Chương 5: Ấn tượng của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, lại có tiết Toán, Vương Nguyên cũng như thường nhật, chẳng mấy khi thích và hứng thú với cái môn "khô khan" này. Bằng chứng điểm môn Toán của nhóc luôn thấp lè tè, nhìn vào ai cũng thấy chán cái sự học của cậu. CònTuấn Khải, anh ta luôn háo hức mong chờ từng phút, từng giây để được đứng trên bục giảng dạy học. Quả thật là một nhà giáo tuy mới vào nhưng lại rất yêu nghề, yêu công việc.



"Tùng...Tùng...Tùng..."



Giờ học Toán bắt đầu.



Tuấn Khải kiểm tra bài cũ.



"Vương Nguyên trả bài nào"- Tuấn Khải mở sổ điểm ra và gọi tên.



Vương Nguyên vừa nghe thấy, chợt như cảm thấy thế giới chao đảo. Rồi cậu cũng kèm nén sự lo sợ của mình, bước lên trả bài. Cậu ta vốn dĩ học không giỏi môn này.



"Em hãy giải bài toán sau". Tuấn Khải vừa nói vừa chép đề lên bảng, lệnh cho Nguyên phải làm. Gương mặt Nguyên tái nhợt lại, vì bài toán thật sự quá khó với cậu.



"Dạ! Em không biết làm bài này thưa thầy!". Nguyên lấy hết can đảm của mình để nói ra, cả lớp cười "rầm rộ" lên vì bài toán này không thật sự khó như Nguyên nghĩ.



Anh nhìn cậu,trong lòng đầy sự lo lắng cho cậu. Bởi vì Nguyên đã hỏng kiến thức quá nhiều.Thế là Tuấn Khải phải ra sức dạy lại cách làm bài tập dạng này cho Nguyên một cách chậm chạp, tỉ mĩ. Nguyên thì cũng chăm chú lắng nghe, cố gắng hiểu nhưng mà số trời đã ban cho cậu một trí thông minh rất ư là "xuất sắc".



"Em đã hiểu chưa?". Thầy Tuấn Khải hỏi cậu học trò Vương Nguyên, trong lòng chắc chắn cậu đã hiểu.



"Dạ...cũng gần hiểu rồi, thưa thầy!".



"Là sao? Em có biết làm chưa?". Ánh mắt đầy vẻ lo lắng.



"Dạ...". Nguyên xụ mặt xuống, không nói nên lời.



Còn Tuấn Khải dường như chẳng tin vào mắt mình. Lần đầu đi dạy mà gặp phải tình cảnh này. Lúc thầy Tuấn Khải suy nghĩ, trông càng quyến rũ hơn. Im lặng giờ khá lâu, anh dồn hết sự chán nản, quyết định không bỏ cuộc. Cậu quyết tâm giành lại bài này một lần nữa, rồi lần hai,lần ba...cho đến khi nào Nguyên hiểu thì thôi. Quả thật là thầy giáo có tâm!



Cuối cùng thì mọi sự nỗ lực của thầy đã được báo đáp, Vương Nguyên đã biết làm bài tập này. Nguyên cũng rất siêng năng, chỉ mỗi tội là hơi bị "dốt" môn Toán. Người ta thường nói:" Cần cù bù thông minh". Quả đúng là như vậy.



" Em cần phải cố gắng hơn nữa. Thầy thấy em học không được tốt môn này!". Thầy giáo ân cần nói với Nguyên, còn Vương Nguyên thì chỉ biết vâng vâng dạ dạ vậy thôi.



Vương Nguyên rất cảm kích thầy vì không nổi cáo với mình như những thầy cô trước, ngược lại còn ân cần giảng lại bài nữa chứ. Vương Nguyên nhờ đó mà đã biết làm bài tập dạng này, mặc dù chưa thành thạo lắm, cậu càng có được hứng thú học hơn. Hôm nay đúng là một ngày gió bão, Vương Nguyên học Toán rất siêng năng, lúc nào cũng chăm chú lên bảng, rồi giơ tay phát biểu nữa. Hành động này khiến cả lớp kinh ngạc, càng làm cho thầy Tuấn Khải chú ý hơn.



Hết giờ Toán.



Vương Nguyên chạy theo dáng thầy Tuấn Khải đang đi xuống phòng giáo viên.



"Thầy ơi!"



Thầy quay lại, chưa hiểu chuyện gì.



"Thầy ơi, cho em...cám ơn thầy nhe!"



Vừa nói xong, Nguyên nhanh chóng chạy đi lên lớp, bất chấp thầy đang "ngơ người" ra ở đó. Thầy chợt mỉm cười khẽ khi đã hiểu ra vấn đề. Trong suy nghĩ thầy bây giờ, Vương Nguyên đúng là một cậu học trò đáng yêu tuy không được thông minh cho lắm.



Vương Nguyên thật sự chưa lên lớp đâu. Cậu còn đứng nép bên vách tường lén trộm nhìn thầy. Trong suy nghĩ cậu ta bây giờ, thầy Tuấn Khải như một người hùng, vừa đẹp trai, vừa tốt tính. Vương Nguyên tự nhũ sẽ cố gắng học môn Toán để tốt cho mình, cho thầy và cho cả gia đình.



Hai người họ, quả thật có duyên? Hai người họ có từng nghĩ rằng mình sẽ thuộc về nhau? Câu trả lời còn nằm ở chặng đường dài ngoằn đầy chông gai phía trước...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro