Động thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Anh chạy đến trong thư phòng hút mấy điếu thuốc sau lại trở về phòng ngủ trên lầu. Dù tức giận thế nào anh vẫn không đành lòng bỏ lại cậu một mình khóc ở trong phòng.Huống chi thím Trương nói rằng buổi trưa cậu đều không ăn cái gì, bây giờ đã 6 giờ tối, cậu đã đói bụng chưa?

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, hoàng hôn làm lu mờ ánh đèn, thân thể cậu nho nhỏ thế nhưng co rúc ở bên giường tựa như đang ngủ.  Tim của anh chợt co rút lại bước nhanh đi tới bên người cậu, ngồi chồm hổm xuống, thói quen ôm cậu vào trong ngực, lại lập tức nhận thấy được cậu có cái gì không đúng, toàn thân lạnh cả người.

"Nguyên Nhi, tỉnh lại." Anh vỗ nhẹ mặt của cậu thế nào gọi cũng không tỉnh. Một sự sợ hãi ấp vào người anh, anh không biết cậu như thế nào.

Nhanh chóng ôm cậu về trên giường nằm, mở đèn lớn lên, dưới ánh đèn sáng rọi, mặt của cậu không có chút huyết sắc nào, mép váy màu sáng dính một chút vết máu. Màu sắc chói mắt kia làm trái tim anh hoảng hốt, vén quần của cậu lên, phát hiện trên quần lót bằng bông và bắp đùi trắng như tuyết, tất cả đều là màu đỏ nhìn thấy mà ghê.

Anh một mặt gọi điện thoại thông báo Thiên tỷ, một mặt cẩn thận đem quần cô cởi ra, thay áo ngủ sạch sẽ cho cậu. 

Ngón tay thon dài vuốt cái trán phát đau, anh đi tới cửa: "Thím Trương, mang nước nóng tới đây." Thiên Tỷ vừa rồi ở trong điện thoại muốn anh dùng nước nóng giúp cô rửa sạch thân dưới trước, anh lập tức cho người mang nước tới, nhưng cũng đã qua 10 phút, tại sao vẫn chưa tới? Đều là anh không tốt, biết rất rõ ràng cậu có con còn phải một mực trách cứ cậu, ồn ào với cậu. Nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, anh có chết trăm lần ở địa ngục cũng không có gì đáng tiếc.

"Nguyên  Nhi, xin lỗi, xin lỗi em. . . . . . Em ngàn vạn lần không được có chuyện!"

 Quỳ gối bên giường, anh luôn lạnh lùng, cao ngạo, trên mặt đều là vẻ tự trách cùng xót xa ân hận, nhưng người trên giường một chút phản ứng cũng không có, trừ hô hấp yếu ớt kia chứng minh cậu còn là một người sống sờ sờ bên ngoài, những thứ khác làm cho anh lo lắng đến độ điên mất rồi.

"Cậu chủ, nước nóng đến rồi!" Thím Trương cũng lo lắng nhìn người không nhúc nhích trên giường đó. Ai, tại sao sẽ như vậy chứ! Rõ ràng tất cả đều tốt mà.

"Con làm là được, thím đến dưới lầu đi chờ đợi bác sĩ Dịch đi." anh nhận lấy chậu nước rửa mặt, phân phó thím Trương đi xuống. 

anh mới vừa dùng khăn lông ấm lau sạch sẽ vết máu trên chân cậu, Thiên tỷ mang theo mấy nhân viên y tá tiến vào, khoa trương hơn chính là ngay cả cáng cứu thương cũng đã tới. Đi theo phía sau anh là cô anh, người uy tín nhất khoa phụ sản, cũng là bác sĩ vẫn khám thai của Nguyên Nhi - Dịch Phương Nhi.

"Tuấn Khải tại sao lại thành ra như vậy?" Thiên Tỷ dẫn đầu tới đây, mà cô Thiên Tỷ gật đầu với anh một cái rồi lập tức vén chăn lên kiểm tra.

"Có thể tâm trạng cô ấy quá mức kích động."Thấy bác sĩ Dịch đã phân phó y tá sau lưng chuẩn bị thai châm, anh mới từ bên giường đứng lên, đứng song song với Thiên Tỷ.

"Các người cãi nhau? Hay là. . . . . ."

 Thiên Tỷ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện phía sau bọn họ một mảnh hỗn độn, hình như là trải qua một cuộc chiến đấu, muốn cho không có người khác hoài nghi cũng không được. 

"Ừ!" Lần này, anh lại trả lời linh hoạt gọn gàng như thế.

"Chậc chậc, không nhìn ra cậu cũng sẽ gây gổ? Cậu đến có phải người hay không? Không biết Nguyên Nhi em ấy là người có thai sao? Một chút nhường nhịn cũng không có." 

Thiên Tỷ đối với phụ nữ luôn luôn là dịu dàng có thừa, không quen bạn tốt mình cả ngày lẫn đêm ức hiếp người ta. Huống chi người ta trong bụng còn có con của hắn, hắn cũng làm được sao? Quả thực là không bằng cầm thú!


anh đối với Thiên Tỷ cố ý khiêu khích cũng không đáp lại, coi như anh nói đúng!

"Đúng rồi,  ngày mai giúp mình tra tất cả nhật ký cuộc gọi của di động Nguyên Nhi." Chuyện này anh nhất định phải tra ra đầu ra đuôi mới được. Số điện thoại của cậu người bình thường căn bản không thể tra được, huống chi ở nước Mỹ xa xôi, nó càng không thể nào có. Nhất định là có người ở sau lưng giở trò, anh nhất định phải tra được, nếu như hôm nay Nguyên Nhi xảy ra chuyện gì, anh sẽ khiến người kia chôn cùng nhau. Người  mà anh yêu thương nhất cũng dám động!

"Chẳng lẽ giữa các cậu gây gổ còn có người thứ ba hay sao?"

 Lần này Thiên Tỷ cảm thấy hứng thú, nhếch mày lên. A, thì ra anh cho là Vương Tuấn Khải chẳng qua là tên đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông luôn ức hiếp người ta mà thôi, không nghĩ tới còn có nguyên nhân sâu xa!


"Cậu ấy, đã từng là người yêu Hiển." anh hít thật sâu thở ra một hơi, rốt cuộc tối nay đem bí mật mình vẫn đè ở trong lòng nói cho bạn tốt. Truyện được chuyển ngữ bởi Đúng vậy, anh là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chiếm đoạt cậu, nhưng hôm nay anh mới phát hiện, anh không muốn biết phải chung sống với cậu như thế nào mới phải. Kết hôn nửa năm rồi, quan hệ của bọn họ vẫn luôn nằm ở thế lúc tốt lúc xấu, cho dù thời điểm tốt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhiều lắm là chính là không gây gổ, lạnh lùng không nói lời nào. Thời điểm xấu đó chính là phá hư mọi chuyện mới thôi, mặc cho người kia nghĩ gì.

Anh không biết phải như thế nào mới có thể đi vào lòng cậu? Hay căn bản là không có cách nào cả. Lòng của cậu ở trên người người khác không lấy về được. Cho dù là buộc cậu có con cũng không thay đổi được gì. Có lẽ anh thật sự yêu cầu quá đáng rồi, lấy được người của cậu, lại vẫn không biết đủ, còn muốn trái tim quý giá của cậu ấy. Đàn ông đều là không tự trọng , đối với thứ không có được luôn khát khao, nhưng tim cậu của là trái tim của một người  mà anh sống gần ba mươi năm nay lần đầu tiên mong muốn có, anh không từ thủ đoạn nào, dùng hết tâm tư nhưng vẫn chỉ có thể lấy được người của cậu thôi, không phải sao?

Giờ phút này, anh cảm giác mình mịt mù, không biết bước kế tiếp nên làm gì! Nhưng cậu là điều chân thật nhất với anh, cho dù chỉ có thể lấy được người của cậu, anh cũng sẽ không buông cậu ra.

"Khải ah, đây không phải là tác phong của cậu." Hiển nhiên Thiên tỷ cũng bị lời của anh làm sợ. Xem ra bọn họ kết hôn thật sự là có ẩn tình khác, anh mặc dù có hoài nghi tới nhưng anh vẫn là tin tưởng Khải.Nhưng cậu ta nói Nguyên Nhi là người yêu em trai mình, cũng chính là tên nhóc có nụ cười ôn hòa mà anh từng gặp qua mấy lần đó sao? Ừ, anh có thể xưng là tên nhóc. Điều này sao có thể? Anh làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy? Không trách được ăn thịt con người ta rồi vứt mông đi chính là như vậy, cậu suy nghĩ một chút đi, ai sẽ có thiện cảm với một tên đàn ông đã cưỡng bức mình chứ? Có mà lừa quỷ!

"Thiên ah, mình hiện tại không có rảnh giải thích với cậu. Bác sĩ Dịch, cậu ấy như thế nào?" Sở anh thấy Dịch phương nhi đã giúp cậu đắp chăn, đang thu lại ống nghe trong tai, vội vàng tiến lên hỏi. 

"Chờ! Tôi kiểm tra mạch đã." B.sĩ Dịch ngồi ở bên giường, cầm cổ tay mảnh khảnh, trắng ngần của cậu, tập trung bắt mạch.

Sở Mạnh đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nếu như không phải là có bác sĩ Tống cho y tá ở chỗ này, anh thật muốn phát biểu rồi. Mắng chửi trong lòng cố gắng đè nén xuống. 

"Khải, tỉnh táo đi, không nên gấp. Cô mình làm việc cậu nên yên tâm. Mới vừa rồi cô đã kiểm tra qua bước đầu, thai nhi sẽ không có chuyện, cô chỉ là muốn xác định lại thôi." Làm bác sĩ, Thiên Tỷ dĩ nhiên hiểu, nếu như có chuyện cô cô đã sớm lập tức cho người đưa về bệnh viện rồi, nhưng mà tình hình không phải là rất tốt sao.

Aiz, ai có thể biết, trong ba người bọn họ anh luôn là người đối với phụ nữ chỉ là nhu cầu về sinh lý lại là kẻ tiên phong lọt vào lưới tình. Nhưng theo anh xem ra, đường tình cậu ta khá khó khăn, hơn nữa phải đi như thế nào đều không rõ! Anh nhìn ra được, cậu ấy đối với cậu ta cũng không có tình yêu , cậu kết hôn với cậu ta chính là có mục đích khác. Vốn dĩ anh có mắt nhìn người, cậu là cậu trai tốt, cũng không biết tên bạn tốt của anh có thể nắm chắc người ta trong tay hay không.

Cái vấn đề này khá phức tạp, bởi vì còn liên lụy đến một người đàn ông khác của nhà họ Vương nữa, ai! Đã nói cậu ta rồi, thật vất vả nói cái chuyện làm cho gà chó không yên, có bản lãnh đem người ta về nhà nhưng không có bản lãnh làm cho người ta yêu mình, để cho cậu ta tiếp tục tương tư đơn phương đi! Ai bảo cậu ta ngày thường luôn đối với anh không khách khí. 

"Đứa nhỏ trong bụng tạm thời không sao, tình huống cụ thể còn phải trở về bệnh viện làm kiểm tra một bước nữa mới có thể bảo đảm an toàn. Cậu ấy có khuynh hướng sinh non, truyền xong chai nước này lập tức nằm viện quan sát. Khải  bất kể giữa vợ chồng các người có mâu thuẫn gì, cậu là đàn ông, chẳng lẽ không thể nhường cậu ấy sao? Người có thai tâm trạng kích động sẽ ảnh hưởng thai nhi nghiêm trọng, về sau phải chú ý một chút, nhất định phải giữ cho cô tâm trạng vui vẻ." bác sĩ nghe xong mạch, mạch đã bình thường, xem ra sinh mệnh Tiểu Bảo Bảo rất tốt, bám thật chặt vào tử cung người mẹ, về sau ra ngoài nhất định là đứa trẻ rất hoạt bát.

"Bác sĩ , tôi sẽ chú ý." anh kiêu ngạo như trời cao khó sẽ khách khí như vậy, Thiwwn Tỷ vừa trừng to cặp mắt. 
"Thím Trương, đón tiếp bác sĩ Dịch." anh đứng ở bên giường lần nữa, đem bàn tay có chút nhỏ bé, lạnh buốt của cậu đặt ở trên mặt vuốt ve, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu bởi vì châm cứu mà khôi phục vẻ hồng hào, tâm tư treo ngược cũng bình tĩnh lại. Nguyên Nhi, em nhất định không được có việc gì, Bảo Bảo của chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì!

"Cô cô, chúng ta đi ăn điểm tâm. Không nên quấy rầy vợ chồng son người ta." Thiên Tỷ tới đây, thân mật ôm bả vai cô mình cùng nhau đi ra ngoài. Lúc này bọn họ ở đây thì chỉ làm kỳ đà cản mũi người khác thôi. 

"Hôm nay cô tặng con ân huệ lớn như vậy, con có phải nên cũng trả chút hay không?" Phương nhi ngước đầu đứa cháu đã cao hơn bà một cái đầu.

"Chỉ cần là cô nói là được, con nhất định sẽ hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô." Ha ha, chẳng qua là hết sức mà thôi. Nếu như anh một mực chối từ, đến lúc đó không cách nào giảng hòa rồi. Mặc dù cô không có nói là chuyện gì, nhưng anh đoán được hơn phân nửa, đa số là các trưởng bối ăn no không có việc làm trong nhà kia thúc giục anh kết hôn. Ha ha, gấp cái gì, anh vẫn chưa tới 30 tuổi, cổ nhân đều nói người đàn ông 30 là đứng rồi, anh phát hiện đời người này còn có thể chơi 10 năm nữa kết hôn cũng không muộn.

"Ông nội muốn cho con trở về ăn một bữa cơm."

"Chẳng qua là ăn cơm mà thôi sao?" Thiên không tin. Truyện được chuyển ngữ bởi

"Dù sao con tìm giờ rảnh trở về là được. Cô không quan tâm, con vừa rồi đã đồng ý cô rồi!" Tiểu tử này từ nhỏ đến lớn đã có bản lãnh ăn vạ, bà còn không biết sao? Nếu như hôm nay không thể để cho nó đáp ứng, đợi ngày mai thì đâu còn, nó sẽ không thừa nhận. Nếu như bệnh viện không có xếp lịch giải phẫu, căn bản không tìm nó. Có điều, chỗ tốt duy nhất chính là nó đồng ý nhất định sẽ làm được, cho nên bà phải lấy được cam đoan của nó. 

"Tốt lắm, cô thân yêu của con. Con về là được!" Dù sao cũng đã lâu chưa có về nhà cùng mấy ông, mấy bà càng già càng dẻo dai trêu chọc, trở về một chuyến cũng tốt

Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì chưa mở mắt ra đã nghe mùi thuốc sát trùng đặc thù ở bệnh viện. Bệnh viện? Vừa nghĩ tới bệnh viện, cậu lập tức mở mắt ra. 

Ra giường màu trắng, quần áo màu trắng còn có người đàn ông nắm chặt tay cậu, anh đang coi chừng cậu, vậy có phải con của cậu . . . . . . hay không? Vừa nghĩ tới trước khi mình ngất đi đứa nhỏ liên tục đạp, cậu không để ý tới người đàn ông bên giường, kéo chăn ra, một tay sờ lên bụng của mình, bụng vẫn tròn vo vậy khiến cô cũng bình tâm lại: thì ra là Bảo Bảo vẫn còn, vẫn còn . . . . . . Lần đầu tiên, cậuu phát hiện mình quan tâm đứa bé này như thế, một đứa bé lớn dần lên trong bụng của cậu . . . . . .

"Bảo Bảo, thật xin lỗi."

"Còn có nơi nào không thoải mái sao? Nói cho anh biết!" Lúc cậu kéo chăn ra thì anh cũng tỉnh lại, cậu chưa có tỉnh lại anh căn bản không ngủ được, mới vừa rồi chỉ là nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút thôi.

Sau khi biết Bảo Bảo không có sao, cậu nhắm mắt lại không trả lời của anh. 

"Có đói bụng hay không? Em nghỉ ngơi tốt một chút, anh gọi bác sĩ đến xem được không?" Thái độ của cô khiến tim anh lạnh giá, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói. Tối hôm qua, sau khi tới bệnh viện cẩn thận kiểm tra, xác nhận đứa bé trong bụng của cô không sao, nhưng nhất định phải nằm viện quan sát một tháng mới có thể về nhà, còn phải giữ tâm trạng vui vẻ, thoải mái cho cậu. Nếu như anh không có xuất hiện bên người cô, có phải cậu sẽ khá hơn một chút không? Nếu vậy, anh tránh ra! Chờ trời sáng Đàm Lệ Hoa tới sẽ để cho mẹ cậu chăm lo! Mà anh tin, ở trong bệnh viện có Thiên tỷ, cô nhất định sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Người trên giường nhắm hai mắt như cũ không để ý tới anh,

 "Anh đi gọi bác sĩ, chờ anh một chút sẽ trở lại." 

anh đứng lên, trong lòng thở ra một hơi thật sâu. Cậu vẫn còn giận anh sao? Bằng không làm sao không để ý tới anh đây? Không để ý thì không để ý! Anh đã thành thói quen! Thói quen là tốt rồi!



"Cậu Vương cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?" Đi vào là một bác sĩ tuổi trẻ, cười ngọt ngào, cô sờ sờ trán cậu, nhiệt độ bình thường. B

"Con tôi. . . . . ." cậu vừa ra tiếng, mới phát hiện ra cổ họng mình giống như bị thứ gì chặn lại, nói không nên lời.

"Đây, uống ít nước trước đi. Đứa nhỏ không sao! Không phải lo lắng!" Bác sĩ thân mật rót một ly nước ấm cho  cậu, đỡ cậu dậy, cầm gối dựa đặt ở sau lưng cậu để cho cậu có thể nằm thoải mái hơn một chút. 

''Cám ơn cô!" Sau khi uống vài ngụm nước ấm, cười khách khí một tiếng với nữ bác sĩ. 

"Không khách khí. Có điều, mấy ngày nay, cậu cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi. Quan trọng nhất là phải giữ tâm trạng vui vẻ, không thể kích động." Bác sĩ nhận lấy ly nước cậu uống rồi để lại chỗ cũ. Cô Vương đây chính là do viện trưởng cố ý giao phó, không thể chậm trễ.

"Không thể đi? Vậy. . . . . ." cậu đột nhiên đỏ mặt lên, cậu muốn đi nhà vệ sinh thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ người lớn như thế còn phải hầu hạ hay sao? 

"Dĩ nhiên. Lần này cô động thai, may là phát hiện kịp thời, bằng không Bảo Bảo rất nguy hiểm. Cậu còn phải ở lại bệnh viện một tháng! Cô cũng không biết, chồng cô vừa rồi rất lo lắng, vẫn canh giữ bên giường cậu, không có rời đi! Người đàn ông tốt như vậy đi nơi nào tìm! Nhất định phải chăm sóc mình thật tốt!" Nữ bác sĩ vừa đỡ cô nằm xuống, vừa lầm bầm lầu bầu, cũng không để ý trên mặt người nghe kia đang lúng túng.

Ở trong mắt người khác, anh ta thật sự tốt như vậy sao? cậu không khỏi nghi ngờ. Anh ta trừ yêu cầu cô như thế này thế nọ, nào có người khác nói tốt như vậy? Hay là anh ác ý chỉ nhằm vào cậu? Trong lòng không tin, ánh mắt bởi vì lời của bác sĩ mà nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa, anh ta đi đâu rồi? Không phải nói một chút sẽ trở lại sao?

"Có phải nhớ chồng cô hay không ? Tôi gọi anh ấy vào! Mới vừa rồi anh ấy nói sợ không tiện cho nên không có cùng tôi đi vào." Nữ bác sĩ thấy mắt cậu nhìn về cửa, cho là cậu là nhớ anh rồi.

"Không phải vậy, tôi. . . . . ." cậu vừa muốn nói gì, nữ bác sĩ đã hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài gọi người người đàn ông kia rồi. 

Anh lần nữa đi vào, thấy cậu đã nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi. Vừa rồi không phải bác sĩ đó nói cậu muốn tìm anh sao? Nhẹ bước chân đi tới bên giường ngồi xuống. 
Cô thật sự đã ngủ sao? Bởi vì hô hấp đã trở nên rất đều rồi. 

Tôi muốn nắm chắc em thì phải làm sao bây giờ? anh vươn tay muốn vuốt nhẹ gương mặt mỗi khi anh nhìn thì lòng chua xót đó, đưa đến một nửa lại dừng lại. Anh sợ cậu mới vừa ngủ sẽ tỉnh lại, nhìn anh sẽ mất hứng, suy nghĩ một chút vẫn là thôi! Hà tất phải làm cậu không vui.

Đặt tay cô vào trong chăn, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Trước bình minh là đêm tối, không có trăng, không có ánh, bầu trời tối đen kịt, không thấy được gì cả. Tựa như tâm trạng của anh, đen tới cực điểm, nhưng không biết làm sao cho nó biến mất.

Anh luôn luôn là người đàn ông tự phụ như vậy, tại sao có thể có thời điểm cô đơn như vậy? Đúng vậy, cậu lén mở mắt ra, thấy bóng dáng thon dài đó đứng bên cửa sổ, trong lòng của cậu chỉ là một từ để hình dung, đó chính là cô đơn. Người kia là Vương Tuân Khải, ở trong mắt người ngoài thì có sự nghiệp thành công, người đàn ông kiên cường, không gì không làm sẽ có mặt cô đơn như vậy.

Anh như vậy khiến cậu rất đau lòng! Không liên quan đến yêu hận, chính là cảm thấy đau lòng! 

Nước mắt nơi khóe mắt không tự chủ nhỏ giọt xuống, một giọt lại một giọt. . . . . . Cậu không dám đưa tay lau, sợ động tác thật nhỏ sẽ làm anh phát hiện. Nhưng nước mắt làm thế nào cũng không ở, vừa mới một lúc, trên gối màu trắng đã ướt một phần nhỏ rồi. Bác sĩ rõ ràng dặn dò không để cho cô có thể kích động, cô lại không khống chế được cảm xúc của mình. Bảo Bảo, thật xin lỗi!

"Nguyên  Nhi, sao vậy? Có phải đau bụng hay không?" Phiền não chỉ muốn hút thuốc lá, anh xoay người muốn đi ra bên ngoài, lúc đi tới trước giường kinh ngạc thấy cậu nước mắt ràn rụa. Đây là sao?

Tiếng quan tâm vội vàng truyền vào trong lổ tai khiến cậu cảm thấy càng thêm khổ sở, khóc dữ tợn hơn! 

"Anh gọi bác sĩ tới ngay!" Không dám ôm lấy cô, anh ngồi ở bên giường đưa tay muốn ấn chuông, đang nửa đường bị cô kéo lại:

 "Không cần."

"Vậy thì đừng khóc được không? Như vậy đối với thân thể không tốt!" Anh trong lòng càng thêm khó chịu. Có phải không muốn nhìn thấy anh hay không hay là vẫn còn ở giận anh? Nếu nói như vậy thì anh đi là được! Để bác sĩ tới chăm sóc cậu đi!

"Nếu như em không muốn nhìn anh, anh lập tức đi, được không? Đừng khóc!" anh muốn kéo tay nhỏ bé của cậu xuống, cô lại cố ý không buông, đầu đặt trên gối không ngừng lắc. 

"Được rồi, anh không đi là được! Đừng khóc! Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng!" Bàn tay phái nam thon dài không ngừng lau nước mắt trên mặt cậu. Người này thật sự làm bằng nước, có vui hay không đều khóc.

"Tại sao? Tại sao?" cậukéo bàn tay của anh dính vào gò má, hỏi giọng đầy run rẩy. Tại sao bỗng nhiên lại đối xử với cậu  như vậy? Cậu không muốn như vậy! Không nên như vậy! Lòng của cậu rất rối loạn. Anh thực sự có lòng với cậu sao? Nhưng từ lúc bắt đầu, bọn họ đã là nghiệt duyên, làm sao sẽ có kết thúc viên mãn đây? Cậu không biết, thật sự không biết! Biết rất rõ ràng lòng của cậu vẫn không quên được người kia, tại sao còn phải cố ý đối với cô tốt như vậy? Tại sao?


Tại sao? Cậu hỏi anh tại sao? Nếu như anh biết tại sao cũng sẽ không khổ sở như vậy.

Trong thế giới tình cảm có nhiều 'tại sao' không? Tựa như cô vẫn cố chấp với đoạn tình cảm cùng nó vậy, làm sao cũng không bỏ được. Anh không cách nào trả lời được vấn đề này.

Người đàn ông cúi người xuống ôm lấy cậu, không để cho cậu cử động nữa. Làn môi nóng bỏng không ngừng hôn hai mắt của cô: 

"Nguyên Nhi, xin lỗi! Đừng khóc! Đừng khóc mà!" Nhiều nước mắt mặn như vậy không ngừng chảy xuống, chảy vào trong miệng của anh, chảy tới chỗ mềm mại nhất trong tim của anh, khiến lòng anh đau xót.


Anh chỉ là muốn chăm sóc cậu thật tốt mà thôi, cũng không thể sao? Cậu ngay cả cơ hội này cũng không cho anh sao? 

"Bác sĩ Dịch, anh trực sao?" Y tá thấy Thiên đi ra chào hỏi.

"Không phải, gặp bạn thôi." Thôi, không nên làm chuyện thất đức này! Thiên Tỷ nhếch miệng cười một tiếng với y tá trẻ tuổi đó: "Vất vả rồi!" Sau đó hất nhẹ áo blu lên, vô tình để lại một bóng lưng khiến cô y tá trẻ tuổi thở dài không dứt: Bác sĩ Dịch thật đẹp trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro