chap 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc xảy ra vào 51 năm trước, vào một ngày đẹp trời. Tiếng chim hót, tiếng còi xe hay tiếng mọi người trong thành phố đang vui vẻ bắt đầu một ngày mới tốt đẹp,...mọi thứ cứ diễn ra bình thường cho đến một tiếng nổ lớn phát ra ở giữa thành phố.

Đám khói từ nơi đó xuất hiện bao phủ lấy mọi thứ xung quanh, người dân trong thành phố thì bất ngờ, hoảng loạn và la hét về việc đó mà không kịp phản ứng để chạy. Từ trong đám khói đó xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, nó không giống người mà là một hình dạng rất gớm ghiếc tàn phá mọi thứ xung quanh.

Chẳng ai biết nó là gì mà cứ la hét và chạy trốn khi nhận thức được sự việc, có những người do không phản ứng kịp mà đã bị nó hất bay đi đâm vào cái tòa nhà đổ nát, hay có những người bị một thứ gì đó phát ra từ nó giết ngay tại chỗ,... Khung cảnh rất hỗn loạn khi có nhiều xác chết đã không còn nguyên vẹn bị nó ném khắp nơi.

Máu, xương, nội tạng, thịt, tứ chi... Những bộ phận của con người nằm lai láng trên con đường hay dính vào các công trình đã bị toàn phá vào đổ nát hoặc bị treo lơ lửng vì bị mắc vào cái gì đó. Dưới cái nắng của Mặt Trời càng khiến nó bốc mùi trong kinh khủng hơn bao giờ hết. Khung cảnh thành phố yên bình và nhộn nhịp vào buổi sáng lúc nãy, bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn với mọi thứ xung quanh và thứ không thể xác định vẫn ở giữa thành phố tàn phá.

Cũng đã có nhiều người liều mạng mà lao vào nó tấn công bằng các vật dụng đổ nát, nhưng nó cũng chỉ như trứng chọi đá vậy. Thứ đó vẫn không hề hấn gì trong khi những người đó thì bị giết chỉ trong một nốt nhạc. Nhưng rồi sau một khoảng thời gian, trong lúc mọi người tuyệt vọng nghĩ nó vẫn sẽ cứ tiếp tục thì con quái vật ngày càng tan biến vào không khí để lại đống hỗn độn với các xác chết nằm xung quanh.

Rất nhanh sau đó, chính phủ đã nhận được tin và cử quân đội đến đó. Khi đến nơi trước mắt họ chỉ toàn là các tòa nhà cao tầng bị phá hủy và sụp đổ đè bẹp những người phía dưới. Xác chết và những thứ khác thì nằm rải rác ở khắp nơi. Mùi máu tanh xộc lên mũi khiến ai ngửi và nhìn thấy cũng lập tức muốn ói.

Tuy nhiên ở nơi thứ đó vừa xuất hiện họ chẳng thể tìm thấy thứ gì liên quan đến nó, giống như nó chưa từng xuất hiện ở đây. Họ thấy vậy thì cũng nhanh chóng kiểm tra, sơ tán mọi người và bao vây khu vực đó lại. Những người xuất hiện ở đó thì được đưa về thẩm vấn nhưng chẳng thể tìm được manh mối gì. Khi thứ họ khai đều na ná nhau như có một tiếng nổ, làn khói bao phủ mọi thứ, rồi thứ quái quỷ với hình dáng kì dị bất ngờ xuất hiện rồi phá hủy mọi thứ. Còn những người ở gần thứ đó thì cũng đã chết không còn một ai.

Chính phủ thì không thể tùy tiện kết luận bừa bãi dựa trên những manh mối ít ỏi đó và lời khai mơ hồ như vậy. Khi không tìm được dấu vết từ thứ đó đã phá hủy thành phố rồi biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, thì họ cũng chỉ gọi nó là "quái vật" do ngoại hình của nó theo miêu tả thì không giống người và hình dạng kì lạ, cộng thêm sức công phá của nó nên họ gọi vậy.

***

Cứ tưởng chừng mọi chuyện đã dừng lại ở đó cho đến 1 tháng sau.

Hôm đó, vẫn là là một ngày bình thường với bầu trời trong xanh và tiếng thành phố sôi nổi vào buổi sáng. Nhưng rồi...nó lại xuất hiện, cũng giống như lần đầu tiên, một tiếng nổ lớn và một con quái vật xuất hiện ở một địa điểm khác trong thành phố, nhưng lần này hình dáng của nó lại khác với con quái vật lần trước cũng như cách nó tấn công mọi thứ cũng khác hẳn.

Nó bắt đầu phá hủy mọi thứ cũng như giết những người ở gần nó. Tiếng mọi người vội vàng bỏ chạy và la hét cũng vang lên, sự kiện 1 tháng trước mà mọi người nghĩ đã kết thúc bây giờ đã trở lại và phá hủy mọi thứ xung quanh như con quái vật trước đó đã làm. Nhưng sau một lúc phá hoại, xác chết nằm khắp nơi thì nó cũng từ từ tan biến vào không khí mà không để lại một thứ gì như lần đầu tiên.

Ở giữa đám đông đang hoang mang ấy, có một cậu nhóc tầm 7 tuổi ăn mặc kín đáo, đã đứng ở đó từ đầu quan sát mọi thứ.

Trong lúc cậu định kéo nón che đi khuôn mặt của bản thân rồi rời đi, thì quân đội đã đến để sơ tán, bao vây khu vực đó và dẫn mọi người ở đó về thẩm vấn từng người một. Cậu bé thấy vậy thì cũng thở dài một cái rồi cũng đi theo họ để lấy lời khai.

Những lời khai của mọi người cũng chẳng có gì mới khi nó khá giống tháng trước ngoại trừ ngoại hình của con quái vật với cách nó tấn công. Trong lúc họ đang tuyệt vọng vì chẳng có thông tin giới thì đến lượt cậu nhóc lúc nãy vào thẩm vấn.

Người thẩm vấn thì cũng chỉ nhìn thoáng qua cậu rồi định hỏi câu hỏi mà ông đã hỏi những người trước, nhưng bỗng dưng ông lại khựng lại đôi chút rồi ngước lên nhìn lại cậu bé đó. Nét mặt dưới cái nón đó rất giống 048, một vật thí nghiệm với hình dạng con người đang ở trong phòng thí nghiệm của chính phủ. Thế nếu như vậy thì người trước mắt là ai? Ông nuốt khan một ngụm nước bọt rồi cũng

"Nhóc...có thể bỏ nón ra được không?"

Ông đề nghị cậu bé cũng như nghĩ thầm trong khi đang cố xác minh lại người trước mắt. Tại vì ông cũng đã từng xem sơ qua tài liệu của cậu ta dù không phải người ở phòng thí nghiệm, nhưng ông vẫn nhớ khá rõ nên muốn xem đó là ai.

Có vẻ cậu ta cũng biết được suy nghĩ của ông mà cũng cởi nón ra khỏi đầu, làm lộ ra mái tóc đen và đôi mắt vàng. Chính xác cậu ta là 048 và ông ta đã đoán đúng.

"Thẩm vấn nhanh đi. Tôi không muốn giải thích lí do mình ở đây"

Cậu ta vừa nói vừa chống cằm nhìn ông và trên gương mặt chẳng lấy nổi cảm xúc gì của một đứa trẻ 7 tuổi khi mới trải qua chuyện lúc nãy. Nhưng cũng phải thôi khi được sinh ở phòng thí nghiệm, tiếp xúc với các nhà khoa học lớn tuổi hàng ngày thì lấy gì cho cậu ta có cảm xúc. Người thẩm vấn thì nhìn cậu ta rồi thở dài, ông tự hỏi cậu có biết trốn ra ngoài nguy hiểm đến cỡ nào ko mà dám làm vậy.

"Mã số 048, một vật thí nghiệm đã thành công sống sót trong số các vật thí nghiệm trước. Một người được tạo ra từ các loại gene tốt nhất và não bộ được chỉnh sửa lại có thể tự ý đi ra ngoài như thế này...tôi thấy lo dùm cho các nhà khoa học phụ trách cậu đấy"

Ông lẩm bẩm đủ để hai người nghe rồi chậc lưỡi một tiếng. Sau đó, ông cũng chẳng thèm đôi co với cậu bé mà lập tức đứng lên rồi kéo cậu ta đi ra khỏi cửa cũng như giao việc thẩm vấn lại cho trợ lý. Bây giờ, điều ông ưu tiên hàng đầu là phải đem cậu ta về cho chính phủ một cách nhanh chóng. Nếu không khi bị phát hiện cậu bé ở đây sẽ rất phiền phức. Cậu ta thì cũng biết được ý định của ông mà cũng chỉ im lặng đi theo. Dù gì cậu cũng biết rõ với sức một đứa trẻ thì cũng không thể chống lại một người đàn ông làm việc trong quân đội lâu năm, nên cũng ngoan ngoãn đi theo.

Sau một khoảng thời gian đi xe thì họ cũng đến được tòa nhà chính phủ. Họ bước dọc hàng lang và đứng trước một cánh cửa lớn, ông ta giơ cánh tay lên rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

'Cộc cộc'

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói 'mời vào' phát ra từ bên trong. Ông nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi nắm lấy tay cậu mà mở cửa bước vào. Bên trong là một nhóm nhà khoa học đang cuối đầu trước người đàn ông đang đứng ở bàn làm việc với các giấy tờ chồng chất. Nhìn mặt ông ta có vẻ đang rất tức giận nhưng khi thấy cậu bé đi theo người thẩm vấn vào trong, cơ thể không bị gì thì khuôn mặt ông cũng dịu đi đôi chút. Các nhà khoa học khi nhìn thấy cậu thì cũng tỏ ra vui mừng vì mới thoát nạn.

Người đàn ông nắm tay cậu cũng thả tay cậu ra rồi lịch sự cuối chào người trước mặt. Trong lúc, những nhà khoa học đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng dưng cậu cất lời.

"Làm ơn, cho tôi xin một tờ giấy với một cây bút"

Cậu nói với giọng điệu thản nhiên, chưa để mọi người kịp hoàn hồn và trách cậu về việc trước đó thì cậu đã yêu cầu một thứ khác, mọi người thấy vậy thì cũng nhìn nhau rồi một nhà khoa học lấy một cây bút và cuốn sổ trong túi áo đưa cho cậu. Cậu bé nhận lấy rồi lịch sự cảm ơn, sau đó thì cầm nó mà viết viết cái gì đấy trong ánh mắt của mọi người đang đoán xem cậu định làm cái gì.

Sau một lúc khá lâu thì cậu cũng viết xong và đưa nó cho nhà khoa học lúc nãy. Ông ta cầm nó lên cũng định nghĩ là cậu viết bừa cái gì đó để giải oan cho bản thân nhưng không. Nó là một bảng sơ đồ về mối liên quan của 2 con quái vật trước đó.

"Ý nhóc là như thế nào?"

Ông ta cầm cuốn sổ trên tay mà xem nó chăm chú rồi đưa nó cho các nhà khoa học khác rồi nhìn cậu nhóc đó. Sau khi mọi người trong căn phòng đều xem qua cuốn sổ đó xong thì có lẽ họ cũng đã hiểu được đôi chút về ý kiến của cậu bé, nhưng họ vẫn cần được giải thích một cách cận kẽ.

"Đúng là mấy người ngu ngốc, tôi đã viết rõ như thế mà cũng không hiểu. Theo thông tin tôi nghe được và hôm nay được tận mắt chứng kiến thì con quái vật đó chúng ta có thể chia thành 7 phần:

•phần 1: thứ mà con quái vật dùng tấn công ta có thể tạm gọi nó là 'dị năng'

•phần 2: con quái vật theo tôi đoán nó được tạo ra từ một cá thể con người sở hữu dị năng ẩn, và vô tình kích hoạt nó nhưng không thể khống chế để nó nuốt chửng. Nó cũng có thể giải thích cho vụ nổ, chúng ta có thể xem cá thể con người ấy là một quả bom và dị năng ẩn ấy là thuốc nổ. Khi vô tình kích hoạt dị năng từ trong cơ thể người đó sẽ bùng phát tạo ra tiếng nổ lớn rồi từ trong đấy xuất hiện quái vật.

•phần 3: tùy vào dị năng của từng cá thể mà hình dạng quái vật cũng như cách nó tấn công sẽ khác nhau. Như chúng ta có thể thấy thì cả 2 con quái vật 1 và 2 sở hữu hình dáng khác nhau và cách nó dùng dị năng cũng khác.

•phần 4: những con quái vật hoạt động KHÔNG lý trí. Nếu hỏi tại sao tôi lại kết luận như vậy thì có thể xem lại các lời khai của những người ở đó, bọn họ đều khai có đặc điểm chung là nó phá hủy các công trình xung quanh nó cũng như vô tình giết người. Việc này giải thích rằng việc nó xuất hiện là không có chủ đích, và cách nó phá hủy những thứ xung quanh là vô ý thức.

•phần 5: những nơi con quái vật xuất hiện là không thể xác định. Như tôi đã nói ở điều 2 thì cá thể con người mang dị năng ẩn và vô tình khích hoạt là không thể xác định khi họ có thể là bất cứ ai, ở đâu, hay khi nào. Nó cũng giải thích việc tại sao 2 con quái vật lại xuất hiện ở 2 nơi khác nhau và thời điểm cũng khác nhau.

•phần 6: việc con quái vật tan biến vào không khí ta có thể giải thích như sau:

-Con quái vật được tạo ra từ dị năng ẩn trong cá thể, và cá thể con người đó chắc chắn đã chết. Dị năng đó cũng giống như  một động cơ cần có nhiên liệu để tồn tại và khi hết nhiên liệu nó sẽ từ từ tan biến vào trong không khí. Và mỗi cá thể sở hữu dị năng ẩn thì thời gian con quái vật tồn tại là tùy vào dị năng người đó sở hữu. Ta không thể biết được con quái vật được tạo ra từ dị năng đấy bao giờ sẽ kết thúc nhưng chúng ta có thể kết luận chung rằng nó đều sẽ tan biến khi hết nhiên liệu."

•Phần 7: những con quái vật đấy không thể tiêu diệt bằng những cách thông thường. Chúng ta có thể lý giải cho việc đó qua các lời khai của mọi người khi họ đã chứng kiến có nhiều người liều mạng dùng cách vũ khí lao vào nó nhưng chẳng hề hấn gì mà càng khiến nhiều người mất mạng hơn.

Cậu ta giải thích xong thì nhìn sắc mặt mọi người để xem họ có hiểu ý cậu ta không. Thì thật may khi bọn họ đã hiểu và nhìn cậu.

"Nếu vậy dựa theo lời nhóc nói chúng ta có thể đưa ra cảnh báo đến với người dân. Khi nghe vụ nổ hãy lập tức chạy đi và tránh xa nơi đó, thứ 2 không liều mình tiếp cận tiêu diệt nó mà chỉ có thể tránh xa nó, càng xa càng tốt. Tôi hiểu rồi, chỉ huy quân đội số 3, cậu hãy nhanh chóng đưa 2 tin đó cho người dân. Và hãy nhớ đừng tiết lộ gì về 7 điều ở trên!"

Chính phủ nghe xong những điều cậu nhóc nói mà cũng cong khóe môi một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay lại khuôn nghiêm nghị mà ra lệnh cho chỉ huy quân đội số 3 đi đưa thông tin cho người. Ông ta cũng gật đầu rồi cuối người nhanh chóng rời đi.

***

Đó là sự việc của 3 năm trước, đám quái vật thì cũng bất ngờ xuất hiện rồi phá hủy mọi thứ. Nhưng do có lời cảnh báo từ chính phủ 3 năm trước mà thiệt hại về người cũng ít đi đôi chút nhưng cũng còn khá nhiều người thiệt mạng.

Cậu bé 7 tuổi ngày nào giờ đã là một nhà khoa học nhỏ 10 tuổi làm việc cho chính phủ. Trong suốt quãng thời gian 3 năm đó cậu đã tự phát triển bản thân và tạo ra nhiều phát minh mới được chính phủ công nhận. Nhưng dù vậy cậu vẫn ngày ngày chăm chỉ tìm hiểu và tạo ra thứ gì đó có thể giết chết đám quái vật nhanh chóng, để khỏi phải chứng kiến nhiều người chết nữa. Đôi lúc một số nhà khoa học đã tạo ra cậu hay trêu cậu rằng nhìn cậu không có nét nào giống đứa trẻ hồn nhiên 10 tuổi cả, nhưng cậu cũng chỉ bỏ ngoài tai. Trong tâm trí cậu bây giờ chỉ có trung thành với chính phủ, tìm cách cứu người dân chứ không thèm quan tâm những thứ khác. Dù gì cậu cũng là một vật thí nghiệm mang mã số 048 nên cậu cảm thấy bản thân không cần thiết phải cư xử như một đứa trẻ 10 tuổi.

Nhưng rồi, hôm nay đã có một chuyện xảy ra đã xoay đổi tình thế. Một con quái vật lại xuất hiện và tấn công mọi thứ, nhưng chưa đầy 2 phút nó đã bị một luồng dị năng phát ra từ một người đàn ông có mái tóc trắng và đôi mắt xanh ngọc tiêu diệt ngay lập tức, khiến nó tan vào không khí.

Rất nhanh sau đó, người đàn ông đó đã bị bắt và đưa về cơ quan chính phủ để tìm hiểu tại sao người đàn ông có thể sử dụng dị năng mà tiêu diệt con quái vật đó. Nhiều giờ sau, thay vì được thả thì ông ta lại bị nhốt trong một căn phòng tối và ở ngoài là các nhà khoa học đang quan sát ông ấy cũng như 048.

Với đầu óc thông minh hơn người bình thường của cậu, thì chắc chắn cậu đã nghĩ ra gì đó khi nghe về cách ông ta tiêu diệt quái vật nhưng cậu chẳng nói gì. Tối đến, nhân lúc mọi người đã đi ngủ, cậu đã lén hack mật khẩu rồi mở cửa vào căn phòng và đứng đối diện với người đàn ông.

Người đàn ông đang ngồi dưới đất cũng biết là ai vào nhưng không thể phản ứng gì mà cứ im lặng đợi cậu lên tiếng.

"Ông có thể khống chế dị năng và dùng nó tiêu diệt quái vật đúng chứ? Tôi chắc chắn rằng ông cũng có thể dùng nó để thoát khỏi đây nhưng ông không làm vậy, chắc chắn ông còn mục đích khác"

Người đàn ông nghe đến đấy thì cười phá lên rồi cảm thán sự thông minh của cậu.

"Rất thông minh, đúng như nhóc nói. Ta có thể thoát khỏi đây nếu như ta muốn nhưng ta không làm vậy vì nó sẽ liên lụy đến gia đình ta. Mà nhìn nhóc chắc tầm 10 tuổi nhỉ? Lớn hơn con gái ta 2 tuổi đó"

Ông ta thì cứ vừa cười vừa nói về gia đình của bản thân, ông luyên thuyên về vẻ đẹp của vợ rồi con gái ông ngoan thế nào. Cậu vẫn cứ im lặng nghe, dù nó chẳng thắm vào não cậu được cái gì. Người đàn ông đó có vẻ hiểu được tâm trạng của cậu mà cũng ngừng lại, sau đó thì lại cười dịu dàng.

"Ta xin lỗi, có vẻ ta không hiểu cảm giác của nhóc...nói thật ta cũng rất muốn về...nhưng nếu trốn về thì người dân sẽ lại mất đi hy vọng mất"

Cậu ta nghe vậy thì cũng dịu đi đôi chút rồi cũng hỏi làm thế nào ông lại khống chế được dị năng. Nghe đến đó thì ông ấy chỉ cười phá lên và lắc đầu nói không biết.

Thời gian dần trôi đi.

"Được thôi. Tôi đồng ý"

Cậu bé đồng ý với người đàn ông về yêu cầu gì đó rồi cũng rời khỏi phòng mà đi đến văn phòng chính phủ. Chúng ta không thể biết họ đã nói gì với nhau, nhưng để cậu bé đó đồng ý điều kiện thì chắc chắn nó sẽ có lợi cho cả 2.

Sau cuộc nói chuyện đó, cậu nhóc đã đến tìm gặp chính phủ và đề nghị tạo ra một tổ chức với các thành viên có thể khống chế dị năng. Và đương nhiên đề nghị đó cũng đã được thông qua, nhưng với điều kiện nó sẽ được cải trang làm một tòa nhà văn phòng và không được ai trong tổ chức làm lộ ra bản thân có thể khống chế dị năng cũng như tiết lộ bất kì thông tin gì trong tổ chức, nếu không sẽ bị xử tử. Tổ chức đấy cũng sẽ trở thành một tổ chức bí ẩn, không tên. Và thứ người dân được biết là những thành viên trong tổ chức có thể tiêu diệt quái vật bằng dị năng, hoặc có thể khống chế dị năng thì bắt buộc phải tham gia vào đó. Những điều đó cũng chỉ để giúp người dân không phải lo lắng về việc này.

Có lẽ cậu nhóc đã đúng khi đồng ý điều kiện tạo ra một tổ chức với người đàn ông, vì từ khi tổ chức thành lập thì càng có nhiều người có thể khống chế dị năng xuất hiện.

Đến nay, tổ chức đã thành lập được 48 năm. Và sẽ có một sự kiện trong thời gian hiện tại sẽ làm thay đổi mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro