Chap 64: NGHIỆT CHỦNG LÀ CỦA AI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu không khỏi cả người rùng
Cậu không dám nghĩ. Bởi vì này loại chuyện này rất có khả năng, Tư Tư thích Vương Tuấn Khải như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, khuôn mặt kia liền cười giống như nở hoa, một thiên kim tiểu thư bộ dáng xinh đẹp như vậy, lại nhiệt tình yêu thương nhung nhớ như thế, nam nhân nào cũng không chịu được hấp dẫn như vậy?

Giang Trục Thủy nhíu mày, đối cái bác sĩ kia nói:" Chuyện này, phải giữ bí mật, không thể lộ ra ngoài, biết không?"

Bác sĩ kia vội vàng nói:" Vâng, Giang luật sư, chúng tôi hiểu được."

Giang Trục Thủy gật đầu:", anh đưa em và Tư Tư về nghỉ một chút, em xem em, cũng giằng co đến trưa, tiếp tục như vậy có lẽ sẽ không chịu được."

" Nhưng......" Vương Nguyên muốn nói, cậu đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho Vương Tuấn Khải? Nhưng loại chuyện này như thế nào cũng không nói ra được.

Bỗng nhiên từ bên ngoài một người đàn ông trẻ tuổi hấp tấp chạy vào, đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc nói:" Xin hỏi...... Vương thiếu gia ở phòng bệnh nào?"

Cậu sửng sốt, Giang Trục Thủy chỉ tay bên cạnh, người nọ nói cảm tạ liền đi vào.

" Hắn ta là thư kí của Vương Tuấn Khải, trợ lý tư nhân." Giang Trục Thuỷ giải thích nói:" Tốt lắm, hiện tại có người chiếu cố anh ta, anh đưa em trở về!"

Vương Nguyên bị anh kéo , từng bước vừa quay đầu lại rời khỏi bệnh viện.

Dọc theo đường đi lòng của cậu bất an không yên, giống như bị treo giữa không trung, tùy thời đều có khả năng rớt xuống dưới.

Anh sống chết chưa biết, sống chết chưa biết, điều này làm cho cậu sao có thể yên tâm? Nhưng hai ngày nay cậu chưa ngủ, trong bụng cậu còn có một sinh mệnh nhỏ, cậu cho dù không để ý mình, cũng phải chiếu cố cho đứa nhỏ.

Nhưng thật sự ngủ không được, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, vừa mới đi vào giấc ngủ lại bị ác mộng làm tỉnh lại, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tư Tư hôn mê cũng đã tỉnh, phát hiện mình nằm ở trong nhà, vừa khóc lại nháo.

Vương Nguyên bị tiếng khóc của cô đánh thức, đi vào phòng của cô.

" Tư Tư, cô nghỉ ngơi cho tốt, không thể làm loạn nữa."

" Tôi không làm loạn, tôi muốn đi chăm sóc cho anh Tuấn Khải!"

Vương Nguyên  cắn môi :" Tư Tư, cô không biết mình đã mang thai sao?"

" Cậu nói cái gì?" Tư Tư kinh ngạc nhìn cô, quát:" Cậu nói cái gì?"

" Cô mang thai." Vương Nguyên hết sức giữ cho mình bình tĩnh:" Cái này không phải tôi nói, là bác sĩ nói."

Tư Tư lui mấy bước, ngây ngốc sửng sốt một lát, bỗng nhiên quát to một tiếng:" A......" Sau đó liền điên cuồng cầm lấy tóc mình.

Cậu che lỗ tai bước qua, ôm lấy cô dường như muốn nổi điên:" Tư Tư, cô bình tĩnh một chút!"

" Không cần! Tôi không cần...... Tôi không cần đứa nhỏ này......" Tư Tư một bên quát to, một bên dùng sức đánh bụng mình.

" Tư Tư...... Cô đừng như vậy......" Vương Nguyên kinh ngạc ôm lấy cô, ngăn lại cô không ngừng vung tay.

Không nghĩ tới Tư Tư biết chuyện mình mang thai lại phản ứng kịch liệt như vậy, cô cư nhiên không muốn đứa nhỏ này, chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải của Vương Tuấn Khải?

Trong lòng hồ tư loạn nghĩ, miệng cũng không ngừng khuyên:" Tư Tư, mặc kệ như thế nào, cô không thể thương tổn mình, cô bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp......"

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một cái to thanh âm truyền đến:" Không cần!"

Cậu cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy lão gia tử mặt âm trầm đứng ở cửa, nổi giận đùng đùng nói:" Ta đã cấp cho nó bác sĩ tốt nhất, vài ngày nữa sẽ đem nghiệt chủng lấy ra!"

Cậu trong lòng chấn động:" Lão gia, ngài thật sự muốn đem đứa nhỏ trong bụng lấy ra?"

" Chẳng lẽ để cho nghiệt chủng này sinh ra sao?" Lão gia tử mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt Tư Tư," Nói, nghiệt chủng kia là của ai?"

Tư Tư sợ tới mức trốn ở phía sau Cậu, hoảng sợ nói:" Không phải...... Ai cũng không phải...... Cha đừng hỏi, van cầu cha không nên hỏi......"

Vương Nguyên ôm lấy cô, cầu xin nhìn lão gia tử:" Tư Tư tâm tình không ổn định, ngài không cần lại kích cô ấy."

" Ta đây kích nó sao?" Lão gia tử tức đến râu mép cúng giơ lên:" Nếu nó không phải con gái ta, ta mới không thèm quan tâm tới nó! Cậu chẳng lẽ để cho ta trơ mắt nhìn tên đó làm hại con gái ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"

" Nhưng hiện tại tiểu thư không thể chịu kích thích, lão gia, nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta không bằng bàn bạc kỹ hơn đi!"

Vương Nguyên thành khẩn nói, một bên lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Tư:" Tư Tư, đừng sợ, có chuyện gì chậm rãi nói."

Lão gia tử cũng dần dần tỉnh táo lại, thở dài:" Nghiệp chướng...... Thật sự là không cho làm cho ta bớt lo...... Được rồi Vương Nguyên, chuyện này giao cho cậu, cạu nghĩ biện pháp nhất định phải hỏi ra cho ta tên đó là ai!"

Nói xong hắn lắc lắc đầu, rồi đi ra ngoài.

Vương Nguyên ôm Tư Tư:" Tốt lắm, cha cô đi rồi, đừng sợ."

Tư Tư trầm mặc một lát, bỗng nhiên khóc lớn lên, ôm cậu,"...... Ô ô...... Vương Nguyên, tôi làm sao bây giờ? Tôi làm sao bây giờ?"

" Cô đừng vội, lão gia không phải đã nói sao? Qua vài ngày sẽ đem đứa nhỏ xóa sạch, không có việc gì."

Lúc nói những lời này, cậu kỳ thật rất đau lòng. Cậu vẫn cảm thấy đứa nhỏ là vô tội, mặc kệ đứa nhỏ này là vì gì mà đến, nó được ai tạo ra, nhưng không có quyên được sinh tồn, thật sự rất đáng thương......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro