Kaze Hikaru vol 29 chap 152 - Lời khiêu chiến của Nakamura Gorou (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian này xảy ra vụ phá cầu do phe chống Mạc phủ cầm đầu. Nhận nhiệm vụ giải quyết phần tử bạo loạn giao cho đội 10 của Harada.

Tờ mờ sáng đội 10 làm xong nhiệm vụ trở về.

Sei: "Haha, nhìn biểu hiện của Nakamura Gorou, chắc chắn là chẳng làm được gì rồi"
Souji: "Bắt giữ tội phạm là nhiệm vụ của đội, nói họ "chẳng làm được gì" chẳng phải là quá thất lễ sao, Kamiya?" Souji tâm trạng không vui nhìn đi chỗ khác. Vì đã quá quen tính cách Souji nên Sei lập tức cúi đầu xin lỗi. .

Lúc này đây cả 3 người Souji, Sei và Nakamura chạm mặt nhau. Souji vì câu nói khiêu chiến của Nakamura mà cảm thấy rất ngượng. Sei mượn cớ đi chuẩn bị dọn đạo trường để tập luyện buổi sáng để trốn khỏi Nakamura, trong đầu nghĩ: "Thật là, Nakamura sao lại qua đây làm gì, tâm trạng sư phụ đã không được tốt rồi", không ngờ Souji còn chạy nhanh hơn cả Sei và nói: "Không cần đâu, để tôi chuẩn bị được rồi"

Nakamura: "Gì thế? Okita, vẫn nhát gan như ngày trước à!"
Sei (tức giận): "Không được sỉ nhục sư phụ Okita!!"
Nakamura: "Nhưng lúc nãy không phải vừa gặp kẻ địch là bỏ chạy sao? Như vậy là có thể bị phán tội mổ bụng rồi!
Sei: "Ai thèm coi người như ngươi là kẻ địch chứ!"
Nakamura: "Vậy thì chứng tỏ anh ta vốn đâu có quan tâm đến Kamiya?"

Thấy dáng vẻ vì câu nói của mình mà sắp khóc của Sei, Nakamura vội xin lỗi, nói rằng mình dạo này tâm trạng hỗn loạn nên mới nói ra những câu quá đáng.

Lúc đó Souji tâm trạng phiền não đang luyện kiếm ngoài sân. Vừa vung kiếm vừa hô "Ya! Ya!" nhưng bất chợt nói ra chữ "Sei!!", sau đó phát hiện ra mình đã bất cẩn để suy nghĩ trong lòng mà phát ra thành tiếng, Souji ngồi xuống ôm đầu xấu hổ.

Sau đó truyền tới giọng nói của Saitou: "Cậu đúng là đồ ngốc"
Souji: "A, anh Saitou!"
Saitou: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi đang rất bận"
Souji làm vẻ mặt dễ thương: "A, về việc báo cáo của anh..." (Saitou là mật thám của phiên Aizu)
Saitou (tức): "Cậu đúng là tên càng ngày càng đáng ghét. Lần này lại phiền não chuyện gì nữa đây?"
Souji: "Không cần đâu. Câu trả lời của tôi đã sớm quyết định từ lâu rồi..."
Saitou: "Vậy cậu phải ráng luyện kiếm cho tốt vào. Tôi sẽ không thua người như cậu lúc nãy đâu"
Souji: "Ha ha... Ghét quá. Người như tôi không bao giờ có thể địch lại anh Saitou đâu"

Nói tới thắng thua, trong đầu Souji lại hiện lên câu nói của Nakamura: "Tôi sẽ không thua anh đâu, Okita Souji!!" . Souji nghĩ thầm: "Dù đó là Nakamura, thì mình đã sớm thua cậu ta rồi. Vì mình chưa từng muốn tranh giành Kamiya với ai cả"

Lúc này Sei chạy qua chỗ Souji xin lỗi vì chuyện của Nakamura.
"Nakamura đang có phiền não nên xin sư phụ Okita hãy quên đi mấy câu nói ngốc nghếch của cậu ta nhé!"
"Dù cho có xảy ra chuyện gì với Nakamura đi nữa, chỉ cần Kamiya có thể mỉm cười thì mình không còn mong ước gì khác hơn", Souji nghĩ thầm.

Và đại ca đang ở trên cây chứng kiếm mọi việc XDD
"Lần này là chuyện liên quan tới Nakamura à..." (bực mình) . .

Ngày hôm sau, đội 1 đi tuần trở về.

Nakamura tìm Sei nói có chuyện cần bàn riêng giữa 2 người, Sei liền kéo Nakamura đi chỗ khác.
Sei:"Thật là, cũng tại cậu đã nói mấy câu kì cục khiến cho sư phụ Okita phiền não vậy đó. Lúc tôi và sư phụ đi với nhau thì đừng có chen vào!"
Nakamura: "Người đó ít nhiều cũng có để ý mà"
Sei: "Nói thế nào đi nữa cũng không vui chút nào! Chẳng có lý do gì lại cứ đòi xem người khác là địch thủ!"
Nakamura: "Lý do không phải quá rõ ràng rồi sao!? Kamiya đã bỏ tôi mà lòng chỉ hướng về anh ta thôi"
Sei (cúi đầu đỏ mặt): "C...chuyện này... không liên quan tới sư phụ"
"Nếu biết có người nảy sinh tình cảm với mình, đối với sư phụ mà nói chỉ là vật cản"

Nakamura (tức giận): "Tôi sẽ đi hỏi lẽ dùm Kamiya!! Cái tên đó đã khiến Kamiya phải khổ sở thế này!!"
Sei (kéo Nakamura lại): "Đồ... đồ ngốc, đừng!! Sư phụ còn chưa biết gì hết cả!!"
Nakamura (kinh ngạc): "...chưa biết tâm ý của Kamiya? Chuyện mà bất cứ ai cũng thấy rõ, anh ta lại không hề biết sao!?"

Sei: "Dù cho không biết cũng không sao! Chính bởi vì là người như vậy nên tôi mới thích sư phụ!!"

"Tên ngốc chỉ biết kiếm thuật, trong mắt chỉ có cục trưởng, không bao giờ biết lo lắng cho bản thân. Chính vì sư phụ là người như vậy, nên mới muốn bảo vệ... và quyết định cả đời này bảo vệ sư phụ!!"

Sei (tức giận): "Cho nên, nếu ngươi dám nói chuyện vớ vẩn với sư phụ, ta sẽ giết ngươi thật đó!!"
Nakamura (xúc động): "A... thật chịu không nổi mà... tính cách hai mặt này" . .


Souji lúc này đang ngồi trước bàn ăn thả hồn đi đâu mất, một chút cử động cũng không có, đội viên có gọi thế nào cũng không có phản ứng... Sei quay về nghe đội viên nói đội trưởng bị như vậy, nghĩ đúng là chuyện bất thường. Sei đến trước mặt Souji hươ tay "Sư phụ Okita?", Souji liền trở lại bình thường... mấy đội viên đồng loạt té xỉu...

Hỏi vì sao không dùng bữa, Souji nói: "Đang suy nghĩ một số chuyện... Nhưng vì đang ăn cơm không muốn suy nghĩ nhiều... đến lúc không muốn nghĩ nữa thì cơ thể cũng bất động rồi"
Sei: "Rốt cuộc sư phụ đang suy nghĩ chuyện gì chứ?"
Souji: "A?" Không trả lời được, Souji lại bất động lần nữa.
Sei (lay Souji): "Sư phụ Okita, đầu óc bị gì thế hả!!"

Trong đầu của Souji văng vẳng lời nói của Nakamura và Sei
"Tôi sẽ không thua anh đâu, Okita Souji!!"
"Xin lỗi sư phụ, Nakamura nhất định là hiểu lầm chuyện gì đó"

"Chuyện đến mức này, liệu có thể hiểu lầm gì đây."
"Nhìn thì có vẻ mình và Kamiya giống hai người yêu nhau, nhưng thực ra chỉ có tình cảm một phía của mình" (ngỗng đực =.=)
"Nên Nakamura mới khiêu chiến mà giành lấy Kamiya. Cậu ấy nhất định có thể đem lại hạnh phúc cho Kamiya, nếu là như vậy, mình cũng không nên suy nghĩ nhiều nữa"

Buổi tối ở Đội 10

Đang trong nhiệm vụ canh gác đề phòng quân nổi loạn nhưng các đội viên mải mê lo chơi sai Nakamura làm nhiệm vụ. Nakamura tức giận, nghĩ rằng những đội viên như vậy chết đi còn tốt hơn. Và đột nhiên Nakamura muốn cho Sei thấy cảnh tượng hủ bại này, từ đó sẽ hiểu vì sao tham mưu Itou không còn niềm tin nơi Shinsengumi và Mạc phủ nữa.

Trong túc xá, vào đêm khuya Souji thức dậy thấy Saitou ngồi một mình ngoài hành lang.

Saitou: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi đang bận"
Souji: "Nhưng nhìn thì có vẻ là đang rất rảnh mà"
Saitou: "Đầu óc tôi đang bận rộn không ngừng, đâu có giống cậu"
Souji: "Cũng được, tôi sẽ không lên tiếng đâu. Cho tôi ngồi bên cạnh nhé", sau đó ngồi xuống cạnh Saitou.

Saitou đột nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Souji: "Về cái gì?"
Saitou: "Về việc đêm khuya không ngủ được vì cứ lo nghĩ về người nào đó"
Souji đỏ mặt: "Anh Saitou!"
Saitou: "Nakamura khác với tôi, là người tính tình nóng nảy"
"Lần này có lẽ cậu sẽ thấy được Kamiya bị người khác cướp đi ngày càng xa dần đấy. Như vậy cậu cũng cảm thấy không sao à?"
Souji: "Tôi... chỉ cần Kamiya hạnh phúc thì... "

Saitou: "Vậy cậu cho rằng thế nào mới là hạnh phúc của Kamiya!?"
"Trước đây đã từng có nhiều cơ hội lựa chọn con đường khác để đi, chỉ cần cô ấy muốn. Nhưng dù vậy Kamiya vẫn lựa chọn ở lại ĐÂY, cậu thấy là vi cái gì!?"
Souji: "Là vì... thích...?"

(hồi hộp)

Souji: "... thích Shinsengumi, không phải sao?" (=.=)

Tiếng khóc lòng của Saitou Hajime: "Chịu hết nổi rồiiii!! Mình sẽ không bao giờ giả vờ chín chắn như vậy nữa!!"


Ngày hôm sau Nakamura hẹn Sei vào buổi tối. "Dù cho là lần cuối cũng được, xin hãy đến"



Nguồn: 『誠』的足迹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro