Cuộc hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em làm gì mà lâu thế? Chúng ta chỉ đi gặp lại mỗi Naruto thôi mà? " - Sasuke càu nhàu, giọng anh như bị bóp nghẹt bên cửa phòng tắm.

Mỗi Naruto thôi sao? Sakura tròn mắt lại. Hinata cũng sẽ ở đó và cả Ino với Sai và tất nhiên cô muốn được là người đẹp nhất trong hội! Nếu không, người bạn thời thơ ấu của cô sẽ lại trêu chọc cô một cách tàn nhẫn về việc không biết cách chăm sóc bản thân thật tốt. Vậy nên chỉ  cần son môi hồng, mascara, kẻ mắt và một chút phấn má hồng ... không cần thứ gì đó quá cầu kỳ hoặc không cô vẫn sẽ bị trêu chọc mất.

Sakura cụp mí mắt lại và nhìn vào tấm gương lớn phía trước mặt cô. Không quá tệ! Cô đã quyết định mặc một chiếc váy màu tím nhân dịp này và nó có vẻ vẫn còn mới tinh dù bị cắt chỉ hơi ngắn để cô có thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái, cô nghĩ nó sẽ thực sự giúp cô làm nổi bật màu mắt của mình. Sau khi ngắm nghía lại những món đồ mà cô đã mặc lên mình lần cuối thì cô đã quyết định đeo thêm một chiếc băng đô màu tím để đi cùng chiếc váy và mái tóc đã được gội sấy và chăm sóc một cách cẩn thận - và rồi cô bước ra ngoài.

Sasuke ... không thấy đâu cả.

Nhưng vì cánh cửa phía trước hơi hé mở nên cô nghĩ có lẽ anh đã đi trước. Sakura vội vàng cầm lấy một chiếc ví nhỏ màu nâu có tua mà cô đã mua cách đây không lâu và xỏ chân vào đôi giày thể thao của cô... nhưng không,chúng trông chẳng phù hợp với nhau gì cả. Sakura có kiến thức và tầm hiểu biết về thời trang đủ rộng để nhận ra điều này vậy nên cô đã quyết định mang theo một đôi giày màu đen. Chúng sẽ gây cho cô sự khó chịu nếu cô đeo chúng quá lâu, nhưng dù sao thì...

Căn hộ tạm thời của họ trông rộng rãi hơn nhiều so với căn cũ kia và nó có phong cách theo kiểu truyền thống, tinh tế, phù hợp để đón tiếp những vị khách quan trọng đến từ các làng khác. Ngay sau khi chuyển đến thì Sakura đã phải trở lại làm việc tại bệnh viện. Nơi ở hiện tại của họ cách xa nơi làm việc của cô ít nhất ba mươi phút so với căn hộ cũ kia nhưng cô thực sự rất thích đi bộ trong làng hai lần một ngày như thế này. Những con đường nhộn nhịp tiếng người qua lại với những cửa hàng bận rộn sáng đèn tối ngày khiến cô cảm thấy tự hào về Konoha và những người dân ở đây.

Nhưng Kakashi đã ở đâu? Và giờ lại giống như anh đã biến mất khỏi cuộc đời một lần nữa.

Tsunade đã đảm bảo với cô rằng anh ấy sẽ liên lạc lại và cũng nói rõ với cô về việc khiến anh nhớ lại đã không còn là ưu tiên hàng đầu nữa rồi. Điều đó có vẻ rất lạ đối với cô nhưng có vẻ tình hình đã được xoa dịu xuống sau vụ việc anh ra tay giết một số lượng kẻ thù lớn như vậy.

Đối với Sakura, thật không hay chút nào khi phải nghe lọt tai những câu chuyện kể về đêm hôm ấy ở mọi nơi cô đến vì cô vẫn chưa sẵn sàng để tin vào nó. Nhưng ngay cả khi ấy Kakashi đã một tay tiêu diệt hàng chục kẻ địch! Và để tôn vinh anh và sự dũng cảm của anh, người dân trong làng thậm chí còn đặt cho anh một biệt danh mới: Nanh Tím của Konoha, để đồng thời có thể  vinh danh cả cha anh: Nanh Trắng của Konoha.

Đó thực sự là một ý tưởng rất hay và cao cả nhưng Sakura sợ rằng Kakashi có thể không thích khi được nhắc về cha của anh. Cô liền nhớ lại một trong những khoảnh khắc tuyệt vọng hơn cả hậu chiến tranh, là khi mà cô không thể tìm thấy Kakashi dù cô đã cố gắng để tìm kiếm anh rất nhiều lần và sau đó cô đã nghiên cứu trong thư viện và phát hiện ra rằng Hatake Sakumo, một Shinobi tài năng, là người thân duy nhất và cũng là bố của Kakashi đã tự tử khi anh chỉ mới 5 tuổi. Thông tin không được rõ ràng lắm nhưng có vẻ như Sakumo đã từ bỏ một nhiệm vụ để cứu đồng đội của mình và sự thất bại của nhiệm vụ đó đã dẫn đến những hậu quả vô cùng to lớn cho Hỏa Quốc và Sakumo đã bị mọi người xa lánh một cách tàn nhẫn vì điều đó, để rồi cuối cùng dẫn đến chứng trầm cảm nặng và cái chết đột ngột của ông.

Tưởng tượng về hình ảnh Kakashi khi mới chỉ là một đứa trẻ đã phải chịu cảnh cô đơn và đau khổ khiến Sakura bật khóc mỗi khi nghĩ đến điều đó. Nhưng ngay cả khi như vậy thì cô vẫn thích nghĩ về anh khi đứng trên những mái nhà và tàn sát kẻ địch bằng tay không của mình hơn. "Một kẻ giết người không ghê tay" quả thực, thành thạo và máu lạnh đến mức đáng sợ. Nhưng cô lại không muốn anh được biết đến như một kẻ giết người ngay cả khi mọi người phải thốt lên trong kinh ngạc khi họ nói về anh trong những thời buổi nay. Kakashi xứng đáng được tốt hơn, anh xứng đáng được hưởng điều gì đó khác như hạnh phúc thực sự hay... bất kể đó là gì đi chăng nữa.

Sakura lao xuống cầu thang, cô nghĩ mình sẽ phải hỏi Naruto xem cậu ta đã nhận được tin gì từ Kakashi chưa và cô cúi đầu chào với những người ANBU đang canh gác ở trước cửa trước khi cô rời khỏi tòa nhà. Sasuke đang đợi cô, anh dựa vào bức tường đỏ ở tòa Tháp Hokage và đang nhìn về phía mặt trời đang ngày càng lặn dần kia.

Anh ấy trông... thật tuyệt. Những người phụ nữ ngoài kia cứ chăm chú ngắm nhìn anh.... cho đến khi họ nhận ra anh là ai và nhanh chóng bỏ chạy.

Ồ tốt thôi.

Sakura thở dài một hơi và đứng cách anh một khoảng cách khá xa để anh có thể nhận ra cô.

Cô hy vọng anh có thể cảm thấy Konoha như ở nhà một lần nữa. Cô đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến Sasuke cảm thấy được chào đón nhất có thể. Cô đã làm onigiri cho anh hai lần, loại yêu thích của anh với okaka và cà chua mặc dù cô hầu như không có thời gian để nghỉ giữa ca làm việc. Muốn tạo ra em bé thì ít nhất cũng phải làm chuyện đó một lần mỗi ngày và dù có nhiều lần thì cô  vẫn cam đoan với anh rằng cô thực sự chưa muốn có một đứa trẻ nhưng anh cứ thế gạt nó sang một bên như thể chẳng quan tâm. Vậy nên Sakura đã quyết định sẽ không nói với anh về loại thuốc tránh thai mà cô đang dùng mặc dù cô cảm thấy rất tệ khi phải giữ bí mật như vậy với người cô yêu. Tuy nhiên, công việc của cô và đặc biệt là ước mơ được mở một phòng khám sức khỏe tâm lý đặc biệt dành cho trẻ em thực lòng mà nói rất quan trọng đối với cô - nó còn quan trọng hơn cả việc sinh con trong thời điểm hiện tại. Ngoài ra, toàn bộ chuyện đó đáng lẽ ra phải khiến cho cô cảm thấy vui vì anh đã đạt được khoái cảm và thỏa mãn trong cô chứ không phải khiến cô cảm thấy khó chịu như thế này. Đáng buồn thay, Sakura càng ngày càng mệt mỏi và bơ phờ hơn mấy ngày trước và cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với mình, cô thực sự không thể cảm nhận được bất kỳ sự thỏa mãn nào ngay cả khi cô chạm vào chính mình.

Nhưng nó có thể là gì? Tsunade đã kiểm tra sức khỏe cho cô rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng vào vài ngày trước nhưng lại không thể phát hiện ra điều gì bất thường trong cô. Không có gì cả. Sakura quyết định có lẽ cô phải hỏi ý kiến của ​​bác sĩ chuyên khoa.

"Xin chào! Sasuke! Em đã sẵn sàng rồi!" -  Sakura lên tiếng và vẫy tay về phía Sasuke để thu hút sự chú ý của anh. Sasuke đang nghĩ về điều gì vậy?

"Ah, em đây rồi,"  - anh nói và đẩy mình ra khỏi bức tường. Chỉ sau vài bước, anh liền nắm lấy tay cô khiến cô cười rất tươi trông như một kẻ ngốc. Sakura đã đúng khi đặt hy vọng ở anh! Có lẽ Sasuke chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa... họ cần thêm một khoảng thời gian nữa. Họ đã dành quá nhiều thời gian để xa cách nhau hơn là được ở bên nhau như lúc này và đó là lý do tại sao họ bị... ghẻ lạnh.

Họ đã gặp lại Naruto và những người khác tại quán kakigori. Nơi này đã không hề thay đổi trong suốt hai mươi năm qua và điều đó đồng nghĩa với việc địa điểm này là một trong những nơi ăn uống tốt nhất trong ngôi làng và rẻ hơn nhiều so với tất cả những nơi mới.

"Sakuraaaaa! Sasuke, Sasuke, Saaaasukeeeee! " - Giọng nói nhiệt tình của Naruto vang lên khắp căn phòng ngay khi họ bước vào. Cậu ta đứng dậy làm đổ chiếc ghế của mình và chạy về hướng của họ . Ngay cả khi đã trưởng thành thì cậu ta vẫn trông giống như một thằng bé không ngừng làm cô khó chịu nhưng đêm nay, cậu ấy đã khiến cô mỉm cười.

"Chào, Naruto! Lâu lắm rồi không gặp!"  - Sakura nói.

"Lâu quá rồi, nhìn cậu kìa, Sasuke! Thật dữ tợn và già nua! " - Naruto nở nụ cười tinh nghịch.

Sasuke không phải là người giỏi trong chuyện thể hiện tình cảm hay cảm xúc nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một nụ cười nhỏ bé không lẫn vào đâu được đã nở trên khóe miệng cậu ta ngay trước khi cậu dùng sức đẩy Naruto ra.

"Cậu thì trông vẫn còn khập khiễng như lợn què vậy." - Sasuke thì thầm và ngồi xuống một trong những chiếc bàn ở giữa căn phòng rồi quay lưng về phía họ.

Anh giả vờ như không quan tâm đến cuộc hội ngộ nhưng Sakura có thể thấy rõ điều ngược lại trên khuôn mặt của anh nhờ một trong những tấm gương ở bên cạnh, nụ cười nhỏ bé ấy vẫn còn đọng lại trên khóe miệng anh và nó khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được nhìn thấy nó đến nỗi cô chỉ đứng đó như một hình nộm với nụ cười luôn nở trên môi và nhìn cách Naruto ngồi đối diện với Sasuke và bắt đầu khoe khoang với anh về những nơi cậu ta đã đến.

Nhận ra "cuộc trò chuyện" này sẽ mất một lúc vì Naruto rất cứng đầu và không biết điểm dừng, còn Sasuke thì thỉnh thoảng lại gọi cậu ta là đồ ngốc và điều này dường như đã khơi mào cho sự khiêu chiến của Naruto nên Sakura quyết định đổi hướng đi đến chỗ có dáng người đang ngồi thẳng lưng ở một góc bàn nhỏ hơn cạnh tường.

"Wow, tối nay trông cậu thật đáng yêu đấy, Hinata." - Sakura mỉm cười và dựng chiếc ghế của Naruto lên.

Mái tóc đen dài của Hinata được thả xõa xuống lưng và má cô có màu hồng phấn đáng yêu khiến Sakura nhớ đến loại hoa hồng yêu thích của cô. Trong thời kì của shinobi trước đây đã không một ai trong số họ được mặc quần áo phù hợp với dáng người của họ nhưng hôm nay, Hinata lại mặc một chiếc váy màu xám sẫm bó sát với hàng cúc áo khiến Hinata trông rất thanh lịch và bí ẩn giống như người thừa kế quan trọng gia tộc mà cô ấy đã trở thành.

"Chào Sakura! Cảm ơn cậu rất nhiều và trông cậu cũng rất đẹp đấy. " -  Hinata nói với một chút đỏ mặt, tay của cô liên tục chạm vào mái tóc của mình như để giữ bình tĩnh. 

"Mọi chuyện thế nào rồi...,"  - Sakura bắt đầu khi một giọng nói khác từ lối vào cắt ngang cô.

"Sakuraaaaa!"

Đó là Ino với khuôn mặt rạng rỡ và hạnh phúc đang kéo theo Sai phía sau cô. Đây là chàng trai đã học cách mỉm cười trước mọi khó khăn, -  Sakura hơi cay đắng mà nghĩ, mặc dù cậu ấy là người chai lì nhất về mặt tình cảm mà cô từng gặp trong cả cuộc đời. Sau khi ép Sai ngồi xuống bên cạnh Naruto, Ino liền bay sang phía Sakura và ôm chặt lấy cô và ngay lập tức nhấn chìm cô bằng những câu chuyện phiếm và tầm phào về đủ mọi thứ trên đời.

"Sasuke đã trở lại được bao lâu rồi?" - cuối cùng cô cũng chịu hỏi đúng trọng tâm câu chuyện và cầm lấy thực đơn vì người phục vụ đang đợi để nhận món từ họ.

"Năm ngày,"  - Sakura nói sau khi tính toán thoáng qua.

"Chà, hình như cậu đang mê sảng, có phải cậu vẫn đang làm việc quá sức không? "  - Ino mỉm cười và nháy mắt với cô. 

"Không có đâu, mọi chuyện vẫn ổn cho tới bây giờ," -  Sakura nói

Cô tự hỏi mình có nên nói với Ino về việc họ đã chuyển đến Tháp Hokage hay không nhưng sau đó thì cô sẽ phải giải thích nhiều hơn và... bằng cách nào đó... cô không nghĩ điều đó là một sự lựa chọn khôn ngoan và thậm chí câu chuyện ấy còn đề cập đến Kakashi và nó sẽ làm dấy lên những nghi ngờ mà cô không muốn đối mặt. Trước khi Ino đến với Sai thì cô và Ino thường hay gặp nhau mỗi tuần một lần chỉ để đi xả hơi như uống rượu hay ăn tối, và họ thường nói chuyện với nhau suốt cả đêm. Giờ gặp lại Ino, Sakura mới nhận ra rằng cô nhớ những buổi tối đó đến nhường nào. Cô thực sự không còn ai để tâm sự, phải không?

"Giá mà tớ có thể làm được điều gì đó hữu ích như cậu, Sakura," - Hinata thở dài.

"Shikamaru đã nói với tớ rằng cậu làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi phải không? Điều đó thực sự tuyệt vời đấy, Hinata vì không phải ai cũng phải làm một bác sĩ để được trả lương thấp đâu." -  Ino hỏi.

"Đúng vậy, bọn trẻ rất biết ơn vì những điều nhỏ nhặt ấy." -  Hinata gật đầu và mỉm cười một chút.

Có phải Kakashi đã phải lớn lên trong trại trẻ mồ côi sau cái chết của cha anh không? - Sakura tự hỏi bản thân. Cô không hề biết tí gì về anh mặc dù anh đã từng là một người rất quan trọng trong cuộc đời của họ. Thời còn trẻ cô đã từng rất ích kỷ và có lẽ bây giờ cô vẫn vậy.

"Lần cuối cùng cậu đến tiệm làm tóc là khi nào vậy? Vì cả đầu lẫn lông mày của cậu trông giống như một cây chổi vậy! "  - Ino đột nhiên kêu lên khiến Sakura giật mình mà thoát khỏi dòng suy nghĩ. 

"Đã khiến cậu để ý đến rồi, phải không? Cậu đang mơ mộng về điều gì thế? "

Như mọi khi, Ino trông rất tao nhã và hoàn hảo như một bông hoa lan quý hiếm. Đôi khi, Sakura rất khó để mà tránh không bị rơi vào sự bất an khi có Ino ở bên dù cho cô đã bao nhiêu tuổi và đã đạt được những mục đích gì vì một phần trong cô vẫn chỉ là một cô bé rất dễ bị tổn thương với vầng trán rộng lớn của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao Sakura  quá phụ thuộc vào tình cảm và hay thiếu thốn nó đến vậy, cô nghĩ rồi quyết định sẽ ăn đá bào có vị chanh bởi vì cô thấy bất an.

"Sakura trông rất đáng yêu tối nay," -  Hinata lên tiếng để xua đuổi sự bất an trong cô.

Cô đáng lẽ nên mừng vì đã sớm kiếm được tiền khi ra đời vì cô đã phải làm việc rất nhiều để chẳng bao giờ phải gặp được một người đàn ông nào khác nữa, phải không? 

"giọng cô chợt cao lên.  - "Nhìn xem ai vừa bước vào này."

Sakura quay đầu lại để xem là ai... và sững người lại.

Vị Shinobi tóc bạch kim nổi tiếng nhất Konoha cùng chú chó Bull khổng lồ lười biếng được đeo dây xích và bên cạnh người ấy là... Anko. Một phiên bản rất ... độc đáo và lạ mắt của Anko.

Điều đó chắc chắn đã giải thích cho mọi thứ và cô thật ngu ngốc làm sao khi phải lo lắng cho anh ta dù chỉ một giây.

"Chà, cô ấy tăng cân quá, có lẽ ít nhất là gấp đôi dáng hình trước đây của cô ấy." -  Ino thốt lên.

"Suỵt, cô ấy sẽ nghe thấy cậu đấy!" -  Sakura rít lên.

"Cô ấy đang là giáo viên hướng dẫn tại Học viện và bên cạnh đó cũng có rất nhiều người đàn ông thích phụ nữ của họ được tròn trịa" - Hinata nói thêm như thể điều đó giải thích cho việc tăng cân đến mức như vậy.

"Cô ấy luôn thích dango," -  Sakura trầm ngâm và tự hỏi liệu Hinata có đúng về câu cuối cùng đó không. Một Shinobi năng động có thể dễ dàng đốt cháy hàng nghìn calo mỗi ngày nhưng một người không hoạt động mà vẫn có thể duy trì lượng calo như vậy thì sao? Tất nhiên là sẽ tăng cân rồi.

"Sensei! Sensei! SEEEEENSEI! "  - Naruto hét toang lên như thể thông báo cho mọi người biết về sự hiện diện của người thầy của mình.

"Ồ, Xin chào" -  Kakashi nói rồi nhìn về phía họ với một nụ cười dưới chiếc mặt nạ.

Có phải anh ấy đã cắt tóc không? Sakura nghĩ nó chắc chắn đã ngắn hơn một chút và bớt lộn xộn hơn nhiều. Nó trông... rất đẹp. Giống như Kakashi trông... đẹp hút hồn trong bộ quần áo mà anh hay mặc dưới lớp áo vest xanh lá là bộ quần áo màu đen giản dị mà anh đang mặc vào lúc này. Tất nhiên là trông anh sẽ đẹp rồi, và tất nhiên anh cũng không thể hiện dù chỉ một chút nhận thức rằng cô có thể đã lo lắng cho anh đến phát ốm. Thật ra là anh không muốn thừa nhận cô trước những người khác hoặc thậm chí có thể tệ hơn là không thèm nhìn vào cô.

"Nhìn kìa, đó là Đội 7! Gần giống như một cuộc hội ngộ rồi đấy!"  - Anko cười.

"Đến đây đi! Sensei, hãy tham gia với bọn em! Bọn em chỉ vừa mới có đá thôi! " - Naruto phấn khích vẫy tay.

Họ sẽ không ngồi cùng với đám học sinh của mình - Sakura chắc chắn vì họ muốn có sự riêng tư hơn. Tốt thôi. Cô đã bắt đầu cảm thấy vô cùng khó xử và điều này thật kỳ lạ vì cô thực sự quan tâm đến việc Kakashi đột nhiên xuất hiện ở mọi nơi cùng với Anko.

Kakashi nhướng mày nhìn Anko và cô ngay lập tức gật đầu một cách nhiệt tình. - "Bây giờ bọn chúng đang ở độ tuổi mà khiến chúng ta nhớ lại khi bọn chúng có kỳ thi Chunin. Hãy tưởng tượng xem! Tôi đang cảm thấy nhớ những kỉ niệm ấy ".

Kakashi đã gọi món gì đó cho Anko và bản thân anh thì chẳng dùng gì cả vì tất nhiên, anh không thích đồ ngọt và rồi họ bước đến, Kakashi tự nhiên hướng về phía bàn con trai còn Anko thì tham gia cùng các cô gái ở bàn của họ.

"Sensei," - Sai thì thầm một cách lịch sự và cúi chào Kakashi rồi nhường anh chiếc ghế thoải mái của mình và điều ấy khiến anh nở một nụ cười và vỗ vai cậu bé.

"Bull, ngồi xuống," - Kakashi ra lệnh cho chú chó của mình sau khi ngồi xuống chiếc ghế ấy nhưng có vẻ chú chó không thèm để ý đến anh mà quệt đôi bàn chân to lớn của mình lên từ mặt xuống đầu gối của Naruto khiến cậu ăn ngập bùn là bùn.

"Xin lỗi nhé,  thầy thực sự không biết tại sao mình chưa từng nhận ra trước đây rằng bọn ninken này lại không biết cách ứng xử cho thật hợp lý." - Kakashi thở dài sau khi giật dây xích mà không có tác dụng.

"Pakkun thế nào rồi, Sensei? Vẫn để người khác sờ vào chân như một giải thưởng phải không? " - Naruto bật cười rồi đẩy con chó ra và lấy tay áo lau khô mặt.

"Hmm, Pakkun tệ lắm, không tôn trọng người khác chút nào cả. Hôm trước khi ông ấy đến gặp thầy, ống ấy còn chẳng thèm chào hay tạm biệt gì cả." - Kakashi thì thầm.

"Thầy quá khoan dung rồi, thầy phải thể hiện sức mạnh và uy quyền của thầy với những con vật mà thầy triệu hồi!"  - Naruto đưa ra lời khuyên của mình.

"Chắc chắn rồi, anh ấy sẽ biết, phải không?" -  Sakura thì thầm.

"Anko Sensei, cô thế nào rồi?" - Ino hỏi một cách ngọt ngào và nhìn vào cô với sự say mê không giấu giếm được khi thấy cách Anko xúc đá rồi đổ nước sốt lên lớp phủ trong thời gian kỷ lục.

"Không tệ, không tệ, đặc biệt là trong vài ngày gần đây vì không phải ngày nào người đàn ông trong quá khứ của cô cũng trở lại và... ouf. Ta thấy một số người đang cố giữ dáng " -  Anko tươi cười đáp.

Ino cười khúc khích và ném cho Sakura một cái nhìn và Sakura chọn cách phớt lờ nó. Nếu cô ghét một điều,thì đó hẳn là những người chuyên khoe khoang về cuộc sống tình dục hạnh phúc của họ như cô vừa mới phát hiện ra.

Anko đã ăn xong món tráng miệng và cau mày nhìn chiếc cốc rỗng.

"Muốn một cốc khác không?"  - Kakashi đột nhiên quay lại đằng sau cô và hỏi, Ino nhảy dựng lên và tim Sakura như muốn ngừng đập.

"Anh có nghĩ rằng tôi nên không?" - Anko cười toe toét với anh.

"Không, nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ mua cho cô một cốc khác"  - Kakashi cười.

"Vậy thì để tôi chọn nhé."  -  Anko cười rạng rỡ rồi vui vẻ theo anh đến quầy, nơi cô bắt đầu chỉ vào những hương vị khác nhau.

"Từ khi nào Sensei của cậu mua đồ cho mọi người thế? Không phải cậu luôn nói rằng thầy ấy rất keo kiệt hay sao?" - Ino trầm ngâm.

"Thầy ấy rất lịch sự, cha tớ luôn nói rằng chỉ còn lại một số Shinobi  của thế hệ già trong ngôi làng và người giỏi nhất trong số họ là Hatake Kakashi. "  - Hinata nói.

"Thầy ấy không già đến mức như vậy đâu, và cũng không giống kiểu những người cha già mà là kiểu anh trai lớn tuổi thì đúng hơn" - Ino cười toe toét.

Sakura nuốt nước bọt, cảm thấy mắt mình tròn to như chiếc đĩa dưới bàn. Có phải Anko vừa đặt tay lên... mông của Kakashi? Cô không thể tin được điều này! Làm thế nào mà  cô ấy không cảm thấy xấu hổ hay sao? Sakura nhanh chóng quay mặt đi, cô thực sự không muốn bị bắt gặp khi đang nhìn chằm chằm vào họ.

"Không thể khiến cô ấy bỏ tay khỏi thầy ấy vì có vẻ như Anko - sensei là oxi độc tố cao rồi. Tớ biết cảm giác này và nếu cậu luyện tập chúng thật tốt thì chúng sẽ thành thạo như vậy đấy, phải không?"  - Ino thì thầm với cô và lại cười khúc khích. 

Tâm trạng của Sakura đang một ngày càng trên bờ vực của sự suy sụp kể từ khoảnh khắc một người nào đó bước vào.

"Cho đến nay, thầy ấy vẫn luôn là người đẹp trai nhất trong số các Jonin đã từng dạy chúng ta. Tớ muốn nói rằng thầy ấy đã nằm trong top ba những người đàn ông đẹp nhất ở ngôi làngnày cho đến ngày nay." -  Ino quan sát. 

"Huh?"  - Sakura nhấn mạnh.

"Không phải mỗi tớ đã nhận ra những điều này khi chỉ mới 12 tuổi thôi sao? Trong thời gian cậu được huấn luyện bởi Tsunade thì tớ đã crush thầy ấy rất nhiều."  -  Ino cười.

"Gì cơ?" - Hinata và Sakura đồng thời nói.

"Hai người điếc hay gì? Ồ, xin lỗi, Hinata, tớ đã quên rằng cậu chỉ để mắt đến một chàng trai mà thôi. Và ồ, tớ cũng quên mất... cậu cũng vậy, Sakura. Ohhhhhh, cậu có nghĩ rằng Anko - sensei đã nhìn thấy khuôn mặt thật của thầy ấy dưới lớp mặt nạ kia không? Hay cậu đi hỏi cô ấy thử xem, Sakura! "


"Gì cơ? Không! Tớ chẳng quan tâm đến chuyện liệu cô ấy đã nhìn thấy mặt thật của thấy ấy hay chưa".

"Đừng nói với tớ rằng cậu đã  không còn hứng tò mò như trước nữa nhé. Tớ cá với cậu rằng thầy ấy cực kỳ đẹp trai. Thầy ấy chỉ cần phải như vậy thôi, và với một cơ thể  chắc khỏe của thầy ấy nữa! "

Ino thì biết gì về cơ thể của Kakashi cơ chứ? - Sakura tức giận nghĩ. Nhưng đúng là chiếc áo dài cổ màu đen mà anh đang mặc đủ bó để khiến nó lộ ra đường nét trên cơ thể đáng tò mò đó và người nào đó hẳn phải bị mù mới không thể nhìn thấy nó. Cơ bụng của anh cứng như đá còn lưng thì dài và thẳng tắp như được điêu khắc cực công phu, cánh tay anh đầy đặn và rắn chắc vì có cơ bắp, chiếc cổ dài với yết hầu đẹp đẽ của anh cũng bị lộ theo đường nét bởi thứ vải bó mà anh đang mặc kia, và rồi Sakura bắt đầu cảm thấy hơi ấm đang ngày một lan tỏa khắp người cô.

"Cậu đang chảy nước dãi đấy à? Sasuke sẽ để mắt đến cậu nếu cậu ta bắt gặp được cậu như này đấy! " -  Ino nghi ngờ hỏi.

Chảy nước dãi?Có lẽ là vậy thật rồi.  Cô đã chạm vào tất cả mọi thứ và đó là lý do tại sao. Sakura có nên nói với Ino về chuyện đó chỉ để cô ấy có thể im lặng được không? Một phần xấu xa của cô đã chết lặng khi thấy miệng của bạn mình há ra và phần ít tàn nhẫn hơn trong cô biết rằng đó không phải là một ý kiến ​​hay.

"Hai người có ở cùng nhau không, Anko - sensei?"-  Ino hỏi thẳng thừng sau khi thấy Anko quay trở lại với khẩu phần ăn thứ hai.

"Ack, em biết đấy, em không thể buộc được gió nếu nó không muốn và Hatake Kakashi là một trong loại người như vậy, anh ấy không phải là người mà ta muốn hay ta ép buộc là được, không bao giờ là vậy. Ta chỉ lấy những gì ta có thể nhận được và được cho, đó luôn là triết lý của ta. Còn hiện tại... anh ấy trông hơi buồn chán nhưng ta vẫn sẽ không phàn nàn ,nếu em hiểu ý ta"  - Anko trả lời với một nụ cười đầy ẩn ý.

Không, em không hiểu ý cô muốn nói là gì  - Sakura tức giận nghĩ. Buồn chán? Tại sao anh ấy lại buồn chán? Và tại sao anh ấy không đến gặp em nếu anh ấy cảm thấy buồn chán?

"Vậy... cô đã thấy thầy ấy không đeo mặt nạ bao giờ chưa?"

"Haha,"-  Anko cười, - "Ta sẽ không nói với em về điều đó."

"Ỏ, thôi mà!" - Ino bĩu môi.

"Ta biết bọn trẻ các em luôn âm mưu kế hoạch để vạch được mặt anh ấy ra. Ngay cả khi ta biết anh ấy trông như thế nào thì ta cũng sẽ không bao giờ làm hỏng sự bí ẩn của anh ấy. "

"Vậy là cô không...?"

"Ta không nói điều đó!" -  Anko nháy mắt.

"Vậy em đoán là thầy ấy sẽ phải tháo mặt nạ ra cho một số hoạt động nhất định"  - Ino nhếch mép.

"Haha, đồ láu cá, ta không biết em đang đề cấp đến chuyện gì." - Anko cười khúc khích. 

Và họ cứ thế tiếp tục với những trò đùa nói bóng nói gió này và tiếp tục! Sakura trườn ra vẻ mặt chán ghét khi cảm nhận được cái nhìn băn khoăn của Hinata về phía mình, Sakura nhận ra rằng bạn gái của Naruto đã quan sát hết tất cả biểu cảm và nét mặt của cô rồi.

"Cậu không thích việc họ bàn tán về thầy ấy như thế này, phải không? Tớ hiểu. Giáo viên của chúng ta cũng giống như cha mẹ đối với chúng ta vậy. "-  Hinata nhẹ nhàng nói. 

Cha mẹ? Suy nghĩ này thực sự khiến cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng khi suy nghĩ lại, Sakura có thể chắc chắn rằng cô không hề tức giận vì nghĩ Kakashi như một người cha. Không, cô bị bỏ rơi vì cô đã mong đợi... sự chững chạc từ phía anh. Phải, đó chắc chắn là nó hoặc có thể là những người khác đã tôn trọng anh chỉ với chức vụ và danh tiếng? Hmmm... có lẽ cô không chắc chắn lắm về điều gì đã khiến cô cảm thấy thích thú đến vậy.

"Các cô gái! Chúng ta đi đến địa điểm tiếp theo cho ca 2 thôi nào!" - Naruto hét lên.

"Một quán bar," -  Sai cười rồi bước ra sau Ino và đặt tay lên vai cô.

"Có một quán mới mở và họ có mái nhà bằng kính trong suốt để chúng ta có thể ngắm các vì sao! Đêm nay trăng cũng gần như tròn hết rồi, chắc chắn trời  sẽ đẹp lắm đây! " - Naruto nói.

"Ồ, vậy sao? Thật tuyệt! Cả 2 sensei cũng sẽ đi cùng chứ?"  - Ino vỗ tay.

"Tất nhiên rồi, phải không hả Kakashi - sensei?" - Naruto kêu lên.

"Thầy đoán bây giờ tất cả các em đều đã đủ tuổi để có thể uống rượu rồi vậy nên không cần người lớn đi kèm để trông chừng nữa đâu." -  Kakashi trầm ngâm.

"Hài hước đấy!" - Naruto cười phá lên.

"Thầy không nghĩ mình có thể đưa Bull đến quán bar được vậy nên ... đành phải từ chối vậy. Rất vui khi được gặp lại các trò  nhưng ... "

" Đừng lo, tôi sẽ đưa anh bạn to lớn này về nhà, hơn nữa tôi cũng khá mệt sau một tuần trôi qua. Luôn có rất nhiều việc cần phải làm trước khi kỳ thi Chunin diễn ra, phải không?! " - Anko nói và lấy dây xích từ tay Kakashi.

"Tớ cá với cậu rằng thầy ấy sẽ đề nghị đi cùng cô ấy ngay bây giờ," -  Ino thì thầm với Sakura.

"Để tôi đưa cô về." -  Kakashi nói.

"Đã nói với anh như vậy," Ino nhếch mép, "anh ấy có cách cư xử tốt."

"Đã cảm thấy bản thân quá già để đi cùng lũ trẻ rồi sao? Tôi đã có con chó của anh đi cùng rồi vậy nên hãy tin ở tôi, tôi sẽ an toàn thôi. Đi với Đội 7 của anh đi, Kakashi! "  - Anko bật cười. 

Kakashi trông như vẫn chưa thể đưa ra quyết định và Sakura nghĩ rằng đây là cơ hội để rút lui vì cô thực sự không muốn phải nghe thêm bất kỳ lời ám chỉ nào từ Ino. Cũng không phải mất quá nhiều thời gian để mọi người cùng bước ra với giọng nói vui vẻ của họ vang lên khi họ bắt đầu đi theo Naruto -  người dẫn đầu. Sasuke chủ động tiến tới và nắm lấy tay cô một lần nữa và thậm chí còn giữ chặt hơn khiến tâm trạng của cô nhanh chóng ổn định trở lại.

Quán bar cách không xa và vì còn khá sớm nên vẫn có đủ cho họ một không gian nhỏ nhỏ xinh xắn ở phía sau với vài chiếc bàn tròn nhỏ. Toàn bộ bên trong đều tối như bầu trời đêm cùng với những đốm sáng nhỏ li ti như những vì sao. Chẳng mấy chốc, Sakura đang nhấm nháp thức uống ngọt ngào đã xuất hiện trước mặt cô mà cô không cần phải đụng tay hay đụng chân để làm gì. Xung quanh cô là những người bạn và họ đang có những cuộc trò chuyện sôi nổi một cách thoải mái nhất có thể.

Rốt cuộc thì Kakashi cũng không đến. Một phần trong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều và cô đã có cơ hội để được tận mắt chứng kiến ​​rằng anh vẫn khỏe... vẫn rất khỏe và anh trông có vẻ hạnh phúc. Phần còn lại của cô lại thích được nói chuyện với anh, chí ít là trong thời gian ngắn, chỉ để... để... để làm gì? Có lẽ để nói với anh rằng cô đã lo lắng cho anh như thế nào và cô hy vọng trong tương lai... nhưng không. Một lần nữa Sakura lại ngớ ngẩn và ích kỷ, anh không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi việc với cô.

Có một ly nước khác từ Naruto và một ly khác từ người khác và sau đó, một shinobi tóc bạch kim bước vào quán với dáng đi ung dung thường ngày và tất cả đều đã dừng cuộc trò chuyện lại như khi họ nhận ra anh là ai. Trong sự im lặng ngắn ngủi, Kakashi ngó nhìn xung quanh mà không hề cảm thấy bối rối và anh đã nhìn thấy họ rồi chuyển hướng mà đi về phía họ, những cuộc trò chuyện hào hứng sau đó đã bắt đầu lại sau lưng anh khi anh tiến về phía họ.

"Nơi này cũng không quá tệ," - anh nhận xét rồi ngồi xuống bên cạnh Sai.

"Sensei! Bọn em đang tự hỏi liệu thầy có thể tham dự kỳ thi Chunin hay không" - Naruto hỏi.

"Hmmm, nếu ta được mời?" - Kakashi nói.

"Tất nhiên rồi, Senssei! Bọn em rất vinh dự khi có thầy tham gia!" - Sai đã khóc.

"Tớ không hề thích chuyện này một chút nào, nhất là khi chuyện này lại có sự tham gia của của Sensei. Cậu có biết tớ đã phải mất bao lâu để có thể biến Sai thành một con người bình thường không? Và tớ thực sự không cần một người chồng bỏ trốn như của cậu đâu" - Ino nói với Sakura bằng một tông giọng trầm với một cái nhíu mày sâu trên vầng trán đáng yêu của cô.

Sakura mím môi lại. 

 "Lần này Sasuke sẽ ở lại," -  cô đang nói dối,mặc dù cô không thể chắc chắn về điều này và cả hai cũng chưa nói gì với nhau về điều đó.

"Tốt cho cậu thôi. Và tớ đã nghe được nguồn tin chính xác rằng Kakashi đã trở lại ANBU! Thành thật mà nói, tớ biết họ đã làm được rất nhiều điều cho ngôi làng này nhưng tớ chẳng bao giờ có thể thích nổi họ dù chỉ là một chút. Đặc biệt là không phải vì cách họ biến Sai thành một người bị tê liệt cảm xúc "  - Ino bĩu môi. 

"Sai đang làm rất tốt đấy thôi và bây giờ cậu ấy đã có cậu " -  Sakura cố gắng trấn an người bạn của mình  nhưng Ino dường như ngày càng không hài lòng khi cô nhìn thấy khuôn mặt mê mẩn của Sai.

"Cậu không thể khiến họ ngừng nghĩ rằng họ cần phải trở thành anh hùng. Tất cả bọn họ chỉ chờ trực khi có cơ hội là sẽ hy sinh và hành động hết mình vì làng vậy nên tớ phải can thiệp, " - Ino nói và đứng dậy.

"Sai, anh có muốn nhảy không?" - cô  cười ngọt ngào.

Có một khoảng trống ở giữa phòng, nơi ba cặp đôi ôm chặt lấy nhau đang nhảy theo một bài hát du dương và chậm rãi.

"Ồ, Ino, anh không biết nhảy."  - Sai nói khi bị cắt ngang cuộc trò chuyện với Kakashi.

"Vớ vẩn! Em biết anh rất giỏi vậy nên em sẽ chỉ cho anh" -  Into cười.

Và họ đã dắt tay nhau đi.

"Hinata, em cũng muốn nhảy không? Anh không biết phải làm như thế nào nhưng anh chắc chắc rằng mình có thể tìm ra cách!"-  Naruto tươi cười hỏi.

"Được thôi!"  - Hinata vui vẻ nói.

Tốt thôi, -  Sakura nghĩ khi nhìn về phía Sasuke, cô mừng vì anh đã không rủ cô nhảy vì cô  biết cô nhảy thực sự rất tệ. Hơn nữa, cô chỉ muốn nói chuyện với h...

"Xin lỗi,"  - Sasuke nói và đột nhiên đứng dậy. Sakura nhận ra anh trông thật xanh xao nhưng trước khi cô kịp hỏi anh bị làm sao thì anh đã vội vàng bỏ đi. Vào phòng vệ sinh? Cô có có nên đi theo không? Có lẽ Sasuke sẽ không thích điều ấy một chút nào.

"Đừng lo lắng, Sasuke sẽ ổn thôi, " - Kakashi nói khi cô quay đầu lại.

 Anh đã nhìn thẳng vào cô lần đầu tiên, vào tối nay. Đôi mắt đen của anh trông giống như một hồ nước bị bao trùm bởi bóng tối, lấp lánh và tỏa sáng một cách bí ẩn dưới những ánh đèn yếu ớt của căn phòng này và mái tóc bạch kim của anh trông lấp lánh mang ánh sáng của mặt trăng đang treo trên bầu trời phía trên họ.

Tất cả những gì Sakura đang cảm thấy là một làn sóng giận dữ trước những lời nói của anh và vẻ điển trai đến nghẹt thở mà anh đang phô trương trên gương mặt ấy đã  không thể giúp ích gì cho cô.

"Không phải lo lắng? Anh không thể nói với em rằng có nên lo lắng hay không" - cô nhấn mạnh.

"Em đang tức giận sao? Vì điều gì đó mà ta đã làm?"
- Kakashi hỏi một cách thận trọng.

Chà, nhạy bén đấy.

"Tối nay trông em rất đẹp đấy ,màu sắc của chiếc váy đã làm nổi bật lên đôi mắt của em theo cách đáng chú ý nhất " -  anh nói thêm với một nụ cười nhỏ.

Và anh đã khiến cô nguôi giận, cứ giống như vậy. Sao Kakashi dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với cô! Làm sao anh có thể dám tốt với cô như thế vậy sau khi phớt lờ cô hàng giờ, hàng ngày, làm sao anh dám...

"Anh đã ở đâu vậy? Em đã thực sự  rất lo lắng đấy." -  cô thốt lên.

"Oh? Đây và đó, không có gì đặc biệt " -  anh đã nhún vai. 

"Tại sao anh không đến gặp em!"

"Vì... đã không còn cần thiết nữa, mối nguy hại của kẻ thù dường như đã được giải quyết. " -  Kakashi nhẹ nhàng nói nhưng cô đã nhìn thấy một thứ gì đó thoáng qua trên khuôn mặt của anh khiến giọng điệu của anh thật dễ. 

"Em đã hứa là sẽ gỡ bỏ phong ấn và em sẽ làm điều đó!"

"Đừng lo lắng cho ta, em còn có nhiều việc tốt hơn và quan trọng hơn cần phải làm." -  anh nói. 

"Việc đó để em tự quyết định, anh không còn là giáo viên của em nữa rồi vậy nên anh không còn có quyền được lên tiếng ý kiến hay yêu cầu trong cuộc đời của em nữa!" 
- cô giận dữ nói.

"Điều đó đúng với sự thật và cảm ơn vì đã khiến ta nhớ lại, Sakura" 
- Kakashi nói.

Lời cảm ơn ấy được nói với một tông giọng trung tính nhưng Sakura vẫn có thể cảm nhận được một chút không hài lòng trong đó.

"Em không cố ý...,"  - cô bắt đầu dừng lại vì nhận ra rằng cô sẽ phải ghét anh để có ấn tượng rằng cô không thực sự biết ơn những gì anh đã làm cho cô hoặc để cho cuộc trò chuyện này kết thúc bằng sự bất đồng giữa họ.

"Ta hiểu, em hoàn toàn đúng khi đặt ta vào vị trí của ta. Ta có xu hướng hay can thiệp và nó thường không diễn ra tốt đẹp " -  anh nói và khẽ mỉm cười.

Anh ấy đang nói gì vậy?  -  Sakura nheo mắt lại nhìn mặt anh. Cuộc trò chuyện hoàn toàn không đi đến nơi mà cô đã nghĩ rằng nó sẽ diễn ra.

"Anh đang sử dụng những thuật ngữ triết lý với em và em đang gặp bất lợi đấy. Em đã uống một vài ly, còn anh thì không, phải không?. Em đã để ý đến những chi tiết ấy. Ai đời lại có người thậm chí đi đến một quán bar  hay quán ăn mà không ăn hay uống gì? "
  - cô thì thầm.

"Ta không có tâm trạng,"  - anh trả lời nhẹ nhàng.

"Vậy tại sao anh lại đến?"  - cô  hỏi.

"Tất nhiên là vì công chuyện rồi" -  anh nói.

Kakashi là một người nói chuyện rất trôi chảy, anh ấy đã luôn như vậy phải không?

"Có lẽ điều này thật ngớ ngẩn nhưng em tức giận vì anh lẽ ra phải nhận ra rằng em sẽ lo lắng cho anh và ít nhất thì anh có thể gửi cho em một bức thư và nói rằng anh vẫn ổn. Thay vào đó, anh lại biến mất không dấu vết và khiến em lo lắng và em rất ghét phải lo lắng ".

"Ta xin lỗi, ta thực sự không nghĩ rằng em sẽ có thời gian để lo lắng cho ta."  - anh nói thậm chí cố gắng thành âm.

Tại sao anh ấy lại khiến cô cảm thấy căng thẳng? Cô đáng lẽ nên lo lắng cho ai khác chăng? Ý anh ấy là Sasuke chăng? Chà, cô thích được lo lắng cho Sasuke nhưng anh ấy thậm chí còn giỏi giữ mọi thứ cho riêng mình hơn cả Kakashi.

"Tại sao em lại có cảm giác rằng anh đang cố tình tránh né em? Tại sao anh không chịu nói chuyện với em trước mặt những người khác? Có phải vì em...hay vì em đã ôm anh? Nếu là vậy thì em xin lỗi về sự việc ấy,rất xin lỗi anh. Hãy giả vờ và cho qua như thể nó chưa từng xảy ra được không?" -  cô dũng cảm tiếp tục.

Đôi mắt anh dịu lại.

 "Ah. Điều đó... Ta biết ta là một kẻ nói dối khá  tồi vậy nên ta thậm chí còn chẳng phải thử. Phải, là do em ôm ta. Hay nói đúng hơn là vì ta đã chọn ôm lại em dù ta biết em đã kết hôn với Sasuke. Có rất nhiều loại ôm Sakura, và cái ôm này... không phải là kiểu ôm mà ta được phép dành cho em. "

Sakura nheo mắt lại và cau mày, cố gắng ngăn cơn rùng mình như muốn trèo lên sống lưng của cô và cố gắng nghĩ xem những điều anh vừa nói có nghĩa là gì.

"Anh muốn được dùng loại ôm nào với em?"

"Sakura... em muốn nghe điều gì từ ta? Đáng lẽ ta phải biết rõ hơn và ta xin lỗi. " -  anh thở dài. 

"Vậy thì không ôm nữa?"

"Không có ôm ấp nữa. Tốt nhất là em nên quên tất cả mọi chuyện vào đêm đó đi và sẽ không có ích lợi gì khi cố đặt ra câu hỏi với ta đâu " - anh nói dứt khoát. 

"Em đang nghĩ về nó rất nhiều, về tất cả khía cạnh của nó" -  cô nói.

"Đó là điều dễ hiểu vậy nên đừng lo lắng nữa. Nó sẽ là...."  - anh nhấc tay lên và tiến lại gần để đặt lên đầu cô.

Trước khi anh có thể đặt nó xuống và xoa đầu cô với tư cách là một người thầy đang xoa đầu học trò của mình một lần cuối thì cô đã nắm chặt lấy nó và kéo nó vào trong lòng bàn tay của mình.

Anh nhìn cô chằm chằm. -  "Em muốn cái gì?"  - anh khẽ hỏi.

"Để đảm bảo rằng anh vẫn ổn vậy nên hãy bệnh viện để được tư vấn. Lịch trình của em tuy đã kín nhưng em vẫn sẽ dành thời gian cho anh, mỗi ngày vào lúc sáu giờ tối nếu em có thể. "

"Ta không nghĩ mình nên làm vậy, Sakura," -  Kakashi chậm rãi nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì...,Chết tiệt, Sakura. Em biết tại sao mà. " -  anh nhìn vào cô, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. 

Có lẽ cô đã biết nhưng lại muốn chính anh nói ra.

"Em không biết tại sao,"  - cô nói dối.

"Ở đâu có khói, ở đó có lửa và ta biết ngọn lửa này sẽ rất tàn khốc." - anh nói.

"Anh nghĩ rằng em vẫn còn rất yếu? Anh nghĩ rằng em không thể kiểm soát được một tia lửa đơn thuần nhất? Em không muốn chúng ta bắt đầu một cuộc tình vào thời điểm này vì em muốn thấy anh một cách hoàn toàn và chuyên nghiệp nhất. Bởi vì em quan tâm đến Konoha. Và Konoha cần anh, Kakashi."  - cô phản đối và có vẻ tự tin hơn nhiều so với những gì cô cảm thấy. 

Vì vậy, ở đó. Sakura có thể nói tên của anh mà không cần phải thêm Sensei và lưỡi cô cũng không còn buông nó ra như mọi khi.

Anh thở ra từ từ. Sau đó,nhấc bàn tay còn lại của mình lên và nhẹ nhàng vén một lọn tóc của cô ra sau tai.

"Ta không nghĩ  rằng em yếu đuối, Sakura. Em rất khỏe là đằng khác."  - Anh rút tay còn lại khỏi tay cô và đứng dậy.

"Chỉ là bản thân ta không đủ niềm tin để có thể kiểm soát ngọn lửa này. Không phải vì ta nghĩ bản thân mình yếu đuối, mà bởi vì..." - Giọng anh đứt quãng nhưng mắt anh lại nhìn vào cô.

Cô cũng đứng dậy và cảm thấy khó thở.

"... đó là bởi vì ta không thực sự muốn,"  - anh nói rất nhỏ.

Em sẽ mang thật nhiều nước và chúng ta có thể an tâm rằng ngọn lửa ấy sẽ không bị vượt quá tầm kiểm soát, " - cô nói.

" Ồ?  Vậy thì chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì nữa, phải không? " - Anh cười khúc khích.

" Anh sẽ đến chứ? Làm ơn, Kakashi. 6h chiều vào Thứ Hai. Em biết Genjutsu sẽ giúp ích vậy nên em đã nghiên cứu chút ít. " - Sakura cầu xin.

Sakura thấy Sasuke đã quay trở lại từ nơi mà anh ấy đi qua. Tóc anh trông ướt đẫm như thể vừa tưới  nước lên để làm mát bản thân vậy. Kakashi cũng để ý đến anh ấy.

Được rồi, ta sẽ suy nghĩ về điều đó,và bây giờ ta  cần nói một vài lời với chồng của em. Em thứ lỗi cho ta được không? " - anh nói với một chút biểu cảm ngạc nhiên.

Sakura có thể làm gì khác ngoài cái gật đầu? Kakashi đi đến bên Sasuke và khoác tay lên vai anh. Cùng nhau, hai người cứ thế rời quán bar và để lại cô một mình với những suy nghĩ rối rắm, tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra.

[ Còn tiếp....]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro