Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày hôm đó, Mikey liền trở thành người chăm sóc cho cậu. Dù cho có là Sanzu thì hắn cũng không muốn thay đổi. Đến mức Kokonoi tìm đến nói hắn dù sao cũng là kẻ đứng đầu, nên về quản lý một chút mới phải.

Mikey có nghe thì cũng tai này qua tai kia, ung dung ngồi đó chờ Takemichi đi kiểm tra quay về.

_ Vậy tao cần tụi mày để làm gì, nên nhớ tao không xài kẻ vô dụng.

Kokonoi nheo mắt đến nghẹn cả tức, dù gì Mikey nói không sai. Chỉ vì anh lo cho Takemichi sẽ bị lời nói của Mikey ảnh hưởng nên mới muốn hạn chế sự tiếp xúc của hai người. Nhưng có vẻ Mikey cũng nhận ra điều đó, đôi mắt đen nhìn Kokonoi như muốn đâm sâu tận nội tâm anh. Hắn là đang muốn cảnh báo anh.

_ Vậy bên Tokyo Manji thì sao, chúng cứ mãi đến gây rối. Bọn nó muốn Takemichi..

Mikey nghe thấy cái tên cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ ừm hửm một chút.

_ Một cái băng nhỏ bé đó, tụi mày cũng không làm nó tan rã được sao. Đáng lý nó cũng không cần tồn tại vì linh hồn của nó sớm đã không còn rồi.

.
.
Khi Takemichi trở về Kokonoi cũng đã bị đuổi đi mất từ trước. Chỉ còn lại Mikey bước đến dìu cậu về giừơng. Cậu cảm thấy hắn như quay trở về rồi, có phải cái gọi là bản năng hắc ám gì đó đã dần mất đi không. Takemichi không dám chắc về điều đó, cậu chỉ thấy hy vọng bản thân có thể kéo Mikey ra khỏi tương lai xấu xa kia.

_ Mikey này, lần này xuất viện...mày cho tao gặp Kokonoi chút nha.

Hắn nghe cậu nhắc cái tên này không khỏi nghi hoặc. Tại sao là muốn gặp tên đó trong khi không phải là Mitsuya hay Chifuyu và cả Hinata ..

Takemichi chỉ cười khổ, cậu sao dám để họ biết cậu bị hành đến nhập viện. Cậu rất sợ họ sẽ lo lắng thà rằng để họ nghĩ cậu chỉ là bị Mikey giam cầm là đủ rồi. Cậu muốn gặp Kokonoi không hoài gì khác chính là muốn khuyên anh ấy. Ngoài Mikey ra thì người cậu còn muốn giúp chính là Kokonoi. Không tương lai nào là thiếu anh ta cả, lần nào Kokonoi cũng thành bất lương.

Tuy cậu không thấy ở tương lai Kokonoi khó chịu gì về việc này, nhưng một người ba lần bảy lượt giúp cậu. Takemichi không nghĩ anh sẽ thành một kẻ ác độc ở tương lai. Cả việc Seishu rất trân trọng Kokonoi, cậu càng muốn anh ta có một tương lai tốt đẹp tươi sáng hơn.

_ Kokonoi từng cứu tao, vụ trận tam thiên. Nếu không nhờ Kokonoi tao nghĩ giờ tay tao phế rồi.

Mikey nhớ lại vụ ngày hôm đó, hắn đã không kiềm chế được bẻ tay Takemichi. Hắn vì tên khốn kia mất đi người bạn thân của mình, vậy mà Takemichi lại đứng ra bảo vệ tên đó. Hỏi sao hắn lại không nổi điên cho được. Muốn trách thì chỉ có thể trách vì cậu đã bảo vệ tên đó.

_ Vậy giờ mày nằm lên giừơng đi.

Takemichi ngơ ngác trước câu nói của Mikey, cậu không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Đến khi Mikey chờ đợi cậu ngờ mặt đến ngu người quá lâu thì hắn vẫn là nhanh tay hơn kéo cậu nằm trên giừơng..Bản thân thì phía trên cậu..ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng không hề kiềm nén.

_ Tao kiềm nén đến khó chịu vì mày, giờ thì mày khỏe hơn rồi đúng không Takemichi.

Cậu bị lời nói của Mikey làm không biết trả lời, chả lẽ hắn lại muốn..làm chuyện đó. Tuy Takemichi muốn cứu hắn..nhưng từng trận ký ức làm tình thô bạo vẫn còn vẹn rõ trông tâm trí cậu. Nó làm cậu không khỏi run rẩy như chú chó con bị tổn thương.

_ Không.....đừng...tao..sợ..Mikey...đừng..

Hắn thấy cậu run rẩy nép mình cầu xin trong sợ hãi thì Mikey lại càng muốn giày vò cậu bởi tình dục. Dù sao Takemichi luôn tha thứ cho hắn thôi, nên Mikey vẫn không hề có ý định ngừng lại..tay hắn kéo chiếc quần thun mỏng manh xuống tận bên dưới để lộ ra cặp mông căng tròn của cậu...

_ Đâu phải là lần đầu, mày làm như mày còn trinh vậy Takemichi...có mang thai đâu mà mày sợ..

Mikey đùa giỡn qua từng lời nói, nó đâm thẳng vào tim cậu thật rõ ràng. Một thằng con trai như cậu lại bị một tên cùng giới đè đến nhiều lần. Thật là khốn nạn tột cùng, Takemichi lại đau lòng đến không kiềm được nước mắt.

Hắn lại mỉm cười thích thú cúi xuống liếm đi hàng nước mắt của cậu. Mikey cảm thấy cậu cười thì hắn vui vẻ, còn cậu khóc thì làm hắn cảm thấy rất kích thích. Chỉ muốn cậu yếu đuối như vậy trước mặt hắn. Nó có phải rất đáng yêu không

_ Hức....hức....Mikey....ngừng lại đi...

_ Ngừng là ngừng sau...mày xem nè cái lỗ nhỏ của mày cơ khát hút chặt vậy mà.

Mikey đưa ngón tay xuống kẻ mông cậu tìm kiếm hậu huyệt non mềm mà đưa hai ngón tay vào đùa bỡn. Takemichi cảm nhận dị vật xâm phạm bên dưới đến khó chịu rên rỉ..

_ Ah...đi ra....tao hức...không...thích...ah..

Hắn chỉ thấy cậu rên rỉ nào nghe ba lời kia, càng lúc ngón tay càng tăng tốc hơn. Nó còn khẽ cong lên làm Takemichi khóc thét...

_ Mày la vậy, y tá sẽ vào đó Michi..mày muốn chúng ta làm tình nơi công cộng không..tao bế mày ra sảnh nhé..

Cậu nghe lời hắn thì bị dọa một trận đến xanh mặt, tiếng khóc vội kiềm nén lại càng tăng vẻ đáng thương. Cậu liên tục lắc đầu tỏ ý không muốn..

Mikey phì cười vì bộ dáng bị hắn dọa đến sợ kia, trong lúc Takemichi mới thích ứng hai ngón thì Mikey đã chen thêm một ngón nữa nào khuyất đảo bên trong cậu.

_ A..Mi.....key.....hức....đừng......ah...ah..

Cậu run rẩy từng cơn khi Mikey quá rõ các điểm nhạy cảm bên trong cậu. Hắn làm đầu óc cậu muốn mù mịt cả rồi. Cậu cố gắng thuyết phục bản thân trấn tỉnh lại...cậu lúc này không thể sa ngã được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro