Chap 27: NAM NHÂN LÀ CÂY THUỐC PHIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cho

kaiyuan12022000

Yêu nầng nhiều lắm lun <3

.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ

.

Đại nhà hàng Tây im lặng, Vương Tư tư thân thể lửa nóng mềm mại gắt gao tựa vào trên người Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải sửng sốt một lúc lâu, chậm rãi đẩy cô đang quấn quýt si mê ra.

" Đừng như vậy, Tư Tư, trong lòng anh, em là người thuần khiết, anh không thể làm bẩn em."

Cô liều mạng lắc đầu, đỏ mặt nói:" Nếu là anh Tuấn Khải nói, vô luận như thế nào đều có thể! Tuy rằng hiện tại em mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh Tuấn Khải, mỗi ngày đều có thể với anh cùng nhau ăn cơm, nhưng em còn cảm thấy không đủ, em cảm thấy anh cách em rất xa, em hy vọng chúng ta có thể giống như các cặp tình nhân khác thân mật...... Anh Tuấn Khải, em mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy anh, mơ thấy anh hôn em, ôm em......"(Châu Nhi: Sến quá )

" Tư Tư, đủ rồi!" Anh nhíu mày nói:" Em thân là vương gia đại tiểu thư, hành động cử chỉ đều phải đoan trang cẩn thận, làm sao có thể thổ lộ với nam nhân nhung nhớ"

" Như thế nào không thể?" Cô bỗng nhiên cả giận nói:" Vương Nguyên không phải đã là người của anh sao? Anh đã ôm cậu ấy đúng hay không? Không chỉ một lần, còn có lần hai, ba? Em nói cho anh biết! Vì sao cậu ta có thể, em lại không?"

" Tư Tư, em say rồi, anh đưa em về nhà."

" Không cần...... Em không về nhà, em muốn với anh cùng một chỗ, em muốn anh ôm emgiống như ôm Vương Nguyên vậy......"

Cô cảm xúc không khống chế được ôm lấy anh, hôn lên môi lạnh như băng của anh.

Anh hai tay nắm lấy hai vai của cô:" Đừng náo loạn, Tư Tư, anh cùng Vương Nguyên không có gì cả."

" Anh nói láo! Em nhìn thấy trên người cậu ta có dấu hôn, chẳng lẽ không phải do anh làm sao?"

" Đó không phải là dấu hôn!"

"Anh Tuấn Khải, em không phải đứa nhỏ, anh không lừa được em!" Cô lại dựa vào anh, giống như bạch tuộc ôm lấy anh:" Anh, chúng ta đi tìm phòng được không? Anh có thể cùng cậu ta trên giường , vì sao không chịu em? Emcó điểm nào kém cậu ta?"

 Vương Tuấn Khải ôm lấy cô, hai tròng mắt thâm thúy càng thêm âm trầm, dưới ngọn đèn, lại càng lạnh lùng.

Trong lòng anh rất rõ, cho dù anh thật sự cùng Vương Tư Tư phát sinh quan hệ, thậm chí có đứa nhỏ, lão già kia vẫn sẽ không đem Tư Tư gả cho anh.( Châu Nhi: thế rốt cuộc là anh yêu ai?)

Anh mười ba tuổi đi theo ông ta, trải qua nhiều như vậy năm, hiện tại anh lại càng xác định them việc này.

" Tư Tư, em thật sự thích anh, nguyện ý làm cho anh một chuyện được không?"

" Đương nhiên, em cái gì cũng nguyện ý làm cho anh."

" Tốt lắm. Anh hiện tại còn có một việc muốn em đi làm, chỉ cần em làm tốt, mặc kệ lão gia phản đối như thế nào, anh đều cưới em làm vợ."

" Thật vậy? Thật tốt quá!" Vương Tư Tư vui vẻ nói:" Anh nói mau, là chuyện gì!"

Anh khóe môi nhẹ nhàng khơi mào một tia hồn xiêu phách lạc cười, bạc môi lạnh lùng, cây thuốc phiện xinh đẹp lại tàn khốc.

......

Vương Tường mua thuốc trở về, phát hiện người con trai kia đang ngồi dưới đất, đầu gối lên trên sô pha thế nhưng ngủ thật sự.

Hắn nở nụ cười, đi qua vỗ vỗ bả vai của cậu:" Uy, mau đứng lên uống thuốc!"

Cậu tỉnh lại, uống thuốc, hỗn loạn nói:" Tôi phải đi."

Hắn thở dài:" Cậu hôm nay những lời này đãmuốn nói tam lần, cậu như vậy còn muốn đi, ta cũng không ngăn cản cậu, nhưng ít nhất cũng phải đợi cậu khỏe đã!"

" Tôi...... Tôi không nghĩ nhìn thấy nam nhân kia."

"Nam nhân nào?"

Cậu lắc đầu, vừa rồi ở trong mộng nam nhân kia lại xuất hiện, anh ôm  Tư Tư, hai người cùng nhau cười nhạo cậu, nhìn cậu bị một đám người bắt lấy, cười đến vui vẻ cực kỳ, cậu lại khổ sở cực kỳ.

"Cậu khóc?"

" Không có." Cậu vụng trộm lau đi nước mắt:" Cậu có thể đàn cho tôi nghe được không?"

Một người con trai đáng thương như vậy, một thỉnh cầu như vậy, mặc cho ai cũng không thể cự tuyệt.

Vì thế buổi tối chật vật này, cậu dưới tiếng đàn của hắn mang chút bi thương mà rơi vào giấc ngủ......

....

Vương Nguyên ngủ thẳng đến giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào người cậu đang lười biếng trên giường.

Sau một lúc lâu cậu mới nhớ ra, chính mình đang ở nhà của Vương Tường.

Rất kỳ quái chính mình luôn đề phòng người khác giới, cư nhiên lại ở cùng nhà với một nam nhân như vậy. Cậu dụi mắt, đi ra phòng ngủ, phát hiện Vương Tường đang nằm trên sopha, ngủ vẫn chưa tỉnh, khoé miệng chảy ra nước miếng, trên tay còn cầm một bản văn kiện.

Cậu bất giác buồn cười, đi qua đi lại, đem những văn kiện bị vứt rải rác sửa sang lại để cùng nhau.

Lấy đi tập văn kiện trong tay hắn, hắn bỗng nhiên tỉnh, vẻ mặt dại ra đứng lên, biểu hiện trên ánh mắt hoảng sợ: "Như thế nào lại đứng phía sau?".

Hai người gọi cơm, ăn xong, hắn hỏi: "Nhà cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về".

Cô sửng sốt một chút, ảm đạm nói: " Không cần... Tôi không có nhà."

Đúng vậy, năm năm trước cậu vốn không có gia đình, mười lăm tuổi cậu đã bắt đầu ở trong cô nhi viện, cậu đã quên gia đình là gì rồi.

Hắn kinh ngạc nói: "Làm sao có thế... Ai cũng đều có gia đình..."

" Nhưng tôi không có" Cậu đứng lên, chạy ra khỏi cửa.

"Đợi chút" Hắn vội mặc thêm quần áo rồi đuổi theo ra ngoài, ở trong thang máy ngăn cậu lại.

" Cậu không phải nói cậu không có gia đình sao? Vậy cậu còn muốn đi đâu?".

" Tôi về trường học"

"Tôi đưa cậu đi".

" Không cần"

"Đừng dong dài"

Hắn mạnh mẽ giúp làm cho cậu không thể cự tuyệt, anh lấy xe, xe đi vào khu Tây Nhã học viện.

" Nguyên lai cậu là học sinh trường này!".Hắn giật mình.

Cậu không nói chuyện, đẩy cửa xe ra liền hướng ký túc xá chạy, một trước một sau đi vào cửa ký túc xá.

Vương Nguyên ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy Giang Hằng Vũ ngồi ở cửa ký túc xá.

Thấy cậu trở về, hắn nhảy dựng lên: " Nguyên Nguyên, em rốt cuộc đã trở lại! Anh tìm em cả một ngày, em chạy đến nơi nào vậy?".

Cậu vừa muốn nói chuyện, đã bi anh ôm, ôm gắt gao.

"Em làm anh sợ muốn chết..."

"Ách... Anh làm cho tôi không thở nổi..."

Hắn buông ra: " Thật xin lỗi, anh kích động quá..."

Nhìn hắn hai mắt hồng hồng, lòng của cậu mềm nhũn: " Anh... Luôn luôn ở nơi này chờ tôi?..."

" Anh không tìm thấy em, gọi điện thoại cho em lại không nghe, không có biện pháp, đành phải ở chỗ này chờ".

Cậu mũi đau xót, vốn tưởng rằng đã không hay ho đi cả một đêm, lại nghĩ rằng còn có người ở đây chờ cậu.

Một bên, Vương Tường đứng nhìn bọn họ, hiện ra nụ cười đăm chiêu, đem một túi plastic đựng đầy thuốc đặt xuống, sau đó im lặng đi ra.

Bạn trai người ta cũng đã đến đây, xem ra nơi này đã không cần đến hắn nữa.

Giang Hằng Vũ lúc này mới phát hiện Vương Nguyên cả người mặc quần áo của người khác, cả kinh nói: " Em... Đây là quần áo của ai?".

" Nga, quần áo của tôi bị bẩn nên mượn của bằng hữu". Cậu nói xong xoay người, cũng không nhìn thấy Vương Tường.

" Kỳ quái, người đâu?".

" Em tìm ai?".

" Anh ấy vừa mới cùng tôi đến đây, anh không nhìn thấy sao?".

" Anh không chú ý, có vẻ em rất kích động".

Vương Nguyên một trận hơi hơi buồn bã, đi vào phòng, bắt đầu lục tung.

" Em tìm cái gì?".

" Một ít đồ quan trọng". Cậu nói xong, đem đống giấy chứng nhận, cho vào trong túi.

Cậu nhẹ nhàng thở ra, nói: " Giang Hằng Vũ, tôi nghĩ tôi không thể ở lại chỗ này, anh có thế giúp tôi tìm chỗ ở khác không? Không cần chỗ có tiền thuê nhà đắt, tôi sẽ không trả nổi."

Hắn quyệt miệng nói: " Có thể, nhưng em phải đáp ứng anh một điều kiện".

" Anh nói".

" Em về sau gọi tên anh, không thể sao? Anh đều gọi em là Nguyên Nguyên, em cũng gọi anh là Hằng Vũ hoặc là A Vũ đều được, như vậy sẽ rất thân thiết".

Cậu do dự: "Nhưng, tôi không có thói quen ấy a..."

" Không có việc gì, từ từ sẽ thành thói quen". Hắn cười dắt tay cậu: "Đi, chúng ta đi xem chỗ ở."

.....

"Đây là nơi anh nói muốn cho thuê". Vương Nguyên nhìn trước mặt là biệt thự nhỏ, nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy. Thế nào? Có vừa lòng không? Chúng ta vào bên trong nhìn xem".

" Không cần" Cô nhẹ nhàng buông tay hắn ra: " Tôi nghĩ, vẫn là chính tôi đi tìm thì hơn".

Dù sao người ta cũng là người giàu, cũng sẽ không hiểu được sự lo lắng của người nghèo như cậu.

Hắn ngăn cậu lại, cười hớ hớ nói: "Đừng tìm, em ở lại đây đi, vấn đề tiền thuê nhà không cần lo lắng, đây là coi như là anh giúp một người bạn có chỗ ở".

Cậu vẫn lắc đầu: "Tôi không thể ở lại nơi này". Xoay người muốn đi.

" Vương Nguyên". Hắn quát, vẻ mặt giận dữ: "Em rốt cuộc có hay không coi anh là bạn bè! Em rốt cuộc có hay không đem mình giống như người con trai bình thường".

Cậu lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn giận dữ nói: "Có đôi khi thật hy vọng em giống như những người con trai kia, là con chim nhỏ nép vào người, như vậy anh có thể đem bả vai anh cho em lúc em cần, nhưng nếu thật sự là như vậy... em sẽ không còn là Vương Nguyên... Nhưng em không thể thả lỏng mình một lần sao? Đem hết thảy mọi việc giao cho anh làm, anh muốn em nghỉ ngơi, chỉ là bạn của em".

Mỗi một câu của Giang Hằng Vũ, đều dùng giọng trầm ấm áp đánh vào trái tim cậu

Đó là một loại cảm giác cảm động, cùng ấm áp, mà cậu chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.

Hắn đã nói đến thế này, nếu cậu lại cố cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, vậy có điểm rất tuyệt tình.

"Được rồi, tôi trước hết ở tạm chỗ này... A Vũ, cám ơn anh".

Giang Hằng Vũ rốt cuộc cũng thoải mái nở nụ cười.

.

Chap này đủ 14 vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá!!!!!!!!!! Yêu<3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro