Chap 46: HAI NGƯỜI CHUNG MỘT CHỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tui tặng cho tất cả các nàng nha, truyện của chúng ta đã đạt được 1k lượt vote và 5k wiew rùi đó =)

.

Vào truyện thui

..........

Lúc Vương Nguyên tỉnh lại, đã ở trong phòng khách của khách sạn.

Trên người sạch sẽ, đã thay bằng áo ngủ.

Nhìn xung quanh, không có một bóng người.

Nhớ lại lúc ở trên thuyền, cậu cùng nam nhân kia là Vương Tuấn Khải tận tình cuồng hoan, cậu cảm thấy chính mình đã sa đọa. Mặc kệ anh là ai, cậu cũng không nên có bộ dáng đó......

Cậu cảm thấy thẹn dùng che mặt, lúc này cậu nghe thấy tiếng đập cửa, cậu khẩn trương ôm lấy chăn, chỉ nghe ngoài cửa thanh ấm của Nghiêm Thanh Du:"Vương Nguyên cậu dậy rồi sao? Tôi muốn vào!"

Cửa vừa mở ra, Nghiêm Thanh Du đi đến.

" Vương Nguyên, ngủ ngon không?"

Vương Nguyên không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, nhìn mặt cô ấy bình tĩnh, thực không hiểu sao cô lại bình tĩnh như vậy.

" Vì sao cô để tôi ở lại trên thuyền một mình? Vì sao Vương Tuấn Khải xuất hiện ở trên thuyền?"

Nghiêm Thanh Du cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, nói:" Tôi không biết cậu đang nói cái gì, ngày hôm qua lúc cậu ở trên thuyền ngủ, cho nên chúng tôi đem cậu về khách sạn."

" Cô nói nhảm!" Vương Nguyên nổi giận, cô ta làm sao có thể trợn mắt mà nói dối!

Những việc đó, rõ ràng là chân thật xảy ra, cậu nhảy xuống biển, cái loại chết sợ hãi này, cậu bị anh dùng dao gọt hoa quả cắt quần áo, tóc anh nhỏ nước......

Hết thảy đều chân thật như vậy, những điều đó chẳng lẽ nào là mơ!

" Cậu có đói bụng không? Chúng ta đi ăn một chút gì đi."

" Thanh Du, cô nhìn tôi, cô phải nói thật với tôi, cô vì sao phải làm như vậy? Vương Tuấn Khải là vị hôn phu của cô, cô như thế nào có thể......"

" Cậu muốn ăn cái gì, tôi gọi waiter (phục vụ) đem đồ ăn lên, được rồi, ta làm cho bọn họ đem nơi này đặc sắc đồ ăn giống nhau đưa tới một phần đi."

Cô nói xong liền lấy điện thoại gọi phục vụ:"...... Ừ, được, khoai lát, nước dừa, còn có gà Philippines......"

Nói thật nhiều tên thức ăn, sau đó buông điện thoại nói với Vương Nguyên:" Đừng nghĩ nữa, chúng ta là tới nghỉ phép, vui vẻ một chút được không?"

Vương Nguyên hừ một tiếng, cô cho tôi là đứa ngốc sao? Chỉ giỏi lừa bịp!...... Chẳng lẽ những việc kia hết thảy đều là mơ?

Ai, làm sao có thể, cậu cũng bị bọn họ làm cho hồ đồ rồi.

Ăn một chút, Nghiêm Thanh Du đề nghị ra bờ biển phơi nắng.

Vì thế cầm quâng áo ngắn chuẩn bị thay, nhưng cởi áo ngủ xuống, liền nhìn thấy những dấu hôn kia, mập mờ thành từng mảng phiếm hồng, những việc kia hết thảy đều hiện ra!

Cậu cắn chặt răng, thay quần dài. Nghiêm Thanh Du, cô quả nhiên nói dối!

Hai người nằm ở dưới ô, cô hỏi:" Thanh Du, vì sao cô muốn cùng tôi đến nơi này?"

" Tôi coi cậu là bặn bè tốt nhất, cho nên muốn cậu cùng tôi nói chuyện."

" Bạn bè tốt nhất...... Cô thật sự coi tôi là bạn bè tốt nhất?"

" Đương nhiên."

" Vậy cô nói cho tôi biết, cô rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?"

Nghiêm Thanh Du quay đầu, nước mắt lướt qua hai má, trầm mặc sau một lúc lâu rốt cục nói:" Vương Nguyên, thực xin lỗi."

Vương Nguyên vẫn hỏi:" Vì sao, vì sao làm như vậy? Cô không phải thích anh ta sao?"

" Đúng vậy tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy lại thích cậu."

Thanh âm Thanh Du ai oán làm cho tim Vương Nguyên dựng lên, thất hồn lạc phách giải thích nói:" Không có chuyện này...... Anh ta chỉ coi tôi là công

 cụ phát tiết của anh ta."

Thanh Du lắc lắc đầu:" Anh ấy nếu muốn nữ nhân, dạng nữ nhân nào anh cũng có? Chỉ cần anh ấy nói một câu thôi, tôi có thể lao vào lòng anh ấy, nhưng anh ấy ngay cả cho tôi một cơ hội cũng không cho tôi. Anh ấy chỉ đòi hỏi cậu, anh ấy nói mình là người không có cảm giác an toàn, nhưng lúc ôm cậu, anh ấy lại cảm thấy rất an toàn."

Vương Nguyên tâm còn đang rung động, nói như vậy, anh chưa bao giờ đối cậu nói qua, anh mỗi lần luôn thô bạo hoặc ôn nhu giữ lấy, làm cho cậu cảm thấy chính mình chỉ là món đồ chơi của anh.

" Kỳ thật tôi đã sớm phát hiện quan hệ của các người, ngày đó ở hoa viên, tôi sau khi trở lại, tôi biết các người ở bên trong nhà kính đó, cho dù tôi chưa thấy điều gì, những nhìn cậu cũng có thể đoán được...... Nếu tôi không nhận được tình yêu anh ấy dành cho tôi, tôi chỉ hy vọng có thể hết sức đi lấy lòng anh, làm cho anh vui vẻ, cho nên tôi an bài các người ở Hawaii gặp mặt."

Nguyên lai là cô ấy an bài! Vương Nguyên khiếp sợ nhìn cô bình tĩnh như vậy, cô thế sao lại có thể bình tĩnh đối đãi với nam nhân bên ngoài của anh!

" Tôi không thể cự tuyệt yêu cầu của anh, nếu như vậy có thể buộc lại tim của anh, tôi cũng có thể làm bất cứ việc gì vì anh!"

" Cô...... Không cần như vậy." Vương Nguyên thật sự không biết nên như thế nào đối mặt với nữ nhân này, cậu tình cảnh hiện tại giống như một tiểu tam (người thứ ba) , nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ trở thành một người phá vỡ gia đình người khác!

" Tôi sẽ không gặp anh ta nữa, tôi sẽ không cùng anh ta có bất kì liên quan gì." Cậu cắn răng nói, nếu ở trong long của anh, Đằng Hải đã chết đi, như vậy cậu cũng có thể hoàn toàn quên nam nhân này.

Đằng Hải đã không còn, mà Vương Tuấn Khải, không phải là người cô yêu.

Nghiêm Thanh Du nắm lấy tay cậu:" Không, không cần, tôi cầu xin cậu, cậu đừng rời khỏi anh ấy, tôi không nghĩ cách nào có thể giữ anh ấy lại, tôi chỉ có thể kéo cậu vào, tôi không có cách nào, vương Nguyên, cầu xin cậu, giúp tôi đi, giúp tôi giữ anh lại được không?"

Vương Nguyên kinh hãi, cậu thật không ngờ cô ấy sẽ vì một người nam nhân mà làm một việc như vậy. Chẳng lẽ nữ nhân thật sự có thể vì yêu mà liều lĩnh sao?

Nhớ tới Tư Tư điên cuồng, cậu hiểu, đều là yêu một người, chẳng qua là cách thể hiện của các cô khác nhau, một người là điên cuồng ghen tỵ, một người là thuận theo vô điều kiện.

Như vậy, thì cậu là loại người nào?

" Thanh Du, cô bình tĩnh một chút, không như cô nghĩ." Vương Nguyên cũng không biết nên nói thế nào, chẳng qua là bình tâm mà nói, cảm thấy loại chuyện này là không thể.

Cậu cầm tay Thanh Du:" Tôi biết cô thương anh ta, nhưng cô liều lĩnh bảo vệ cái mà không thể gọi là tình yêu, chính mình cũng không vui vẻ gì, cô sao phải khổ vậy chứ?"

Thanh Du cúi đầu nói:" Tôi biết. Tôi rõ ràng biết, lại vẫn muốn giữ anh lại. Yêu một người chính là như vậy, không có lý do gì, chẳng phân biệt được thị phi hắc bạch."

Vương Nguyên trong lòng lộp bộp hạ xuống, chẳng phân biệt được hắc bạch bốn chữ này, làm cho cậu cảm thấy thật sâu bất an, giống nhau đoán được tương lai chính mình. Có một số việc, có lẽ không quan tâm, là thay đổi không được.

" Tôi không thể......"

" Vương Nguyên, cầu xin cậu, đáp ứng tôi đi, có cậu ở đây, anh ấy mới có thể mở mắt nhìn tôi, mới có thể biết sự tồn tại của tôi. Chờ chúng tôi kết hôn, cậu liền chuyển qua ở chung với bọn tôi, chúng ta coi như là hai người chung một chồng, được không?"

Vương Nguyên sợ tới mức thoát khỏi tay cô:" Thanh Du...... Cô nói cái gì, làm sao có chuyện này......"

Hai người chung một chồng, điều này cũng quá hoang đường!

Thanh Du nhìn cậu sau một lúc lâu, thở dài:" Ai, tôi biết như vậy rất làm khó cậu, cậu hãy suy nghĩ thật kĩ, trước không vội mà trả tôi, được không?"

" Không cần suy nghĩ, loại chuyện này tôi không đáp ứng."

Vương Nguyên đứng lên, chạy như điên về khách sạn. Lòng của cậu rất loạn, loạn giống như đầu cậu......

.

Các nàng vote nhiệt tình vote hết mình nha, chap sau 22 vote Châu Nhi ra chap mới nha



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro