Tập 7: Cơn ác mộng đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Megumi ôm chầm lấy Takuma với những giọt nước mắt. Mặc dù cô biết bản thân chẳng thể làm gì để giữ Takuma lại bởi đó là quyết định của cậu, Megumi vẫn tới tạm biệt cậu như một người bạn

"Takuma...cảm ơn ông...và...hic...hic....tạm biệt"

"Tôi hiểu mà" -Takuma mỉm cười hiền hậu rồi ôm Megumi vào lòng - "Tôi xin lỗi vì không thể ở bên bà để trò chuyện hay đi chơi cùng. Đừng khóc nhé, Megumi. Bà đẹp nhất khi bà cười mà"

Megumi từ từ buông tay ra, cố gắng nở một nụ cười hồn nhiên nhất có thể. Cô đặt tay mình lên chiếc khăn quàng cổ của Takuma rồi nhẹ nhàng chỉnh lại nó nhưng trái tim vẫn không thể nào yên ổn được. Những nhịp đập nhanh như thể nó muốn cô phải níu giữ Takuma lại

Takuma nhìn vào đôi mắt long lanh của Megumi mà rung động trước vẻ đẹp ấy. Đôi mắt của cả 2 như chạm vào nhau trong khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy

"Tạm biệt nhé, Megumi"

"Ừm~ Hãy hứa với tôi rằng ông sẽ trở về nhé"

Chỉ còn vài phút nữa là chuyến tàu sẽ khởi hành, Takuma vội vàng lên tàu để chuẩn bị còn Megumi chỉ đứng yên và dõi theo điều đó. Ngay lúc ấy, cô gái ấy cảm giác như bản thân mất đi một phần nào đó trong trái tim vậy

Cửa tàu đóng lại, Takuma nhìn Megumi rồi mỉm cười và vẫy tay tạm biệt. Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh và rời ga, Megumi chạy theo để cố gắng nói những lời sâu nhất trong trái tim của cô ấy

"Takuma...tôi...tôi...y...yêu..."

Megumi cứ chạy mãi cho đến khi kiệt sức, cô ấy ngồi xuống và nhìn về phía đoàn tàu đã biến mất dần trước mắt. Đôi mắt của cô ấy trở nên buồn bã và tâm trí trở nên trống rỗng. Cho dù là thế, Megumi vẫn tiếp tục cười thật tươi

"Tôi yêu ông, Takuma. Bảo trọng nhé, người tôi yêu"

Trên chuyến tàu, Takuma vẫn nhìn lại Megumi cho đến khi bóng hình của cô ấy dần biến mất trong mắt cậu. Takuma vẫn mong rằng Megumi có thể mỉm cười và sống tốt cho đến khi cậu trở lại. Cậu nhìn vào tấm ảnh của Megumi rồi hôn lên nó

"Có lẽ tình cảm của tôi đã vượt qua giới hạn của một người bạn nhỉ? Chờ tôi nhé, Megumi. Tôi hứa sẽ thổ lộ hết chúng"

Một vùng trời mới sẽ chào đón cậu, đến lãnh địa của hoàng đế chưa bao giờ là dễ dàng nhưng đó sẽ là một trải nghiệm khó quên

-Gần 4 tiếng sau-

Takuma đặt chân xuống tỉnh Shizuoka và chứng kiến cảnh vật tuyệt đẹp nơi đây. Thật sự là rất khác so với Fukuyama, vẻ nên thơ ở đây lập tức thu hút sự quan tâm của Takuma

"Tuyệt thật. Nơi này thật khác biệt"

Đang mải miết theo dõi cảnh vật xung quanh, một tấm bài bay tới Takuma nhưng cậu đã né được. Cậu nhặt nó lên và nhận ra đây là lá king cơ trong bộ bài tây. Một giọng nói từ từ tiến lại gần cậu

"Không cần ngắm nhiều đến vậy đâu. Tokyo còn đẹp hơn nhiều"

"Wataru? Sao ngươi biết ta đến đây?" - Takuma hốt hoảng quay người lại nhìn Wataru. Bộ đồ sang trọng cùng phong thái cao ngạo đó vẫn vô cùng quen thuộc

"Chẳng có gì qua được mắt hoàng đế cả. Ta biết ngươi sẽ chấp nhận lời mời của ta tới Shizuoka mà. Dù sao thì ngươi cũng là ma mới nên ta chẳng trách được việc này. Nhớ là đăng ký trường học đi, thứ dân"

Wataru cười lớn rồi rời đi. Takuma cố kiềm chế cảm xúc rồi đi tìm nơi ở cho mình. Nơi ở vẫn là thứ quan trọng nhất để cậu có thể tồn tại ở một nơi như này

Takuma đi tìm khắp nơi trong thành phố mà chẳng tìm ra một nơi ở hợp lý. Cậu chán nản đứng nhìn biển rồi thở dài ngán ngẩm

"Mệt quá đi. Xe sắp hết nhiên liệu mà còn gặp những vấn đề như thế nữa thì phải giải quyết thế nào đây?"

Trời sắp tối và các ánh đèn cũng đã bắt đầu thắp lên. Vẻ đẹp ấy chưa thể xóa nhòa nỗi lo nhà ở của Takuma. Cậu lên mô tô rồi di chuyển trên núi. Trong đêm tối ấy, một ánh đèn le lói mở ra trước mắt Takuma. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì cậu chẳng còn gì. Takuma phóng xe thật nhanh và phát hiện ra một căn biệt thự. Cậu gõ cửa rồi chờ đợi chủ nhà. Sự mong đợi và sốt ruột lại lên tới đỉnh điểm

Một lúc sau, một chàng trai trẻ mở cửa cho cậu

"Chào anh bạn. Sao tối rồi lại tới đây?"

"Hì hì. Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình. Tôi mới tới Shizuoka nên chưa thuê kịp căn chung cư nào để ở tạm. Liệu bạn có thể cho tôi ở lại đêm nay được không hả? Tôi hứa sẽ trả tiền nhà đầy đủ ạ"

"Không sao đâu, anh bạn" - Chàng trai mở cửa và cho Takuma vào. Nhân tiện, anh ta cũng dắt chiếc mô tô của cậu vào trong sân nhà

Takuma nhìn vào cái sân và thấy khá nhiều những chiếc xe ô tô đắt tiền. Ánh mắt cậu hiện lên một sự ngạc nhiên xen lẫn chút thèm thuồng

"Nhà bạn nhiều người ở ha"

"Không đâu. Ông chủ nhà tôi đã gửi lời mời đến nhiều diễn viên nổi tiếng nên sẽ hơi bận rộn. Ngoài ra, có một anh chàng cao lớn cũng tới đây để ở nhờ. Vậy anh bạn lên phòng đó chung đi"

Chàng trai chỉ đường cho Takuma tới căn phòng đó. Takuma vội vàng cầm hành lý chạy thẳng lên đó

 Ở bên trong là một người đàn ông khá cao lớn, khoảng 1m84 đang ngồi thiền. Takuma không muốn làm phiền cậu ta nên chỉ lặng lẽ đặt hành lý xuống rồi ngồi trên giường chờ đợi

Nhưng một cơn gió lạnh thổi vào căn phòng khiến người đàn ông nhận ra sự hiện diện của Takuma

"Tên?"

"Ơ...Kunigami Takuma"

"Tuổi?"

"18. Vậy còn anh?"

"Haruto, 20 tuổi"

Takuma ngạc nhiên trước khả năng quan sát siêu hạng của Haruto. Không hề mở mắt nhưng vẫn biết rằng Takuma đang tồn tại trong căn phòng. Haruto mở mắt ra rồi đi lấy nước uống, cơ thể cậu ta tỏa ra một sát khí đáng sợ, đôi mắt sắc lẻm và sự lạnh lùng

Takuma tuy có chút sợ nhưng vẫn rất lạc quan về chuyện này. Nhỡ đâu bản thân có thể làm quen với anh ta thì sao? Cậu vẫn ngồi trên giường rồi hỏi Haruto

"Tại sao anh lại ở đây? Có phải anh cũng là khách du lịch giống tôi không"

"Không hẳn. Đừng hỏi về những chuyện như vậy"

Takuma gật đầu rồi ngừng hỏi, trong đầu vẫn suy nghĩ rất nhiều về Haruto

Ở bên phía Megumi, sau sự rời đi của Takuma cũng là sự rời đi của niềm vui bên trong Megumi. Cô ấy quay trở về nhà và tiếp tục sống cuộc đời tù túng của mình. Ở trên lớp, Megumi cũng chẳng còn bạn để trò chuyện

Tối hôm đó, Megumi trốn cha mẹ để gọi điện với Takuma nhằm quên đi nỗi buồn chán của bản thân

"Takuma. Ở chỗ ông như thế nào rồi?"

Nhận được cuộc gọi đột ngột của Megumi, Takuma vội xin lỗi Haruto rồi chạy vào nhà vệ sinh rồi mới chấp nhận cuộc gọi

"Alo. Sao gọi vội thế? Tôi vẫn ổn mà. Thế còn bà?"

"Bắt đền ông đó! Ông có biết rằng cả ngày hôm nay tôi chán thế nào hông?!"

"Tôi...tôi xin lỗi mà...cứ thoải mái đi. Mọi thứ sẽ ổn thôi"

"Hông chịu đâu! Tôi muốn ông cơ!"

"Đừng nhõng nhẽo nữa mà. Tôi hiểu rồi. Sau khi xong việc tôi hứa sẽ về ngay"

Trong lúc đang trò chuyện, tiếng gõ cửa phòng của Megumi vang lên. Cô vội tắt máy rồi giấu cái điện thoại đi

Takuma chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu gãi đầu rồi nhìn chiếc điện thoại một cách khó hiểu. Trong lúc rời khỏi nhà vệ sinh, Takuma nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ. Cậu nhìn ra và thấy một bóng đen kì lạ đang nhìn về căn biệt thự. Takuma hoảng hốt rồi chạy ra khỏi căn biệt thự để đuổi theo cái bóng đó. Cậu chạy vào sâu trong rừng, lần theo từng dấu vết để lại trên đất

Takuma đuổi theo và dừng lại ở một con suối. Dấu vết đã hoàn toàn biến mất

"Kì lạ thật. Chuyện gì đang xảy ra?"

Trong bụi rậm, những con War chạy ra nhằm tấn công cậu. Takuma vội vàng né chúng rồi khống chế từng con quái vật một với kỹ năng võ thuật của bản thân. Cậu chạm vào những tên War nhưng cậu chẳng thế vào mộng cảnh được. Thật quái lạ

"Tại sao lại có nhiều tên War vậy? Mình chẳng thể vào được mộng cảnh"

Takuma nhắm mắt rồi tiến vào mộng cảnh của chính mình. Người đàn ông vẫn ngồi đó và chờ Takuma

"Chà, nhóc con. Ngươi trở lại nhanh quá. Lần này là chuyện gì sao?"

"Tại sao tôi lại chẳng cảm nhận nỗi đau nào bên trong đám War đó? Đó chẳng phải là một điều kì lạ sao?"

Người đàn ông mỉm cười rồi đứng dậy. Nụ cười đầy tự mãn của ông ta khiến Takuma có chút bất an

"Không hẳn. War không chỉ là quái vật tự nhiên mà còn là nhân tạo. Cấu trúc cơ thể của chúng khá dễ để phân tích. Có vẻ như có kẻ nào đó đang nhắm tới ngươi đó, nhóc con"

"Cho dù là vậy, tôi không nghĩ bản thân sẽ sử dụng sức mạnh của Glock để làm tổn thương họ. Tôi từ trước tới nay vốn là thế"

"Hãy nhớ kỹ điều này" - Người đàn ông vỗ vai Takuma - "Chiến tranh không có chỗ cho bất cứ sự nhân từ nào đâu"

Mộng cảnh kết thúc, Takuma trở về thế giới thực và tiếp tục tìm kẻ đã theo dõi căn nhà nhưng chẳng thấy đâu. Ngay khi định trở về thì một thanh kiếm bay tới cậu, Takuma lộn nhào và né được cú ném nguy hiểm đó

"AI ĐÓ?!"

Dưới ánh trăng sáng chói, một kamen rider xuất hiện. Bộ giáp với nhiều chi tiết của kì lân với màu bạch kim trắng sáng, phần đầu cũng có nhiều chi tiết của loài kì lân. Hắn ra lao tới Takuma rồi đấm tay đôi với cậu. Mặc dù Takuma có kỹ năng chiến đấu là rất tốt nhưng đứng trước mặt cậu là một kamen rider, người có sức mạnh vượt trội hơn rất nhiều so với một người bình thường

Sau những cú đỡ và né đòn, Takuma bị sút vào mồm và bị vật ngược lại xuống đất. Tên kamen rider đó rút thanh kiếm ra rồi chém xuống nhằm kết liễu cậu. Takuma vội vã lộn người để né đòn rồi cố gắng vật tên này xuống suối nhưng chính cậu mới bị ném xuống suối

Về phía Megumi, sau khi tắm rửa và ăn uống, cô quay trở lại phòng và gọi điện tiếp cho Takuma. Nhưng chiếc máy vẫn đang ở trong phòng trong khi bản thân Takuma lại đang chiến đấu với tên kamen rider kì lạ đó

Haruto nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Takuma thì định lại gần tắt nó đi. Nhưng cậu đã dừng lại một chút khi nhìn thấy cái tên Megumi

"Itadishi Megumi..."

Cậu ta tắt máy rồi nghĩ điều gì đó về Megumi, người vẫn đang lo lắng về Takuma. Gọi gần chục cuộc nhưng vẫn chẳng nhận được phản hồi, Megumi tỏ ra vô cùng khó chịu và sốt ruột nhưng cũng chẳng muốn làm khó Takuma nên ngừng gọi điện

Về phía Takuma, tên kamen rider bí ẩn đó tưởng như bản thân đã đánh bại được Takuma nên chuẩn bị rời đi. Nhưng từ dưới nước, một cánh tay nổi lên và nắm lấy mặt đất

*Kyōryokuna hadō ga ikari o keshi sari, kokoro ni heian o motarashimasu*

*Kamen Riderrrrr Tsunami Glock*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro