#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi được nhờ tìm giúp những đoạn video nói về quá trình trưởng thành của Tiểu Khải, việc đó không khó đối với tôi nhưng không hiểu tại sao cảm xúc vẫn như lúc đầu, đều là yêu thương đong đầy và khiến nước mắt rơi vô thức.
Ngày trước khi bắt đầu biết đến TFBOYS, từ Vương Nguyên, Thiên Tỉ tôi đều thích qua nhưng không hiểu ngọn gió nào đưa đẩy tôi đến với Tiểu Khải. Thật ra cách tôi chọn thần tượng khá giống nhau, họ đều có gương mặt đẹp (nếu không nói là đẹp nhất nhóm) và tài năng, không ngại gian khó. Tôi đã từng thích qua một anh chàng bán kẹo cao su và ăn mì thừa, dấn thân vào con đường khó khăn đó chỉ mới 14 tuổi đầu. Tôi đã từng thích qua một cô bé ở Mỹ, bị bố mẹ cấm đoán nhưng một mực theo đuổi con đường ước mơ - một cô bé sẵn lòng mua một cốc cà phê nóng ấm cho một ông cụ neo đơn, quần áo rách rưới bên đường. Tôi đã xem qua những video của cả ba, cảm thấy các em giống như những người tôi từng yêu vậy, nhưng không hiểu sao, nụ cười lạ lẫm của cậu bé mang hai chiếc răng hổ ấy lại làm tôi xiêu lòng. Ý ở đây không phải tôi không ấn tượng với hai em còn lại, chỉ là ban đầu, tôi không thật sự chú ý đến nhóm trưởng. Nhưng sau khi tìm thấy những đoạn video cũ, ngọn gió nào đưa tôi về bên em ấy...
Tôi thật sự cảm động với những gì Tiểu Khải từng trải qua, bản thân em ấy cũng giống tôi một phần, chính là thích làm khổ bản thân, song hành việc thực hiện ước mơ và học tập. Nếu như tôi là kẻ bán chữ cho người đời, thì em ấy là ca sĩ nhỏ tuổi. Một phần vì điều đó, tôi hiểu nỗi lòng của em, một phần vì dáng vóc bé nhỏ ngày ấy ngồi trên lưng của các anh lớn, được các anh sủng ái nuông chiều hết mực mà giờ đây, mọi người từ lâu đã rời bỏ chặng đường và bỏ em một mình kiên trì ở lại. Ở em, có một thứ gì đó gọi là nghị lực như thúc đẩy tôi vậy, tôi thấy em bị hạ đường huyết, ngồi phịch xuống mà lòng thấy đau. Tuy vậy mà em vẫn nói "Em không sao." Nhẹ nhấp một ít nước đường, sau đó tự tin rằng mình có thể hát.
Thật, bao nhiêu đó đã đủ cho con tim tôi muốn đập lên vì em. Chưa kể những lần nước mắt em rơi, phải lấy khăn bịt mắt, cắn răng chịu đựng những lần căng cơ vất vả. Tôi thử rồi, đau lắm em, tôi là con gái, cơ thể linh hoạt dẻo dai hơn cũng phát khóc nữa là... Nói gì đến em - cậu bé còn quá nhỏ để đối mặt với việc này.
Tiểu Khải, ngày trước chưa bể giọng giọng em rất đáng yêu, hành động cử chỉ cũng thật tự nhiên, điều đó làm nên một Tiểu Khải hiện tại - không giữ hình tượng, tự tin bộc lộ hết bản chất con người. Chắc các bạn từng xem qua vid "Trong tiếng hát của tôi" Tiểu Khải đã vuốt tóc không biết bao nhiêu lần. Em này, đẹp trai thì mới có nhiều người yêu đúng không? Tôi cũng yêu em mất rồi, thật không biết chính mình làm sao nữa.
À, không biết trong các bạn có ai để ý đến mấy lần Tiểu Khải quan tâm đến fan chưa nhỉ. Ừ thì cái kiểu thầm lặng hay công khai nhiều lúc tôi cũng động lòng lắm. Nhớ nhất lần fan xô đẩy chen lấn, em ấy hét lên "Đừng ồn ào nữa." Lần đó bị chỉ trích không thoả đáng nhưng thật tâm chỉ có fan hiểu em ấy nhất. Em ấy chính là nhất thời vì giận mà hét to như vậy, thử nghĩ mà xem. Fan của mình vì mình mà chen lấn, xô đẩy và tự ngã. Đặt trường hợp là bạn, người bạn yêu thương cư xử ngốc nghếch đến độ tự làm mình bị thương, trong lòng sẽ như thế nào. Trong lòng Tiểu Khải lúc đó chắc em ấy đã rất buồn, em ấy liên tục nhìn ra sau như vậy, ắt là quan tâm rất nhiều. Lần đó có một fan ngã, em ấy không thể quay lại và đỡ người đó lên, em ấy lại chọn cách ngoảnh đầu nhìn lại...
Thật ra điều này đã xảy ra không ít lần, nhớ rằng em đã từng nhặt điện thoại và trả lại cho fan, hành động thật ôn nhu và ấm áp. Tiểu Khải, con người em là vậy, quan tâm fans và cả yêu thương bố mẹ, yêu thương hai người anh em của mình!
Em đối xử với ai cũng thật tốt - em chăm sóc Vương Nguyên, em cổ vũ cho Thiên Tỉ. Đôi khi tôi sợ rằng thời gian em dành cho bản thân không đủ, tôi luôn lo sợ cho sức khoẻ và thể lực của em. Nhìn em gầy đi một chút, vết thương trên người hằn lên một chút, lòng tôi dâng lên cảm giác đầy khó chịu. Giá như, là giá như thôi Tiểu Khải có thể trở thành đôi cánh sau lưng em, có thể đợi lúc em mệt mỏi mà cất cánh tiếp sức em bay lên. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, tôi đang yêu một cậu bé đầy nghị lực, em ấy thật mạnh mẽ, đã kiên trì một thời gian dài biết bao nhiêu. Vì vậy tôi với tư cách là người hâm mộ, lẳng lặng nhìn em căng cơ và gục xuống đau nhói, lẳng lặng nhìn thấy trong nụ cười của em có nước mắt trôi ngược vào trong. Tôi không thể làm gì em, chỉ có thể ủng hộ em hết mình, từ nay cho đến hết ngày sau và từ ngày sau có thể ở bên cạnh em mãi mãi.
Tôi khâm phục em, thêm phần yêu em nhiều hơn, xem em là một món quà mà Thượng đế đã dành tặng cho tôi.
Tuy rằng không thể ở bên cạnh em nhưng tôi mong một ngày nào đó em biết được sự hiện diện của tôi và cả tình cảm to lớn này nữa Tiểu Khải à. Tôi sẽ luôn đợi em, đợi ngày trao tặng em món quà của tôi, chờ tôi nhé, cậu bé ngoan...
Tôi yêu em nhiều lắm, em phải luôn cười, để cho tôi biết mùi vị của hạnh phúc luôn tồn tại bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys