Chap 65: BA MƯƠI SÁU GIỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kỳ thật Vương Nguyên vẫn cảm thấy đứa nhỏ là vô tội, mặc kệ đứa nhỏ này là vì gì mà đến, nó được ai tạo ra, nhưng không có quyền được sinh tồn, thật sự rất đáng thương......

Nhưng lão gia tử kiên quyết như vậy, Tư Tư cũng không muốn sinh đứa nhỏ này, cậu là người ngoài, cũng không thể nói thêm cái gì.

Cậu không thể quyết định vận mệnh của con người khác, chỉ có thể quyết định vận mệnh của đứa con trong bụng mình.

Cho nên mặc kệ hiện tại trong lòng thừa nhận áp lực lớn bao nhiêu, cậu như cũ kiên trì ăn cơm, kiên trì nghỉ ngơi, tuy rằng thật sự rất khó mà ngủ, đồ ăn cũng thật sự khó nuốt xuống.

Ban đêm, cậu tỉnh lại, sờ hai má ẩm ướt, cậu lại rơi nước mắt......

Cậu không biết mình vì sao khóc, cũng không biết mình vì sao lại trằn trọc không ngủ được. Nhưng bây giờ là đêm khuya yên tĩnh, cậu trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cậu nhớ, nhớ quá, cậu phải đến bệnh viện.

Bị này ý nghĩ này tra tấn trong đầu thật lâu, cậu rốt cục mặc quần áo, đến bệnh viện.

Trên hành lang yên tĩnh, ánh sang lờ mờ làm cho cậu sợ hãi, mùi thuốc khử trùng làm lòng cậu từng đợt co rúm, nếu giây tiếp theo cậu không nhìn thấy, cậu sẽ thế nào?

Cậu không dám nghĩ, cố gắng khống chế mình không nghĩ đến vấn đề này nữa, từng bước đến cửa phòng bệnh.

Nắm lấy vặn cửa, vừa muốn dùng sức kéo, bỗng nhiên cửa từ bên trong mở ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt cậu, cười nói:" Là Vương thiếu gia à, cậu đến xem Vương Tiên Sinh sao?"

Cậu nhớ lại, người này chính là trợ lý của Vương Tuấn Khải.

" Vâng." Cậu nói, nhưng người trợ lý cũng không có ý cho vào.

" Vương thiếu gia, Vương tiên sinh còn chưa tỉnh, chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ báo lại cho cậu."

Cậu khẽ nhíu mày:" Tôi cũng đã đến đây, để tôi xem anh ấy một chút?"

Người trợ lý kia khuyên nhủ:" Vương thiếu gia, cậu xem cũng vô ích, không phải càng thương tâm sao?"

" Tôi muốn xem!"

Vương Nguyên bướng bỉnh, đẩy hắn ra rồi đi vào.

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt.

Vương Nguyên vốn rất tức giận, nhưng vừa thấy bộ dạng này của anh nằm ở nơi này, tâm vừa nhịn được lại mềm ra.

Lúc ở cùng Tư Tư cùng Trục Thủy, cậu không dám đứng gần nhìn anh, cũng không dám đụng vào anh. Hôm nay lá gan nào lại đến, đưa tay cầm lấy tay anh.

" Vương thiếu gia......" Người trợ lý kia như muốn ngăn cản cậu, cậu quay đầu lạnh lùng nói:" Tôi muốn nói với anh ấy mấy câu, anh có thể ra ngoài được không?"

" Này......" Trợ lý khó xử:" Vương thiếu gia, tôi là người của Vương tiên sinh, tôi phải bảo vệ anh ấy."

Vương Nguyên tức giận nói:" Tôi sẽ không làm thương tổn đến anh ấy!"

"...... Vậy được rồi." Trợ lý do dự rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Vương Nguyên nắm lấy tay hơi lạnh của anh, nhìn trợ lý sau khi rời đi, cười khổ nói:" Hắn thật đúng là tận chức tận trách!"

Không đáp lại, nam nhân trên giường bệnh vẫn như trước vô thanh vô tức nằm.

Tay cậu run nhè nhẹ, lại cười khổ nói:" Vương Tuấn Khải, anh sao lại khốn kiếp như vậy? Anh có biết em đã mang thai con của anh hay không? Đó là con của chúng ta......"

"...... Em đã từng nghĩ muốn bỏ nó, nhưng em làm không được, thật sự....... Anh đừng đắc ý, em sẽ không vì anh, em chỉ không muốn hủy đi một sinh mạng sắp chào đời, đứa nhỏ là vô tội. Cho dù em hận anh, lại chán ghét anh, em cũng sẽ sinh đứa nhỏ này ra. Anh cũng hiểu được đúng không? Giống như anh và em đều là cô nhi, đều là từng bị vứt bỏ, mà chúng ta coi trọng nhất, cũng là sinh mệnh."

"...... Em từng ảo tưởng ngày nào đó sẽ gặp lại Tuấn Khải trước đây, nhưng em biết vĩnh viễn sẽ không gặp được, bởi vì Tuấn Khải của em đã biến thành một người khác. Có lẽ em muốn anh tỉnh lại, em không muốn mất anh lần nữa, cho dù anh đối với em như vậy, em vẫn là đứa ngốc đi yêu anh!"

Vương Nguyên bị câu nói cuối cùng của mình mà làm cho hoảng sợ, những lời này là từ trong đầu cậu nói ra, cậu cũng không biết vì sao lại đột nhiên nói ra như vậy, giống như bị kích động mà quên mất mình.

Bỏ đi tâm linh bên ngoài, ở trong đó, là cùng anh yêu thương.

Cậu vì mình thương tâm, vì mình ủy khuất, vì mình tức giận.

Rõ ràng biết đây là một người không nên yêu, nhưng cậu lại cố tình không chịu thua kém yêu thượng anh, không có lý do gì yêu thượng anh.

Yêu một người, thật sự không cần lý do sao?

Vươn tay, chậm rãi vuốt ve hai gò má tái nhợt lạnh như băng của anh, lông mi nồng đậm, mũi cao thẳng, môi bạc tình......

" Nếu anh thật sự không tỉnh, em nghĩ lòng của em, sẽ rất đau, không cách nào hình dung được nối đau này......"

Cúi đầu, cậu nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cậu không biết mình vì sao làm như vậy. Đây là cậu lần đầu tiên chủ động hôn anh, trong cơ thể cậu thiêu đốt điên cuồng chờ mong. Đã qua ba mươi sáu giờ, còn một nửa thời gian, cậu sợ, sợ ba mươi sáu giờ sau cậu sẽ không nhìn thấy anh được nữa, mà là một thi thể!

Cho nên cậu lần đầu tiên phóng túng chính mình điên cuồng, làm cho môi mình ướt át, làm ấm đôi môi lạnh như băng của anh.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác được tay cậu đang cầm lấy tay anh đang nhẹ nhàng chuyển động, cậu buông tay anh ra, bình tĩnh nhìn tay kia.

Ngón tay vừa chuyển động, mày cũng giống như nhíu lại.

Cậu kích động, liền chạy lại cửa hô to:" Anh ấy tỉnh! Mau gọi bác sĩ đến, nhanh lên!"

Trợ lý cũng hết sức sửng sốt, vội chạy tìm bác sĩ, Vương Nguyên trở lại, một lần nữa cầm tay anh, không biết là ảo giác hay là gì, cậu cảm giác độ ấm của tay anh ngày càng cao, còn có thân thể anh, giống như bất an run nhè nhẹ......

Lòng của cậu đạp loạn thình thịch, nhẹ nhàng loạng choạng nắm lấy tay anh:" Anh tỉnh lại, tỉnh lại......"
.
Viết xong chap này tui khóc thiệt luôn đó. Các nàng thì sao?
.
Các nàng nhớ vote+cmt nhiệt tình vô nha!!!!!! Chap sau tặng cho 3 bạn bất kì khả năng cao là sẽ hường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro