tears

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

katsuki lo lắng đến phát điên ngày mà nó quyết định rời khỏi Yuuei, một cách tàn nhẫn, với mấy tâm thư ngốc nghếch khốn cùng, cùng mấy câu từ như thể nó sẽ rời đi mãi mãi.

katsuki ghét nó vì hành động không nghĩ cho cảm xúc của ai cả, như thể không ai quan trọng bằng cái nhiệm vụ nó tự đè lên vai mình bằng cả trách nhiệm. katsuki ghét nó vì cất công viết mấy thư tay thư từ mà không nói một lời nào với mình. katsuki nghĩ nhiều đến mức, cậu không còn phân biệt được đâu là cảm xúc dành cho nó và dành cho hành động của nó.

dành cho hành động của nó, hiển nhiên rồi, thay mặt cho toàn thể học sinh lớp 1A, bakugou katsuki chú đây thật sự rất cáu vì thằng đại ngốc đó cất bước ra đi như cách nó yên tâm ra về sau khi thanh toán đủ ở hàng quán katsudon vậy. thật sự không hiểu luôn, thề, nó mà về, chú sẽ nhờ thằng kaminari chích điện nó rồi phân tích cho nó nghe cảm xúc của tất-cả-mọi-người lúc đó!!!

dành cho nó, hiển nhiên rồi, không ai biết mà, Katsuki cáu mười lo mười, một công đôi chuyện. và hiển nhiên rồi, Katsuki là bạn thời thơ ấu của nó mà, nên cái cảm xúc mãnh liệt mà thằng nhóc con lùn tẹt thua katsuki một cái đầu đã cố rời khỏi tầm mắt vốn dĩ của katsuki, là một chuyện động trời. katsuki ban đầu sốc lắm, vì đập vỡ tung cái phòng của nó vẫn là hồi âm lạnh tanh. katsuki biết nó đang làm liều và thời điểm nó kiệt sức đến khốn đốn là bao giờ, katsuki đi guốc vào bụng izuku rồi.

cậu đồng ý sẽ đàm phán với hiệu trưởng và ông già của todoroki để biết vị trí của nó, bắt nó về đây.

- ais chết tiệt, chết tiệt…

những cảm xúc trôi ào ạt mượt mà như cách ông trời phủ phạt hàng tỷ hạt mưa nặng trĩu xuống thế gian. katsuki hết bất ngờ, cáu giận rồi bồn chồn, lo lắng. cậu không cho phép mình xôn xao như thế nữa, rời khỏi mấy mẫu giấy đáng thương. cậu ngẫm nghĩ cách khiến nó trở về, mà không làm nó giãy giụa cố chấp, mà không làm bị thương nó, không làm tổn thương nó.

- deku…thật là..

katsuki không ý thức được mình dễ dàng gọi tên nó như thế, dường như nhận ra đây là lần đầu tiên cậu gọi tên izuku một cách nhẹ nhàng và ít khiển trách. bất ngờ với chính bản thân mình, rồi lại bày ra vẻ mặt cáu kỉnh.

nhưng nhanh thôi, katsuki lại quay về cái trạng thái trầm ngâm đó, cậu sờ sờ mảnh giấy của izuku đã bị xé nát

- cơ mà, cũng thật là…ngốc quá đi.

katsuki mỉm cười

một cách bất lực

một cách cố chấp, có lẽ vậy. khi nước mắt là câu trả lời, khi tầm nhìn của cậu bị bao mờ trong tầng sương mơ của tuyến lệ, một cách chân thành và lặng lẽ.

'izuku, mày đâu rồi'

tỉnh dậy, cũng không hẳn là mơ, katsuki biết mà. nhưng katsuki vẫn không chịu thừa nhận đâu.

mắt katsuki còn nhòe đi một ít, khóe mắt đỏ lên mấy vệt trông thương lắm, nhưng không ai hỏi cả, vì mọi người cũng nhận ra katsuki vừa trải qua chuyện gì mà, chỉ là không thừa nhận thôi, mà quá trời khó tin luôn á.

sau đó, katsuki và 1A thành công lấy được vị trí của nó - izuku.


- hiếm thật, lần đầu tớ thấy bakugou thắt cà vạt chỉnh tề đấy.

- chứng tỏ cậu ấy rất mong cầu được giúp đỡ midoriya.

- mong cầu à, tớ nghĩ nhiều hơn thế.

- được rồi uraraka, chúng ta mau đi thôi!

katsuki nghĩ đó là cách mình bày tỏ tấm lòng với tất cả - rằng mình cần thiết có izuku ngay trước mắt lúc này.

---

when fear is formed from memories, tears, and intense demands.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro