Kaze Hikaru vol 30 chap 153: Lời khiêu chiến của Nakamura Gorou (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo vệ đại nghĩa, bảo vệ lễ tiết, bảo vệ người.
Đó chính là “Thành” của ta."

-------------------

Nakamura muốn hẹn gặp Sei tại nơi của mình để Sei chứng kiến cảnh Shinsen hủ bại, nhưng bị Sei cự tuyệt: “Ai muốn nửa đêm khuya khoắt đi gặp người như cậu chứ!”
Nakamura:“Dù cho có bị mổ bụng cũng không sao, chỉ cần là vì Kamiya… Có thứ này tôi muốn cho Kamiya xem”

Lúc trở về Sei vẫn còn đang suy nghĩ vì lời nói của Nakamura thì bỗng nhiên Souji xuất hiện.
Souji: “A! Kamiya, Nakamura có thứ này đưa cho cậu”
Sei (tức giận): “(Cái thứ này) Là gì chứ!?”
Souji: “Làm sao tôi biết được”
Sei cầm lấy cái túi và nghĩ thầm: “Cho dù là cho tôi thì sư phụ cũng không có hứng thú mở ra xem là gì sao”

Mở túi ra có một netsuke (vật trang trí thường giắt ở thắt lưng) hình núi Fuji. Nakamura nói rằng đó đó là bùa hộ thân của thân mẫu mình tặng cho, lúc ra ngoài thắt lưng bị đứt nên thấy có vẻ là điềm xấu. Nên nói muốn nhờ Sei sửa lại giúp và mang tới chỗ mình ở đội 10. Trong thư còn viết rằng trước khi vật được giao đến đó, vạn nhất mình có chuyện, thì nó sẽ gửi gắm cho Kamiya.

Sei: “Cái thứ này là gì chứ! Di ngôn à!! Tưởng rằng viết như vậy thì một người ưa lo chuyện bao đồng như mình sẽ qua đó sao!” (tức giận)
Souji: “Nhưng… chuyện cái netsuke này có thể là thật thì sao. Từ xưa đến nay núi Fuji luôn là ước nguyện “bất tử” của nhiều người, thậm chí nó còn là hình ảnh thân mẫu trong thâm tâm của Nakamura nữa” (từ Fuji và “bất tử” – fushi phát âm gần giống)
Sei: “…Ý sư phụ Okita là muốn tôi đi sao?”
Souji (vội vàng giải thích): “Tôi không có ý đó. Chỉ là vạn nhất đêm nay xảy ra chuyện gì thật, Kamiya chắc chắn sẽ rất đau lòng thôi”
“Nên làm thế nào thì giao cho Kamiya tự quyết định vậy. Nhưng nếu đó là mong muốn của Kamiya, thân là đội trưởng là tôi sẽ không ngăn cản đâu.”
“Hãy (vì Nakamura) đi thử một lần xem.”

Sei hiểu ra dụng ý của Nakamura và nghĩ thầm: “Thì ra là vậy, Nakamura Gorou.” Vì muốn Souji nói ra những lời đó nên Nakamura mới giao vật hộ mạng cho Souji nhờ giao giúp.

Mặt khác Sei lại nghe giọng nói (tưởng tượng) của Nakamura văng vẳng bên tai: “Cho dù biết là tôi hẹn gặp cậu, Okita cũng sẽ không nói câu đại loại như “Đừng đi” đâu nhỉ? Cậu muốn thích một kẻ như vậy đến khi nào?”
Sei vừa sửa cái netsuke vừa tức giận:
“Có phải ngươi muốn nói vậy lắm chứ gì?”
“Câu trả lời là “Cả đời”! Cái tên khốn kiếp này!!”
“Nếu không phải là tình yêu từ một phía, thì từ lâu đã không thể ở lại Shinsengumi rồi!”
“Cho nên, đơn phương số một!! Ngỗng đực vạn tuế!!”
(Sei quả thật quá dễ thương mà ^^)

Sei quyết định “Vậy thì theo ý sư phụ, tôi đi đây, sư phụ Okita!”
Souji: “A… quả nhiên… biết cậu sẽ nói như thế mà…”
Sei: “Nhưng! Xin hãy cho tôi nói rõ điều này trước!” (tức giận)
“Tôi qua đó là vì, dù cho một-phần-vạn-vạn khả năng xảy ra tôi cũng không muốn giữ di vật này của Nakamura chút nào!!” (tức giận)
Souji: “A…?”
Sei: “Xin sư phụ sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!!” (tức giận)

Sei nói xong quay lưng bỏ đi. Souji nghe Sei nói xong đột nhiên bất động, sau đó lại bất giác phát hiện, “A… mình lại bất động nữa rồi!?”

Souji hồi tưởng lại câu nói của Sei: “Rõ ràng là không muốn đi”, Xin sư phụ sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!!” rồi chợt nghĩ: “…A? Chẳng lẽ là thật…?”

Rồi lại hồi tưởng câu nói của Saitou: “Vậy cậu cho rằng thế nào mới là hạnh phúc của Kamiya!?”,  rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì bèn đuổi theo. (cuối cùng ngỗng đực cũng nhận ra rồi sao XD) .

Cùng lúc đó, Saitou ngồi ở hành lang vừa nghĩ trong bụng: “Nếu như tên đó mà không đuổi theo, lần này mình sẽ giết hắn thật đó.”
“Nhưng hắn đã đuổi theo rồi, tại sao mình vẫn còn tức giận vậy chứ?” ( đại ca XD)

Nơi của đội 10 đang canh phòng.
Đội trưởng Harada và đội viên đang ăn chơi uống rượu. Harada: “Lúc này đối với chúng ta mà nói, kẻ địch lớn nhất chính là nhàm chán, cho nên tối nay tất cả cùng uống no say nhé!”
Harada đem bình rượu nói là của phó cục trưởng tặng, mọi người đều mở tiệc rượu.
Nakamura lúc này lòng thầm nghĩ: “Kamiya, mau đến đây… Đây chính là thực trạng của Shinsengumi!! Mạc Phủ rốt cuộc đã hủ bại đến mức nào? Một Nhật Bản mới mà sư phụ Itou muốn hướng đến là thế giới như thế nào? Mình muốn mau chóng nói cho Kamiya nghe!!”

Lúc đó, Sei đang trên đường đến chỗ của Nakamaru, có cảm giác hơi hối hận.
“Tại sao mình phải đi chứ? Nếu đi thì là làm theo ý của Nakamaru rồi?”,
nhưng sau đó nghĩ tới lời nói của Souji, “Chỉ là vạn nhất đêm nay xảy ra chuyện gì thật, Kamiya chắc chắn sẽ rất đau lòng thôi”
“Rốt cuộc sư phụ Okita lo lắng cho mình như vậy, phải vui mới đúng.”
Sei ngước đầu nhìn ánh trăng: “Mình đúng là một đứa ngốc”, nước mắt chực tuôn ra.
“Chắc mình sắp khóc rồi.”

Mặt khác chứng kiến đội 10 mở tiệc rượu lơ là canh gác, kẻ địch chuẩn bị hành động.
Nakamura đang ngồi đợi Kamiya thì Souji chạy đến. Vì muốn nhanh đuổi theo Sei nên Souji đã chạy đường khác, có vẻ đến nơi sớm hơn cả Sei.
Nakamura: “Sư phụ đến đây làm gì thế?”
Souji vẻ mặt nghiêm túc: “Đến để bảo vệ Kamiya”
Bất ngờ vì câu trả lời không giống phong cách của Souji của mọi ngày, Nakamura bất ngờ: “Hả?”
Souji: “Đáng lẽ tôi phải chấp nhận lời khiêu chiến phân định thắng thua vói cậu. Để không cản trở đội vụ, chúng ta hãy quyết định thời gian để chính thức phân định thắng thua.”
“Nếu như tôi thắng, hi vọng cậu từ này đừng làm phiền tới Kamiya nữa, được không?”, Souji mắt nhìn thẳng vào Nakamura đầy uy nghiêm khiến Nakamura toàn thân run sợ.

Lúc này thích khách đã xuất hiện.

Harada: “Được rồi! Mọi người chuẩn bị lâm trận!!”
Nakamura ngạc nhiên: “Hả?”
Souji: “Waa, có vẻ tôi đến đúng lúc quá nhỉ!” (vỗ tay)

Harada: “Mở lễ hội đợi hết 3 ngày rồi! Mọi người hãy cùng khí thế lên nào! Để người trong kinh thành biết những kẻ thích làm chuyện vô vị này sẽ phải chịu hậu quả thế nào”

Sau đó đã bắt được người và truy ra được chủ mưu, đó là những phiên sĩ ở Tosa. Sau đó Harada quyết định rút quân. “Chỉ cần đem nộp người này cho phiên Tosa, những tên đồng lõa sẽ hiểu ra ngay”
“Ai thèm tốn thời gian với những kẻ chỉ thích làm chuyện vớ vẩn này chứ!”

Nakamura lúc này mới sực tỉnh ra, thì ra tất cả đều là kế hoạch do đội 10 dàn dựng nên. Một mặt giả vờ uống rượu lơ là canh phòng, mặt khác phái người đi điều tra theo dõi kẻ địch.
“Chỉ cần một câu nói của đội trưởng mà tất cả có thể hòa vào làm một, đây chính là Shinsengumi sao?”

Lúc này Sei chạy đến nơi: “Tốt quá rồi, Nakamura, cậu không sao cả”
Nakamura: “Kamiya…” (xúc động)
Sei: “Tôi đang lo lắng đây nè ~ Nghe nói bên này đang tiến hành bao vây địch, nếu như Nakamura mà chết đi thì làm sao?”
Nakamura: “Cậu đến trễ quá! Tưởng cậu không đến nữa chứ!”
Sei: “Aa… xin lỗi, xin lỗi! Trăng đêm nay đẹp quá, tôi mải ngắm trăng rồi ngủ quên mất”
“Netsuke này trả cậu đây! Lần sau mà còn đùa kiểu này, tôi sẽ giết cậu!!” (tức giận dữ dội).

Sei quay qua thấy Souji đang đứng sau lưng mình. “Hả?… Bị thấy vẻ mặt khi nãy rồi! Tại sao sư phụ Okita lại ở chỗ này chứ?”
Souji mỉm cười: “Vì trăng đẹp quá nên muốn đến đây xem với Kamiya.”
Nhìn hai người như vậy, Nakamura không thốt được lời nào.

Souji và Sei hai người thắp đèn lồng trở về túc xá.

Souji: “Dù cho không có đèn lồng cũng đi được. Tuy chưa đến ngày rằm nhưng trăng cũng đẹp quá.”
Sei nghĩ ngợi: “Tại sao vậy sư phụ Okita…? Sư phụ đâu phải là người có thể vì những lý do lãng mạn như thế mà đến đây chứ.”
Souji đột nhiên cúi đầu: “Kamiya có phải vừa mới khóc không? Đôi mắt…”
Sei: “A? Vẫn… vẫn còn sưng sao?”
“Chỉ là giữa đường đến đây chợt nghĩ đến những chuyện vớ vẩn thôi…”
Souji: “Là vì… liên quan đến tôi phải không?”
“Sư phụ Okita” , tim nhảy liên hồi, Sei ngước đầu nhìn Souji.

Souji: “Xin lỗi, tôi lúc nào cũng bị ràng buộc bởi suy nghĩ của bản thân, chưa hề nghĩ đến tâm trạng của Kamiya.”
“Lúc Nakamura nói lời khiêu chiến nếu như nói với cậu ta là tốt rồi, rằng 【Kamiya thuộc về tôi】”
“Sư phụ Okita...!!” Sei tim đập liên hồi.

Sau nhiều năm bị Souji đả kích hết lần này tới lần khác, nhất là vụ Nakamura lần trước, phản ứng của Sei: “Lần này lại sắp bị đả kích gì nữa đây!?” (XD)

Đợi một hồi chưa thấy gì xảy ra. Sei ngước đầu: “A?”
Thấy Sei có biểu hiện kì lạ, Souji lại mất tự tin.
Souji (đó mặt): “Chẳng lẽ là do tôi ngộ nhận sao? Kamiya rất muốn tránh xa khỏi Nakamura, không phải vậy sao?”
Sei: “A!! Phải!! Phải!! Phải rồi, là muốn tránh xa Nakamura!!”
“Nghe những lời này của sư phụ quả thật tôi rất vui rất vui!!”
Nghe Sei nói mình rất vui, Souji thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi…!”
(cảm thấy Souji đã có tiến bộ rất nhiều, ít ra đã hiểu được những cái mà trước đây không hiểu, đã làm những việc mà trước đây không hề làm XD)

Hai người tiếp tục đi.

Souji: “Thật ra tôi đã đưa ra đề nghị quyết đấu.”
Sei: “Wa, mong đợi quá. Tôi sẽ đến cổ vũ cho hai người!”

“Thế là, Souji cuối cùng đã từ từ hiểu ra rằng hạnh phúc thật sự của Sei và hạnh phúc của mình dường như là ở cùng một chỗ.”

“Sau đó, kết quả cuộc quyết đấu đã rất rõ ràng…!?”

Khung cuối cùng của chương

Nakamura (khóc ròng): “Kết quả chẳng phải quá rõ ràng sao! Nói ra thì, tôi đâu nhớ là đã đề nghị khiêu chiến BẰNG KIẾM THUẬT đâu!?”

Sei với chữ quỷ trên đầu xuất hiện kế bên, tay trái cầm uchiwa chữ “Sư phụ Okita”, tay phải cầm uchiwa chữ “Tất thắng”:
“Hahaha, đây là báo ứng cho việc dám xem thường tên ngốc kiếm thuật Okita Souji đấy!!!” (XD)

Câu kết chương của sensei:
“Rõ ràng tâm ý đối với Kamiya không hề thua Okita, nhưng mỗi lần Nakamura cố gắng là lại giúp kéo gần khoảng cách giữa Sei và Souji, chẳng lẽ tại tôi nghĩ quá nhiều?


Nguồn: 『誠』的足迹

Thích mấy lời dẫn chương của sensei quá, ngắn gọn súc tích nhưng ý nghĩa. Souji đã có tiến bộ lớn rồi đáng mừng đáng mừng XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro