Chap 44: HẢI ĐẢO MÊ TÌNH (NHỊ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cho:

vuonghuyenmy

.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ

.....

Vương Nguyên nhìn con dao gọt hoa quả trên cổ mình, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, lóe ra ánh sáng lạnh lùng.

Cậu chỉ một thoáng buồn ngủ một chút, ngẩng đầu vừa thấy, đáy lòng lập tức lạnh lẽo.

Vương Tuấn Khải !

Anh ta làm sao có thể ở trong này? Anh ta làm sao có thể xuất hiện trên thuyền của cậu?

Đôi mắt thâm thúy tối tăm, cho dù mặt trời đã khuất cũng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, mà trong tay anh lại nắm lấy con dao lại làm cho cậu cnàng thêm tuyệt vọng.

Anh thật sự muốn giết cậu sao?

Thân thể của cậu co lại một chút, hô:" Thanh Du, Thanh Du!"

" Không cần gọi, cô ấy không ở trên thuyền cô ấy cùng vệ sĩ, người hầu, đã ngồi thuyền khác rời khỏi rồi."

Anh tà mị cười:" Hiện tại, trên thuyền này, cũng chỉ có hai người chúng ta."

Vương Nguyên thân thể hơi hơi run, chỉ có bọn họ, vậy anh giết cậu chẳng phải là dễ dàng sao, sau khi giết ném cậu xuống biển, hủy hết dấu vất ......

Trời ạ, cậu không dám nghĩ, cậu phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy để anh ta chém giết?

Dao của anh dọc theo đường cong xinh đẹp của cậu hạ xuống, thấp giọng nói:" Yên tâm, tôi sẽ không giết em, tôi chỉ là...... 

"Muốn em gọt táo thôi."

Sau đó, cậu kinh ngạc nhìn từ phía sau cầm lấy một đĩa táo, cắt một mảnh đặt trên miệng cậu.

Thanh âm mị hoặc nói:" Ăn đi."

Mở môi cậu, đem miếng táo bỏ vào miệng, sau đó đem hai tay cậu cố định trên đầu.

Dao gọt hoa quả lạnh lẽo lướt qua da thịt trắng nõn xinh đẹp của cậu, cuối cùng dừng lại ở cúc áo sơmi thứ nhất.

Cậu cả người vặn vẹo, hoảng sợ nhìn anh, ác ma này, anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?

Ác ma này, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?

Cậu vặn vẹo thân hình, tưởng thoát khỏi khống chế của anh, lại nghe thấy thanh âm trầm tháp của anh:" Đừng nhúc nhích, em bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm."

Cậu không dám cử động, trơ mắt nhìn anh nắm dao gọt hoa quả, nhẹ nhàng cắt áo cúc áo của cậu, một viên đứt ra.( Châu Nhi: kích thích đấy =) )

Cổ áo nhất  da thịt trắng nõn, sâu thẳm mê người......

Anh tạm dừng, thưởng thức một chút, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, dao phong chậm rãi lại chuyển qua cúc áo tiếp theo, cậu cả kinh nói:" Anh muốn làm gì? Mau dừng tay!"

" Giả bộ làm thánh nam, thân thể em có phần nào tôi chưa thấy qua?" Anh nói xong không chút do dự lại cắt cúc áo thứ hai.

Cậu cắn môi, nhìn bàn tay tà ác kia dùng dao gọt hoa quả, đem cúc áo cậu cắt từng nút từng nút, thân thể , vòng eo mảnh khảnh...... thân thể này, làm cho anh trầm luân.

Sống dao nhẹ nhàng lướt qua bụng cậu làm cậu run nhè nhẹ, rồi vung mạnh lên, cậu sợ tới mức thân thể căng thẳng. Ngay sau đó, anh cắt cạp quần của cậu.

Quần hóa thành từng mảnh từng mảnh giống như hồ điệp bay múa, bay xuống biển.

Không được, cậu không muốn quần áo bị lột bỏ rồi chuyện gì sẽ xảy ra, việc này khó có thể tưởng tượng được.

Cậu không thể ngồi chờ chết, vì thế cắn chặt răng, nhấc mạnh chân, đá hướng bộ vị của anh.

Anh nghiêng người tránh, cậu thoát khỏi kiềm chế lấy hết sức nhảy xuống biển.

Dưới biển, nước biển rất tĩnh lặng, nhưng cũng có thể cảm giác được sóng ngầm, vừa tiếp xúc với sóng biển, cậu liền bị uống mấy ngụm nước.

Cậu bơi rất kém, chỉ biết đơn giản khua loạn xạ, nhưng cậu nghe nói nước biển sức nổi rất lớn, cho nên mới dám yên tâm mà nhảy xuống.

Nhưng nhảy xuống cậu mới phát hiện không phải, thời điểm này cậu phải áp chế đi sự sợ hãi, hơn nữa cậu phát hiện chính mình giữa đại dương mênh mông căn bản không rõ phương hướng.

Đáng giận! Bờ rốt cuộc ở đâu?

Cậu đành phải liều mạng, nhận thức một phương hướng liều mạng tiến về phía trước, trong lòng nghĩ, lúc này đây, không bao giờ như vậy ... nữa yếu đuối bị anh khi dễ.

Không biết qua bao lâu, cậu cảm giác được không còn là chính mình, tay chân cũng không còn khí lực. Bốn phía đều là nước biển mặn mặn, đè ép cậu, giống như đang cắn nuốt.

Cậu dần dần về phía trầm xuống, cảm giác được thần chết đang đến gần cảm thấy sợ hãi......

Bỗng nhiên một bàn tay bắt được chân của cậu, theo sau nâng thân thể của cậu lên, ôm lấy cậu, lấy tốc độ kinh người đến du thuyền.

Rất nhanh, Tuấn Khải mang theo cậu lên du thuyền, đỡ cậu lên boong tàu.

Cậu ho khan vài cái, phun ra mấy ngụm nước, thần trí có chút thật khó chịu.

Mở mắt ra nhìn anh cả người ướt đẫm, quần áo ướt sũng dán trên người, dáng người hoàn mỹ làm cho người ta phun máu.

Ngày thường mặc bộ đồ tây giày da anh có vẻ thực gầy gò, không nghĩ tới anh không gầy, cơ bắp từng khối từng khối góc cạnh rõ ràng.

Trên người trên mặt đều là nước biển, tóc dán trên trán, giờ khắc này, anh tuấn mỹ cùng lãnh khốc giống như biển lớn bình thường cuồng dã, xơ xác tiêu điều!

Tuy rằng đối với anh hận thấu xương, nhưng không thể không thừa nhận, cậu quả thật bị anh làm cho thần trí điên đảo.

Tuấn Khải không cởi bỏ y phục ẩm ướt, cứ như vậy chậm rãi đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống.

" Về sau xem em còn dám chạy trốn không." Anh nói xong, mất đi tính nhẫn nại bình thường, cầm lấy dao gọt hoa quả cắt đứt  quần lót của cậu.

Thân thể mỹ nam như son như ngọc mềm mại hoàn toàn lộ ra, hai đỉnh điểm khéo léo linh lung rơi run rẩy, giữa hai chân như đang trổ mã, nhưng gọt nước như viên ngọc trân châu vây quanh thân thể xinh đẹp, làm cho cậu giờ khắc này như một bức tranh.

Anh vươn tay ướt chạm vào cơ thể mềm mại của cậu, cậu không có sức giãy dụa, thậm chí ngay cả vặn vẹo một chút khí lực đều không có. Chỉ có thể như vậy để tay anh dò xét, tùy ý cặp mắt anh ta tà ác nhìn ngắm thân thể cậu.

" Ân......"

Khó nhịn rên rỉ rốt cuộc ức chế không được tràn ra, cậu đỏ bừng mặt, hận chính mình làm sao có thể để ác ma vuốt ve lại phát ra loại thanh âm hưởng thụ này?

Chẳng lẽ cậu thật sự bị anh ta bắt làm tù binh? Thân thể đầu hàng, cho nên tâm linh cũng khuất phục cho anh ta?

Vì sao, cậu làm sao có thể hạ lưu như vậy, một lần lại một lần bị anh giữ lấy, lại không biết phản kháng, lúc này đây cư nhiên cam tâm tình nguyện bị anh đùa bỡn! Thật sự đáng xấu hổ! Nhưng, cậu thật sự vô lực đi khống chế loại cảm giác này......

Cậu nhắm hai mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy qua hai má.

Anh cúi đầu, hôn lên mặt của cậu mặn mặn nước mắt cùng nước biển, ôn nhu nói:" Vì sao khóc? Là không muốn làm nam nhân của tôi sao?"

Cậu nhắm chặt hai mắt không trả lời.

Anh tiếp tục ôn nhu nói: " Đừng vọng tưởng, Giang Trục Thủy căn bản bảo hộ không được em. Một ngày nào đó, anh sẽ làm cho hắn biến mất khỏi thế giới này."

Ngữ khí của anh là như vậy, lời nói ôn nhu, nhưng ý thật là tàn nhẫn.

" Không cần!" Cậu cả kinh mở mắt ra:"Anh là ác ma, anh ấy với anh không thù không oán, vì sao muốn nhằm vào anh ấy?"

" Không thù không oán?" Anh nở nụ cười," Em đến văn phòng của anh ta xem, máy tính của anh ta chứa đựng bao nhiêu tư liệu của anh!"

" Sao lại thế?"

"Em không hiểu, thế giới hắc ám này, chỉ là dựa vào cố gắng không có khả năng thành công, phải xem còn có đủ ngoan độc......"

Đôi mắt của anh tối đen lại, nắm đùi thon dài của cậu, kéo về bên hông mình, sau đó, kéo khóa quần ra......

Cậu cảm thụ được anh thong thả mà mềm nhẹ đâm sâu vào, lúc này đây, anh thật sự ôn nhu, sự ôn nhu này, làm cho cậu có một loại cảm giác kỳ quái. 

khoái cảm dần dần kéo lên cao.

Anh vùi đầu ở gần cổ cậu, hôn cậu khéo léo thì thầm tai cậu nói:" Anh nghĩ sẽ giết em, nhưng anh luyến tiếc, cho nên, theo anh cùng ở một chỗ, chỉ có anh có thể bảo hộ em. Của anh hết thảy đều có thể chia sẻ với em, cũng chỉ có thể với chia sẻ em."

Lời nói của anh như thổi khí vào tai cô, bàn tay cìn không ngừng đùa giỡn hạt đậu nhỏ trên ngực cậu

" Ngô...ân.... Anh dừng...a....tay lại cho tôi...."

Cậu ngây ngẩn cả người, suy nghĩ bỗng dưng trở lại mười năm trước, thiếu niên áo trắng ôm cậu ôn nhu nói, về sau anh đều đã bảo vệ em, tuyệt không để cho người khác khi dễ em!

Trong nháy mắt, Tuấn Khải trước mặt cô mơ hồ biến thành thiếu niên kia, cậu run run vươn tay, xoa hai má anh lạnh như băng:" Đằng Hải......"

Động tác của anh dừng lại, thật lâu sau, anh cắn răng, lại lâm vào mãnh công.

"Á...." Bị đột ngột, cậu thết lên

Anh không muốn cậu nhắc tới tên này, bởi vì anh rốt cuộc không còn là Đằng Hải.

Này, vì sao qua lâu như vậy, vẫn là không thể quên đi cái tên kia?

" Đằng Hải, anh chính là Đằng Hải đúng hay không?" Cậu khóc hỏi.

Anh ôm chặt cậu:" Không được gọi, tên người kia."

" Vì sao? Vì sao anh không chịu thừa nhận?" Cậu hiện tại rốt cục hiểu được, anh chính là Đằng Hải, cho nên cậu mới có thể như vậy hận anh, lại nhịn không được, đối anh có một loại khát vọng kỳ quái.

Chính là cậu vẫn không thể tin được, như vậy ác ma chính là Đằng Hải của cậu.

Anh cắn răng, ánh mắt âm ngoan nhìn cậu:" Bởi vì Đằng Hải là tên ngu ngốc, cho nên mới bị lừa, cho nên mới bị thương tổn, nhưng Vương Tuấn Khải sẽ không, bởi vì Vươmg Tuấn Khải không có nhân tính!"

" Không! Không phải...... Anh ấy không phải ngu ngốc, tôi không cho phép anh vũ nhục anh ấy...... Đằng hải, anh trở về được không? Trở lại bên em được không? Vương Nguyên cần anh bảo vệ......"

Cậu chậm rãi ôm lấy anh, nhưng quần áo anh ướt sũng dán thân thể của cậu làm cho cậu rất khó chịu. Vì thế cậu sờ soạng tìm được của nút thắt, muốn cởi bỏ.

Anh lại giữ tay cậu nói:" Không nên nhìn."

Cậu ngạc nhiên nhìn anh, vì sao không thể nhìn?

Vì sao anh luôn không chịu cởi quần áo? Chẳng sợ cả người ướt đẫm như vậy khó chịu cũng không chịu bỏ đi quần áo? Trên người anh có cái gì không thể nhìn có cái gì bí mật sao?

Mười năm này rốt cục đã xảy ra cái gì? Vì sao anh trở thành quái dị như vậy? Trong lòng anh đang cất giấu bí mật gì? Vì sao không chịu nói cho cậu biết?

" Đằng Hải......"

" Đừng kêu tên người kia nữa, anh ta căn bản không bảo vệ được cậu, có thể bảo vệ em, chỉ có tôi, Vương Tuấn Khải!"

Đúng vậy, chỉ có anh, anh muốn trong lòng cậu chỉ có anh, anh muốn cậu hoàn toàn thuộc về anh!

" Vương Nguyên, em là của anh, đời này, em mơ tưởng rời đi khỏi anh." 

Trên biển bỗng nhiên nổi gió, gió cuốn sóng to, rít gào, quay cuồng......

.

Chap cuối cùng của năm 2017, sang năm mới chúc các nàng mạnh khoẻ học giỏi nha.

.

Các nàng cmt+vote nhiệt tinh nha, chap này 21 vote Châu Nhi mới đăng chap mới nha. Xie xie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro