai bọn họ ở chung một chỗ, vậy sẽ có bao nhiêu chuyện phong ba đây? Nhưng bất kể như thế nào, anh vẫn muốn thử.( My: Nhưng tui cam đoan Vương Tuấn Hiển  cậu ko có phúc làm ba kế của tiểu Hắc Phong đâu. Thôi ngay cái vc ATSM về bản thân đi. Ahaha!!!)


"Hiển, anh tới có chuyện gì sao?" cậu ngẩng lên nhìn nó vẫn nhìn cô đắm đuối. Ánh mắt anh nóng rực làm cậu hơi sợ!

"Hôm nay anh hai xuất viện, anh ấy không về nhà sao?" Nó uống một ngụm trà, chậm rãi nói ra mục đích hôm nay anh tới. Anh biết rõ anh hai ở nơi nào còn hỏi. Rõ ràng anh hai đã xuất viện cũng không về nhà ở, vậy thể hiện cái gì? Mà nếu Lộ Lộ biết anh hai làm như vậy thì có phản ứng gì?

"Anh nói anh ấy xuất viện?" Tay cậu vuốt tóc con trai cứng đờ. Tuấn Hiển nói anh ấy xuất viện? Vậy sao anh ấy không về? Lại đi đâu rồi? Thế mấy ngày qua cậu lo lắng cho anh thì sao? Cảm giác hờn giận không tên tràn ngập trong ngực.

"Papi, tối hôm qua con đã biết rồi!" Hắc Phong bĩu môi khinh thường nói. Tối hôm qua cậu có chat video với ba, nhưng ba nói tạm thời sẽ không về nhà, cũng không có hỏi thăm papi như ngày thường, cậu cho là papi cũng biết!

"Tại sao?" Cảm giác mất mát trong lòng lần nữa ập vào lòng. Lúc anh nằm viện không để cho cậu vào thăm trực tiếp, xuất viện không về nhà cũng không nói với cậu một tiếng? Rốt cuộc anh đặt cậu ở vị trí nào chứ?

"Papi rất --buồn --sao?? --Nếu không con dẫn papi đi --tìm ba --- được không-----?" Hắc phong cố tình kéo dài từng chữ ra như muốn sát muối vào tâm hồn người đàn ông ngồi đối diện. Mà cũng dễ hiểu về hành động và suy nghĩ của tiểu tử này mà vì cậu rất rất ghét người ngồi đối diện từ bé đến lớn ngoài ba và papi ra thì không dám mắng cậu vậy mà ngày hôm đó ông chú này dám mắng còn đụng vào cậu. Thật là tức chết cậu mà!!! Rồi lập tức  nhảy xuống đầu gối papi, tối hôm qua ba có nói với cậu ba ở đâu.

"nguyên Nguyên, chúng ta cùng đi tìm anh hai. Anh có lời muốn nói với anh ấy!" nó vô cầu đau khổ vì câu nói vừa rồi Hắc Phong đúng là hổ danh là con trai của cái người dàn ông nó gọi là "anh_ hai' không chỉ vậy nó còn kinh ngạc nhìn Vương Hắc Phong, thì ra anh hai cái gì cũng nói con trai mình nhưng không nói một tiếng với cậu, vậy có phải nói rõ anh chỉ yêu con trai mà thôi không? Nếu như vậy, tất cả đã trở nên thuận lợi hơn rồi.

"Thật quá đáng! Anh ấy thật là quá đáng! Em muốn đi tìm anh ấy!" Oán giận biến thành động lực, cậu dùng sức đứng dậy. Cậu nhất định phải ở trước mặt anh hỏi rõ ràng, rốt cuộc anh ta đang mưu tính cái gì!

"papi, con đi với papi." Nét mặt bạn nhỏ Hắc Phong hưng phấn xem cuộc vui chiếm đa số! Cậu chưa bao giờ thấy ba và papi cãi nhau không biết người nào sẽ thắng? Chẳng qua nếu như cậu biết lần này đi ba papi lại vì vậy mà xa nhau, không biết cậu có cười nổi không đây?

"Nguyên, con nít có thể không thích hợp nghe người lớn nói chuyện." nó cũng đứng dậy, thản nhiên nhìn khuôn mặt nóng lòng của đứa nhóc.

"Bảo bối, con ở nhà chờ papi về được không? papi có một số việc muốn nói với ba!" nó nói không sai, không thể ở trước mặt con trẻ nói chuyện như vậy.

"papi, nhưng con muốn đi theo thì làm sao bây giờ?" Hắc Phong còn chưa muốn buông tha. Đặc biệt là cái chú muốn ngăn cản cậu đi với mẹ đó.

' papi nói không được! Thím Trương, con đi ra ngoài, thím trông Vương Hắc Phong hộ con!" Lần đầu tiên cậu nghiêm trọng như thế, theo sát con trai nói chuyện.

"papi, con không đi cũng có thể nhìn thấy ba! Con chat video với ba!" Bị từ chối vô tình, lòng tự ái nho nhỏ của đứa trẻ bị tổn thương, "rầm rầm" chạy lên lầu.

Hừ, cậu mới không thích!

"Nó luôn vậy sao?" Nhìn thân thể nhỏ bé chạy như bay đó, nó cau mày lại.

"Ngại quá. Chúng ta đi thôi!" Đối với con trai bảo bối của cậu, cậu không muốn nhiều lời! Có lẽ nó bá đạo, vô lễ một chút, nhưng tuyệt đối là đứa trẻ rất đáng yêu. Có lẽ ở trong lòng ba và papi, bất kể như thế nào thì con cái nhà mình đều tốt nhất sao? Ít nhất cậu chưa bao giờ cho là con nhà mình có cái gì không tốt, chẳng qua là có chút kiêu ngạo, đó là vì con có một người ba đủ để nó kiêu ngạo mà thôi.

.

.

Tôi là giải phân không gian và thời gia đây ạ!

.

.

  Có ai 3 giờ chiều đã bắt đầu uống rượu không? Còn là một người uống rượu giải sầu? Có, chính là Vương đại tổng giám đốc thất bại tình trường - Vương Tuấn Khải của chúng ta.

Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao, sau khi về từ công viên tưởng niệm, Anh ném mình vào bồn tắm bình thường ít dùng đến, mở ra một bồn đầy nước lạnh, nhưng dù ngâm nước như thế nào cũng không thể xua tan đi cảm giác khó chịu đến tột cùng trong lòng anh!

Mẹ kiếp! Hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào mặt nước, nhất thời bọt nước văng khắp nơi trong phòng tắm. Anh đứng lên, đều nói mỹ nhân tắm xong là mê người nhất, nhưng trên thực tế, mỹ nam cũng không sánh bằng ,càng thêm khó gặp nữa! Ừ, tuy vậy không ai có cơ hội thấy màn trước mắt này: toàn thân cơ bắp rắn chắc bởi vì mới vừa tắm rửa xong mà tỏa ánh sáng mê người, mỗi một khối đều là kiệt tác của thượng đế, dưới ánh đèn làm người ta không nhịn được muốn vươn tay sờ thử có phải cũng mê người như khi nhìn hay không, sợi tóc ướt, mềm mại, đen nhánh nổi bật lên khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú có một không hai của anh.

Tiện tay cầm áo choàng tắm màu trắng để ở một bên lên, cũng không quan tâm trên người có nước không, cứ như vậy mà mặc vào. Lúc này anh cần tê dại, quá khó khăn để chịu đựng sự thanh tỉnh!

Anh không phải người say rượu, công việc của anh cần anh luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng bây giờ cái gì anh cũng không có, còn phải đầu óc tỉnh táo làm gì? Ngay cả vợ, anh cũng sắp không giữ được rồi!

Nguyên Nhi! Nhắm mắt lại, ra sức đem cả ly rượu nóng hừng hực rót vào bụng, nhưng càng uống gương mặt đó lại càng rõ ràng, cảnh ngày đó cậu ở trong ngực tên khốn kiếp kia cũng không thể xóa mờ!

Bọn họ vốn là một đôi mà! Là anh vì việc riêng của mình mà cưỡng cầu cậu. Anh biết anh sẽ không có kết quả tốt, hiện tại báo ứng không phải đã tới rồi sao? Tới thật nhanh! Nguyên Nhi, anh muốn nắm tay em không buông, nhưng trái tim em đã sớm trao người khác rồi! Anh nắm tay em còn có ích gì? Biết rõ là rất vô dụng, nhưng anh vẫn muốn em!

Toàn bộ 5, 6 bình rượu mạnh xếp thành một hàng rất chỉnh tề, ly thủy tinh nghiêng ngả ở mép bàn, màu vàng sánh của rượu nhỏ xuống trên sàn nhà, cả phòng đầy mùi rượu.

Anh lẳng lặng nằm trên mặt bàn, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Muốn quên cũng không quên được! Muốn say cũng không say được! Mặt của cậu, nụ cười của cậu, phiền muộn của cậu, sự tức giận của cậu, hơi thở gấp khi cậu trằn trọc phía dưới anh . . . . . . Tất cả, tất cả của cậu giống như cổ độc sống trong thân thể anh, chỉ cần phát tác sẽ đau tận xương tủy, anh phải làm sao mới có thể giải được?


Lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng, người nào có bản lĩnh phi thường biết anh đang ở đây? Không thể nào là Thiên Tỷ, nếu như là cậu ta căn bản không gọi điện thoại, đây là sản nghiệp nhà cậu ta mà cậu ta chính là Dịch đại thiếu, chỉ cần cầm thẻ tự động quẹt nhẹ là có thể đi vào. Cũng không thể là A Chính, A Chính không phải là người nhiều chuyện, biết tâm trạng anh không tốt sẽ không tới quấy rầy anh. Vậy là ai? Sẽ là cậu ấy sao? Nguyên Nhi, em đến tìm anh sao?

Anh đã lâu không gặp cậu, nhưng thật ra là nhớ chết luôn. Tuy nhiên anh còn phải hành hạ mình không được gặp cậu! Ha ha, gặp thì sao chứ?

Không quan tâm, để nó vang đi! Ai anh cũng không muốn nhìn, chuyện gì cũng không muốn để ý! Tốt nhất say chết thôi!

Anh cho là anh không để ý thì điện thoại sẽ tự động ngừng, nhưng tiếng ồn chói tai kia một lần lại một lần vang lên, không chịu dừng!

Mẹ kiếp! Cố ý tìm anh gây chuyện sao? Khách sạn nhà Thiên Tỷ sao lại đáng ghét như vậy? Nào có một mực quấy rầy phòng VIP chứ?

"Chuyện gì?" Anh đã uống nhiều rượu, nhưng ý thức rất thanh tỉnh, bước chân cũng không có tập tễnh đi tới bắt máy cái điện thoại chết tiệt kia! Giọng nói lạnh lẽo làm nhân viên lễ tân cũng rợn cả người. Sao lại xui xẻo thế chứ?

"Vương tiên sinh, lầu dưới có một vị tự xưng là vợ của ngài, còn có một vị Vương tiên sinh khác nói muốn tìm ngài có chuyện, có để cho bọn họ lên không?" Không dám chần chờ, nhân viên lễ tân nói một hơi. Nếu không như vậy, cô nghĩ cô sẽ không có dũng khí nói tiếp. Vương tiên sinh phía trên không dễ chọc, nhưng vương tiên sinh trước mặt này cũng vậy, anh ta lại uy hiếp cô nếu như cô không gọi điện thoại lên thì ngày mai cô cũng không đi làm nữa!

Công việc có phúc lợi tốt như vậy sao có thể bỏ chứ? Huống chi người đàn ông có văn hóa đó có vẻ sẽ không nói lời lừa gạt cô! Chỉ có thể trách cô không may, gặp phải người không nên gặp.

"Để cho bọn họ lên đây đi!" Ước chừng im lặng khoảng một phút, anh mới từ từ nói ra những lời này!

Anh còn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ đã tìm tới rồi! Cứ như vậy không thể chờ đợi được sao? Vương Nguyên !!! Điện thoại bị ném mạnh xuống!

Kéo cửa ra, thấy một đôi nam nữ đứng cạnh nhau này làm tim anh nhói đau.

Người con trai hòa nhã như ngọc là nó sao? Cho dù là ở thương trường chém giết nhiều năm, lại không thể thay đổi được bản tính khiêm tốn của nó. Mà người phụ nữ làm anh đau lòng cực điểm kia vẫn thùy mị, duyên dáng, không màng việc đời như vậy.

"Chuyện gì?" Giọng hơi mệt mỏi của, anh đem tay chống lên khung cửa, cũng không muốn cho bọn họ đi vào. Đây coi là gì chứ? Thì ra thật sự là anh yêu cầu quá đáng rồi, biết rõ không thể được, lại muốn mạnh mẽ lấy . . . . . .

"Anh hai, cho chúng em vào đi. Em có lời muốn nói!" nó nhìn áo choàng tắm rộng rãi của anh hai, tóc rối bù như vừa tắm xong không lâu, trong giọng nói rõ ràng có mùi rượu. Trong ấn tượng của nó, anh vẫn luôn ngồi trên cao kia chưa bao giờ mất đi lý trí, chưa bao giờ sẽ nhếch nhác như hôm nay. . . . . . Là vì sao? 

"Chân của anh đỡ chưa?" cậu không có nhìn mặt anh, cậu sợ nhìn sự không hoan nghênh và cự tuyệt ở anh. Tầm mắt chỉ chạm đến bắp chân lộ ra bên ngoài của anh, trên bắp đùi có một vết thương dài, là do lần trước gây nên sao? Cậu nhớ trước kia trên người anh không có bất kỳ vết thương nào.

Mặt cậu như nghĩ đến cái gì đó, lập tức đỏ lên.

"Xem ra, em muốn tới quan tâm bộ dạng tôi?" Không quan tâm còn có người thứ ba ở hiện trường, anh không khống chế bản thân lập tức đem kéo Ngưng Lộ qua, khóa vào trong ngực. Mùi rượu nồng nặc bao quanh cơ thể cậu.

"Anh buông em ra trước được không?" Không có thói quen ở trước mặt người khác gần gũi như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt nó, cậu đỏ mặt muốn đẩy ra anh, nhưng anh lại không động đậy chút nào.

"Anh hai, anh buông cậu ấy ra! Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút." Vẻ đau đớn hiện lên trên mặt nó, nhất định anh hai phải như vậy trước mặt anh sao? Anh sắp không nén được tức giận rồi!

"Nói? Anh nghĩ vợ chồng anh còn có chuyện cần nói. Về phần em muốn nói chuyện gì với anh, chờ anh xử lý vấn đề của bọn anh tốt trước rồi hãy nói!" anh một tay đem bế cậu lên, tựa như bế đứa bé, một tay lúc nó còn phản ứng không kịp thì khóa lại. Nó muốn nói với anh? Vậy phải xem anh có vui vẻ không! Mà bây giờ anh vừa đúng rất rất tức giận!!!

"Anh hai, mở cửa ra!" Nó không nghĩ tới anh hai có thể như vậy, trước mặt nó bế Nguyên Nguyên đi vào, trong mắt của anh ấy lóe lên cái gì anh sẽ không nhìn ra sao? Anh hai, nhất định phải như thế trước mắt em sao?

"Buông em ra! Sao anh có thể như vậy?" Cậu không ngừng quơ tay đánh vào phần lưng săn chắc của anh. Anh ta thật sự là người dã man không hiểu chuyện, ngay trước mặt Tuấn Hiển ôm cậu đi vào như vậy, có người không biết về chuyện của họ cũng biết anh muốn làm gì cậu rồi.

Mà bây giờ cô bị anh đè chặt trên ván cửa, không thể động đậy, lại không dám gọi lớn tiếng. Bởi vì bên ngoài cánh cửa không ngừng truyền đến âm thanh làm gián đoạn, nhất định là Hiển đang gõ cửa. Tuy nói cửa phòng tổng thống khách sạn năm sao có hiệu quả cách âm tốt, nhưng dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là một cánh cửa nhỏ, có động tác lớn gì người bên ngoài làm sao không nghe được?

"Em đã có thể đem đàn ông tới trước mặt tôi rồi, tôi là chồng danh chính ngôn thuận của em, chẳng lẽ không thể đối với em như vậy sao?" Giọng nói dịu dàng ngày thường đã sớm không còn tồn tại, lúc này trước mặt cậu là Vương Tuấn Khải cậu thực sự biết, nói chuyện cay nghiệt, vô tình như vậy!!!

"Tại sao anh luôn thích đem tội danh không liên quan đến em đổ lên đầu em?" Trong lòng cậu vô cùng oan ức, vô cùng tức giận, lần đầu tiên cậu dũng cảm ngẩng mặt lên đối mặt với anh. Lúc này sự châm chọc trong mắt anh khiến cậu thấy xa lạ, rốt cuộc anh làm sao vậy?

"Cái miệng nhỏ này, thật là lợi hại! Còn không thừa nhận sao? Em dám phủ nhận em không phải mới vừa tới cùng người đàn ông khác sao? Em dám phủ nhận người đàn ông kia không phải là tình nhân cũ của em sao? Em dám phủ nhận em đã không còn cảm giác với hắn sao? Em nói cho tôi biết đi, Vương Nguyênnnn! Em nói đi!" Người chồng tức giận nắm chặt cằm cậu, bắp đùi thon dài đè nặng lên cậu làm cậu không thể động đậy.

"Anh không có lòng tin vậy sao?" Ánh mắt cuồng loạn của anh khiến lòng cậu rất chua xót. Nó đúng là mối tình đầu của cậu nhiều năm như vậy, làm sao cậu có thể nói quên là quên được? Nhưng bọn họ cũng đã kết hôn lâu rồi, cô và nó đã không thể quay lại được nữa. Chẳng lẽ làm bạn bè bình thường cũng không được sao? Huống chi bọn họ không phải cùng nhau lớn lên sao? Dù không phải là anh em ruột, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có? Vấn đề của anh cậu phải trả lời thế nào anh mới hài lòng?????????????????????????????

"Đúng!" Anh trả lời gọn gàng linh hoạt: "Vậy em nói cho tôi biết, em còn yêu nó không?"

"Em không biết!" Những lời này nói ra khỏi miệng, Cậu còn chưa kịp phản ứng, anh ngông cuồng hôn chồng chất lên môi cô!


Cậu nói gì? Cậu nói không biết sao? Có yêu một người hay không sao lại không biết? Chẳng qua là không muốn nói cho anh biết mà thôi chứ gì? Rõ ràng đã có đáp án còn muốn đi hỏi, không phải tự rước lấy nhục thì là cái gì? Sao anh không học cách từ bỏ đi chứ?

Nụ hôn này thô lỗ mà trực tiếp, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, anh hoàn toàn bị cậu chọc giận, không biết là muốn trừng phạt cậu hay là trừng phạt mình. Môi mỏng trên đôi môi của cậu mút hết cái này đến cái khác, liên tục giày vò, lực hôn của anh rất mạnh, hôn làm cho răng bọn họ chạm vào nhau, anh muốn đẩy môi cậu ra tham tiến vào, nhưng cô gái bướng bỉnh đó ngậm chặt lại, không chịu thả lỏng.

Được, nếu không muốn hưởng thụ, vậy thì không cần hưởng thụ đâu.

Cánh tay dùng sức ôm cậu lên, cổ tay nhẹ dùng sức để cho cậu vòng chắc hông của anh, cả thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn rời mặt đất, bị anh đè trên cửa.

"Ưm. . . . . ." Nụ hôn của anh quá mức mãnh liệt khiến cậu không kịp suy nghĩ, cũng tạm thời quên mất ngoài cửa còn có một người đàn ông khác có lẽ vẫn còn đang chờ.

Rốt cuộc, anh thỏa mãn, buông đầu lưỡi vừa đau vừa tê của cậu ra, mở cổ áo cậu, sau đó chôn cả khuôn mặt vào.

"A, Vương Tuấn Khải, cái tên khốn kiếp này, anh muốn làm cái gì? Buông em ra! Buông em ra!" Cậu tức giận, đánh mạnh bả vai anh, thế nhưng anh lại cố ý dùng sức cắn một cái, lưu lại một vết thật sâu để cô đau kêu thành tiếng. Một cái đau này khiến cậu ý thức được bây giờ bọn họ đang ở đâu, làm chuyện gì. Trời ạ, tại sao anh ta có thể như vậy? Làm nhục ngay trước mặt nó như vậy sao? Anh ta còn có thể càng quá đáng, xem mọi thứ không liên quan đến mình!

Nhắm chặt mắt cố gắng không để cho mình rơi lệ, nhưng cậu không làm được, không làm được! Người đàn ông này cố ý không để cho cậu dễ chịu!

"Đau không?" Anh ngẩng đầu nhìn cậu, trong tròng mắt ngăm đen chuyển thành một loại ánh sáng ác ma, lạnh lùng cười một tiếng làm cậu run sợ.

Nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ của cậu khiến anh muốn nhẹ tay lại, nhưng cậu nhắm chặt mắt lại làm cho lửa giận của anh càng rực cháy hơn! Cứ như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?

"Vương  Nguyên, mở mắt to ra nhìn tôi! Xem là ai đoạt lấy em? Không dám nhìn sao? Nếu như nó  còn ở phía ngoài đó, nhất định có thể nghe được tiếng rên hưởng thụ của em, xem tôi đoạt lấy em như thế nào không? Cũng cho nó biết người yêu cũ của nó, Tiêu Hoàng Tử của nó ở dưới thân đàn ông dâm đãng cỡ nào!"

Phần eo gầy thoáng dùng sức, đẩy cậu lên, bàn tay thăm dò vào trong váy đã bị kéo cao lên tới eo, gạt quần nhỏ của cậu qua bên, không có bất kỳ động tác dạo đầu yêu thương nào, hai ngón tay thô lỗ di chuyển trong hậu huyệt nhỏ của cậu một rất rất thô lỗ và tàn độc.

"Không nên như vậy, đau quá!" Gương mặt của cậu trở nên tái nhợt, đôi môi cắn đến chảy máu, anh hoàn toàn không băn khoăn đến cậu chưa động tình, động tác đi vào vừa nhanh vừa sâu lại rất mạnh, hơn nữa không có cho cô bất kỳ thời gian thích ứng đã di chuyển.

Trái tim, vẫn đau đớn, nhìn thấy cô khó chịu, vốn là lửa giận che mắt chính anh, cũng đau lòng theo, động tác cũng chậm hơn, rốt cuộc là muốn hành hạ cậu hay là  đang hành hạ mình đây?

"Vương... Tuấn Khải, Tại sao anh chỉ biết đối với em như vậy? Em hận anh chết đi được!  Rất rất hận anh" 

Đau đớn làm cậu uất ức, khiến giọng điệu cậu trở nên nguội lạnh, anh lại đối xử với cậu như vậy, trước kia dù tức giận thế nào anh cũng sẽ không như vậy. Nhưng hôm nay cậu căn bản không có chọc tới anh, không phải sao? Tại sao phải làm như vậy với cậu? Tại sao? Có phải trong lòng anh cô chỉ là đối tượng phát tiết mà thôi không? Thân thể rất đau, trái tim cũng rất đau ...


"Trừ việc mỗi lần anh cưỡng bức tôi, anh còn biết cái gì chứ? Tôi chính là không quên được Vương Tuấn Hiển thì sao, anh có điểm nào đáng giá để tôi thích sao?" Cậu vừa mắng vừa đánh thật mạnh vào lưng anh nhưng trong trái tim cậu thì trái cậu đang cực kì đau nhói.

Lời của cậu ... giống như sấm chớp, thẳng tắp bổ vào đầu anh, tim còn có thể đau hơn sao?

"Cứ thích như vậy sao? Nhưng người bây giờ đoạt lấy em là tôi!" 

Không có dạo đầu, không có thương tiếc, anh nặng nề rút ra, đem dương vật của mình đi thẳng vào hậu huyệt ấm nóng của cậu. Rồi cứ dâm thật mạnh vào trong hậu huyệt nhỏ.

"Anh chính là ác ma! Tôi hận anh! Hận anh chết đi được. . . . . ." Cuối cùng, cậu không khống chế được mình đau khóc thành tiếng. Đau đớn đến tê liệt lần đầu tiên đó, hôm nay cô đã trải nghiệm lại, một lần nữa!

"Tôi là ác ma, tôi sẽ cho em nếm thử một chút cái gì gọi là ác ma."

 Không chút thương tiếc nào, cũng không quản cậu khóc đến không thở nổi, cố gắng di chuyển hông, hướng lên phía trên đâm vào cậu. Muốn đau thì cùng nhau đau đi! Nếu không cách nào sống yên ổn, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục là được. Sau đó anh lập tức đâm thêm vài lần nữa vào hậu huyệt của khiến cho nó như muốn rách ra vậy.

Tiếp đó, sau khi cậu ngất đi vì đau đơn ôm cậu về giường, rồi không biết anh đã tiếp tục làm việc thêm bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết đến lúc chập tối anh mới đi ra khỏi căn phòng đầy mùi vị hoan ái .

Ý thức bay xa rồi, anh đau, anh muốn cậu cũng đau theo! Động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, lúc này anh căn bản không có cách lo lắng đến thân thể mảnh mai của cô có chịu được sức lực mạnh mẽ của anh hay không, anh chỉ muốn tổn thương cô mà thôi. Chỉ có như vậy, anh đau mới có thể dễ chịu hơn một chút!
Nguyên Nhi! Ở trong lòng em, anh chẳng là gì cả!!!   

Sau đó, đến lúc chập tối anh mới đi ra khỏi căn phòng đầy mùi vị hoan ái .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro