4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này cũng là giấc mơ đó.

Cậu thấy mình đang đứng trong một lâu đài cổ, trước mặt cậu là một người đứng sau tấm bình phong. Cậu không rõ mặt người đó nhưng dường như giọng nói của người đó thì rất giống Kuni.

Hai người nói chuyện rất thân mật có vẻ như đã quen từ lâu.

Cậu cũng cảm nhận rằng mình đang mơ nhưng cậu chẳng thể điều khiển cơ thể, chẳng thể thay đổi không gian xung quanh.

Rồi chàng trai đó mời cậu ra sau khu vườn của lâu đài, cơ thể của cậu lại tự điều khiển.

Người đó suốt cả chuyến đi khoong hề để lộ mặt. Anh ta trùm một chiếc khăn choàng tím trên đầu, không để lộ mặt mũi.

Hai người trò chuyện một lúc thì cậu ta kêu cậu nhắm mắt nói sẽ cho cậu bất ngờ.

Ngay khi cậu vừa nhắm mắt thì một cảm giác khó thở xuất hiện. Cậu ngay lập tức thức dậy thì thấy anh đang nhìn cậu và đang bịt mũi cậu.

"Định ngủ tới khi nào nữa hả? Ngay là lễ khai giảng mà còn không chịu dậy nữa, định đi muộn luôn hay gì?"

"Anh dậy sớm thế, dậy trước chuông báo thức của em kêu luôn."

"Dậy vệ sinh cá nhân đi, tao đi trước đây kẻo muộn giờ nữa. À mà đồ ăn ở sẵn trên bàn rồi đấy, nhớ ăn chứ đừng bỏ nha."

Nhắc xong thì anh đi trước. Cậu cũng cố gắng vệ sinh rồi ăn nhanh nhất có thể để được đi trò chuyện với anh, nhưng dù có cố thế nào thì hình như anh cũng đến trường trước rồi.

Vừa đến trường, cậu đã bị phục kích bởi lũ báo Heizou, Venti và Xiao, họ gằm hỏi cậu về việc hôm trước cho họ leo cây.

" Này, sao hôm trước lại không tới thế hả? Có bận gì thì cũng nói cho bọn này chứ:(((" Venti tra hỏi cậu.

" Có phải vì chuyển trọ có em gái xinh tươi nào nên bỏ bọn này đúng không." Heizou trêu chọc cậu, ngay khi vừa nói xong thì cậu đã được tặng một cái cốc từ Kazuha.

"Xin lỗi nhưng bữa đó do tại hạ bị sốt nên không thể đến cùng các vị được" Kazuha nặng ra một nụ cười hiền từ mà khiến cả lũ ai cũng rén.

" Vậy mày bữa sau phải nhớ bao lại bọn này đấy, bữa đó mày vắng nên chính tao phải bao ăn cho đám này, nó ngốn gần hết tiền tao luôn đó." Xiao hậm hực mà nói, vẫn không can lòng vụ việc Kazuha không tới.

" Được rồi, vậy hôm nay tụi bây qua trọ tao ăn cho thoả thích, tao nấu cho. 6 giờ có mặt nhá.Ở đó còn có anh tiền bối nữa, ảnh tốt tính lắm." Cậu vừa nói tới anh thì mặt cậu ửng lên rồi sực nhớ ra phải tìm anh.

" Vậy chốt kèo đó, không được cho bọn này leo cây nữa đâu đấy. " Venti vui mừng hớn hở ra mặt.

" Hay kêu thêm mấy đứa khác nữa không, Xingqiu, Chongyun, Childe với Zhongli nha."Heizou vừa nói vừa nhắn tin với lũ kia mời họ tới.

" Ok, chốt." Xiao gật đầu đòng ý với ý kiến của Heizou kia.

" Ê, mà tao còn chưa đồng ý mà sao bay tự tiện thế. Mà thôi làm gì thì làm miễn đừng có phá nát cái trọ là được rồi, nha bây" Kazuha bất lực lắm rồi nhưng cũng không biết làm gì, chỉ đành thuận theo bọn nó.

Khoảng 5 phút sau thì lễ khai giảng bắt đầu. Cậu vào phòng hội trường nhìn xung quanh để tìm anh nhưng đâu cũng không thấy, đành phải ngồi chung với lũ báo kia.

Sau những lời phát biểu kia thì kế tiếp sẽ là đôi lời phát biểu từ các anh chị học bá.

Với những lời nói tựa mật ngọt đó thì cậu đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đang mơ đẹp thì có ai đánh thẳng vào đầu cậu kéo cậu ra khỏi giấc ngủ.

Thì ra là tới lượt cậu, Xiao biết kiểu gì thằng bạn mình ngủ thì khó mà kêu dậy nên cậu phải dùng hết sức để gõ đầu nó.

Vừa mới bước lên bục thì ở dưới đã có cả khối cô gái hét lên vì nhan sắc của cậu.

Không đùa chứ khi bình thường thì Kazuha có hơi nhây thật, nhưng khi mà nghiêm túc rồi thì hệt chàng hoàng tử.

Cậu chả quan tâm, cậu vừa phát biểu vừa nhìn xung quanh, cậu đang tìm kiếm anh. Cậu muốn trưa nay sẽ tìm anh để rủ ăn.

Nhưng đã nhìn hết rồi cũng chả thấy đâu, cậu thất vọng rồi đi về chỗ cũ.

Nguyên ngày hôm đó mặt cậu buồn rũ rượi như mới bị bồ đá.

Ra về chờ suốt 30 phút cũng không thấy anh. Cậu đành lết xác về nhà.

Vừa mở cửa ra thì đã ngửi mùi thịt, cậu chạy vào thì thấy anh đang nấu ăn chờ cậu với lũ bạn.

Vừa thấy anh thì cậu đã tra hỏi.

" Sáng giờ anh đã ở đâu mà em tìm mãi không ra thế. Có biết là em lo như thế nào không." Cậu vừa nói vừa mếu nói chuyện với anh.

"Được rồi anh xin lỗi vì không chờ nhóc, anh tới nơi thì anh trốn lì trong lớp với mấy đứa bạn nên nhóc không thấy là phải." Anh nhìn cậu có thấy tội chút nhưng cũng quay lại vấn đề.

" Mà nhóc kiếm anh làm gì đó. Nhớ anh à."

" Thì tại em cần người thuần thục đường đi trong trường chứ ở đó rộng quá, mà em thì không biết đường nên mới cần anh thôi."

" Được rồi mà lũ bạn của nhóc sắp tới chưa. Cũng đã 6 giờ rồi."

Anh chỉ vừa mới nói thì tức khắc đã tiếng ồn ào ngoài cửa. Không đợi cậu ra mở cửa thì lũ đó đã chạy vào.

Riêng Xiao, Zhongli, Xingqui và Chongyun thì còn có chút phép tắc còn lũ kia thì thua.

Kuni bước ra giới thiệu mình với mọi người ai cũng thích tính cách của anh, nhưng khi vừa đi tới chỗ Chongyun thì cậu ta lại nói gì đó vào tai Kuni làm anh đứng hình vài giây. Sau đó cũng cười và bước vào bê thức ăn ra.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ờ thì là ở chap trước thì tui có bị lộn tên của bé, nên cho tui xl. Tui cũng đã sửa lại rồi. Định là sẽ viết khoảng 10 chap là hết truyện và tui cũng định bẻ cua sang OE nên nếu có j thì cho xin ý kiến nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro