Chap 13: CUỘC CHẠM TRÁN BẤT NGỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cho: 

Vuonghuyenmy

Kaiyuan12022000

.

(Trong chương này có nhân vật xuất hiện nên mình sẽ gọi Vương Tuấn Khải là anh, còn Giang Hằng Vũ là hắn để dễ phân biệt)

Chúc các nàng đọc truyện zui zẻ 

.

Giang Hằng Vũ mỉm cười nói:" Làm sao vậy? Chân bị sao thế? Tôi xem xem......"

Hắn nhẹ nhàng cầm chân của cậu, cậu theo bản năng la lên.

" Nha! Đều sưng lên, cậu làm gì vậy?"

" Không có làm cái gì." Cậu bình tĩnh nói:" Chính là bị thiên kim tiểu thư sai vặt."

" Thật đáng thương, để tôi giúp cậu xoa bóp!"

Nói xong hai tay cầm lấy chân của cậu, cậu lập tức giãy dụa:" Không cần......"

" Đừng cự tuyệt tôi!" Hắn nói, nhu tình như nước nhìn cậu:"Tôi mát xa rất chuyên nghiệp nha"

Nhẹ nhàng chậm rãi, một chút hạ ấn xuống lòng bàn chân.

Thật thoải mái, đau đớn thật sự giảm bớt không ít. Cậu xem hắn ta cúi đầu một bộ dáng chuyên chú, bỗng nhiên phát hiện tên này cũng không đáng ghét......

Nhưng là...... dần dần, cậu phát hiện ánh mắt của hắn có điểm không thích hợp, nhìn xuống vừa thấy, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn vào chiếc áo ngắn của mình, nhất thời vừa thẹn vừa giận, cậu liền phát một quyền:"...!"

Hắn lần này lại bắt được cổ tay cậu, vô hại cười nói:" Tôi không phải cố ý, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu thôi!"

" Phi!" Vương Nguyên tránh một chút, cư nhiên không buông tay cậu ra.

Cậu không khỏi kinh ngạc, bởi vì lần đầu tiên gặp hắn ta, hắn đã bị cậu đá một cước ngã lăn, cho nên cậu vẫn đều coi khinh hắn, không nghĩ tới hắn lại che giấu thực lực của mình!

"Anh làm gì?" Cậu có chút hoảng thần, chân tay tất cả đều bị hắn bắt lấy, không biết hắn ta muốn làm gì.

" Đừng khẩn trương, tôi không có ác ý." Hắn như cũ nắm tay cậu không buông, thâm tình chân thành nhìn cô chăm chú.

"Cậu hôm nay thật xinh đẹp......" Hắn thấp giọng nói:"Những người nam nhân khác nhìn cậu đều không nhịn được......"

" Tôi cũng không muốn mặc thành như vậy, tôi là bị bắt buộc......"

Cậu tức giận cãi lại, không nghĩ hắn lại bỗng nhiên cầm hai vai của cậu, dung nhan tuấn mỹ dần dần tới gần.

Cậu hoảng sợ, giãy dụa một chút, không được, liền quay mặt sang chỗ khác. Mà hắnta cũng liền quay qua, nhìn hai phiến môi tươi đẹp kia, dần dần áp chế......

Di?

Hắn sửng sốt, chỉ thấy một quyển sách ngoại ngữ che trước mặt hắn, ngẩng đầu vừa nhìn, là một nam nhân mặc tây trang màu đen, ánh mắt lợi hại xuyên thấu qua chiếc kính nhìn hắn, tựa như sắc bén, làm cho hắn không khỏi cả người phát lạnh.( ai vậy ta ?)

Đứng lên, hắn nhìn chăm chú nhìn lên, không khỏi nở nụ cười:" Tôi tưởng là ai, nguyên lai là Vương tiên sinh."

Vương Tuấn Khải đẩy thôi mũi thượng gọng kính, trên mặt nhìn không ra một tia biểu tình, lạnh lùng nói:" Tôi đến tham dự buổi ngoại khóa ngoại ngữ của trường Tây Nhã. Thế nhưng lại thấy người của tôi lại ở hành lang cùng một nam sinh thân thiết, phong cách của trường học Tây Nhã, thật sự là làm cho người ta lo lắng a!"

Lúc này Vương Nguyên đã đứng lên, nghe được những lời này của anh, liền phản bác nói:" Tôi không có......"

Giang Hằng Vũ lại ngăn cậu, mỉm cười nói:" Sợ cái gì a, darling, em là người tình của anh, chúng ta thân thiết ở chỗ nào cũng được.Đây là thời đại nào rồi, còn cổ hủ như vậy, người này thật là quan tâm chuyện vớ vẩn?" (Nghe xong muốn ói quá)

Kỳ thật Vương Tuấn Khải cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, chỉ là cử chỉ hơi lão thãnh một tý, hắn cố ý nói như vậy, chính là cố ý chọc giận anh.

Không ngờ Vương Tuấn Khải cũng không tức giận, ngược lại nổi giận với Vương Nguyên:" Cậu ta nói đúng không? Cậu là người tình của anh ta?"

"Nguyên Nguyên , em làm sao không thừa nhận a?" Giang Hằng Vũ một tay lôi kéo Vương nguyên, hướng Vương Tuấn Khải cười nói:" Lão sư, tôi và bạn tình đang giận dỗi với nhau."

" Ai với anh giận dỗi!" vương Nguyên căm tức bỏ tay hắn ra.

Phi thường tự nhiên, Vương Tuấn Khải bước lên một bước, nắm lấy tay của cậu:" Thực xin lỗi, tôi muốn mang học sinh của mình về lớp học."

Hắn lạnh như băng hướng Giang Hằng Vũ bỏ xuống một câu, sau đó lôi kéo Vương Nguyên hướng phía trước đi đến.

" Chờ...... Chờ một chút......" Vương Nguyên nhíu mày, giày của mình cậu còn chưa có mang, chân trần cứ như vậy đứng trên nèn đá cẩm thạch lạnh lẽo, chân vốn đã thũng đau vạn phần còn muốn đuổi kịp hắn nhanh như vậy bộ pháp thật đúng là khó xử cho cậu!

Giang Hằng Vũ bỗng nhiên ở phía sau hô:"Lão sư, đừng trách tôi không nói cho chú biết, chân của cậu ấy bị thương, tại thời điểm như thế này, làm thân sĩ, chú biết hẳn là nên làm như thế nào?"

" Không cần cậu nhắc nhở." Vương Tuấn Khải lạnh lạnh nhạt nói, cúi đầu nhìn chân của Vương nguyên, bỗng nhiên cúi gập thắt lưng.

Thấy anh muốn ôm mình, Vương Nguyên liền lên tiếng:" Không...... Tôi có thể tự đi được......"

" Câm miệng!"

Anh thấp giọng quát, thanh âm kia lãnh khốc đến cực điểm. Sợ tới mức làm cậu cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn đến cặp mắt lạnh như băng kia, ánh mắt như vậy, làm cho cô không rét mà run.

Vì sao......Vì sao dung ánh mắt như vậy nhìn cậu? Cậu làm sai cái gì sao? (Châu Nhi: Anh ấy ghen đấy bb!!! )

.

Chap sau có ai cầu H không nào?????? =D

.

Chap này đủ 10 lượt vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nha.

.

Các nàng nhớ để lại danh tính cho ta biết nha. Chap sau tặng cho 5 bạn vote và cmt nhanh nhất ( dự kiến chap sau sẽ cho các nàng "ăn thịt" sau mấy chap phải "ăn chay", các nàng đừng để phí "thịt" đó =D )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro