1: Một ván bài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào, cậu cần giúp gì sao?"

Đôi mắt Yumeko sáng lên khi nhận ra Y/n là thành viên của hội học sinh. Em nở một nụ cười ấm áp và gật đầu với cô.

"Tớ có vài chuyện muốn hỏi."

"Được thôi." Cô nở một nụ cười nhẹ chào đón em.

Yumeko nở nụ cười rộng hơn, để lộ chút phấn khích trong mắt em, em bước một bước lại gần cô hơn, giọng nói nhẹ nhàng lại quyến rũ.

"Tớ có nghe mọi người nói cậu, đúng là không khỏi tò mò. Cậu thật sự là người tốt bụng, không bao giờ có ác ý với ai sao?"

Đôi mắt em ấy hơi nheo lại khi chờ đợi câu trả lời của cô, cố gắng hiểu được tính cách thực sự giấu sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy.

"Tớ chỉ nghĩ làm hại người khác là không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hay thắng một canh bạc."

Yumeko hơi nghiêng đầu, "Vậy, cậu không nghĩ rằng vũ lực hoặc đe dọa là những cách hiệu quả để giải quyết vấn đề sao? Thay vào đó, cậu thích cách tiếp cận hòa bình hơn?"

Cô cười khúc khích. "Có thể nói là vậy."

Đôi môi của em cong lên thành một nụ cười ranh mãnh khi em nhìn thấy tiếng cười khúc khích của cô. Thái độ của Y/n nói thẳng ra là rất thượng đẳng so với môi trường khắc nghiệt của Hyakkaou chứ chả có gì gọi là tốt bụng bao dung ở đây cả. Là cảm thấy không đáng để mắt tới, không đáng phải đánh đổi.

"Mọi người đều cần một nơi để thuộc về." Cô bắt đầu bước đi trên hành lang với Yumeko, từng bước chân của cô vô cùng sảng khoái. "Mọi người đều cần được thấu hiểu."

Em bước đi bên cạnh, đôi mắt em dán chặt vào khuôn mặt cô khi cô nói về nhu cầu về mặt tinh thần đó.

"Đúng thật là ở một nơi như thế này, nơi tiền bạc và quyền lực là điều ưu tiên hàng đầu, thật khó để tìm được sự gắn kết thực sự." Biểu hiện của em dịu đi, nhưng nhanh chóng đổi sang một nụ cười hứng thú. "Nhưng như vậy mới vui mà, có đúng không~?"

Đôi mắt cô hiện lên vẻ đồng cảm và một chút buồn bã trước thực tế xung quanh mình. "Tớ đã chứng kiến ​​rất nhiều người lạc lối trong ham muốn quyền lực và địa vị ở đây. Họ đã đánh mất điềuthực sự quan trọng... sự gắn kết giữa con người với nhau, sự tin tưởng và quan tâm thực sự dành cho nhau."

Em ấy có thể cảm nhận được sự bi thương và đồng cảm của cô, điều đó khiến em cảm thấy thoải mái. Cô thở dài nhẹ nhàng và nhìn thẳng về phía trước khi nói:

"Đôi khi, tớ có cảm giác như những điều mà ngôi trường này đang cố gắng làm thật sự rất lạc hậu. Càng như thể ta càng tàn nhẫn thì mọi người càng kính trọng và sợ hãi ta. Nhưng nỗi sợ hãi có thực sự giống như sự tôn trọng không? Và liệu nó có đáng để ta hy sinh nhân tính và tiền tài danh vọng không? Để đạt được quyền lực?"

"Sợ hãi...Chà, điều đó thật khó nói." Em gật gù công nhận.

Cô mở cửa câu lạc bộ của mình lúc mọi người đang đánh bạc. Yumeko theo cô đi vào câu lạc bộ, mắt em đảo quanh căn phòng đầy những học viên đang tham gia đánh bạc với số tiền đặt cược vô cùng thấp. Ánh mắt em dán chặt vào những canh bạc đa dạng đang diễn ra, vẻ phấn khích và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt em.

"Hmm, có một điều thú vị ở ngôi trường này," em trầm ngâm, giọng mang theo chút tò mò. "Ai cũng quá say mê với cảm giác hồi hộp mà vội vàng chấp nhận rủi ro."

"Hầu hết ở đây chỉ chơi cho vui, chúng tớ không muốn cược tiền ở đây." Cô liếc nhìn xung quanh và chỉ vào một người ngồi ở góc và nói với Saki—Một thành viên trong câu lạc bộ. "Đuổi ra, tội gian lận."

Giọng điệu cô chắc chắn và đầy uy quyền. Saki cùng các thành viên câu lạc bộ gật đầu không do dự, tiếp cận cá nhân gian lận và đuổi ra ngoài ngay lập tức. Em ồ lên một tiếng, bị ấn tượng bởi khả năng duy trì sự liêm chính của cô ngay cả trong khi tất cả mọi người đều đang chìm trong cờ bạc.

"Thật ấn tượng. Cậu đảm bảo rằng các canh bạc ở đây diễn ra công bằng!"

"Cậu đã cất công tới đây rồi thì ta cùng chơi gì đó nhé?" Cô nhoẻn mỉm cười, một bên tay khoe đầu khen thưởng Saki.

Một tia phấn khích sáng lên trong mắt em khi em suy ngẫm về bài bạc. "Cậu đang thách đấu tớ sao?"

Cô lập tức lắc đầu như điên, khua tay múa chân phủ nhận. "Không phải, xin đừng nghĩ như vậy mà..!"

Y/n xoa gáy, bối rối nhìn chỗ khác. "Chỉ là...đánh bạc là một kiểu giao tiếp, cậu biết đấy.."

Yumeko khẽ cười khúc khích, đưa tay ra, đặt tay lên vai cô trấn an. "Không sao đâu, cậu đã nghĩ ra sẽ chơi gì chưa?"

"Tớ cũng chưa biết nữa."

Em suy nghĩ một lúc, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào cằm, mắt quét khắp phòng để tìm kiếm gợi ý. "Có rất nhiều trò để chúng ta chơi. Xì dách, poker, roulette..."

Đôi mắt em sáng lên khi một ý nghĩ chợt đến với mình. "À, cậu đã bao giờ chơi mạt chược chưa?"

Cô gật gù đồng tình. "Được đó."

Em cười toe toét khi thấy sự nhiệt tình của cô. "Được rồi, vậy ta chơi mạt chược nhé." Em quay sang nhìn Saki.  "Này, cậu có thể chuẩn bị một bàn mạt chược được không?"

Saki nhanh nhẹn gật đầu, dọn bàn cho hai người. Em ngồi xuống, ra hiệu cho cô ngồi đối diện mình. Saki thành thạo sắp xếp để tạo thành bố cục ban đầu của một bàn mạt chược.

"Ai thắng ba lần thì thắng nhé."

Cô chậm rãi gật đầu. "Hiểu."

Saki trộn các quân cờ một lần nữa trước khi chia bài cho cô và cho em.

"Được rồi, hãy bắt đầu đi." Saki cúi đầu nói rồi lon ton chạy đi chỗ khác.

Cô liếc nhìn quân cờ của mình, sắp xếp các quân và suy nghĩ về những bước đi đầu tiên của mình.

"Yumeko, nếu tớ thắng, cậu có thể làm bạn với tớ được không?" Cô đột nhiên lên tiếng, cắt ngang sự im lặng của hai người.

Trong mắt Yumeko có chút ngạc nhiên trước điều kiện nhảm nhí của cô. Em cân nhắc một lúc, trên môi nở một nụ cười.

"Nếu cậu thắng, tớ đồng ý làm bạn với cậu. Và nếu tớ thắng, lúc đó cậu sẽ cho tớ cái gì?"

"Cậu muốn gì?"

"Hmm, thế này thì sao? Nếu tớ thắng, cậu phải kể cho tớ nghe điều gì đó về bản thân mà cậu chưa từng chia sẻ với ai trước đây. Được không?"

Cô sửng sốt một chút rồi phì cười. "Được."

"Vậy thì bắt đầu thôi."

Kỹ năng quan sát nhạy bén và tư duy phân tích của Yumeko được thể hiện rõ ràng khi em tập trung chăm chú vào các quân của mình, cố gắng tìm cơ hội thích hợp để tấn công. Khi canh bạc tiếp diễn, nó trở thành một trận đấu đá qua lại. Em cố gắng bắt được một số nước đi táo bạo, nhưng cô cũng đáp lại bằng một số động tác khó lường, giữ tỷ số ngang nhau. Rõ ràng là cả hai người đều rất ăn ý, hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi và theo đuổi chiến thắng.

Thật ra Y/n chơi ngu như chó, cô chả hiểu cái gì đang xảy ra cả mà chỉ đánh theo trí nhớ lúc chơi với cô bạn thân của mình, cô chỉ tỏ ra nguy hiểm để ra oai với em ấy mà thôi. Cô thầm nuốt nước bọt, nguyền rủa bản thân mình vì tội sĩ gái.

Cô và Yumeko trao đổi ánh nhìn, cả hai đều nhận thức được tầm quan trọng của khoảnh khắc mấu chốt này. Đôi mắt của em rực đỏ mãnh liệt, trong khi cô vẫn tập trung và quyết tâm giành lấy chiến thắng trong vô vọng.

"Cậu chơi giỏi quá đi." Cô cảm thán.

Chứ không phải do cô chơi ngu sao?

Một chút ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt em trước lời khen bất ngờ. "Cũng nhờ có cậu đã khiến trận bạc này trở nên thú vị hơn mà."

Vòng cuối cùng bắt đầu và cả hai đều chơi hết sức mình. Mỗi nước đi đều có chủ ý và tính toán, mỗi ô rút ra đều có thể thay đổi cuộc chơi. Căn phòng tràn ngập sự căng thẳng khi cả hai người nhích dần đến bờ vực chiến thắng.

Tim em đập thình thịch khi trò chơi sắp kết thúc. Cô cũng vậy, cảm nhận được adrenaline chảy trong huyết quản, từng thớ thịt trong cơ thể căng cứng chờ đợi. Đôi mắt của cô đảo qua lại giữa tay mình và tay em, cố gắng dự đoán hành động tiếp theo của em ấy và tìm cách chiến thắng.

Rồi đột nhiên, khi quân cờ cuối cùng được rút ra, mọi thứ đều được quyết định: Yumeko tạo một bàn thắng oanh liệt, nụ cười đắc thắng nở rộng trên khuôn mặt em.

Yumeko nhìn cô qua đôi mắt lấp lánh niềm tự hào và phấn khích. Em tận hưởng chiến thắng một lúc trước khi lên tiếng, giọng đầy hài lòng.

Cô cười hì hì, xoa đầu em theo thói quen thường làm với những người em cũng mình. "Làm tốt lắm, Jabami Yumeko. Giỏi quá."

Yumeko cười rạng rỡ trước tiếng cười ấm áp và sự thừa nhận ân cần của bạn về chiến thắng của cô ấy. Mặc dù có bản tính cạnh tranh nhưng cô ấy đánh giá cao tinh thần thể thao của bạn.

"Ha." Em nghiêng người về phía trước, chờ đợi bí mật của cô.

Cô nhìn vào mắt em, nghĩ tới gì đó mà mặt đỏ bừng lên, hai tay xoa vào nhau khó khăn nói: "Thật ra thì...Gần đây tớ đã tăng 3 kí rồi!"

Yumeko chớp mắt vài lần, ngơ ra. "Hả? Vậy thôi à? Cậu giữ im lặng về việc tăng 3 kí à?"

"Xấu hổ lắm!!!"

"Tăng một chút cân cũng không có gì đáng xấu hổ đâu."

"...thật sự, cậu nghĩ vậy à?" Cô xúc động nhìn em, hai tay đưa lên miệng như không ngờ tới trường hợp này.

"Tớ đang mong đợi điều gì đó hấp dẫn hơn, đen tối hơn cơ."  Em cười khúc khích, giọng điệu vui tươi.

"Tớ thực sự không có điều gì thú vị hơn, đen tối hơn để chia sẻ..."

Yumeko ngả người ra sau, thích thú trước sự thừa nhận thẳng thắn của cô. Đôi mắt em nheo lại một cách trêu chọc, rõ ràng là đang thích thú với sự tương tác này.  "Nào, chắc chắn còn có điều gì đó thú vị hơn ở cậu mà."

"Có lẽ...tớ đã từng thích Goth?"

"Goth hả? Tớ có thể hình dung ra cậu trong bộ đồ đen, với vài đường kẻ mắt đậm và quần tất lưới." Em chống cằm suy nghĩ.

"Là vậy đó." Cô bật cười vì lời nói của em.

"Vậy, điều gì đã ngăn cản cậu theo đuổi Goth? Tại sao?"

"Chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời thôi, khi nó qua, tớ không còn cảm giác thích thú nữa."

"À, tớ hiểu rồi. Tất cả chúng ta đều từng có những giai đoạn như vậy, khi có điều gì đó thu hút sự quan tâm của chúng ta trong một thời gian ngắn, đó là một phần của việc khám phá bản thân ."

"Đúng vậy đó." Cô gật gù đồng tình.

Yumeko mỉm cười ấm áp với cô, đánh giá cao sự cởi mở và trung thực ấy. Em có thể nói rằng, bất chấp bí mật nhỏ nhặt của cô, cô vẫn là một người chân chính.

"Tớ rất vui vì đã cùng cậu chơi canh bạc này."

"...Tại sao?"

Yumeko bắt đầu đứng dậy, một nụ cười nhẹ nhàng vẫn ở trên môi. "Tớ chỉ thấy cậu là một người thú vị, thế thôi. Cậu tốt bụng và trung thực, và tớ có thể nói rằng cậu đang là chính mình. Thật nhẹ nhõm làm sao".

"Nghiêm túc mà nói thì, rất nhiều người ở đây, thậm chí đa phần mọi người sẽ không bao giờ thừa nhận một cái gì đó giống như một giai đoạn thích ăn mặc theo phong cách Goth mà không do dự. Nhưng cậu, đường đường là con gái trưởng của nhà L/n lại nói điều đó như thể đó là điều bình thường nhất trên đời, bởi vì cậu thực sự không quan tâm đến việc tỏ ra hoàn hảo hay giả vờ trở thành một hình mẫu không phải là chính mình. Điều đó rất...đáng ngưỡng mộ."

Cô tập trung nghe đến đỏ mặt, xúc động không nhịn được mà ôm em ngay lập tức. "Thật lòng...cảm ơn, Jabami."

Vòng tay của em ấy cũng vòng qua cô để đáp lại. "Không có gì. Mà cứ gọi tớ là Yumeko đi. Không cần lịch sự tới vậy với bạn bè đâu." Em tựa vào vai cô.

"Chúng ta là bạn?" Cô sững lại.

Em hơi lùi lại, vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của cô. "Tớ đã nói với cậu rằng tớ sẽ là bạn của cậu nếu cậu thắng, nhớ không ? Và cậu đã thắng, một cách công bằng."

"Nhưng, cậu đã thắng mà?"

"Đúng, mặt khác, tôi đã thắng. Nhưng vấn đề là, cậu đã đồng ý đánh đổi và đã giữ lời ngay cả khi thua."

Nói cách khác, cô đã thắng sự đen tối và tàn ác ở đây, vượt qua bọn họ để giữ cho mình một khoảng bình yên trong tâm hồn và tạo nên sự bình yên cho người khác.

Em chạm nhẹ vào vai cô, vẻ mặt thân thiện và không đề phòng.

"Vậy nên bây giờ chúng ta là bạn rồi đó."

Có một cái gì đó chạm vào trái tim cô, sống mũi cô cay xè. Con người cuối cùng sẽ bị ám ảnh cả đời bởi những điều không thể có được từ khi còn nhỏ.

Trước giờ, thứ cô không thể có được không chỉ là Rin Obami, mà còn là ba mẹ, những người nhìn cô trượt dài trong vòng lặp tình ái đầy thống khổ.

Vì quá si mê kẻ khác mà mất đi chính mình, làm rất nhiều việc sai trái. Ba mẹ vì thương cô mà chỉ biết lặng lẽ theo sau, giải quyết triệt để và thanh minh cho cô, ngoài ra chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn cô ngày càng chìm sâu vào anh.

Có người từng hỏi cô, trên thế giới này có cô gái nào sẵn sàng ở bên một chàng trai để anh ta trưởng thành à? Lúc đó, cô sẵn sàng trả lời tất nhiên là có, người đó là cô, cô là người sẽ ở bên Rin mãi mãi.

Nhưng nghĩ lại, lần đầu tiên mẹ gặp ba, mẹ cũng chỉ mới mười mấy tuổi. Khi ấy, mẹ đẹp rạng ngời, thậm chí không có một chút gì gọi là trưởng thành. Mẹ chẳng phải đã luôn ở bên ba cho đến tận bây giờ sao? Tình yêu của ba mẹ thật sự làm cô ngưỡng mộ và tin vào tình yêu một cách mãnh liệt, cô ước, Rin cũng sẽ chân thành như ba lúc yêu mẹ.

Chỉ khi nhìn thấy ánh mắt Rin hung dữ cùng với tính khí hiếu chiến của thiếu niên, bị ánh mắt này chú ý đến, cô sợ rằng sẽ bị ăn rằng không còn chút xương cốt nào cả. Vì vậy, cô cay đắng nhận ra, có vẻ cô sẽ mãi mãi là quân cờ của anh ta mà thôi.

Cô từ lâu đã nhận ra suy nghĩ của anh, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần anh nở nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, dịu dàng nhẹ nhàng giống như ánh nắng giữa trời đông, mang đến năng lượng làm ấm áp lòng người. Tháo bỏ lớp phòng bị bên ngoài, anh là một con người mưu mô, khinh người, sẵn sàng giẫm đạp lên người khác để tiến lên.

Nhưng cô tin rằng, anh là người tốt.

Anh thì sao? Anh có nghĩ cô là người tốt không?

Tại sao..ý nghĩ của anh lại quan trọng với cô như vậy..?

Đôi mắt Yumeko mở to khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Em không mong đợi phản ứng xúc động như vậy.

Y/n có một đôi mắt đầy sinh khí lúc nào cũng như đang cười tươi rói. Một đôi mắt đẹp và có thần đến mức khiến người ta không cách nào tưởng tượng được nỗi bất hạnh mà cô phải trải qua. Nhưng hiện tại, mọi người tại đó đã được chiêm ngưỡng những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp đẽ ấy.

Ai cũng đã nghĩ, mình có thể đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn đứng yên, âm thầm ở lại bên cô.

"Này, này, đừng khóc!" Em nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kéo cô vào một cái ôm khác, lần này với sự đồng cảm vô bờ.

Em liếc nhìn xung quanh và nhận ra những người khác trong câu lạc bộ đang quan sát cảnh tượng xấu hổ này. Em chỉ cười nhẹ, ôm cô vào lòng vỗ về.

"Chúng ta có khán giả rồi đó. Cậu biết không, mọi người có vẻ hạnh phúc như cậu vì giờ chúng ta là bạn đó."

Cô đưa tay lên ôm mặt. "X-xấu hổ quá, cậu đi đi, hết giờ ăn trưa rồi đó..."

Saki và Natsuki đều cười phá lên.

"Chị ấy ngại kìa!"

"Chị Y/n à, đừng khóc nữa mà!"

"Đừng có chọc chị mà!!!"

Thật lòng, Yumeko rất hưởng thụ cảm giác này, cảm giác gia đình. Cảm giác không cần phải đơn độc chiến đấu, không cần tỏ ra bất cần, thiếu chỗ dựa, như cỏ dại vô định trong môi trường khó sinh tồn này. Cảm giác gia đình đó như một tách trà nóng vào ngày trời hừng đông.

Ấm áp vô cùng.

Nhà là gì? Nơi có gia đình mới gọi là nhà.

Câu lạc bộ Văn Học này, thật sự là một gia đình nhỏ, dù không chung máu mủ ruột thịt, không chung màu da sắc tóc, nhưng họ vẫn xem nhau là nhà.

Ngửi mùi hương nắng trong không khí, em cảm thấy đắm chìm.

Dù đó là mùi nắng hay mùi gió, thật ra không quan trọng nữa.

Cuối cùng, cả hai cũng dứt ra khỏi cái mềm mại. Em ấy nhìn cô, lần này hạnh phúc và mãnh liệt hơn một chút. Em ấy hài lòng gật đầu, bước đi ra tới cửa khi Saki nhanh như chớp mở cửa ra cho cô. "Được rồi, tớ phải quay lại lớp thôi."

"Tạm biệt nhé." Cô vẫy tay tạm biệt em.

Chắc chắn Yumeko đã đi khỏi, cô mệt mỏi ngồi phịch ghế, nói. "Thật không thể tin được bây giờ chị đã là bạn của cô ấy."

Saki nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu đen, liếc nhìn cô, đôi mắt híp lại công nhận. "Em biết, Jabami thường không kết bạn tuỳ tiện như vậy đâu."

Saki tiến lại gần hơn, trên môi nở một nụ cười tinh nghịch. "Sao chị gặp được chị ấy hay vậy?"

"Thật ra cô ấy đến gặp chị trước."

Natsuki, mở to ngạc nhiên trước tiết lộ của cô. "Yumeko tiếp cận chị? Chị ấy chưa bao giờ làm vậy. Với danh tiếng mà chị ta có hiện tại, chị ấy chả có việc gì phải làm vậy cả!"

Saki gật đầu, mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Natsuki. "Đúng vậy. Jabami là nhân vật mới nổi mà."

"Chị đã làm gì chứ.."

Saki và Natsuki im lặng vài giây để trao đổi ánh mắt rồi lại chuyển sự chú ý đến cô. Saki dẫn đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy trêu chọc: "Có lẽ chị đã làm điều gì đó mà chị không nhận ra."

"Chị có nên sợ không?"

Saki và Natsuki cười như được mùa, một trong hai người xua tay một cách hài hước.

"Không đâu!"

Natsuki nói thêm dù vẫn cười không ngớt: "Đúng vậy, dù chị ấy là một lá bài táo bạo và ranh mãnh, nhưng em nghĩ chị ấy là người tốt!"

"Vậy à..."

Lúc Rin tan học trở về, cô chủ động tới tìm anh ở cổng trường, vì hai người học hai trường khác nhau nên cô đã phải vội vàng kêu tài xế chở tới đây, lúc thấy anh thì cô cực kỳ vui vẻ mà lập tức phóng tới người anh ta giống như là tên lửa, thiếu chút nữa là nhào vào lòng anh.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ rực, hai mắt cũng sáng lấp lánh, "Obami, cậu có khoẻ không?"

Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô một lúc trước khi hiểu ra, mỉm cười và khẽ cười với chính mình trước sự quan tâm của cô.

"Ừ, tôi ổn." Anh nói, nhìn vào mắt cô khi chúng lấp lánh với một vẻ gì đó. "Có chuyện gì sao?"

"Đi chơi với tớ nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro