Chap 26:HẮN LÀ NGOẠI LỆ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap trước của tui bị bơ quá nà. Chap này vẫn ra cho các nàng nhưng sẽ ngắn hơn nha

.


Vương Nguyên tùy tay đánh lên ghita, bỗng nhiên cửa vừa mở ra, Vương Tường bước vào, thở phì phì nói:" Ai cho phép cậu chạm vào đàn ghita của tôi!"

Cậu sợ tới mức tay run rẩy:" Thực xin lỗi......"

Hắn đi tới, ôm lấy đàn ghita, trên mặt dần dần hiện ra thần sắc đau thương đau thương.

" Cây đàn ghita này, là bà ấy để lại cho tôi."

"Bà ấy?"

" Mẹ tôi." Hắn thấp giọng nói, nhìn đàn ghita:" Bà ấy đã chết."

" Thực xin lỗi......"

Cậu dựa vào tường chậm rãi đứng lên, thực áy náy nhìn hắn.

"Làm sao sợ hãi như vậy? Tôi chưa nói với cậu gì cả." Hắn phiền chán cầm lấy tóc, nhíu mày nói:" Ai, tốt lắm tốt lắm, tôi sai rồi? Tôi không nên rống cậu...... Thật sự là phiền toái......"

Cậu sửng sốt, không khỏi mỉm cười. Tuy rằng hắn tính tình táo bạo, cũng không phải cái loại công tử nhà giàu tử vênh mặt hất hàm sai khiến xấu tính.

" Cười cái gì?" Hắn ninh mày nhìn, chỉ thấy cậu mặc áo sơmi cùng quần bò của hắn

Vương Nguyên dáng người tinh tế nhỏ nhắn, áo sơmi của hắn mặc trên người cậu có vẻ rộng, quần cũng vậy, rất là buồn cười.

Trên mặt của hắn xẹt qua một tia kinh diễm:" Cậu mặc quần áo của tôi rất đẹp!"

Cậu sửng sốt, cắn môi:" Cám ơn quần áo của anh, tôi...... Tôi phải đi."

" Đi cái gì, bác sĩ đang đến đây, cậu ngồi chờ chốc lát."

Cậu đành phải ngồi xuống,cậu chỉ vào bức vẽ trên tường:" Tất cả đều do anh vẽ?"

" Đúng vậy."

" Tôi không tin, nghe nói người vẽ cần phải kiên nhẫn, nhưng anh...... Thấy thế nào cũng không như là có kiên nhẫn nhân!"

Hắn khinh thường nói:"Cậu thật sự là ngu ngốc! Nói cho cậu biết, lúc một người đối với chính mình có hứng thú, sẽ trở nên rất kiên nhẫn."

" Anh thích vẽ?"

" Bởi vì mẹ tôi thích." Hắn cười nói:" Nếu không phải gả cho cha tôi, bà ấy đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng."

Thấy sắc mặt hắn ảm đạm, cậu vội hỏi:" Vậy anh có thể kế thừa nguyện vọng của bà ấy!"

Hắn lắc đầu:" Cha muốn tôi kế thừa sản nghiệp của Vương gia, tôi không thể vẽ...... Ai, làm con Vương gia thật sự là rất thống khổ."

"Anh không thích?"

Hắn cười khổ một chút:" Nếu mỗi ngày cho cậu rất nhiều công việc, mà việc này cậu lại hoàn toàn không am hiểu, cậu sẽ thích sao?"

Cậu nở nụ cười, bỗng nhiên thực đồng tình với thiếu gia chơi bời lêu lổng trong mắt mọi người này.

Không thể phủ nhận, hắn là một người luống cuống, người bôc đồng, nhưng hắn cũng là một người chân thật.

Người như thế, hắn thực dễ dàng khiến cho người khác hiểu được nội tâm của hắn. Chỉ cần cùng hắn tán gẫu vài câu, sẽ có loại cảm giác rất quen thuộc. Mà Vương Tuấn Khải lại tương phản, ban đầu gặp anh là người ôn nhu, nhưng khi ở chung càng lâu lại càng là nhìn không thấu anh.

"Cậu cười cái gì?" Hắn không hờn giận nói.

" Không có gì." Cậu nghĩ nghĩ, hỏi:" Vương Tư Tư là em gái hay chị của anh?"

" Đương nhiên là em gái! Tôi hơn nó hai tuổi!" Hắn tức giận nói:" Tôi nhìn vậy mà nhỏ hơn sao?"

" Ách...... Có chút."

"Cậu nói cái gì!" Hắn giận dữ dựng lên:" Cậu nhóc nha đầu này,cậu dám chê cười ta?"

Cậu xì một tiếng bật cười, tác động trên người đau xót, một trận nhe răng.

"Cậu là nam nhân ngu ngốc!" Hắn cau mày, lại cười nhạo cậu:" Cho cậu cười, thế nào? Vui quá hóa buồn?"

Lúc này chuông cửa vang lên, hắn vui vẻ nói:" Nhất định là bác sĩ đến đây!"

Chạy vội đi mở cửa, một người đàn ông trung niên đeo kính đen đi vào.

" Lương bác sĩ, bạn của tôi bị thương, ông vào xem cho cậu ấy." Hắn nói xong dẫn người nam nhân kia dẫn tới trước mặt cậu

Vương Nguyên nói:" Làm phiền ông."

" Không khách khí." Lương bác sĩ không nói nhiều, buông cái hòm thuốc xuống bắt đầu xem xét thương thế của cậu.

" Có xuất huyết bên trong, nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi cho cậu đơn thuốc, đến tiệm thuốc là mua được. Mặt khác tôi lại cho cậu một bộ thuốc Đông y, cậu trên người bị thương rất nhiều, phải điều dưỡng một thời gian cho tốt."

" Vâng, kia cám ơn ông." Vương Nguyên cảm kích nói.

Tiễn Lương bác sĩ, Vương Tường nói:" Đêm nay cậu ở lại nơi này nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thuốc cho cậu."

" Không cần, không cần phiền toái......"

" Tốt lắm, đừng dong dài, tôi rất nhanh trở về, cậu cứ đợi ở đây!"

Hắn nói xong vội vàng đi ra ngoài, cậu ngăn đều ngăn không được.

Cậu thở dài, vốn tưởng rằng người Vương gia không ai tốt, không nghĩ tới này Đại thiếu gia lại là ngoại lệ.

.

Chap này cứ coi như là một đoạn tâm sự ngắn để các nàng hiểu hơn về Vương Đại thiếu gia-anh trai ruột của Vương Tư Tư

.

Chap này đủ 12 vote . Còn nữa chap 25 cũng phải đủ 15 vote thì Châu Nhi sẽ ra chap nhé!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro