Thời buổi dối loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hơi chán r Hường có vẻ hơi nhìu rồi. Bắt đầu ngược thôi. Ahihi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

.

Thôi không sàm nữa Let go!!! Vào truyện

.////

Tiếp đó, cậu nghe lời anh nhanh chóng đứng lên đi về. Rồi thời cứ yên bình trôi qua!!!

.

.

Tôi là giải phân cách thờ gian đáng iu

.

.

/////

Từ đó, cậu luôn ở trong nhà an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày đều được tẩm bổ bởi các món canh dinh dưỡng của thím Trương, gương mặt cậu càng ngày tròn và rất nhanh đã hồng hào, da dẻ càng thêm trắng mịn mà sáng. Anh có thời gian cũng sẽ chở cậu trở về nhà Vương gia, nhưng anh lại chưa bao giờ để chú Trương chở cậu về, giống như anh muốn tận mắt nhìn cậu đi vào nhà Vương gia mới yên tâm. Không giải thích được, mà anh ta nghĩ thế nào thì làm như thế đó đi!

Tháng mười một thời tiết không coi như lạnh lắm, sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào rèm cửa sổ, âm nhạc du dương ngập tràn căn phòng.

Cậu trước sau như một, lười biếng nằm thoải mái trên sofa lớn. Bởi vì bác sĩ nói để cho phụ nữ có thai mỗi ngày nghe nhạc giao hưởng rất tốt cho việc dưỡng thai, vì để cho cậu ngủ được thoải mái hơn, anh đặc biệt đặt hàng một cái sofa lớn, vô cùng mềm mại từ nước ngoài. Mặc dù đặt ở phòng khách đổi thành phòng nghe nhạc có chút không hài hòa, nhưng bình thường cũng sẽ không có người khác sử dụng, vậy cũng không sao.

Mang thai năm tháng, thai đạp càng thêm rõ ràng. Lần trước khám thai, bác sĩ nói cơ thể đứa nhỏ và hệ thần kinh đã hoàn thiện, thính giác cũng phát triển tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, với âm thanh bên ngoài cũng sẽ sinh ra phản ứng. Cho nên, gần đây anh về nhà chuyện làm đầu tiên chính là tìm cậu, sau đó dán vào bụng cô nghe động tĩnh bên trong, có lúc đứa nhỏ đạp, anh sẽ cho là nó đang nói gì đó với anh.

Anh ta như vậy khiến cậu càng không hiểu. Hành động của anh rõ ràng là cực kỳ yêu đứa nhỏ trong bụng của cậu, anh đối với cậu cũng không yêu cầu quá đáng giống như trước nữa, cô đối với anh lạnh nhạt anh cũng không quan tâm, cứ làm việc anh muốn làm, ví dụ: bắt cậu ăn cái gì đó,... nhưng trừ một việc đó là làm tình. Mang thai đến thời kỳ giữa, khẩu vị của cậu càng ngày càng kém, bác sĩ nói là đứa nhỏ ở trong bụng dạ dày đã phát triển, cho nên ăn không hết bao nhiêu thứ, chỉ có thể ăn nhiều bữa để đền bù. Anh đối với lời của bác sĩ coi như thánh chỉ, bất kể có bận chừng nào cũng sẽ gọi điện thoại về bảo thím Trương đốc thúc cậu ăn đúng giờ theo lượng nhất định. Có buổi tối về trễ nếu thím Trương nói cậu không có ăn bữa khuya, bất kể cậu tìm cớ gì từ chối đều không có tác dụng, anh lấy miệng kề miệng để ép cậu ăn.

Cho nên, qua mấy lần, cậu đã có kinh nghiệm, bất kể có đói bụng hay không cũng sẽ ăn, nếu như anh ta không về thì tốt hơn, còn có thể làm nũng với thím Trương nói ăn không vô, thím Trương cũng chỉ là cười híp mắt cầm chén bưng đi. Mà buổi tối lúc ngủ, tự do của cô càng nhiều, gần như là một mình chiếm hơn phân nửa cái giường. Cô không để cho anh ôm, anh cũng không ép buộc cậu, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một tiếng: ngủ ngon, đi ngủ thôi. Nhưng có lúc cậu cảm giác mình thật đáng xấu hổ, bởi vì sau khi cậu ngủ lại không tự chủ dựa vào thân thể ấm áp đó, sáng sớm lúc tỉnh lại trước anh, cô phát hiện mình đang ở trong ngực anh ...

Thì ra là giữa nam nữ chung đụng lâu ngày sẽ thành nghiện. Mỗi lần khi tỉnh lại trong ngực anh đều cảm thấy mâu thuẫn trong lòng càng nhiều hơn, bị một người đàn ông không yêu ôm, nghĩ lại đến người mình yêu, thật là một chuyện lý trí và đạo đức, cũng cảm thấy là một chuyện đau khổ không chịu nổi. ( My : đấy là chuyện đương nhiên r)

Không biết trên quyển sách nào có thấy qua người ta từng nói như thế này: "Phụ nữ chỉ quan hệ với người đàn ông cô ta yêu." Cậu hận anh, tuy nhiên cậu và anh lại có quan hệ nam nữ thân mật nhất trên cõi đời này, trong bụng của cậu mang thai đứa con của anh. Nếu như câu nói kia đúng, bây giờ cậu đối với anh chỉ là hận sao? Còn điều gì khác mà cậu không hiểu không? Hay là lòng của cậu đều ở đây, một lòng một dạ yêu nó, nhưng còn bây giờ thì sao? cậu căm ghét mình! Một cảm giác không biết tên luôn quẩn quanh trong lòng cậu, khiến cậu khó chịu không thôi.

Đứa nhỏ trong bụng như cảm thấy được mẹ không vui, bắt đầu tạo phản:

"Thật xin lỗi, bảo bối!"

Thân thể thay đổi khiến cậu tạm thời dừng lại đau khổ của mình, bàn tay nhẹ vuốt cái bụng nhỏ đã nhô ra, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc Bảo Bảo.

Lúc cô kiên nhẫn vuốt ve, cuối cùng tên tiểu tử kia cũng chịu yên tĩnh lại.

"Cậu chủ, điện thoại của cậu." Đang muốn ngồi dậy uống nước cậu nghe được nhạc chuông quen thuộc của điện thoại di động. Điện thoại di động của cậu hình như vừa rồi đặt ở trên sofa phòng khách hả? Lúc đang nghi ngờ thì thím Trương đẩy cửa đi vào. Nếu như là anh, Thím Trương đã sớm nói rồi.

cậu nhận lấy điện thoại di động, đó là một số điện thoại xa lạ. Có nên nhận hay không đây? Có phải là người ta gọi nhầm hay không đây? cậu nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu không có nghe.

"Thím Trương, cám ơn thím. Con không biết số này, có thể là người ta gọi nhầm rồi. Lát nữa người ta sẽ tự cúp máy." cậu đặt di động lại lên bàn, không muốn để ý tới.

Quả nhiên, lời của cậu vừa dứt, nhạc chuông cũng đột nhiên ngừng lại. Xem ra thật sự là lộn số rồi, thím Trương cười đóng cửa lại.

Lúc cửa đóng, điện thoại di động vang lên lần nữa. Mới vừa đứng lên muốn đem rèm cửa sổ kéo qua, cậu quay người lại liếc mắt nhìn, vẫn là cái số vừa rồi sao? Chẳng lẽ là người quen? Nhưng mà người kia không nhất định anh, nếu như anh ấy gọi lần đầu không có ai nhận, lần thứ hai nhất định sẽ gọi thím Trương. Là ba mẹ bọn họ sao?

"Alo, xin chào!" cậu cuối cùng vẫn nhận.

"Em ấy rốt cuộc thế nào?" anh nhận được Thím Trương điện thoại liền vứt cái dự án đang thảo luận chạy về nhà. Vừa rồi ở trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, Anh vừa về tới nhà lập tức chạy đi hỏi.

"Tôi cũng không biết cậu chủ rốt cuộc thế nào. Buổi trưa vốn còn đang nghỉ ngơi, sau đó có hàng chuyển phát tới, cậu chủ nhận được đồ liền khóa mình trong phòng. Gọi sao cũng không mở cửa." Thím Trương đứng ở ngoài cửa, trong tay còn đang cầm điểm tâm cậu đều muốn ăn mỗi xế chiều. Bà mới vừa rồi cho là cô chủ ngủ rồi nên cũng không có gõ cửa, nhưng đã hơn nửa tiếng, điểm tâm và đồ ngọt đều muốn lạnh, bà đi lên lần nữa, vẫn không có đáp lại, nắm tay cầm cửa mới biết cửa đã khóa lại. Thím Trương lo lắng cậu ở bên trong có chuyện gì, dán lỗ tai vào trên ván cửa nghe, hình như nghe được bên trong có tiếng khóc! Khóc sao? Bây giờ cậu chủ đang mang thai, ngộ nhỡ có việc không hay xảy ra thì biết làm sao? Cho nên thím Trương sau khi liên tục gõ cửa không có trả lời, quyết tâm gọi điện thoại cho thiếu gia.

"Chuyển phát?" Anh đang lên lầu thì dừng bước chân lại, xoay người nhìn thím Trương. Làm sao có thể có người đưa thư cho cậu ấy? Hơn nữa số điện thoại của cậu chỉ có một mình anh biết, người khác tra không được. Chuyển phát tới thật là kỳ lạ! Xem ra lần này anh phải điều tra là chuyện gì xảy ra!

"Đúng vậy, một kiện hàng nhỏ." Thím Trương và cậu đi xuống lầu lấy, nhưng không nhìn thấy bên trong là thứ gì. Mà cậu chủ sau khi nhận được kiện hàng, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin nổi sau đó trên mặt giống như dáng vẻ đau lòng, cũng không nói lời nào liền lên lầu khóa cửa lại.Điều này bà không dám nói cho thiếu gia, chỉ sợ bị trách cứ nói quá muộn! Rõ ràng thấy cậu không vui còn không nói sớm một chút đó không phải là biết mà không báo sao Nhưng thím Trương lúc ấy cũng không có để ở trong lòng, cho là đồ là bạn bè hay bạn học đưa tới, cậu nhìn thấy người cũ có thể có chút thương cảm thôi. Không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế. Ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì! Thím Trương ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, xem ra Thiếu gia để bà nhất định phải để ý hành động của cậu chủ là chính xác.

"Từ nơi nào gửi tới?" anhh nhắm mắt lại nghĩ những chuyện có khả năng, có thể để cho cậu ấy có hành động mất khống chế thế này, người hay chuyện chỉ có một. Chỉ mong mọi thứ không như anh nghĩ.

"Cái này tôi không có thấy!" Vẻ mặt Thím Trương buồn rầu.

"Thôi, con hỏi cô ấy!"

Lúc này, anh không có tâm trạng đi trách cứ thím Trương.

"Nguyên Nhi, mở cửa." Ở trên lầu anh kéo tay cầm cửa. Nhưng bên trong một chút đáp lại cũng không có.

"Có chuyện gì chờ anh vào lại nói được không?" Bị giam ở bên ngoài, anh lại không biết tình hình của cậu, chỉ biết càng ngày càng lo lắng. Nhưng đáp lại anh vẫn là sự yên lặng.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Cậu lại thành công làm anh tức giận.Trong khoảng thời gian này, bọn họ chung sống mặc dù không tính là tốt, nhưng cũng không giống như bây giờ, khiến anh cảm thấy bất lực. Buổi sáng lúc ra cửa còn tốt, sao bỗng nhiên lại cáu kỉnh?

"Thím Trương, đi lấy chìa khóa lên!" anh phiền não mở miệng. Mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, mấy chi nhánh công ty nước ngoài thành lập có mấy đơn đặt hàng lớn cần anh xử lý, mỗi ngày bận rộn ngay cả thở cũng tạm bợ.

Nhưng vì có thể có thời gian ăn cơm cùng cậu, anh hết sức đem tất cả công việc khẩn cấp xử lý hoàn tất trong ngày, mỗi một dây thần kinh trên người cũng căng thẳng. Hôm nay anh một lần nữa từ hội nghị khẩn cấp chạy trở về còn phải đối mặt với việc cậu không cho anh vào phòng, đừng nói anh vốn tính tình không tốt, coi như đàn ông tính tình khá hơn nữa chỉ sợ cũng vui không nổi! Mặc dù anh thật sự rất không muốn tức giận với cậu, anh đã hết sức đè nén bản thân, bởi vì anh tức giận không phải là chuyện cậu có thể tiếp nhận được, anh biết mình nhất định sẽ làm tổn thương cậu. Nhưng cậu lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến sự chịu đựng của anh, người này từ nhỏ đã là khắc tinh của anh.

"Cậu chủ, tôi đã thử qua, không mở được!" Thím Trương cẩn thận mở miệng nói. Vừa rồi sau khi gọi điện thoại cho thiếu gia, Thím Trương vẫn không yên lòng, cho nên đã cầm cái chìa khóa đi lên, nhưng không biết làm sao mở không ra!

"Vương Nguyên, mở cửa! Nếu như mà anh đếm tới ba em không mở, anh lập tức gọi phòng an ninh đem máy ghi hình lên." Quả đấm nặng nề đánh vào trên vách tường, tia máu nhạt rỉ ra từ trên tay anh, thế mà anh lại không cảm giác được đau đớn. Không thấy được tình hình của câu làm cho lòng của anh rất loạn, đã không còn bận tâm đi lo đau đớn trên thân thể.

"Một, hai. . . . . ." Chữ "Ba" còn chưa nói, cửa đột nhiên mở ra, cậu xuất hiện ở trước mặt anh, trên mặt tái nhợt mà tiều tụy, hơn nữa mắt của cậu cũng sưng đỏ, Anh biết cậu nhất định là khóc cả buổi chiều, anh giật mình, trong mắt cậu rõ ràng có lạnh nhạt và xa cách, hình như còn mang theo hận thù.

"Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyên Nhi"

Anh ý bảo thím Trương lui ra sau đó, ôm cậu đóng cửa phòng lại.

"Không nên đụng tôi!" Cậu hung hăng nhìn chằm chằm tay của anh, giống như sự đụng chạm của anh là không thể chấp nhận. Cậu cũng không biết làm sao, sau khi nhận được vật kia đột nhiên cảm giác khó chịu, rất là khó chịu! Khó chịu đến mức không muốn nhìn thấy anh ta! Cũng không muốn cùng anh ta sống chung một phòng.

"Vương Nguyên, sự kiên nhẫn của anh có hạn, rốt cuộc em muốn nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?" Anh lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu. Người phụ nữ này, đừng xem hình dáng nhỏ yếu của cô lúc nào cũng có thể bị gió thổi, nhưng mà tính tình ngang ngược trong xương tủy không thể thua kém với bất kỳ ai. Nếu như không phải là nhìn thân thể cô bây giờ, anh thật sự muốn tàn nhẫn mở đầu óc cô ra, xem thử rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.

"Anh có thể tránh ra, chuyện này không liên quan đến anh. Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi."

Cảm giác chua xót trong mắt khiến cậu như mất khống chế, thét lên rồi dùng sức vung mạnh cổ tay bị anh nắm ra.

"Chuyện không liên quan đến anh?" Tính tình của anh lần nữa bị kích động, ôm cậu áp trên cửa phòng, bắp đùi có lực cũng đè ép cậu thật chặt không để cho cô giãy giụa nữa, sợ sẽ động đến đứa nhỏ trong bụng.

"Đúng! Chuyện này không liên quan anh."

Cậu ghét anh luôn cậy mạnh như vậy. Mặc dù trước đó đã nhiều ngày, cậu không chọc anh ta. Nhưng hôm nay, sau khi cô nhận được quà sinh nhật từ một người ở quốc gia xa xôi gửi tới, câu đột nhiên cảm giác lòng mình bị thứ gì đó đâm vào, đau đến nói không nên lời. Thì ra cho là vết thương đã tốt hơn, mặt ngoài đã lành lặn, nhưng bên trong vẫn là vết thương lòng thối rữa không chịu nổi. cậu không thể quên anh cậu, tất cả chẳng qua là đang lừa gạt mình!

"Hảo, chuyện không liên quan đến anh đúng không?" Nâng cằm nhỏ ngang ngược của cậu lên, dùng sức chặn lên môi của cậu, ở môi cậu dùng sức đè ép, liếm láp, đầu lưỡi thô bạo thăm dò vào trong miệng cậu mạnh mẽ cuốn đầu lưỡi của cô lên, ngang ngược đòi hỏi.

Nụ hôn này tràn đầy bạo lực, thô bạo cùng tức giận, khiến cậu cảm thấy khó chịu tột cùng! Không chút nghĩ ngợi, dùng sức cắn đầu lưỡi ở trong môi cô, mùi máu tươi mặn tràn ra trong miệng hai người. Anh đau hừ một tiếng, rốt cuộc buông kiềm chế với cậu ra, đưa tay quẹt qua khóe miệng, máu đỏ tươi chảy xuống. Người phụ nữ này thật là độc ác, lại dùng thêm chút sức nữa sẽ cắn đứt lưỡi anh sao? Đây đã là cậu lần thứ hai cắn anh, lần đầu tiên là ở bệnh viện, anh thừa nhận là anh có chút quá đáng, nhưng lần này, người sai hình như là cậu chứ? Trở về cũng không nói lời nào đã bày cái sắc mặt này với anh. Xem ra anh thật sự đã nuông chiều cậu quá lâu, lâu đến mức cậu quên mất anh là gì của cậu rồi.

"Chuyện không liên tới anh sao? Hả? Anh là gì của em, không phải là em muốn anh nhắc lại chút chứ?"

Giọng nói của anh lạnh lẽo, nhưng lúc vuốt cái bụng tròn vo của cậu lại cực kỳ dịu dàng.

cậu nhắm mắt lại không nhìn anh, cũng không muốn nhìn. Vừa nhìn thấy anh, căm giận trong lòng cô sẽ không nhịn được phát tiết ra. Cậu khổ sở, cậu rối rắm, cậu không biết làm sao, nên nói thế nào mới phải! Chính cậu đều không phân rõ rồi, huống chi người khác! Cho nên, cậu chỉ có thể đè nén ở trong lòng.

Lại nữa rồi! Cậu nhắm mắt lại cảm giác giống như muốn anh ngăn cách ở bên ngoài, khiến anh cảm giác đầu mình bốc lửa. Rốt cuộc lại vì chuyện gì mà ầm ĩ với anh đây? Đột nhiên buông cậu ra, con mắt sắc bén nhanh chóng nhìn một vòng gian phòng, trừ cái gối KITTY bị ném xuống đất kia ..., còn có. . . . . .

Rất nhanh anh liền phát hiện kia trên ghế sa lon trước mặt bàn thấp nhỏ chính là quả cầu KITTY thủy tinh màu hồng số lượng có hạn, tinh xảo đến lòng người sinh ra trìu mến cùng mấy tờ giấy viết thư tinh tế nằm rải rác. Đúng rồi, chính là nó! Cất bước tiến lên, nhặt trang giấy đầy chữ kia lên.

"Không được!" Cậu thật nhanh xông tới muốn cướp bức thư về, là cậu sơ sót, lúc mở cửa cho anh ta đi vào đã quên cất xong đồ. Chẳng qua cậu là đối thủ của anh sao? Anh một tay cũng đã chế trụ được cậu.

Mỗi ngày phê duyệt văn kiện đã sớm luyện thành bản lĩnh đọc nhanh như gió, mấy trang giấy khi anh trên tay rất nhanh đã đọc xong, sự việc cũng lập tức sáng tỏ.

Khinh thường ném tờ giấy xuống, anh lạnh lùng khẽ hừ:

"Xem ra Tuấn Hiển đối với em còn chưa hết hi vọng!Đối với một người đã là người của anh hai mình còn dành nhiều tình cảm như vậy, thật là cảm động! Đáng tiếc, nó yêu lầm người rồi!"

"Chuyện đó không liên quan anh."

Cậu cúi người muốn lấy lại đồ, nhưng có người nhanh hơn cô một bước.

"Đàng hoàng cho tôi một chút. Vương Nguyên, em không phải sẽ quên thỏa thuận chúng ta ký kết ban đầu chứ? Hả? Điều thứ nhất là cái gì? Em nói cho tôi nghe đi!"

Dùng sức kéo thân thể của cậu xuống, để cho cậu ngồi ở trên ghế sa lon lại không thương tổn được cậu, còn anh thì nửa quỳ trước người của cậu, một đôi mắt thật sâu nguy hiểm híp lại. Người này, thật sự là càng ngày càng không để anh trong mắt, chàng trai có khuôn mặt ngây thơ mà luống cuống lúc đầu đi đâu rồi?

"Anh ấy chỉ là viết thư cho tôi mà thôi, giữa chúng tôi thì có gì chứ? Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Nước mắt uất ức cũng nhịn không được nữa, chảy xuống một giọt lại một giọt. Đúng vậy, chỉ là một phong thư mà thôi, chỉ là một món quà sinh nhật nho nhỏ mà thôi. Cậu không nghĩ tới anh còn có thể nhớ sinh nhật của cậu, còn có thể nhớ thực hiện lời hứa năm đó anh nói, hàng năm cũng sẽ tặng cô một con Hello Kitty mà cô thích nhất, đợi đến khi bọn họ về già, sau khi con cái của bọn họ lớn lên, bọn họ có thể kiêu ngạo mà nói cho các con, năm đó ba mẹ của chúng yêu nhau cỡ nào. Lời thề khi đó dường như vẫn còn vang bên tai, nhưng mà ông trời vô tình như vậy, cậu đã không còn là của nó nữa rồi, nó cũng không nữa là hoàng tử của cậu, thì ra là truyện cổ tích đều là gạt người, công chúa và hoàng tử căn bản là không thể ở chung một chỗ, công chúa bị ác ma vây hãm, cũng không trốn thoát được.

Cậu chỉ là khó chịu, khó chịu anh một mình ở bên ngoài chịu đựng những khổ sở, còn cậu thì sao? Ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống thiếu phu nhân giàu sang quyền thế, không biết nhân gian khó khăn. Cậu thật sự không biết, thì ra cậu ở trong mắt anh còn là thiếu nữ trong sạch đó, Giữa các câu chữ dài như vậy, không có một câu là trách cứ cậu.., cho nên cậu mới có cảm giác mình thật sự rất có lỗi với anh, sự tốt đẹp của anh ấy, tất cả cô không cách nào hồi báo. Hiển, kiếp sau, kiếp sau chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ, được không? Đời này chúng ta bỏ qua quá nhiều, làm sao quay lại đây?

"Tôi muốn như thế nào? Những lời này là tôi hỏi em mới đúng chứ? Ban đầu người muốn kết hôn là em, hiện tại người muốn đổi ý của cũng là em! Sao? Vừa nhìn thấy tin tức từ tình nhân cũ là muốn đem tôi hất ra đúng không? Vương Nguyên em nói đi, tôi là người đàn ông tùy ý để người khác bỏ rơi như vậy sao? Kết hôn là em nói ra, thỏa thuận cũng là em ký tên đúng không? Các người tự hỏi lòng đi, tôi có ép em không? Xin hỏi em có ý thức hiện tại em là vợ tôi không? Ở trước mặt của tôi đau lòng bảo vệ tình nhân cũ như vậy? Em nói xem, rốt cuộc là tôi muốn như thế nào? Vậy thì em muốn thế nào?"

Đối xử với cậu tốt cũng không được, đối với cậu xấu cũng không được, cậu cuối cùng muốn anh làm sao mới hài lòng? Nếu như nói muốn hài lòng, vậy chỉ có một, chính là để cậu rời đi, nhưng đó là chuyện không thể nào.

"Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi muốn anh tránh ra được không?"

Lời của anh từng chữ từng câu đem toàn bộ lỗi đổ trên đầu cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng uất ức. Cái gì đều là lỗi của cô, vậy anh ta không có sao? Anh ta tại sao có thể quá đáng như vậy?

"Không thể. Tôi tránh ra để em tiếp tục nhớ thương người yêu cũ có phải hay không? Tôi cảnh cáo em lần nữa, đừng để cho tôi phát hiện còn có chuyện như vậy xảy ra."

Anh buông cô ra, xoay người lại nắm đống thư rải rác lên, ngọn lửa zippo màu lam nhạt sáng lên.

"Không được, không được. . . . . ." Anh ta rất quá đáng, lại muốn đốt đồ của cậu. Nhưng anh ta một tay đã giữ vững cậu lại, khiến cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhớ thương tràn đầy tình cảm của nó với cậu thành tro bụi.

"Còn có vật này cũng không thể giữ lại!"

Ầm một tiếng, quả cầu KITTY thủy tinh đáng yêu đó đã vỡ tan tành trên mặt đất.

"Vương Tuấn Khải, anh thật là quá đáng! Thật sự rất là quá đáng!" Con rối nhỏ dễ thương vỡ tan tành ngay trước mắt, nước mắt cậu cũng ngăn không được, cứ vậy mà chảy xuống đất, loại đau lòng giống như dao đâm vào.

"Tôi quá đáng? Em tốt nhất rõ ràng cho tôi, em bây giờ là vợ của tôi, về sau ít qua lại không minh bạch với những tên đàn ông kia đi."

Cho đến khi ngọn lửa nhỏ trên mặt đất đã tắt, anh mới thả tay cậu ra. Đoán chừng thảm cao cấp cũng bị đốt rụi, nhưng điều này thì có là quái gì?

"Hiển không phải là đàn ông không minh bạch, anh ấy là em trai anh. Hơn nữa chúng tôi cũng không có liên lạc, anh ấy chỉ là gửi quà tặng cho tôi mà thôi."

Chưa tới hai ngày nữa chính là sinh nhật 21 tuổi của cậu rồi, nếu như không phải là hôm nay nhận được đồ nó gửi tới, chính cậu đều không nghĩ ra. Một cái gối ôm thật to nện chính xác trên người anh rồi rớt xuống đất.

"Em dám ở trước mặt tôi nhắc tên hắn, em thử nhìn xem đi?" Hai tay nâng gương mặt của cậu lên, ép cậu nhìn thẳng anh.

"Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Anh trừ uy hiếp cậu, anh còn biết cái gì khác sao! Nhưng Ngưng Lộ lại cảm thấy uất ức vô cùng.

"Nguyên Nhi, em vẫn nói tôi quá đáng, vẫn nói hận tôi! Thật ra thì đến bây giờ tôi mới phát hiện, em quá đáng so với tôi không kém chút nào. Ít nhất tôi ở bên em là muốn cho em cuộc sống vui vẻ, nhưng em ngoại trừ một mực từ chối tôi, đẩy tôi ra, chán ghét tôi, trong lòng em, trong mắt em căn bản không nguyện ý nhớ tới tôi một chút nào cả! Hận?Lúc này, tôi cảm thấy được bản thân mình cũng hận em! Hận không đến muốn nhìn em."

Biết rất rõ ràng cậu lúc này không thể chịu kích thích, nhưng cái cảm giác đó làm tim anh khó chịu đến chết, rất khó chịu. Có lẽ lúc này hai người tạm thời tách ra sẽ tốt hơn! Cậu mất khống chế, mà anh cũng vậy.

Cửa phòng bị đóng lại nặng nề, anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bên trong phòng yên tĩnh lại như trước.

Cậu nhìn bãi chiến trường trên đất, lại nhào vào bên giường đau khóc thành tiếng. Đúng vậy, anh ta nói anh ta cũng hận cậu, vậy thì hận đi! Anh ta hận thêm chút nữa sẽ để cậuu rời đi đúng không?

Rời đi? Đi sao đây? Bảo Bảo trong bụng dường như cảm thấy tâm tình bất an của mẹ từ buổi chiều tới nay, không ngừng tạo phản, đạp liên tục! Chẳng lẽ Bảo Bảo đang trách cậu sao? Là cậu không tốt, biết rất rõ ràng đã có con còn không kiềm chế cảm xúc. Thật xin lỗi, Bảo Bảo, mẹ không khóc, mẹ đứng lên đây!

Cậu đỡ mép giường muốn ngồi dậy, chợt cảm thấy người mất thăng bằng, thấy hoa mắt, cả người mềm nhũn mà nằm trên mặt đất ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro