Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi không hiểu được cái tên Ran kia nói quái gì, giúp cậu thích ứng cái việc đáng xấu hổ kia. Nói ra cũng đủ  khiến cậu nhăn mày nhăn mặt không chấp nhận được.

_ Tụi mày bị điên à, tao không cần. Cút

Ran dù bị cậu phản đối chỉ cười cười, biểu cảm không hề cảm thấy việc này sai trái gì từng bước đi đến bên giừơng cậu. Rindou chọn đứng một bên quan sát tình hình dù sao ba việc này cũng không phải thứ hắn rành. Ran hiểu biết không có nghĩa là hắn cũng thông hiểu ba cái việc ái dâm.

Cho là tổng trưởng ra lệnh thì cũng do Ran thực thi, còn hắn nhiệm vụ chỉ một bên hổ trợ quan sát. Không may anh trai mình có quá tay thì cũng ngăn lại kịp thời. Không phải vì lo cho Takemicho đâu, đơn giản là hắn sợ Mikey nổi điên khi biết Takemichi gặp phải chuyện gì do anh em hắn.

Đợt trước Ran vô tình đánh đầu tên nhóc này, tuy Mikey không tỏ ra thái độ hay nói gì Ran là vì lúc đó hắn đang tức giận với cậu nhóc đó. Một kẻ như Mikey làm gì sẽ bỏ qua cho ai động vào đồ của gã, chắc chắn rất thảm.

DỪNG LẠI...KHÔNG...AH...

Tiếng hét của cậu khiến Rindou thoát khỏi vòng suy nghĩ. Đôi mắt hắn hướng về phía hình ảnh anh trai mình thành công cột tay Takemichi vào thành giừơng, cũng như dễ dàng thoát bộ đồ ngủ của cậu.

Takemichi lúc này cả cơ thể trần trụi hiện rõ trước mặt hai anh em. Cái cơ thể nói ra mềm mại như con gái thì không bằng, lại cũng không có trắng nõn nà. Nhưng lại khiến kẻ khác nổi lên ham muốn xâm chiếm hành hạ.

Nhất là trên đó không ít dấu hôn cùng vết bạo lực Mikey để lại ít lâu về trước. Cậu thật ngốc khi dùng ánh mắt xanh biếc ấy rưng rưng nước mắt nhìn Ran sợ hãi. Xem cậu đi thật ngốc nghếch khi lộ bộ dạng này, ở đây không hề có kẻ tử tế thương cảm bộ dáng đó cho cậu. Nổi sợ nhục nhã hay căm phẫn của cậu là chất kích thích dục vọng của kẻ đam mê bạo ngược.

Ran kích động đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề, hắn ta khẽ đưa bàn tay mình vuốt ve từng thước da cậu. Khi đến bụng cậu, hắn ta lướt một vòng tròn nhẹ nhàng.

_ Ngừng....nhột...ah....

Bỗng nhiên tay hắn thay đổi nhấn mạnh xuống làm Takemichi phụt một tiếng kinh ngạc. Hắn lại không xem đó là trò đùa giữ động tác đó thật lâu. Takemichi đau đến khó chịu kêu hắn lấy tay ra. Tay cậu cố sức giựt chiếc còng để đánh vào mặt tên Ran một cú thỏa lòng.Đổi lại bàn tay ấy lại hằng lên vết thương đổ máu.

_ Càng vùng vẫy mày sẽ đau hơn đó. Làm quen cảm giác này đi.

Ran ung dung làm tiếp đến khi Takemichi muốn ngất đến nơi hắn mới thả ra. Xong rồi bảo Rindou không cần giữ chân của Takemichi nữa, cậu ta không còn sức quẫy đạp đâu.

Giờ thì hắn nói em trai nắm hai chân của cậu kéo lên cao. Làm sao mà hậu huyệt non nớt đó vừa tầm hắn. Rindou ầm ừ một tiếng rồi làm theo lời anh trai. Xem ra chờ đến khi Mikey về cơ thể này của Takemichi không biết trở nên như thế nào. Trở thành một cơ thể dâm đảng chỉ chờ người đến làm nhục mình.

_ Hừ...dâm đãng.

Rindou thoáng nghĩ cảnh tưởng Takemichi khóc nấc chổng mông cầu xin được xâm phạm. Quá đỗi kích thích, hắn khịt nhẹ mũi khi tưởng tượng.

_...Làm ơn.....ngừng lại.....hức...tại sao lại đối xử với tao như vậy...

Khi hắn làm theo lời anh trai chỉnh tư thế của cậu, Takemichi đã yếu giọng nhìn về Rindou cầu xin. Hắn khá ngớ người khi cậu lại hướng về mình, cảm giác khá lạ khiến Rindou bỗng nhiên muốn thả cậu đi, làm theo những gì cậu cầu xin hẳn.

" Mày biết gì không Rindou, Takemichi rất đặc biệt. Giống như lời cậu ấy nói tao đều muốn thực hiện nó "

Câu nói của Kakuchou khi họ còn ở Lục ba đa đơn đại, anh ta đã vô tình nói khi nói về cậu. Có thể nói cả cuộc đời này của Kakuchou luôn đã xem Izana là kẻ tối cao còn với cậu là một thứ ánh sáng theo đuổi.

_ Này em trai đừng để bị mê hoặc thế chứ..

Ran thấy em trai có xu hướng muốn buông tha, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng nào đó. Hắn mỉm cười nhẹ nhắc nhở em mình, con mồi trước mắt không phải là thứ có thể thương cảm giúp đỡ.

Nói rồi chả cần Rindou trả lời, hắn đã lấy ra mấy viên bi to xem ra khoảng chừng sáu viên. Ran cầm một viên lên xem xét xong rồi nhét vào hậu huyệt cậu.

_Ah...lấy ra...lấy ra....hức...

Cảm nhận dị vật lạnh lẽo thâm nhập, cậu lại vùng vẫy muốn ép thứ kia ra. Rindou biết bản thân phân tâm khiến Ran nổi giận nên thành thật giữ cậu thật chặt. Ran xem biểu cảm đau đớn xấu hổ không nói nên lời của cậu càng muốn cậu gào thét nhiều hơn nữa.

_ Viên thứ hai....rồi viên thứ ba...xem này mày nuốt cũng giỏi lắm đó. Ráng đi để còn nuốt con c** của tổng trưởng dễ dàng chứ...haha..

_ HAITANI RAN TAO SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO MÀY....AH.....HỨC.....THẰNG CHÓ....HỨC....

.
.
.

Viên thứ sáu đi vào cũng là lúc cậu kiệt sức, cả cơ thể co giật nhẹ. Rindou mới buông hai chân cậu đổ ập xuống. Ran làm xong thao tác thì cũng hài lòng.

Hắn bảo cậu phải giữ sáu viên bi này trong vòng hai mươi phút nếu một viên nhả ra thì bù lại thành gấp đôi. Ran còn cười nói thêm lúc cậu hăm dọa hắn trông đáng yêu lắm.

_ Đáng yêu đến mức tao muốn bóp lấy cái cổ ấy rồi đụ nát cái lỗ bên dưới của mày đến rách.

Hắn nói như một tên tâm thần biến thái, Takemichi nghe đến sợ yếu ớt co người tránh ánh mắt của hắn.

Rindou thấy Ran có vẻ hơi quá, xem Takemichi bị dọa đến sợ hãi như thế. Ai biết bị bức đến điên thì làm gì hại bản thân, lúc đó không những Mikey không tha cho hai anh em mà Kakuchou cũng không tha. Hắn không muốn đối phó hai kẻ đó khi mất khống chế.

_ Anh hai đủ rồi, cậu ta đã ngoan . Nói tiếp chỉ khiến phản tác dụng.

Hắn nghe ngẫm lại cũng đủ rồi, mỗi ngày đều gặp cậu đến khi Mikey về mà. Không nên để ngày đầu quá sức chịu đựng được. Trò vui phải từ từ lên mới có cảm giác.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro