katsuki's fear

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


katsuki trong khoảng thời gian này, cậu hiểu được bản thân mình muốn gì hơn, mong muốn điều gì bản thân muốn mang lại cho cậu bạn nhỏ, izuku.

từ "nó" thành "một ai đó", từ "một ai đó" trở thành "một tri kỷ", trong sâu thẳm trái tim của katsuki, mảnh cảm xúc ấy vẫn còn quá đỗi rối bời, cậu mong muốn nhiều hơn thế tại thời điểm này, nhưng không thể để nó lấn át nhiệm vụ và bỏ qua cái thực tại tàn nhẫn trong thế giới đang bất bình với thế hệ anh hùng.

katsuki ở thời điểm trước đó, khi izuku rời đi. katsuki xem izuku là một đối thủ, một người bạn, và một người luôn nằm giữa ranh giới yêu thương và quý trọng. katsuki đã không khỏi sốt sắn và đau lòng trước quyết định đó của izuku, bước đi một mình. vì quãng đường trước đó, cậu cũng như thế này, mãi mới rẽ vào khung đường bằng phẳng mà. katsuki không nói bản thân mình sợ chuyện này sẽ lặp lại lần nữa, nhưng hành động cần izuku phải trong tầm mắt mình suốt khoảng thời gian nó quay trở về, đó là bằng chứng, rằng cậu sợ.

katsuki không nghĩ nhiều nhưng cậu hiểu được. không biết bao nhiêu lần, katsuki đã nhìn vào đôi bàn tay đầy vết sẹo, hay vào bóng lưng nhỏ bé của izuku. liệu không biết khi đã đuổi kịp izuku, cậu có được theo dõi những điều nhỏ nhặt như này hay không.

katsuki chắc chắn bản thân và mọi người, izuku sẽ chiến thắng. nhưng mà

katsuki vẫn mang trong mình một nỗi sợ.

về izuku

katsuki lo nó sẽ liều mạng quá nhiều như mọi khi, dù biết rủi ro cần đến 100% sức mạnh ofa nhiều lần rất cao.

katsuki lo cho tinh thần và cảm xúc của nó, vì izuku là người tốt bụng nhất trên đời. nó muốn cứu shigaraki lúc nhỏ, katsuki không thành vấn đề. nó cũng lo cho todoroki và dabi. nó cũng lo cho uraraka, all might hay kirishima, kaminari, lida, aizawa sensei, mấy đứa quần chúng khác, lo cho người dân, gia đình, tất cả. còn katsuki, lo cho nó, tất cả về nó. và hơn hết, ai cũng vậy, ai đó chỉ cần nhiều người, và ai đó luôn hướng về nó mà, mọi người luôn hướng về izuku mà,nhỉ.

nỗi sợ vô hình của katsuki có lẽ bắt nguồn từ lần mè nheo trước đó

katsuki sợ mất đi izuku

dù chiến tranh chắc chắn kết thúc tốt đẹp

nhưng katsuki sợ thời gian sau đó, không còn izuku nữa.

từ sâu trong miền ký ức, đã tự bao giờ khắc khổ lên hình bóng izuku phai nhạt trong chính tương lai mình.

- IZUKU…IZUKU ĐÂU RỒI

- ồ, bakugou, dậy rồi sao

- kiri-izuku đâu..

- midoriya đang ngủ ở ngoài, cậu làm sao thế - kirishima đưa cho katsuki cốc nước.

- không, chỉ là mơ thôi - katsuki nhíu mày nhận lấy, thở hổn hển.

- cậu lạ thật đấy bakugou, midoriya sẽ không đi đâu nữa, cậu- có chuyện gì sao?

- này - bakugou ngắt lời kirishima, muốn kirishima cho mình bình tĩnh đôi chút.

- lỡ- de-izuku…sau này…

chưa kịp nói hết câu, katsuki đã nghẹn mất lời, cậu cố bình tĩnh nuốt những dòng chảy cay đắng vào trong. mặc dù cậu thoải mái với kirishima hơn tất cả, cậu cũng dễ bày tỏ với kirishima theo một phương diện thân thiết nào đó. nhưng kirishima bất ngờ và sốc như trời sập đến nơi, rằng katsuki đang cố không xúc động trước mặt cậu. cách mà cậu cố nói chuyện theo hướng mất tự nhiên nhất, nghẹn ngào nói ra từng câu chữ

- oi, bakugou…bình tĩnh nào - kirishima tái mét mặt mày

- kirishima…tao..không thể..

môi katsuki mấp máy lẩm bẩm không ngừng, khó khăn thốt ra từng câu chữ khó tin với kirishima, dường như chỉ cần nói nhanh một chút, mọi sự đau đớn và kiềm nén từ trước đến nay sẽ tuôn trào. katsuki chả nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn cố nói ra điều mà mình thật sự muốn nói, cố nói ra điều mà mình sợ, một cảm giác tê liệt đến tận mang tai. không thể nói ra hay không thể để mất đi izuku nhỉ, kirishima đơn thuần không hiểu được, vì vốn chuyện tình cảm của thằng bạn mình cậu nghĩ đó là điều lẽ phải xảy ra, nhưng cậu không hiểu được, vì kirishima không yêu ai hoặc tình yêu của cậu không trải qua đớn đau như thế này.

- izuku..đâu rồi

kirishima không thể nhìn thấy biểu cảm và khó chịu của katsuki lúc đó, chỉ biết vuốt lưng vỗ về cậu bạn như một chú cún đói bụng mà xù lông. kirishima không nói nhưng cũng biết ý của katsuki là gì. kirishima quyết định đi gọi izuku, nhưng bị giữ lại. đối mặt với sự cố chấp của thằng bạn, kirishima ở lại để katsuki cảm thấy an tâm hơn. rồi cũng không biết từ lúc nào, katsuki òa lên, miệng thì cứ lẩm bẩm gọi tên izuku suốt. kirishima không biết nhìn gì ngoài ôm lấy thằng bạn mình và vỗ về an ủi (dù tình bạn đáng giá 3 giây ôm nhau và bị một cú vào đầu thấu tận tâm can)

katsuki không biết tại sao mình lại như thế, katsuki không nghĩ mình dễ dàng khóc như vậy. katsuki như một đứa trẻ trong cơn mưa rào. sau cơn mưa, cậu bé yên tĩnh lặng lặng mà chạy vào nhà, thấm đẫm những hạt mưa nặng trĩu trên trời cao, cái hơi đất nồng và mùi mưa đầy bùn đất, hất vào gương mặt những giác cảm khó chịu, nóng rờn.

chắc là do giấc mơ đáng sợ quá chăng, hay do cậu nghĩ nhiều quá, sầu cảm đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. katsuki rồi cũng ngủ tiếp, trước đó cũng mắng mỏ kirishima không được nói chuyện này cho ai biết và cũng la hét sao kirishima lại ôm mình, mình có phải con nít đâu (dù đã đánh người ta trả đũa rồi nhé)

- thôi đi ông tướng, tôi còn tưởng ông tướng bị muỗi cắn đến mức khóc ư ư đó

- khóc ư ư là cái đéo gì? tao là chó hả

- thôi đi cha, ngủ dùm con, xấu trai thì thôi nhé

- hừ - katsuki không chấp kirishima nữa, vì cũng nhờ có kirishima mà cậu đã bình tĩnh đôi chút, không giống như lần trước nữa, cậu đã một mình - nhớ đến nó - cũng một mình.

kirishima hiểu ý của katsuki định nói là gì, cậu cũng lo lắm. dù các thầy cô, các anh hùng đã lập ra biết bao chiến lược hữu dụng, từ a đến z nhưng rủi ro mang lại cũng rất cao. không chắc chắn được bánh răng nào sẽ bị lệch, chính vì thế, hầu hết ai đó cũng đã chuẩn bị trước những tình huống xấu nhất, dù hy vọng thắng lợi nhanh chóng và giảm thiệt hại nhiều nhất có thể. vì tụi mình cũng chỉ là những học sinh bình thường thôi, cuộc chiến quan trọng để hàn gắn những tổn thương cho thế hệ anh hùng quá khứ, hiện tại và mai sau. bù đắp cho những mảnh tình thân rạn nứt, hay những mảnh linh hồn bị bỏ rơi bởi khuôn thép cổ sĩ. chúng ta chỉ là những người bình thường, đứng ra biểu tình để dành lấy tự do vốn có, tự do trong chính bản thân và trong cuộc sống đầy khó khăn này. song song với cái kết quả cao cả mà chiến thắng mang lại, trong chính trận đấu, sẽ có những tình thương yêu từ trong sâu thẳm trái tim truyền đến thanh âm đang đập rộn rã bên phía kia, khi sát ý không còn nữa, được cảm hóa bởi chính cảm xúc dạt dào và niềm cảm thông sâu sắc, khi màu sắc của cuộc sống được tô vẽ từ những bước đệm chì màu. khi ánh sáng xuyên những tầng mây đen lặng lẽ, chiếu rọi lên những con người đã từng kiêu hãnh khát vọng đến khốn cùng khổ cực, họ được sống trở lại và quay về ngôi nhà được ủ ấp những ngọn lửa nồng cháy của tình thân.

hay hơn hết, tẩy xóa đi bấy nhiêu nỗi sợ hãi trong nội tâm con người, những gì đã mất, sắp mất đi, để chấp nhận và chữa lành. như katsuki vậy, cậu sẽ lại kiêu hãnh trong chính chiến thắng của mình, tiếp sức cho ngọn lửa đó là sức mạnh của tình yêu thương, tình cảm từ bạn bè, thầy cô. từ chính niềm khao khát chiến đấu và tin tưởng vào bản thân mình. và tất nhiên, nó cũng sẽ là kết quả cho việc cậu vượt qua hết tất thảy những nỗi đau in hằn trong thân thể và tâm trí của cậu bạn nhỏ, kết quả cho việc cậu chấp nhận đồng hành cùng với izuku, một nỗi sợ to lớn nhưng cũng là cách bù đắp đau đớn nhất.

katsuki lại nằm mơ nữa rồi, nhưng hẳn cậu đã độc thoại với chính bản thân mình. cậu biết nỗi sợ mất đi izuku, nhưng tiếp nhất theo đó là nỗi sợ của ánh hào quang chiến thắng, có lẽ khiến cậu lu mờ đi cái quá khứ đen tối đó. có thể để lại izuku, dù hiện tại izuku đã chấp nhận với bản thân cậu, nhưng vốn bình thường nó đã thế này rồi, luôn thông cảm cho cậu. thế liệu với chính bản thân cậu, cậu nên làm gì để chính mình cảm thấy đã gọt rửa được những dư tàn còn lại của quá khứ kinh hoàng đó. dù chỉ một chút thôi.

'katsuki muốn izuku ở đây quá đi
izuku ơi'

katsuki tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa dài, khi phòng của cậu bị hất tạt nước mưa từ ô cửa sổ chưa kịp đóng lại. hệt như lần đó, nhưng katsuki không dằn vặt trên giường như ngày hôm đó nữa. katsuki đi tìm izuku, ngay đây thôi.

katsuki ôm chầm lấy izuku từ phía sau, khi cậu đang trò chuyện với mọi người ở phòng khách. từ izuku đến tất cả mọi người, đa biểu cảm thì thôi nhé. izuku thì lúng túng lắm, không hiểu dạo này katsuki bị làm sao, giống như cún con vậy. katsuki không nói gì, chỉ gật gù tựa cằm lên vai izuku, hít hà lấy mùi hương quen thuộc izuku, khiến cậu bạn nhỏ vừa gượng chín cả mặt, nhưng cũng xanh mặt vì hành động quá chừng nghi ngờ của katsuki luôn, khá là nhột luôn đó nên izuku cứ nghiêng người sang phải, nhưng càng né sang thì katsuki càng ôm chặt hơn. giữa thanh niên bạch nhật, không biết katsuki có sao không nữa, mọi người ai cũng nghĩ thế, trừ izuku. izuku nghiêm túc nghĩ rằng katsuki bị bệnh, sinh ra ảo giác. katsuki từ lúc nào đã tối sầm mặt khiến ai nấy cũng đều run bần bật khi nghĩ cậu sắp phát hỏa đến nơi.

- izuku, đây rồi nhỉ?

- HẢ? - izuku giật mình đáp.

vâng, katsuki vừa nghiêng đầu qua nhìn izuku đắm đuối y như cách izuku tươi cười với cậu khi được rước về Yuuei. katsuki cùng khóe mắt sưng vù đỏ hoe, đầu tóc rối bời, mặt và tay cậu khá lạnh (vì katsuki đang ôm lấy izuku). izuku thật tâm khó hiểu và lo lắng cho katsuki, cả mấy câu nói kì lạ của katsuki nữa. izuku có để tâm chứ, nhưng nhìn mà xem, điều cậu quan tâm nhất lúc này là katsuki, rốt cuộc tại sao lại như thế này.

- kacchan, cậu sao thế

katsuki không trả lời.

- cậu không ổn ở đâu à, tớ đưa cậu về phòng nhé

- …

- kacchan à, nếu cậu cứ ôm tớ như thế thì tớ không đưa cậu về phòng được đâu

- không sao, ngủ ngon izuku.

katsuki bất giác bỏ tay ra khỏi izuku và không quên đẩy một phát, rồi quay mặt bỏ đi. coi cái bộ dạng khó coi ngu ngốc của katsuki và biểu cảm ngô nghê chưa hiểu chuyện gì của izuku khiến mọi người bày ra vẻ buồn cười quá đáng. rồi mọi người cũng động viên izuku rằng mặc kệ cậu ta đi, kirishima thì cứ baku-boke baku-boke rồi kaminari cũng hùa theo cười hí hửng.

---

when fear is right in front of you, embrace it and be at peace.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro