cứ coi như là khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  cuộc đời tôi trông có vẻ là chưa đủ thảm hại, với một vài người, là thể loại may mắn hơn tôi, chắc là họ sẽ sống một đời ấm no đầy đủ. giống như tôi ngày trước.
chẳng hiểu vì sống chưa đủ tích đức hay sao nên giấc mơ ám ảnh của tôi lại trở thành hiện thực. nhà tôi ngày hôm qua lại vừa gặp nạn, lửa thiêu rụi, chẳng để lại chút tàn tích gì gọi là có sự sống, vừa mấy tiếng trước, bố và tôi còn gấp gáp dọn dẹp quần áo khi khu chung cư lụi tàn trong đống lửa. chỉ mình tôi thoát ra, và nghiễm nhiên, tôi sẽ là trẻ mồ côi.
tôi được đưa đến mái ấm - một nơi lặng lẽ nào đấy ở ngoại ô. mái ấm thực chẳng ra gì, cơm ăn không thể nuốt nổi, quần áo tạm bợ, ngay cả mái nhà cũng dột lỗ chỗ. thêm nữa, nơi nào chằng có mặt chìm của tảng băng nổi. ngày tôi chuyển đến, lũ trẻ nhìn tôi bằng cặp mắt không được hiền lành như những đứa được ca ngợi trên truyền hình. hiểu không?
ai mà biết được bà già cai quản nơi mái ấm như ngục tù này lại là một con mụ thích hành hạ người khác cơ chứ? phải nói thật, những đứa trẻ đã ở đây sẽ khôn ngoan và ranh ma y hệt những người thủ đoạn hồi trước tôi có dịp gặp mặt. bà quản ngục của chúng tôi mỗi ngày sẽ chọn ra một đứa bé để tra tấn, đứa trẻ kia chỉ biết im lặng giấu kín những vết sẹo đau buốt mỗi lần trời đổi gió. nghe mọi người rỉ tai nhau, ngày xưa, bà ta trót lỡ tay trong cơn say rượu cắt cổ một đứa trẻ đến chết, đứa trẻ ấy oan khuất quay về, phá hoại đầu óc của người đàn bà đáng thương, năm này qua năm khác, những người ở đây cố tìm ra nơi chôn cất cơ thể kia mà mãi chưa tìm được.
khuya chủ nhật, lũ trẻ ở đây bốc quẻ để chọn đứa bị hành hạ, trên quẻ ghi tên mỗi một đứa, bốc quẻ bảy lần, tương đương với bảy ngày trong một tuần. xui xẻo thay, tôi được chọn làm vật hiến tế cho mụ đàn bà tâm thần vào ngày thứ năm. vậy là tôi còn bốn ngày để sống. từng đêm lả lướt trôi nhanh như mộng, gieo giắc nỗi sợ hãi kinh hoàng vào tâm trí những đứa trẻ cùng lượt với tôi. còn riêng tôi? vào một chiều vô vị xen lẫn mơ màng bên song tù, tôi đã tự hỏi mình rằng liệu mình có sợ hãi hay chăng? đêm mai, đêm cuối cùng của đời người với thân xác còn lành lặn, tôi phải giết bà ta. không phải lo lắng nhiều, con bé phương - đứa vừa trải đời hôm qua còn nằm úp sấp rưng rức trên tấm grap trải giường màu trắng đã nhiễm máu đen sẫm khô lại. tôi tự vạch cho mình một kế hoạch dài miên man, và cũng may mắn, lũ trẻ gan dạ đã đồng ý với tôi, chúng và tôi cùng thoát ra, không ai nợ ai, một cuộc trao đổi tất nhiên công bằng.
cái chết của thằng quân lúc sáng nay đã khiến người khác thực bàng hoàng, toàn thân nó đẫm máu, vết lằn roi in đầy, con dao còn cắm xuyên vào động mạch cổ. như cảnh báo chúng tôi nên ngoan ngoãn đi. vài đứa đã bật khóc, chân tay tôi bủn rủn, lòng rối như tơ vò. thằng phong bước lên, vuốt mắt cho bạn nó - đứa bạn chí cốt cạnh nhau từ ngày nào. nó nhìn quanh, tiếng khóc vang lên ngày một nhiều, chẳng có sự yên tĩnh cần có, tôi cất tiếng, im ngay! lũ trẻ đang nức nở bỗng im bặt, quay về phía tôi nhìn cho rõ nơi âm thanh phát ra, trong lúc ấy, thằng phong như một vị cứu tinh của tôi, ra vẻ nén đau thương phân bố công việc của đám trẻ. lương này, mày và mấy đứa khác phụ tao chôn cất thằng quân cho đàng hoàng một chút. còn con bé kia... phong nhìn đến tôi, giúp tao lo công việc thờ cúng cho quân, nó chết không nhắm mắt, chắc còn oan ức lắm.
lũ trẻ con xung quanh lục tục kéo nhau đi làm việc của mình, vài tiếng sau khi phát hiện xác của quân, cậu ta đã nằm im lìm dưới huyệt. hoa trắng li ti buông xuống nơi cậu bạn của tôi đang nằm, trông quân như một con búp bê sứ trắng toát dễ vỡ, từng đứa một quỳ xuống cầu nguyện, anh quân sẽ đi thanh thản thôi! con linh - em gái nhỏ nhất của lũ bọn tôi phát ra âm thanh trong trẻo, nhìn cô bé lúc này giống một con quỷ hơn là thiên thần mà người ta hay thấy, em căm thù bà ta - linh thốt lên lời lẽ ma quái. trong giây phút tôi đã quên rằng đêm nay, tôi là vật tế lễ.
đêm ấy, khi tôi đến phòng bà ta, tôi chỉ có thể thấy xác chết lơ lửng trên trần với khoảng cách khá xa từ mặt đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro