Chương 13 : Nấc Thang Lên Thiên Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi ôm Kahyo vào ngực để che đi cảnh tượng Rahyo rơi xuống khỏi Tobishachimaru. Cô đập vào khuôn ngực đó trong cơn thịnh nộ và đau buồn vì mất đi anh trai mình. Cô vùi mặt vào vòng tay của Kakashi và thỏa sức gào khóc.

Ngay cả sau khi tiếng la khóc của Kahyo chuyển sang nức nở, Kakashi vẫn tiếp tục ôm cô vào lòng. Và rồi anh nói điều mà anh không còn cách nào khác phải nói. "Tôi không muốn nói điều này vào thời điểm như thế này, nhưng... Tobishachimaru dường như đang dần đi lên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ chết hết."

Anh không nhận được phản ứng.

"Có những sinh mạng vẫn có thể được cứu trên con tàu này." Kakashi nói, nhẹ nhàng, như thể đang cố gắng an ủi một đứa nhỏ. "Tôi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế nào, nhưng tôi định sẽ làm bất cứ điều gì có thể."

Khuôn mặt vẫn vùi trong ngực anh, Kahyo lầm bầm. "Anh sẽ làm gì?"

"Tạo một lỗ trên túi khí."

Kahyo im lặng.

"Ông lão đóng con tàu này bảo rằng họ sử dụng khí heli để khiến con tàu nổi, và nó không dễ bắt lửa. Vì vậy, cho dù có hỏa hoạn thì cũng sẽ không xảy ra vụ nổ lớn hay bất cứ thứ gì. Nếu tôi có thể chọc thủng túi khí, thì chúng ta có thể khiến Tobishachimaru hạ xuống mặt đất."

"Và nếu nó không suôn sẻ thì sao?"

"Cô đã bao giờ chọc một cây kim vào một quả bóng bay đã hoàn toàn nổ tung chưa?"

Cô khẽ thở ra.

"Đây là lần đầu tiên tôi làm vỡ một quả bóng lớn như thế này—" Kakashi đột ngột dừng lại, và Kahyo ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.

"Chuyện gì vậy?"

Anh nhấc tay lên ngăn lại câu hỏi của cô. "Cái gì? Xin lỗi, Ino, thầy không thể nghe thấy rõ em. Em bắt được Garyo chưa?"

"Tụi em đã xử lý việc này rồi." Giọng Ino khẽ vang lên trong đầu anh. "Mặc dù vậy, Shikamaru và những người khác vẫn đang truy đuổi những tù nhân bỏ trốn. Em vừa nhận được tin nhắn từ Tsunade đại nhân. Tsuchikage đang đến chỗ thầy đấy. Tụi em cũng có thể nhìn thấy ngài ấy từ đây." 

Kakashi nhìn ra biển mây xám xoáy tròn bên dưới tầm mắt mình qua vết nứt trên gondola. Ba vật thể phát sáng đang tiếp cận họ với tốc độ đáng kinh ngạc. 

"Mm-hmm, thầy cũng có thể nhìn thấy họ." Kakashi đáp trong đầu. "Họ sẽ bắn hạ Tobishochimoru trước khi nó tiến vào làng Đá."

Trong trường hợp đó, tạo một lỗ thủng trên túi khí sẽ gây phản tác dụng. Nhìn xuống Ohnoki và những người khác đang áp sát họ, anh bắt đầu khẩn trương động động não. Khí rò ra từ lỗ thủng sẽ đẩy con tàu— không, nếu mình chọc lỗ ở phía trước của túi khí, lực sẽ hoạt động theo hướng ngược lại và đẩy con tàu trở lại, đúng không...

Cơn gió đùa nghịch những lọn tóc dài của Kahyo, và Kakashi một lần nữa nhận ra rằng gió đang thổi từ đông sang tây. Điều đó không tốt. Nếu mình tạo một lỗ ở phía trước túi khí... Anh xuy xét lại tình hình. Tobishachimaru cuối cùng sẽ đi ngược chiều gió. Nếu anh xử lý nó không tốt, họ sẽ bị các luồng không khí ném đi.

Và nếu điều đó xảy ra, thì chúng ta sẽ bị đập theo mọi hướng và khuấy đảo bên trong con tàu rất lâu sau khi chúng ta chết. Giống như việc bị hút vào máy giặt hay gì đó vậy.

Các điểm sáng chậm đi và sau đó dừng lại bên dưới hai người họ.

Anh cảm thấy kỳ lạ chỉ trong chốc lát; rồi nhanh chóng nắm bắt được lý do đằng sau việc họ dừng lại. Con tàu đã vượt ra ngoài phạm vi mà Tsuchikage có thể tiếp cận và vẫn đang bay dần lên.

"Đừng để họ bắn hạ con tàu này."

"Vâng, điều đó sẽ không xảy ra đâu ạ."

"...Sao?"

"Xin hãy nghe kỹ. Thầy Kakashi." Ino nói. "Đây là mệnh lệnh của Tsunade đại nhân. Xin hãy cho nổ con tàu Tobishachimaru ngay lập tức."

"Chờ chút đã. Vẫn còn có người sống sót trên con tàu này."

"Em hiểu." Ino nói, không chút xúc động trước khi ngắt đường truyền. "Và Tsunade đại nhân cũng hiểu điều này."

Đôi mắt Kakashi đảo qua những người đang cúi rạp người trong bếp. Một số người đã gục xuống và đang tham lam hút lấy hút để không khí loãng, miệng mở to. Với sự giảm nhiệt độ đột ngột, tất cả bọn họ đều run lên dữ dội.

"Hiện tại chúng ta đang ở trên cao bao nhiêu?"

"Câu hỏi hay đấy." Một phi công nữ ôm đầu gối trên sàn ngẩng mặt lên và mấp máy đôi môi tím tái. "Tôi không có đồng hồ đo của mình, nên tôi không thể nói chắc chắn được, nhưng... Với không khí loãng như thế này, tôi nghĩ chúng ta đã ở trên cao hơn mười ba nghìn mét."

Mười ba nghìn... Kakashi tính nhẩm một chút. Chưa được mười phút kể từ khi Tobishachimaru bị xé nát. Vốn dĩ họ đã bay ở độ cao năm nghìn mét, nhưng vì sự hỗn loạn trước đó, họ phải bay cao hơn thế nữa. Giả sử lúc đó họ đã lên tới bảy nghìn mét, vậy có nghĩa là họ đã bay lên thêm sáu nghìn mét nữa trong khoảng thời gian mười phút.

Sáu nghìn mét trong mười phút. Nói cách khác, nếu họ tiếp tục đi lên với tốc độ này, trong mười phút nữa, con tàu sẽ đạt tới độ cao mười chín nghìn mét.

Và máu của họ sẽ sôi lên trong cơ thể.

Không, điều đó sẽ không xảy ra, Kakashi suy nghĩ hết sức. Trước lúc ấy, túi khí có thể sẽ nổ vì sự chênh lệch áp suất. Trong trường hợp đó, tốt hơn hết là chúng ta nên thận trọng phá vỡ túi khí và hạ thấp độ cao. Ít nhất, ta sẽ không phải đối phó với một điều gì đó bất ngờ xảy ra khi túi khí đột ngột phát nổ.

Nhưng nếu mình phá nổ túi khí trong những dòng khí lưu này, liệu mình có thể duy trì quyền kiểm soát Tobishachimaru không?

"Đốm sáng đó là gì vậy?"

Giọng của Kahyo hoàn toàn không lọt được vào tai Kakashi. Khi cô lặp lại câu hỏi, cuối cùng anh cũng hồi thần.

"Là Tsuchikage của làng Đá." Anh trả lời. "Ngài ấy biết con tàu này bị nhét đầy Thanh Hỏa Phấn, nên ngài ấy định bắn hạ nó trước khi nó tiến vào làng Đá. Và không chỉ vậy. Lệnh tôi vừa mới nhận được từ Konoha... Tôi phải cho nổ con tàu này."

"Sao cơ!" Kahyo kêu. "Vẫn còn hành khách trên tàu mà!"

Kakashi đau khổ rũ mắt xuống.

"Xin lỗi. Tất cả là lỗi của chúng tôi."

"Tôi là một shinobi. Tôi đã chuẩn bị cho cái chết. Nhưng... những người đi trên con tàu này, tôi chắc chắn rằng họ không mong đợi gì hơn là một chuyến thưởng ngoạn thật nhiều niềm vui. Tôi không thể tin được cuối cùng lại thành thế này."

Kahyo cắn môi.

"Xin lỗi." Kakashi tiếp tục. "Tôi không có ý trách móc cô đâu."

"Không." Kahyo lắc đầu. "Đó là điều tự nhiên anh sẽ làm."

"T-tôi hết ý tưởng rồi."

"Chúng ta chỉ cần hạ cánh con tàu trước khi ta rời khỏi làng Cỏ, đúng không?" Khuôn mặt của Kahyo hiện lên vẻ làm hoặc chết. "Nếu vậy, chúng ta hãy phá hủy túi khí đi thôi."

"Không thể đâu." Bây giờ đến lượt Kakashi lắc đầu. "Chúng ta tạo một lỗ trên túi khí và con tàu sẽ bị thổi bay đi theo mọi hướng."

"Tôi không nói hãy tạo một lỗ hổng ở đó."

Kakashi để cho vẻ mặt bối rối nói hộ mình.

"Tôi nói, chúng ta hãy phá hủy túi khí." Anh nheo mắt lại.

"Chúng ta không có lựa chọn. Chúng ta phải liều thôi." Kahyo nói, đôi mắt to sáng lên đầy quyết tâm. "Tôi không muốn bất cứ ai khác phải chết nữa."

Làm theo lời chỉ dẫn của Kahyo, Kakashi đi về phía đuôi tàu, băng qua giàn giáo treo lơ lửng để đến khu vực động cơ đẩy mà anh đã dùng để lẻn lên tàu ngay từ đầu.

Buồng lái đã rơi xuống cùng với phần lớn gondola cho hành khách, vậy nên các cánh quạt đã ngừng quay. Anh leo lên thang và bước ra giàn giáo được các nhân viên sử dụng trong quá trình kiểm tra bảo trì. Từ chỗ này, túi khí gần đến mức anh có thể chạm vào nó.

Họ không có lựa chọn.

Nếu Tobishachimaru tiếp tục đi lên, mọi người đều sẽ chết. Không— Trước khi điều đó xảy ra, ngay khi cơn gió mang họ ra khỏi không phận làng Cỏ, họ sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công của Tsuchikage. Hoặc có thể những ngọn lửa sẽ lan ra khắp nơi và nướng chín họ khi túi khí bị tổn hại.

"Chết tiệt nếu mi làm, chết tiệt nếu mi không làm..."

Các hành khách đã được sơ tán đến kho tàu.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Kakashi hét lên một tiếng xung trận và ném thanh kunai đã truyền chakra của mình vào túi khí.

Roẹt!

Thanh kunai xuyên qua khí cầu, bắn ra tia lửa. Một tiếng động tí tách nhỏ đập vào tai anh, sau đó là khí heli phun ra một cách mạnh mẽ.

Và sau đó, tất nhiên, điều anh lo sợ đã xảy ra.

Lúc đầu, nó là một ngọn lửa nhỏ màu đỏ. Chỉ mười giây sau, nó đã đốt cháy phần sau của túi khí.

Ùuuuu!

Lớp vỏ bên ngoài của túi khí đồng loạt bốc cháy, ngọn lửa rú lên khi nó hút không khí vào. Trong nháy mắt, nó đã lan ra toàn bộ khu vực vỏ khí cầu.

Cùng lúc đó, Tobishachimaru hưỡng mũi về phía mặt đất và bắt đầu rơi xuống.

Kakashi nhảy xuống khỏi thang và băng qua giàn giáo. Ngọn lửa trên đầu anh bén vào túi khí, và nó dần biến mất, như thể Chúa đang thanh tẩy nó, chẳng để lại gì ngoài bộ xương phía sau.

Họ bắt đầu mất độ cao.

Khi phóng vào bếp, Kahyo đã hoàn tất việc kết ấn và thi triển nhẫn thuật của mình.

"Băng Độn! Địa Tỏa Liên Băng!"

Giọng của cô bị gió át đi, nhưng nhẫn thuật của cô thì không. Một vụ va chạm cực lớn làm qua con tàu đang rơi rung lắc.

Tobishachimaru bật lên, tiếp theo là Kahyo rơi xuống phiến băng phẳng mà cô đã tạo ra bằng Địa Tỏa Liên Băng. Cú va chạm đã làm văng một mảnh khác của chiếc gondola.

Kahyo, vẫn đang kết ấn, tập trung vào nhẫn thuật của mình với vẻ mặt dữ tợn. Gánh nặng về thể chất và tinh thần chắc chắn là nặng nề — cánh tay cô run rẩy, tóc cô dựng đứng, và một vệt máu chảy ra từ khóe môi mím chặt.

Bề mặt băng được bao bọc bởi chakra dần dần mở rộng ra bên ngoài, như thể nó đang mọc lên từ đáy tàu, và Tobishachimaru lao đầu vào biển mây đang tách ra và nuốt chửng nó.

Mỗi khi các dòng khí lưu đe dọa cuốn con tàu đi, các xúc tu bằng băng sẽ buộc nó trở lại tiến trình.

"Chúng ta sẽ hạ cánh nó." Kahyo nghiến chặt răng nói. "Tôi tuyệt đối sẽ không thất bại."

Họ bị một màu xám duy nhất bao bọc lấy trong khi xuyên qua những đám mây; họ chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Do độ cao hạ xuống quá nhanh, tai Kakashi liên tục ù đi vì sự thay đổi áp suất không khí. Nuốt nước bọt thật mạnh, anh giải phóng luồng không khí đang chặn ngang tai mình, và tiếng gió trở lại rõ ràng.

Trong vòng chưa đầy một phút, túi khí về cơ bản không còn gì khác ngoài khung của chính nó. Công trình kiến ​​trúc còn dư lại đen ngòm và bốc khói.

Như thể khẳng định rằng vẫn còn nhiều thứ để đám cháy tiêu thụ, ngọn lửa càng lúc càng dồn dập về phía trước. Trên đầu Kakashi cùng Kahyo chỉ có màu xanh lam của lửa và màu xám của mây.

Tobishachimaru xuyên qua những đám mây và tiếp tục rơi xuống. Nó lắc lư từ bên này sang bên kia, nhưng mỗi lần như vậy, Kahyo lại tạo ra một bức tường đủ loại bằng các tảng băng của mình và giữ cho con tàu không trượt khỏi phiến băng.

Con tàu bị hư hỏng nặng dần dần mất độ cao.

Và rồi Kakashi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng trôi nổi lên.

Anh quả thực đang lơ lửng giữa không trung. "Chuyện gì vậy?!"

"Không đủ nước!" Kahyo hét lại. "Không có đủ độ ẩm trong không khí để tôi tạo băng!"

Nhìn xuống sàn bếp vỡ nát, anh thấy phiến băng mà Tobishachimaru cưỡi trên đó đã biến mất không dấu vết. Mặt đất màu vàng trải ra phía xa bên dưới họ: những ngọn núi trong những tán lá mùa thu, dòng sông lấp lánh lóe sánh khi nó chảy.

Mất đi sự hỗ trợ từ băng, Tobishachimaru ít nhiều rơi thẳng xuống.

Anh biết rằng họ đã đạt đến năm nghìn mét khi anh nhìn thấy Tsuchikage bay lên như thể ông ta đã chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn.

"Oi, Kakashi!" Ohnoki đến song song với Tobishachimaru, hai bên là Kurotsuchi và Akatsuchi. "Có vẻ như đây là kết thúc của chuyến đi rồi! Nếu chỉ có hai người, chúng ta có thể cứu được. Này người phụ nữ, Kakashi, nhảy qua đây!"

Kakashi và Kahyo nhìn nhau. Kahyo gật đầu.

Chỉ có thế.

Với điều đó, Kakashi biết cô cũng có cùng suy nghĩ với minh.

"Các ngươi đang làm gì vậy?! Còn không nhanh lên, chúng ta sẽ không có lựa chọn nào ngoài bắn hạ các ngươi cùng với con tàu—"

Nhưng Kakashi không có thì giờ nghe Tsuchikage nói xong.

Một tiếng "A!" kinh ngạc buột khỏi miệng Kahyo.

Gần như thể sắp lao vào Tsuchikage, Kakashi đạp vào tấm ván sàn bị vỡ và nhảy ra khỏi tàu. Cơ thể anh bay múa trong không khí.

Chẳng có gì ngoài khoảng trống vài nghìn mét giữa anh và mặt đất. Gió luồn từ ngón tay qua mái tóc bạc của anh, và một sự kiên định cứng rắn như băng chiếm giữ trong mắt anh.

"Tốt. Đến!"

Nhưng Kakashi đã nhảy qua Ohnoki đang lảo đảo, đạp vào đầu Akatsuchi và thậm chí còn nhảy ra xa hơn.

"N-ngươi đang làm gì vậy?!"

"Kakashi!" Kahyo hét lên, không chịu thua kém Tsuchikage.

Kakashi tập trung chakra toàn bộ cơ thể vào cánh tay phải. "Tôi sắp tạo mưa!"

"Kakashi!"

"Phần còn lại để cho cô đấy, Kahyo!"

Kéo cánh tay phải tỏa ra ánh sáng trắng chói lóa xuống, Kakashi đánh vào đám mây mưa với từng chút Tử Lôi mà mình có thể tập hợp được.

"Aaaaaaah!"

Rẹt-bùuuumm!

Với sức mạnh phi thường, những đám mây tách ra, và trong một khoảnh khắc, họ thoáng thấy bầu trời xanh. Lực lượng lớn đến mức bản thân Kakashi gần như bị hất văng bởi nhẫn thuật của chính mình.

Tsuchikage trợn mắt kinh ngạc.

Tia chớp từ mỗi inch trên cơ thể Kakashi bắn ra tứ phía và xuyên thủng những đám mây xám.

Tức thì, sấm sét đì đùng. Mây mưa kéo nhau đến, điện xẹt qua người.

"Quá nguy hiểm. Tsuchikage đại nhân!" Akatsuchi kêu lên. "Mau lên! Nhanh trú trong bóng của tôi!"

"Ta không cần ngươi chăm sóc!" Ohnoki gầm lên. "Nói thật! Những ninja làng Lá, họ khá là đầu tư..."

Một tia chớp lóe lên từ những đám mây ầm ầm kèm theo tiếng sấm giận dữ chia đôi cây phong lớn trên mặt đất ra thành hai.

"Kurotsuchi! Giúp tên ngốc đó!"

Tuân theo mệnh lệnh của Tsuchikage, Kurotsuchi ngay lập tức đuổi theo Kakashi đang bất tỉnh và rơi xuống.

Giọt mưa đầu tiên rơi trúng má.

Cảm giác như anh đã bất tỉnh trong nhiều giờ, nhưng Kakashi chỉ bất tỉnh vài giây trước đó.

Khi làn mưa mát lạnh chạm vào trên mặt, anh khẽ nâng mí mắt. Ngay khi anh làm vậy, một bóng đen khổng lồ nhảy ra trước mắt anh. Giật mình, mí mắt mở ra, và Kakashi bắt gặp hình ảnh Kahyo đang liều lĩnh kết ấn bên trong chiếc gondola bị hỏng.

Mưa rơi xuống hóa thành Địa Tỏa Liên Băng của cô và hình thành thành các tinh thể băng ở đáy Tobishachimaru bây giờ chẳng khác gì đống đổ nát. Những tinh thể băng trải dài từ đáy tàu lớn dần lên thành một phiến băng bạc lấp lánh trên bầu trời.

Và Tobishachimaru lướt đi trên nó.

Con tàu lướt qua tới đâu, tảng băng vỡ ra và bay ra ngoài không gian tới đó, lấp lánh lên ánh sáng rực rỡ. Nó trông gần như thể con tàu đã trở thành một ngôi sao chổi.

Nếu có một thứ như nấc thang lên thiên đường... Ý nghĩ đó hiện ra trong đầu Kakashi khi anh nhìn chiếc phi thuyền đang trượt xuống, ầm ầm và gầm rú. Nó chắc chắn sẽ là một cái gì đó như thế này.

Những tinh thể băng màu trắng xanh lơ lửng trôi nổi, lấp đầy bầu trời.

"Có vẻ như anh ấy đã tỉnh." Anh nghe thấy một giọng nói gần tai mình. "Tôi nên làm gì đây. Ném đi hả?"

Kakashi đang được cõng trên vai Kurotsuchi.

"Có vẻ như cậu trai đó khá nghiêm túc về cái chết." Tsuchikage nói. "Ta cho là mình biết lý do của cậu ta. Và dường như con tàu rắc rối đó không rơi vào quốc gia của chúng ta. Vì vậy, chúng ta hết việc ở đây rồi."

"Ah!" Akatsuchi hét lên một cách điên cuồng. "Có thứ gì đó đang bay lên từ thành Houzuki kìa."

Sai lặng lẽ đưa con chim lớn của mình lên ngang với Kurotsuchi.

Khi Tsuchikage gật đầu, Kurotsuchi ném Kakashi qua lưng con chim với một tiếng "Hấp!"

"Bảo Công chúa Tsunade đừng có tự mãn với chiến thắng của mình. Rốt cuộc thì, đã đến lúc chúng ta phải bàn giao mọi thứ cho thế hệ tiếp theo rồi." Bỏ lại những lời này, Ohnoki bay đi.

Vào thời điểm đó, lần đầu tiên Kakashi nhận ra rằng họ đang tiến khá gần mặt đất. Anh có thể thấy mọi người đang đi loanh quanh như kiến ​​trong sân Huyết Ngục, những làn khói trắng bốc lên xung quanh họ.

Tobishachimaru trượt xuống vùng đồng cỏ rộng bao quanh tòa thành. Trên cánh đồng, mùa hoa đào đã qua, những đám mây bụi dày đặc vần vũ. Con tàu lướt qua bãi cỏ, lao về phía trước rồi dừng lại.

Có một sự náo động từ hướng của tòa thành, và ngay sau đó, một bóng người nhỏ bé bay ra khỏi cổng rồi chạy về phía Tobishachimaru. Đó là Sakura!

Một trận chiến ở phía nam Huyết Ngục đã thu hút sự chú ý của anh. Một cơn gió lốc bùng lên và kéo những tù nhân đang bỏ trốn vào đó. Đó phải là Mộc Diệp Toàn Phong của Lee. Trong khi đó, những cái bóng đen trải dài và thu hẹp lại trong sân nói với anh rằng Shikamaru đang giữ vững vị trí ở đó. Một quả bóng lớn bên ngoài sân đã hạ gục các tù nhân — Nhục Đạn Chiến Xa của Choji. Và hai bóng người mà anh phát hiện đang xồng xộc xông vào tòa thành chắc chắn là Tsunade và Shizune.

Côn trùng của Shino, nhẫn cụ của Tenten, Kiba và Akamaru — nhìn sang đồng đội của mình, Kakashi không thể ngăn được cơn nóng đang trào lên trong lòng.

Đúng như Tsuchikage đã nói. Đã đến lúc chúng ta bắt đầu trên con đường này rồi.

Sau đó, một sự thay đổi mang tính quyết định đến với Kakashi.

Chẳng phải mình đang vin vào việc mất đi Sharingan như một cái cớ để trốn chạy khỏi vị trí Hokage hay sao? Anh đột ngột nghĩ.

Trở thành Hokage có nghĩa là có nhiều người hơn mà mình cần bảo vệ. Có nghĩa là mình không biết khi nào và nơi nào mình sẽ phải đối mặt với nỗi buồn như khi mình mất đi Obito. Mình tin rằng bản thân chưa sẵn sàng gánh lấy sức nặng của nỗi buồn đó.

Con người của quốc gia này, ngay bây giờ, ngay cả trong thời điểm này, chẳng nói gì và tương trợ lẫn nhau. Họ hành động như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới, giống như cách họ thức dậy khi trời sáng. Naruto, ngài Tsunade, Shikamaru, Ino, Guy, Lee, Tenten, Choji, Sakura, Sai, Hinata, Shizune, Iruka, Shino, Kiba — tất cả khuôn mặt của họ lần lượt hiện lên trong trái tim Kakashi.

Và từ sâu thẳm trái tim ấy, anh tự hào về làng Lá, về những người đồng đội này.

Nếu những người đó cần mình, Kakashi nghĩ. Mình sẽ gom lại tất cả những nỗi buồn của họ và tự giải quyết nó. Đúng vậy, giống như đó là điều tự nhiên nhất. Và mình sẽ cùng đấu tranh với họ cùng những nỗi buồn ấy.

Đó là ý nghĩa của việc trở thành Hokage.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro