rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


những căn nhà đổ nát, những tòa nhà đang chôn chân vào nền bê tông lạnh buốt, những mảnh vỡ rơi vụn dưới những con đường thủ đô tan tành, một tàn tích chiến tranh, một sự diệt vọng của thời đại siêu anh hùng. khung cảnh ảm đạm đến tuyệt vọng, lạnh lẽo như hiện thực đã tạt một gáo nước vào khuôn hài của những gương mặt tươi sáng đại diện cho hòa bình Nhật Bản, cho lý trí vững vàng vô hình về công lý chết dẫm. giờ đây, chỉ còn một màu xám xịt, đang dần hóa đậm hơn thành một bóng đêm ủy mị, kinh sợ và yên ắng. là kết quả tất yếu, một giấc mơ của những kẻ có suy nghĩ vặn vẹo bùng nổ sau thời gian dài áp bức và tẩy chay trong xã hội siêu năng đầy dối trá.

khi cơn mưa ngâu tháng bảy nặng trĩu hạt ngày một trút xuống mái hiên vững chắc của kí túc xá trường cao trung. ánh đèn nhấp nháy như bị hỏng, thành cửa sổ bị nước mưa hắt tạt đi một nửa vào trong. không buồn khép nó lại, dù cơn mưa ngày một lớn hơn.

những mảnh giấy vụn bị xé nát, vứt bừa khắp sàn nhà.

có những mảnh đã ướt đi, vì nước mưa. có những mảnh, vẫn còn nằm yên trong đôi tay khô ráp kia.

con tim của ai đó đã luôn nhộn nhịp, gào thét đến điên cuồng vì điều gì đó đối với nó. nhưng giờ hòa vào tiếng mưa rơi lã chã không còn là sự xao xuyến rung động ấy nữa, cái cảm xúc mà cậu luôn chối bỏ mạnh mẽ. bởi vốn cậu không hề thích mưa, vào mùa này; nhưng vì mưa khi có nó, nên ai đó mới run lên, mới có những cảm xúc nghẹn ngào như vậy. những cảm xúc khó chịu đang hình thành một cách phiền phức, là sự căm bật từ cõi lòng, muốn nói nhưng không nói ra được, muốn ồn ào một chút nhưng không còn sức nữa, không muốn làm gì nữa. chỉ im lặng, nhìn cách ông trời đang than khổ với kiếp đời vào cái mùa ẩm ương này.

những cảm xúc và hoàn cảnh đang châm chích vào từng thớ thịt và tâm trạng của katsuki.

"ai đó" - katsuki không hẳn là "một ai đó" đang có mối bận tâm khác ngoài vị trí dẫn đầu ở Yuuei. trong tình cảnh này, "ai đó" chỉ rất nhiều người, và để không va chung vào đám quần chúng, katsuki không muốn ví mình là "một ai đó". dù cậu và "một ai đó" đều có một lý do để ngẫm nghĩ về điều gì đó - nó.

nhưng nếu bản thân mình là "một ai đó" thì cậu muốn mình sẽ luôn là "một ai đó" ở chiều hướng tích cực hơn dành cho nó. cậu nghĩ vậy! và cậu không muốn bản thân mình sẽ dễ dàng run lên như thế, vì không nghe ngóng được gì, vì không biết nó đang như thế nào, vì không biết tên đần mọt sách đó đang có tâm trạng như thế nào và nó định làm cái trò quái gì vậy. đúng là đầu óc nông cạn, katsuki nghĩ thế.

nhường như ý thức được việc mình cáu kỉnh hơn hằng ngày, nhưng không thể làm dịu lại. trong vô thức, cậu nhớ đến nó vô cùng. buông bàn tay từ nãy giờ vẫn còn đang nắm chặt, cậu nhìn lại nét chữ nghiêng nghiêng nó ghi trong giấy:

'cảm ơn kacchan. '

tim cậu nhói lên, một hành động mà chính bản thân cậu cũng không thể nghĩ đến được. cắn chặt khung hàm bên phải để ngăn những từ ngữ ngu ngốc phát ra, để không chửi rủa nó nhưng thật chất, cậu đang chửi rủa chính sự yếu đuối của bản thân mình. cậu đang phủ nhận một cảm giác, nó bắt đầu sau khi hai đứa vờn nhau vào buổi tối hôm đó, hoặc thậm chí là trước đó. dù vẫn gắt gỏng, để lờ đi và cố ngăn nó lại. một ly nước đầy tràn, cố trào ra ngoài.

sốt ruột, bồn chồn một cách thái hóa, những tiếng nổ chan chát từ tuyến mồ hôi phát ra khe khẽ. khó chịu đến cồn cào, vì không có lý do để làm những hành động như thế, hoặc có, nhưng cậu muốn chối bỏ nó.

mà sẽ ổn thôi, katsuki thề. nó buộc phải quay về, chắc chắn. và nó phải quay về, ngay bây giờ, nhanh chóng.

tay katsuki bao giờ đã cào lên ngực, nắm chặt chiếc áo đen sậm, lại vò nát mảnh giấy đáng thương đó, siết chặt hơn như cố níu lại sợi chỉ giữ cậu và nó, không được buông ra, không bao giờ.

mưa lại tạt vào phòng mỗi lúc nhiều hơn, ướt đẫm sàn nhà. sấm vẫn rì rầm bên tai, như tiếng trống, thúc giục điều ngoan cố mà katsuki phải thú nhận, phải chào thua. một nỗi sợ, mà chỉ có nó mới gạt đi được. chỉ có nó, mới lần nữa chìa tay ra, và chắc chắn sẽ ôm lấy cậu. chỉ có nó, dù đã ăn nói xấc xược bao điều tàn nhẫn lên deku ngày bé, nó vẫn chấp nhận ngưỡng mộ cậu - một kacchan luôn chiến thắng trong lòng nó, một điều hiển nhiên.

không ổn rồi, katsuki thật sự

thật sự nhớ nó rồi.

-----

when fear is formed on familiar rainy days.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro