Chương 106-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107

"Trình độ của anh làm thế nào mà tiến bộ nhiều vậy?"

Ngồi trên sườn núi ở bên ngoài phơi nắng, Dương Lỗi đưa một lon bia cho Phòng Vũ.

Phòng Vũ quả thật làm cho Dương Lỗi bất ngờ. Hắn nghĩ tới hai người lính xuất ngũ ở phía Nam, nhưng lại cảm thấy không giống. Chiêu thức của Phòng Vũ có hơi hướm của bộ đội, nhưng cũng còn rất nhiều chiêu rõ ràng không thuộc quân sự.

Phòng Vũ mở bia, uống một hớp, nhìn dãy núi ở đằng xa.

"Lúc còn ở tù, quen được một người. Lợi hại lắm."

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ. Đây là lần đầu tiên Phòng Vũ nhắc tới chuyện trong tù.

"Hơn 50 tuổi rồi, vậy mà bốn năm người cũng không đánh lại một mình ông ấy. Lúc còn trẻ từng đi chiến trường, vốn dĩ là huấn luyện viên võ thuật ở tỉnh. Sau này ra mặt giúp bạn bè, lỡ tay đánh chết người, thế là bị bỏ tù, phán vài chục năm."

Phòng Vũ quen biết không ít người trong tù, cái gì cũng trải qua hết rồi. Những người này có thể xem là cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giao tình tích lũy rất sâu đậm.

"Ổng nói học trò của ổng giành giải quán quân cả nước, còn có người ra nước ngoài đấm bốc nữa, giành được danh hiệu gì đấy. Cái lão này, suốt ngày cứ nói luôn mồm, không biết có thật hay không."

Phòng Vũ nhìn đằng xa, cười cười.

"Ổng và tôi ở chung phòng nên cũng thân lắm. Mỗi khi không có việc gì làm, suốt ngày cứ suy nghĩ về chuyện này, luyện chơi, giết thời gian. Ổng dạy tôi không ít, xem ra không có khoác lác, quả thật rất mở mang tầm mắt."

Nhớ tới người này, trên mặt Phòng Vũ xuất hiện nét bội phục.

"Lão lưu manh, lợi hại cực. Bây giờ chắc tôi cũng chưa đánh lại ổng."

Cho đến bây giờ, Phòng Vũ chưa từng kể về chuyện trong tù. Dương Lỗi lắng nghe, không nói lời nào. Thấy Dương Lỗi im thin thít, Phòng Vũ liếc hắn một cái.

"Thật ra ở tù cũng không có gì, quen dần là ổn thôi. Tìm việc nào đó để làm, thời gian trôi qua cũng nhanh."

"Cánh tay trái của anh bị sao vậy?"

Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

"Không sao cả."

"Có phải là di chứng của lần đó không?"

Dương Lỗi không vòng vo nữa.

"Không phải."

"Đừng gạt tôi."

Lúc Dương Lỗi phát hiện cánh tay trái của Phòng Vũ có vấn đề, tim Dương Lỗi như chìm xuống tận đáy.

Hôm đó bước vào căn phòng kia, trông thấy Phòng Vũ máu me đầm đìa, Dương Lỗi vĩnh viễn không thể nào quên.

Dao ghim vào cánh tay trái của Phòng Vũ, xuyên thấu, cảnh tượng đó vẫn in sâu trong lòng Dương Lỗi, chưa bao giờ phai nhòa. Mỗi lần hồi tưởng lại, Dương Lỗi đều nhớ như in mỗi một cảm giác cũng như mỗi một phần đau đớn của mình trong khoảnh khắc ấy.

Năm đó vì cứu hắn, Phòng Vũ tự đâm bản thân hai nhát, còn chưa khỏi hẳn đã liên tục đụng phải mấy trận đánh nhau có vũ khí với băng đảng của Kiều Tân, trận nào cũng là quyết chiến sống chết, lúc đó bác sĩ từng nói, cánh tay này cần phải tĩnh dưỡng, nếu còn đánh nhau nữa thì vứt đi là vừa. Nhiều năm như vậy rồi, nào ngờ vẫn để lại di chứng!

"Không sao thật đấy. Thỉnh thoảng mấy ngày mưa dầm có đau một chút, bình thường thì không vấn đề gì. Lúc sau tôi từng bị thương trong tù, nhưng cũng lành lại lâu rồi, còn dùng được đến bây giờ luôn mà."

Giọng điệu của Phòng Vũ rất thoải mái, nhưng Dương Lỗi biết đây chỉ là cái cớ để an ủi mình.

Dương Lỗi không nói nữa, nắm chặt lon bia...

Thời gian đã là giữa trưa, Phòng Vũ muốn về trước, Dương Lỗi giữ hắn ở lại căn tin ăn cơm rồi hẵng về.

Lúc hai người đang ăn, có người ngồi xuống đối diện bọn họ, là gã trợ lý Tần.

Cái gã trợ lý Tần này, Dương Lỗi chẳng ưa chút nào.

Trước đó đã từng nói, bốn năm ở trường quân đội, nơi tụ tập của cánh mày râu, Dương Lỗi gặp phải không ít người cùng giới muốn ve vãn mình, gã trợ lý Tần chính là một trong số đó. Gã ta thích tọc mạch, tướng mạo không tệ, gia sản cũng khá, lúc còn ở trường quân đội từng ra ám hiệu với Dương Lỗi, bị Dương Lỗi lẳng lặng từ chối. Thế nhưng gã vẫn nhận định Dương Lỗi là đồng loại của mình, bởi vì Dương Lỗi chưa bao giờ quen bạn gái, vậy nên gã vẫn chưa từ bỏ ý định. Tuy ngoài mặt không biểu lộ rõ, nhưng lẽ nào Dương Lỗi không nhìn ra ý đồ của gã? Gã cứ hỡ chút lại chạy tới chọc ghẹo, làm cho Dương Lỗi phiền muốn chết, nhưng vì ở cùng một đơn vị, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, Dương Lỗi cũng không tiện phát cáu, chỉ đành lảng tránh gã.


Dương Lỗi không có dấu hiệu gì mà đột nhiên muốn kết hôn, trợ lý Tần cảm thấy Dương Lỗi muốn cho gia đình một lời giải thích, gã càng tin Dương Lỗi cũng là "đồng chí". Ở quân doanh, gã không dám làm quá lố, nhưng thái độ nhiệt tình khác thường của gã khiến Dương Lỗi vô cùng mất tự nhiên.

Trợ lý Tần vừa ngồi xuống liền liếc nhìn Phòng Vũ.

Kể từ sáng bắt gặp cảnh tượng đó trong ký túc xá của Dương Lỗi, trợ lý Tần đã có linh cảm. Người như bọn họ quả là trời sinh mẫn cảm, nhìn điệu bộ của Phòng Vũ và Dương Lỗi khi ở cùng nhau, gã lập tức nhạy bén phát hiện điều mờ ám. Gã cảm thấy, người này không phải là bạn bình thường, mà là bạn "kiểu đó" của Dương Lỗi.

Bây giờ gã ngồi xuống, mặc kệ Dương Lỗi có muốn nghe hay không, cũng chẳng thèm để ý đến Phòng Vũ, bắt đầu nói không ngừng miệng.

"Đợi lên đến cấp đoàn, chuyển ngành, sang cơ quan cấp tỉnh thì làm cán bộ huyện được rồi, dựa vào năng lực và bối cảnh của anh, muốn tiếp quản công việc của bố anh chỉ là chuyện một sớm một chiều! Lỗi Tử, đến lúc đó đừng quên chiến hữu cũ nhé?"

*Cấp đoàn lên cấp tỉnh là chuyển từ đội trưởng một đơn vị sang cán bộ của một khu hành chánh. Cán bộ huyện tương đương với huyện trưởng.

Trợ lý Tần rất thích trêu ghẹo người khác, gã cố ý ra vẻ trước mặt Phòng Vũ, gã không thể chịu được Dương Lỗi luôn lạnh nhạt với mình, còn với người này thì lại thân mật như thế.

"Phòng Vũ, lấy giùm tôi chén canh."

Dương Lỗi nhịn hết nổi.

"... Bạn anh đẹp trai quá ha!"

Trợ lý Tần đưa mắt nhìn bóng lưng Phòng Vũ, chua chát nói.

"Từng lăn lộn đúng không? Có phỉ khí ghê!"

*phỉ khí: phỉ là thổ phỉ/trộm cướp, ý nói có dáng dấp của tội phạm.

"Tôi cũng từng lăn lộn, vậy phỉ khí của tôi thế nào?"

Dương Lỗi nhìn gã chằm chằm.

"Đùa tí thôi mà."

Trợ lý Tần cười mỉa.

Dương Lỗi không để ý đến gã nữa, cúi đầu ăn cơm, đột nhiên bị sặc một miếng ớt, ho khù khụ.

"Từ từ, coi chừng nghẹn!" Trợ lý Tần vội vã đứng dậy bước qua khoác vai Dương Lỗi, thừa cơ ôm lấy hắn, bàn tay đặt trên lưng Dương Lỗi không biết đang vỗ hay đang vuốt, gã chợt phát hiện sau lưng có người, Phòng Vũ đã quay lại, gã cũng không muốn nhượng bộ, nhưng rốt cuộc chẳng làm được gì, bất tri bất giác bị đẩy ra, đành phải né sang một bên.

Phòng Vũ đi tới đưa canh đến bên miệng Dương Lỗi. Dương Lỗi bị sặc không nhẹ, vội cầm tay Phòng Vũ uống vài ngụm canh, Phòng Vũ vỗ vỗ lưng Dương Lỗi, Dương Lỗi lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Trợ lý Tần nhìn mà căm tức.

"Hôm nay có canh gì vậy?" Trợ lý Tần vừa hỏi vừa tiện tay cầm thìa của Dương Lỗi nhấp một ngụm, sau đó trả lại cho hắn.

"......" Dương Lỗi cầm thìa, giận lắm rồi. Hắn đang định nổi cáu, Phòng Vũ giữ hắn lại, đưa thìa của mình qua. Dương Lỗi nhận thìa của Phòng Vũ, ráng nhịn cảm giác khó chịu, lùa thêm vài muỗng cho hết chén cơm rồi định kéo Phòng Vũ đi.

"Lỗi Tử, trò chuyện thêm chút đi." Trợ lý Tần ném điếu thuốc cho Dương Lỗi, cũng ném một điếu cho Phòng Vũ. Gã móc bật lửa ra, nhích lại châm thuốc cho Dương Lỗi, sau đó rút tay về thả bật lửa vào túi áo, giống như đã quên mất Phòng Vũ.

Trợ lý Tần cố ý đấy, gã hành xử như công tử bột, ấu trĩ vô cùng. Gã muốn làm Phòng Vũ khó xử.

Lửa giận trong lòng Dương Lỗi bùng lên rồi. Ở nơi công cộng như căn tin, hắn cố nhịn để chừa cho gã ta chút mặt mũi, bây giờ được một tấc lại muốn tiến một thước, gã dám làm thế với Phòng Vũ, Dương Lỗi nhịn được sao??

Dương Lỗi vừa định phát tác, Phòng Vũ đã kéo hắn lại.

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng không tìm bật lửa trên người. Dương Lỗi định lấy bật lửa trong túi tiền thì bị Phòng Vũ đè tay lại. Phòng Vũ ra hiệu cho Dương Lỗi quay mặt về phía mình, đoạn rướn người về phía Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ nhích đến gần, gương mặt của Phòng Vũ dần dần phóng đại trước mắt hắn, khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Phòng Vũ trực tiếp đưa đầu điếu thuốc đang ngậm chạm vào điếu thuốc đang cháy trong miệng Dương Lỗi, tia lửa nhen nhóm, mãi đến khi cháy lên...

Dương Lỗi có cảm giác sự tiếp xúc từ điếu thuốc như truyền đến môi mình, Dương Lỗi vẫn không nhúc nhích...

"......"

Trợ lý Tần ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi hít một hơi, lúc này mới nâng mắt nhìn xuống trợ lý Tần, giống như mới nhìn thẳng vào gã lần đầu tiên.

Giữa làn khói trắng, Phòng Vũ mặt không biểu cảm, ánh mắt lướt qua ấy làm cho trợ lý Tần không thốt nên lời...

Chương 108

Ra khỏi căn tin, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi. Bầu không khí có chút quái lạ, Dương Lỗi không lên tiếng, Phòng Vũ cũng không nói gì.

Hai người im lặng đi trên đường một lát, Dương Lỗi vừa định mở miệng, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Dương Lỗi bắt máy, là Phương Mai.

"Dương Lỗi! ..."

Giọng nói của Phương Mai hoảng hốt hiếm thấy, mang theo tiếng nức nở run rẩy.

"Sao vậy Phương Mai?"

Dương Lỗi sửng sốt, từ trước đến nay Phương Mai chưa từng như thế.

"... Cậu mau đến bệnh viện đi... tớ sợ lắm..."

Phương Mai bật khóc...

"Cậu đừng lo! Tớ lập tức đến ngay!"

Dương Lỗi cúp điện thoại rồi đi lấy xe, cùng Phòng Vũ quay về nội thành Giang Hải. Phòng Vũ không muốn làm lỡ thời gian của Dương Lỗi, nửa đường đã xuống xe, Dương Lỗi không kịp nói thêm lời nào, chạy thẳng đến bệnh viện.

Bố Phương Mai vốn đã về nhà tĩnh dưỡng, nào ngờ đột nhiên phát bệnh, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ngày này thật sự đến, Phương Mai vẫn hoang mang lo sợ. Phương Mai chờ bên ngoài phòng cấp cứu, vừa trông thấy Dương Lỗi, cô liền nhịn không được nhào vào lòng Dương Lỗi khóc nức nở, Dương Lỗi ôm Phương Mai an ủi, trước giờ hắn chưa từng thấy phương diện yếu đuối này của Phương Mai. Hắn ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu cùng Phương Mai và người nhà họ Phương, không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh chàng một mực theo đuổi Phương Mai cũng có mặt. Anh ta tên Bành Minh, cũng quen biết Dương Lỗi, năm đó cùng học chung một trường trung học. Bành Minh lặng lẽ ở lại phụ giúp, chạy tới chạy lui, giúp không ít việc.

"Tôi đến đây giúp đỡ với tư cách bạn bè. Dương Lỗi, anh sẽ không để bụng chứ."

Bành Minh nói với Dương Lỗi. Nhìn Phương Mai trong tay Dương Lỗi, ánh mắt của Bành Minh có chút phức tạp.

Dương Lỗi nói cảm ơn Bành Minh, hắn cảm thấy người nọ có thể thật lòng thật dạ với Phương Mai đến mức này, quả thật không dễ dàng.

May mắn thay, sau khi trải qua cấp cứu, bố Phương Mai đã được cứu sống, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi thêm. Tiếp theo xử lý thủ tục nằm viện, làm kiểm tra, Dương Lỗi bận rộn chạy đôn chạy đáo, buổi tối Phương Mai không chịu về, Dương Lỗi lo lắng cho cô nên cùng cô ở lại bệnh viện một đêm.

Qua hôm sau, rốt cuộc bố Phương Mai cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Lúc Dương Lỗi và Phương Mai mệt lả rời khỏi bệnh viện, Phương Mai kéo Dương Lỗi lại.

Sắc mặt cả hai đều trầm lắng. Dương Lỗi đã đoán được Phương Mai muốn nói gì.

"... Dương Lỗi, có lẽ... không kéo dài được nữa."

Phương Mai nói một cách khó khăn, Dương Lỗi nghe hiểu ý của cô. Qua vụ việc lần này, gia đình Phương Mai không đợi được nữa rồi.

"Hai hôm nữa tớ sẽ bị công ty cử đến vùng khác học tập vài ngày. Đây là cái cớ cuối cùng mà tớ có thể dùng. Đợi tớ trở về... chúng ta phải đi lĩnh giấy chứng nhận."

Phương Mai chậm rãi nói...

Dương Lỗi yên lặng một lát, khẽ gật đầu.

Nhìn nét mặt của Dương Lỗi, Phương Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thấy Dương Lỗi lặng thinh, Phương Mai biết cho dù cô nói bây giờ đi lĩnh giấy chứng nhận ngay đi, Dương Lỗi cũng sẽ đồng ý. Tuy vậy, cô vẫn nhìn thấy nỗi thất vọng chợt hiện nơi đáy mắt Dương Lỗi...

Đêm đó Dương Lỗi không về nhà, gọi mấy người bạn ra ngoài uống rượu.

Dương Lỗi cũng chẳng nhớ mình gọi người bạn nào ra ngoài. Hắn chỉ muốn tìm đại một chỗ, mượn cớ uống chút rượu. Đêm đó Dương Lỗi uống liên tục không ngừng, mấy người bạn kia biết hắn sắp kết hôn, đua nhau rót cho hắn, bảo rằng đây là chầu cuối cùng, chờ đến khi có vợ bên cạnh thì chẳng được thoải mái như vậy nữa, sau này bị vợ quản nghiêm rồi, thừa dịp đây là lần cuối cùng, dù thế nào cũng phải uống cho đã đời, coi như đây là lần điên cuồng sau cuối.

Càng về sau, bản thân Dương Lỗi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Hết rượu đỏ rồi lại rượu trắng, lát sau còn quất luôn rượu tây. Trước đây tửu lượng của Dương Lỗi đã tốt sẵn, sau khi đi bộ đội còn luyện được ngàn ly không say, nhưng buổi tối hôm nay, Dương Lỗi say như chưa từng được say, uống chưa đến mấy ly đã ói ra. Dương Lỗi vào toilet nôn sạch, tỉnh táo một chút rồi lại tiếp tục uống.

Bạn bè ngồi quanh bàn hỏi hắn, lĩnh giấy chứng nhận chưa, đừng ở chung bất hợp pháp nha! Dương Lỗi hét to lĩnh rồi! Có người bạn nói đùa, nhìn cậu thế này không giống uống rượu ăn mừng, ngược lại giống uống rượu giải sầu hơn. Sao hả, có phải còn nhớ người yêu cũ không?

Lại có người quở trách, người ta sắp kết hôn rồi, đừng nói bậy nói bạ. Dương Lỗi nghe xong thì nhìn ly rượu, cười giễu cợt, nói người yêu cũ? Người yêu cũ mẹ nó lập gia đình từ lâu rồi, tôi nhớ còn tác dụng gì?? Đoạn nâng ly uống một hơi cạn sạch.

Bạn bè ngồi ở đây đều nhìn hắn, ai cũng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, vội vàng hoà giải, cười nói Lỗi Tử say rồi, say thật rồi...

Dương Lỗi cũng say thật. Mỗi khi say, hắn không làm ầm ĩ như người bình thường, trái lại yên tĩnh hơn nhiều, chỉ nằm ngáy o o. Vậy mà đêm nay Dương Lỗi lại ầm ĩ vô cùng, ăn xong còn đến KTV mướn phòng, ôm micro la hét om sòm. Đã lâu đám bạn này không thấy Dương Lỗi chơi tới bến như vậy, Dương Lỗi vào phòng lại uống thêm rượu, bọn họ cũng ngăn không nổi.

Dương Lỗi uống rượu, chọn bài hát.

Âm nhạc vang lên, là một bài hát cũ, Tình khúc 1990. Dương Lỗi cười nói mình rành bài này lắm, hắn dùng ánh mắt mông lung nhìn màn hình, mặc dù chẳng thấy rõ lời bài hát, nhưng hắn vốn không cần nhìn, hắn nhớ rõ mà, hắn gân cổ khàn khàn cất tiếng...

Đêm hôm đó, Dương Lỗi say đến không biết trời trăng gì. Lát sau hắn nằm nghiêng ngả trên ghế sô pha, hệt như đống bùn nhão. Đám bạn của Dương Lỗi cũng không ngốc, cả bọn đều nhìn ra tâm trạng của hắn không ổn.

"Gọi bà xã cậu ta tới đón người đi!"

Mấy người bạn muốn kéo Dương Lỗi nhưng kéo không nổi, ai cũng bất đắc dĩ.

"Chú bị ngu à? Không phát hiện có chỗ không ổn sao? Mau lên, đưa cậu ta về nhà đi."

Mấy người bạn đỡ Dương Lỗi đang mơ mơ màng màng ra cửa, Dương Lỗi đi đến bên xe nhưng lại không chịu vào, móc điện thoại ra nhấn loạn xạ.

"Tôi lĩnh giấy chứng nhận rồi! ... Kết hôn rồi!! ..."

Dương Lỗi cũng không biết mình gọi cho ai, giơ điện thoại hét lung tung.

"Anh không chúc mừng tôi sao?! ..."

Dương Lỗi thật sự đã say quá mức, hắn ngẩng cổ, hét toáng lên.

"Được rồi được rồi, cậu uống nhiều quá rồi đấy! Đi nào, bọn này đưa cậu về nhà tân hôn..."

Điện thoại của Dương Lỗi bị giật qua cúp máy, còn Dương Lỗi thì bị đẩy vào trong xe. Đám bạn lái xe chở hắn về thẳng nhà tân hôn, lúc Dương Lỗi lắp đặt thiết bị trong nhà, bọn họ từng tới đây phụ giúp nên biết đường. Đến khi về tới nơi, Dương Lỗi đã lờ đờ, đám bạn đỡ hắn xuống xe, đi tới cổng. Đang lúc định mò chìa khóa trên người Dương Lỗi, bọn họ trông thấy trước cổng biệt thự có một người đang đứng.

Đám bạn không biết người này là ai, chỉ hoài nghi nhìn đối phương.

Mở mắt ra thấy người trước mặt, Dương Lỗi vội đẩy bạn mình ra, thất tha thất thểu đi thẳng về phía người nọ, bước chân bất chợt loạng choạng, bị người đứng đón đỡ vào lòng.

"......" Dương Lỗi ngẩng đầu lên, một câu cũng không nói, tay bấu chặt áo của đối phương, không chịu buông.

Thấy Dương Lỗi như vậy, đám bạn tin chắc đây là người quen của hắn, cho nên không để tâm nữa.

"Lỗi Tử uống nhiều quá, chắc do hôm nay lĩnh giấy chứng nhận nên vui quá đó mà! Vậy làm phiền người anh em đây trông chừng cậu ấy nhé!"

Đám bạn cũng nôn nóng về nhà, nói xong liền đi mất.

Dương Lỗi không biết mình vào nhà như thế nào. Căn nhà tân hôn này đã được sửa mới hoàn toàn, gia cụ, đồ điện, đồ trang trí, mọi thứ được bày biện vô cùng xa hoa và lộng lẫy. Trong phòng khách, một đống chữ Hỷ đỏ thẫm chất đống đang chờ dán, trên tường treo một bức ảnh cưới cực lớn. Nơi này do chính tay vợ chồng Dương Đại Hải sắp xếp, từ khi tiến trình lắp đặt thiết bị chấm dứt, Dương Lỗi chưa từng về đây lần nào nữa.

Dương Lỗi chóng mặt hoa mắt, đầu óc chẳng còn tỉnh táo, nhưng hắn vẫn kháng cự đi vào căn nhà này theo bản năng. Dương Lỗi xoay người muốn đi ra ngoài, chân lại mềm nhũn trượt dưới đất, bị ai đó dùng sức ôm vào lòng.

Dương Lỗi ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi hương này bao quanh hắn, khiến cho đầu óc u mê của hắn bị kích thích dữ dội. Dương Lỗi trừng to mắt nhìn người đang đỡ mình, hình bóng của người nọ lung lay trước mắt hắn, vậy mà hắn cứ như biết người nọ là ai, hắn túm lấy người nọ, nhìn chằm chằm gương mặt của người nọ.

"... Tôi cũng lập gia đình rồi... anh không vui à?"

Dương Lỗi nghĩ, người nọ nhất định rất mừng, nhất định rất mừng cho mình.

"... Bây giờ hai chúng ta... đều bình thường!"

Trước đây người nọ từng nói, hai chúng ta như vậy là bình thường ư?? Bây giờ, rốt cuộc bọn họ cũng bình thường rồi. Bình thường!

"... Chẳng phải anh muốn như vậy sao?!"

Đúng thế, đây là điều mà người nọ muốn, người nọ muốn tốt cho hắn, thế nên hắn làm theo, hắn cảm kích, hắn làm theo, hắn làm theo hết được chưa??

"Tôi đi chính đạo rồi! ... Anh có vui không?!"

Dương Lỗi giương cặp mắt đỏ ngầu, nắm cổ áo người trước mắt.

"... Phòng Vũ!!"

Cái tên chôn sâu trong cổ họng của hắn vọt ra ngoài. Đầu óc bị cồn lấp đầy của Dương Lỗi trống rỗng, chỉ thốt ra cái tên này thôi đã khiến hắn đau đớn. Cồn làm cho Dương Lỗi mất khả năng khống chế, hắn cảm thấy có thứ gì đó trong lồng ngực liều mạng trào ra ngoài, còn hắn không tài nào kiểm soát nổi. Hắn muốn bộc phát, muốn phát tiết, nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, khiến cho thứ này không chỗ để đi, nghẹn ứ ở lồng ngực, hệt như đốm lửa thiêu đốt hắn, khiến cả người hắn đau đớn, bức bối, giày vò, khiến cho từng dây thần kinh của hắn kêu gào ầm ĩ, khó chịu!

Men say làm cho đầu óc Dương Lỗi ngừng hoạt động, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, không tài nào suy nghĩ được, chỉ có đau đớn, đau tận tim gan. Bóng dáng người trước mắt vẫn không nhúc nhích, hệt như ảo ảnh mà vô số lần uống say trước đây hắn từng nhìn thấy. Dương Lỗi biết đây chỉ là ảo ảnh mà thôi, nó không thuộc về hắn, hắn chỉ có thể thốt ra lời chôn giấu trong lòng với ảo ảnh do mình tưởng tượng, đó là những lời bị hắn dằn xuống dưới đáy lòng, dán giấy niêm phong, đè nén ở nơi sâu nhất trong trái tim, trốn tránh suốt bảy năm không dám đối mặt, tựa như một nhát dao đâm vào đào khoét vết sẹo, khiến hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng đau đớn!

"... Tại sao anh phải tra tấn tôi như vậy..."

Cồn làm cho người ta không thể khống chế cảm xúc. Dương Lỗi rơi nước mắt.

"... Tôi thật sự không quên được anh!!"

Dương Lỗi gân cổ, đau khổ gào thét...

Dương Lỗi vừa hét xong câu đó, một giây sau, môi đã bị lấp kín.

Đó là nụ hôn xuất hiện vô số lần trong mộng của Dương Lỗi suốt bảy năm qua, nhưng nó chân thật và nóng bỏng hơn so với bất cứ mộng cảnh nào. Dương Lỗi hé miệng, khao khát mà điên cuồng đón nhận nụ hôn này, nụ hôn thô bạo đầy áp lực, đau đớn mà gấp gáp, cuồng nhiệt nhưng dịu dàng. Hắn cử động môi lưỡi, quấn lấy thứ đang luồn vào trong liếm lưỡi của mình, dùng hết tất cả sức lực để đáp lại. Đó là hơi ấm mà hắn quen thuộc, mùi hương mà hắn mong mỏi, mọi thứ ào ạt bao trùm lấy hắn, khiến hắn đầu váng mắt hoa... Dương Lỗi như bị hút vào, đồng thời cũng muốn hút đối phương vào cơ thể của chính mình. Hắn bị siết chặt trong một lồng ngực, độ lực khẩn thiết và đau buốt khi đối phương ôm hắn xuyên thấu cơ thể của hắn, giống như muốn vò nát hắn vậy... Tại nơi bờ môi giao hòa, chất lỏng không kịp nuốt từ khóe miệng của Dương Lỗi chảy xuống cần cổ, Dương Lỗi hít thở không thông, cả người như bị mắc trên đống lửa. Khi ý thức từ từ chìm vào góc tối, hắn nghe thấy một tiếng gọi khàn khàn từ nơi xa xôi truyền đến, mông lung truyền vào tai mình...

Chương 109

Lúc Dương Lỗi tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt ra. Hắn nhìn quanh bốn phía, mất cả buổi mới phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ ở nhà tân hôn.

"......"

Dương Lỗi chỉ nhớ tối qua uống đến say mèm rồi đi hát karaoke, còn sau đó trở về như thế nào, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng. Dương Lỗi ngồi dậy, nhìn lướt qua bức tường đối diện, trên tường phòng ngủ cũng treo ảnh cưới của hắn và Phương Mai, Dương Lỗi thấy hơi khó chịu, không biết ai đưa hắn về đây nữa.

Dương Lỗi lắc lắc đầu, cảm giác như mình vừa nằm mơ, hỗn loạn, nóng bỏng, nhưng chỉ có một đoạn ngắn mờ nhạt đong đưa trong đầu.

Hắn mơ thấy Phòng Vũ, mơ thấy mình và Phòng Vũ ôm chặt lấy nhau, hôn nhau, hệt như vô số mộng cảnh trong quá khứ...

Thế nhưng cảm giác do giấc mộng này để lại quá rõ ràng, khiến cho Dương Lỗi hơi bối rối.

Hắn ngẩn ngơ một lát, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng vén chăn xuống giường. Hắn ngủ lố giờ rồi, bây giờ phải lập tức chạy về đơn vị.

Tay đè lên ra giường bên cạnh, Dương Lỗi sững sờ.

Ra giường vẫn còn ấm, còn có cả độ ấm để lại.

"......" Dương Lỗi kinh ngạc.

Hắn còn đang ngơ ngác, di động bỗng dung reo lên.

"Con đang ở nhà tân hôn?" Là giọng của Dương Đại Hải.

Dương Lỗi không ngờ lại là Dương Đại Hải. Vừa qua Tết, Dương Đại Hải đã ra nước ngoài khảo sát, lâu rồi không về Giang Hải. Dương Lỗi cũng không về nhà nhiều ngày rồi, chẳng biết ông ấy về lúc nào.

"Lập tức về nhà một chuyến!" Giọng điệu của Dương Đại Hải có gì đó bất ổn. Từ khi hai cha con giảng hoà đến nay, đã lâu Dương Đại Hải không sử dụng giọng điệu nghiêm khắc này.

"Chuyện gì? Con phải về đơn vị gấp." Dương Lỗi bị trễ giờ rồi.

"Bố đã xin nghỉ cho con. Con lập tức quay lại ngay." Dương Đại Hải cúp điện thoại.

Dương Lỗi trở về nhà ở quân khu, vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy sắc mặt kỳ quặc của Dương Đại Hải.

"Chuyện gì vậy?" Dương Lỗi nghĩ, Dương Đại Hải gọi mình về nhà gấp như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện.

Dương Đại Hải không trả lời ngay mà bảo Dương Lỗi ngồi xuống ghế sô pha. Sắc mặt Dương Đại Hải sa sầm.

"Dạo này con đang bận việc gì?"

Dương Đại Hải lại dùng giọng điệu bề trên như trước đây. Dương Lỗi có hơi khó chịu.

"Nghênh đón đợt kiểm tra?" Dương Lỗi không biết rốt cuộc Dương Đại Hải muốn nói chuyện gì.

"Còn sinh hoạt thì sao?" Dương Đại Hải nhìn Dương Lỗi chòng chọc.

"Sinh hoạt thì sao là thế nào?"

"... Chuyện của con và Phương Mai, con muốn kéo tới chừng nào?"

Dương Đại Hải nhíu chặt lông mày, lên giọng.

"Bố bảo con xin nghỉ về đây là để nói chuyện này?" Dương Lỗi nhịn hết nổi. "Không có kéo! Chẳng phải cô ấy sắp sang vùng khác học sao? Chờ cô ấy về rồi tính sau."

"Hôm nay hai đứa cứ lĩnh giấy chứng nhận trước đi, lĩnh xong con bé hẵng đi học, không được chậm trễ nữa!"

"Con và Phương Mai đã thương lượng hết rồi, chuyện này mọi người đừng bận tâm!"

Dương Đại Hải vừa trở về đã đỏ mặt tía tai hối thúc việc này, Dương Lỗi phiền vô cùng.

"Hai đứa đã kéo dài bao lâu rồi? Lúc trước thì nói nhà chưa sửa xong, bây giờ nhà xong hết rồi, ngày nào gia đình Phương Mai cũng thúc giục, vậy mà con cứ kéo mãi! Lĩnh cái giấy chứng nhận mất bao nhiêu thời gian của con? Suốt ngày cứ tìm hết cớ này đến cớ khác! ... Hôm nay con nói thật đi, rốt cuộc con có muốn cưới Phương Mai không?! Con... có phải con không muốn kết hôn không??"

Dương Đại Hải bỗng dưng nổi giận, mặt mày đỏ gay.

"Con đã nói rồi, chờ cô ấy về hẵng tính!"

Dương Lỗi không muốn tranh cãi với Dương Đại Hải, hắn không hiểu tại sao Dương Đại Hải vừa trở về lại thình lình nổi giận vì chuyện này.

"... Trong khoảng thời gian không lo việc hôn sự, rốt cuộc con bận cái gì?" Dương Đại Hải chợt hỏi.

"Có phải con lại đi cùng đám lưu manh ngày xưa không?"

Dương Lỗi sửng sốt nhìn Dương Đại Hải.

"... Cái thằng Phòng Vũ kia, khi nào thì bắt đầu tới tìm con?"

Dương Đại Hải đột nhiên nói, sắc mặt hết sức khó coi.

Dương Lỗi biết Dương Đại Hải vẫn luôn phản cảm với việc hắn qua lại với đám bạn lưu manh trước kia, đặc biệt là Phòng Vũ. Mấy năm nay quan hệ cha con hòa hoãn, vấn đề này một mực bị lảng tránh, hai bên đều biết mình không thể đồng ý với đối phương. Phòng Vũ trở lại Giang Hải, Dương Lỗi nghĩ có lẽ Dương Đại Hải cũng đã nghe nói, nhưng bây giờ nghe giọng điệu ghét cay ghét đắng của Dương Đại Hải khi nhắc tới Phòng Vũ, Dương Lỗi không thể chịu đựng được.

"Bố đừng dùng giọng điệu này được không? Anh ấy tìm con thì sao chứ?"

"Cái gì? Con..."

Sáng sớm Dương Đại Hải đã đến nhà tân hôn. Tại đây, ông nhìn thấy người mà mình không tài nào ngờ tới. Phòng Vũ ngồi bên mép giường nơi Dương Lỗi đang ngủ say, thấy ông, Phòng Vũ không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài. Dương Đại Hải khiếp sợ...

"Nó tìm con làm gì? Nó nói cái gì với con rồi?"

Giọng điệu của Dương Đại Hải lộ rõ sự lo lắng, luống cuống, thậm chí còn có phần căng thẳng.

Dương Đại Hải không lập tức đánh thức Dương Lỗi mà gọi Dương Lỗi về nhà, kinh nghiệm làm quan nhiều năm nhắc nhở ông phải bình tĩnh nói chuyện với Dương Lỗi, chẳng qua lúc này đây, ông vẫn mất bình tĩnh như xưa.

"Bố hỏi cái này làm gì?" Dương Lỗi nhìn Dương Đại Hải chằm chằm.

"Hai đứa..."

Dương Đại Hải nóng nảy, buột miệng thốt ra: "Nó vừa ra ngoài liền tới tìm con?"

Dương Lỗi không lên tiếng, nhìn Dương Đại Hải.

"Vừa ra ngoài? ... Có ý gì?"

"... Bố đang hỏi có phải mấy năm trước nó vừa ra tù đã tới tìm con không? Chẳng lẽ hai đứa chúng mày vẫn luôn giữ liên lạc? ... Còn dám gạt bố nói chưa từng liên lạc!"

Dương Đại Hải khựng lại một lát, quát lớn.

Dương Lỗi không trả lời, chỉ nhìn Dương Đại Hải chằm chằm, không nhúc nhích.

"... Bố đã sớm bảo con đoạn tuyệt quan hệ với đám người không đàng hoàng này rồi! Không cho phép con qua lại với bọn chúng nữa, nghe rõ chưa? ... Hôn sự với Phương Mai, liệu mà làm nhanh đi!"

Dương Đại Hải mắng xong, không nói tiếp nữa, đi ra khỏi cửa.

"......" Dương Lỗi nhìn theo bóng lưng Dương Đại Hải, đứng trong phòng không nhúc nhích.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Dương Đại Hải, nghi ngờ trong lòng hắn bắt đầu trỗi dậy.

Một suy nghĩ chưa từng ngờ tới bỗng nhiên trồi lên từ đáy lòng, đầu óc Dương Lỗi lạnh toát...

Dương Lỗi ra khỏi nhà, không về đơn vị, trực tiếp đến cục cảnh sát thành phố.

"Ủa, Lỗi Tử!" Anh Dũng vẫn còn làm việc tại cục cảnh sát thành phố, bây giờ đã được thăng chức, thấy Dương Lỗi thì thân thiết chào hỏi.

"Anh Dũng, chú tôi đâu." Dương Lỗi hỏi ngay tắp lự.

"Cục trưởng dẫn một tổ trọng án đến vùng Đông bắc rồi, ông ấy đích thân chỉ huy đấy. Sao vậy, nhớ ông ấy rồi hả." Anh Dũng nói đùa.

"Anh Dũng, tôi có việc muốn hỏi anh."

Anh Dũng hơi sửng sốt, anh Dũng chưa từng nhìn thấy nét mặt này của Dương Lỗi.

"Anh còn nhớ Phòng Vũ không."

Dương Lỗi nhìn anh Dũng.

"Dĩ nhiên là nhớ. Không phải cậu ta là anh em của cậu sao, thả ra từ lâu rồi. Thế nào?"

Vụ án của Phòng Vũ năm đó, anh Dũng là một trong những cảnh sát chịu trách nhiệm chính. Lúc Dương Lỗi dẫn Phòng Vũ đi tự thú, anh Dũng chạy đôn chạy đáo, cho nên cũng nắm rõ tình huống. Về sau Phòng Vũ bị xét xử, bỏ tù, tình hình hồ sơ thế nào, anh Dũng cũng là người rõ ràng nhất.

"Thả ra lúc nào?"

"Cũng vài năm rồi, sao đột nhiên cậu lại hỏi anh, cậu không biết à?" Anh Dũng buồn bực, anh Dũng không hiểu tại sao Dương Lỗi lại tự dưng hỏi chuyện này.

Dương Lỗi không nói gì, đầu óc hơi rối loạn.

"... Tăng thêm mấy năm hình phạt?"

"Một năm thôi, đâu có phải mấy năm."

"Anh không nhớ lầm chứ?"

"Sao mà lầm được, cậu còn nhờ các anh em trông chừng mà, không tin cậu hỏi bọn họ đi."

Anh Dũng có ấn tượng rất sâu về vụ án của Phòng Vũ. Dương Lỗi vì Phòng Vũ mà đi nhờ vả quan hệ khắp nơi, thậm chí còn thỏa hiệp với bố mình, anh Dũng cũng biết chút chuyện gia đình Dương Lỗi, chỉ bằng việc này thôi, vụ án của Phòng Vũ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh Dũng.

"... Nhà giam nơi Phòng Vũ bị nhốt, tôi có vài việc muốn hỏi. Anh giúp tôi tìm hiểu rõ tình hình đi, tôi muốn lập tức qua đó."

"Chẳng phải lúc trước cậu đã hỏi rồi sao?" Ba năm trước, Dương Lỗi từng đến nhà giam dò hỏi việc Phòng Vũ bị tăng hình phạt, nhà giam cũng trả lời tương tự những gì Phòng Vũ tự mình nói.

"Hỏi thăm thêm chút đi. Giúp tôi với anh Dũng."

"Được, anh lập tức hỏi ngay."

Anh Dũng hết sức kinh ngạc, từ khi đi bộ đội đến nay, tính tình Dương Lỗi trầm ổn và bình tĩnh hơn xưa nhiều, đã lâu anh Dũng chưa thấy Dương Lỗi nôn nóng và cuống quýt như thế.

"Cậu chờ anh chút nhé, bên trong đang thẩm vấn một người, sắp xong rồi, anh đi làm thủ tục cái."

Anh Dũng chỉ chỉ phòng thẩm vấn, rồi chợt nhớ tới điều gì đó.

"Đúng rồi, chắc là cậu có quen người này."

"Ai?" Dương Lỗi thuận miệng đáp, hiện tại hắn không có tâm trạng nghe chuyện khác.

"Trần Chí Cường."

"Trần Chí Cường? Ai?" Dương Lỗi nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cái tên này trong đầu. Hắn không nhớ mình có quen người như thế.

Lúc này, thẩm vấn kết thúc, người kia bị cảnh sát áp giải ra ngoài.

Dương Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai tóc ngắn thon gầy và thanh tú đang bị cảnh sát áp giải.

Chàng trai kia ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Dương Lỗi.

Dương Lỗi ngây dại.

"... Hoa Miêu?"

Chương 110

Bộ dạng của Hoa Miêu thay đổi không ít, tóc ngắn, trông nam tính hơn xưa, nhưng Dương Lỗi liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn.

Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, ánh mắt Hoa Miêu lập tức thay đổi, bất thình lình giãy khỏi cảnh sát, cắm đầu xông thẳng về phía Dương Lỗi!

Tình huống đột biến xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhóm cảnh sát đồng loạt chạy tới kéo Hoa Miêu lại, Dương Lỗi ngạc nhiên nhìn Hoa Miêu.

"Dương Lỗi con mẹ mày!" Hoa Miêu khản giọng rống như phát cuồng!

"... !" Dương Lỗi ngơ ngẩn.

"Mẹ nó mày đáng chết!! ..." Hoa Miêu kích động giãy dụa, mắng chửi luôn mồm, bị nhóm cảnh sát cưỡng chế giải đi. Hoa Miêu vừa bị áp giải vừa quay đầu căm tức lườm Dương Lỗi, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, oán hận...

Dương Lỗi kinh ngạc...

"Thẩm vấn xong rồi, không giống." Một cảnh sát lắc đầu với anh Dũng.

"Giam một hồi rồi thả đi." Anh Dũng đang điều tra một vụ án, hiện đang thẩm vấn từng người một. "Thằng nhóc này vừa bị giáo dục lao động không bao lâu, tạm thời cứ thả trước rồi xem lại manh mối."

"Anh Dũng, cho tôi nói vài lời với cậu ta đi. Tôi có việc cần hỏi cậu ta." Dương Lỗi nói.

"Vừa rồi có chuyện gì vậy, thằng nhóc này từng bị cậu dạy dỗ à?" Anh Dũng cho rằng Hoa Miêu và Dương Lỗi có thù cũ.

Dương Lỗi cũng không nhiều lời, anh Dũng cho hắn vào phòng giam. Cách lớp song sắt, Hoa Miêu ngồi một mình ở bên trong. Dương Lỗi đóng cửa lại.

"Mày có ý gì?" Dương Lỗi nhìn thẳng vào Hoa Miêu.

Hoa Miêu ngẩng đầu lên, thấy Dương Lỗi bước vào thì lạnh lùng quan sát hắn.

"Dương Lỗi, có gan thì mày ở ngoài chờ đi, chờ tao ra ngoài tao giết mày chết." Hoa Miêu lạnh giọng nói.

"Mày nói rõ ràng coi!" Dương Lỗi mơ hồ có một loại dự cảm, lòng hắn lạnh dần từng chút một.

"Lúc trước tao nói với mày cái gì, mày ném ra sau đầu hết rồi đúng không." Hoa Miêu gằn từng chữ.

"Tao nói rồi, nếu mày dám làm chuyện có lỗi với đại ca của tao, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày! Mẹ nó mày còn nhớ không?!"

"Tao làm chuyện có lỗi gì?"

"Về nhà hỏi ông già mày đi!!"

Hoa Miêu rống to đến nỗi nghe được cả tiếng vọng trong phòng.

"Nói cho mày biết Dương Lỗi, nếu không phải đại ca nhất quyết cấm cản, mẹ nó tao đã phế mày với ông già mày từ lâu rồi! Mày hại chết đại ca tao rồi, biết không?!"

Đầu óc Dương Lỗi kêu ong ong. Dự cảm và suy đoán trong đầu đang từng bước một đến gần hắn, hắn có cảm giác mình sắp tiếp cận cái gì đó, nhưng càng tiếp cận lại càng khiến hắn sợ hãi. Dương Lỗi một bước xông tới, túm cổ áo Hoa Miêu qua song sắt, kéo Hoa Miêu đến trước mặt mình.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Mày nói rõ ràng xem!"

Cổ họng Dương Lỗi phát run!

"... Chẳng lẽ năm đó anh ấy không được giảm hình phạt? ... Không thể nào! ..."

Nếu như năm đó Phòng Vũ không được giảm hình phạt, Dương Lỗi không đời nào chịu đi học, cũng không đời nào chịu an phận tốt nghiệp, Dương Đại Hải rõ ràng nhất! Đúng là Phòng Vũ đã được giảm hình phạt, năm đó Dương Lỗi từng xác nhận điều này nhiều lần, tuyệt đối không lầm được! Ba năm trước Phòng Vũ thật sự đã ra tù, rất nhiều người đã gặp Phòng Vũ, việc này phải giải thích thế nào đây?

Hoa Miêu hất tay hắn ra.

"Mày không biết anh ấy bị tăng hình phạt à?" Ánh mắt của Hoa Miêu mang nét giễu cợt.

"Biết! Không phải anh ấy đánh nhau trong tù, tăng thêm một năm sao?"

"Đánh nhau? Một năm?"

Hoa Miêu giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười đến căm phẫn lại xót xa.

"... Một năm?? ... Là anh ấy gạt mày thôi!!"

"... Mày nói cái gì?"

Dương Lỗi đờ đẫn cả người.

"Anh ấy không gạt mày, mày có thể yên lòng yên dạ làm Dương công tử của mày sao?? ... Đánh nhau... nếu mày thật sự hiểu anh ấy, tại sao mày không quay lại hỏi xem có chuyện như vậy thật ư?!"

"......" Dương Lỗi trân trối nhìn mặt đất, trong đầu toàn là lời Phòng Vũ nói với mình, Phòng Vũ nói tôi đánh nhau gây náo loạn, tăng thêm một năm, ra ngoài tôi còn phải lập côn... Phòng Vũ nói tôi còn phải ra ngoài làm chuyện lớn, không thể gom người uổng phí được, tôi nhất định phải ngồi... Phòng Vũ nói em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, bây giờ tôi ra ngoài một mình cũng không có nghĩa lý gì...

"... Lúc trước lẽ ra anh ấy có thể chạy trốn, bên Quảng Đông đã sắp xếp ổn thỏa chờ đón anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy không đi, anh ấy đi tự thú, vì cái gì... vì mày! Vì mày có thể làm sinh viên, vì không liên lụy tương lai của mày! ... Mày vỗ mông lên đại học, nở mày nở mặt làm sĩ quan của mày, còn những năm tháng tốt nhất của anh ấy đều vùi lấp trong tù! ... Nếu không phải vì mày, lúc trước anh ấy đi Quảng Đông, bây giờ sẽ ra nông nỗi này sao?! ..."

Cuống họng Hoa Miêu tắc nghẹn...

"... Dương Lỗi! Mày không phụ lòng anh ấy sao??"

Hoa Miêu rơi nước mắt...

"... Không thể nào... Không thể nào! Tao đã hỏi nhà giam rồi! ..."

Dương Lỗi rối loạn, hoàn toàn rối loạn, người trong nhà giam đã nói với hắn, Phòng Vũ chỉ bị nhốt thêm một năm, anh Dũng cũng nói như vậy, không thể có chuyện tất cả mọi người hùa nhau gạt hắn được!

"Mẹ nó mày đừng ngây thơ như vậy có được không! Trên đời này chỉ có một cái nhà giam thôi sao?"

Hoa Miêu trợn trừng cặp mắt đỏ rực.

"Người ngoài đều cho rằng anh ấy ngồi thêm một năm rồi đi ra, đúng vậy, anh ấy thật sự đã đi ra! ... Nhưng lúc đi ra anh ấy đã biết mình còn phải đi vào! ... Nói cho mày biết Dương Lỗi, tao không tìm được chứng cớ, nhưng ngoại trừ ông già nhà mày, tao không tin là do người khác làm!"

"Rầm!" Dương Lỗi nện một đấm vào song sắt, mắt trừng to như sắp nứt ra.

"... Đừng vòng vo nữa! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Ông già tao đã làm trò gì? Tại sao?!"

"Tao đã hứa với anh Vũ sẽ đem chuyện này xuống mồ, nếu mày muốn biết, đến huyện Lễ hỏi! Còn nữa, cái kia thằng Đinh Văn chó chết kia, mày đi mà hỏi nó!"

*Huyện Lễ () là một huyện thuộc địa cấp thị Thường Đức, tỉnh Hồ Nam.

"... Đinh Văn?" Dương Lỗi lập tức sửng sốt. "... Liên quan gì tới anh ta??"

"Liên quan gì tới nó?" Sắc mặt Hoa Miêu trở nên méo mó. "Tất cả mọi chuyện đều do nó gây ra đấy!"

"Cảnh sát! Cảnh sát!" Hoa Miêu bỗng nhiên hét to, gọi mọi người đến. "Bảo hắn cút đi. Cút! ..."

"Này, Tiểu Lỗi..." Anh Dũng buồn bực chặn lại Dương Lỗi mặt mũi tái nhợt đang đi ra cổng. "Sao lại đi rồi, không phải cậu muốn liên lạc với nhà giam à?"

"......" Dương Lỗi không trả lời, hắn rời khỏi cục cảnh sát thành phố dưới ánh mắt khó hiểu của anh Dũng.

Bây giờ hắn không tin ai nữa. Không còn ai đáng tin nữa.

Dương Lỗi đứng trước cổng, dòng người và xe cộ lướt qua bên người hắn, hắn lại chẳng có cảm giác gì.

Dương Lỗi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại. Ngón tay hắn không nghe sai bảo, bấm sai số hai lần liên tiếp.

"Thằng quỷ này, hiếm thấy nha, có gì không?" Giọng nói hào sảng của Dương Đại Thiên vang lên.

"Chú."

"Sao vậy?" Dương Đại Thiên nghe được giọng điệu của Dương Lỗi không bình thường.

"Phòng Vũ ra tù lúc nào." Dương Lỗi không nói một chữ dư thừa.

"......" Đầu bên kia điện thoại lặng thinh.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Dương Đại Thiên nghiêm túc hẳn.

"Lúc nào."

Dương Lỗi gằn từng chữ.

Dương Đại Thiên im lặng một lát.

"Tiểu Lỗi..."

"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói."

Dương Lỗi cắt lời ông.

"Từ nhỏ đến lớn, chú chưa bao giờ gạt con. Con luôn tin tưởng chú. Chú, chú biết con hận cái gì nhất. Đừng gạt con."

Giọng nói của Dương Lỗi như thể không thuộc về hắn vậy. Dương Đại Thiên không trả lời.

"Đợi chú về rồi nói tiếp." Dương Đại Thiên muốn cúp máy.

"Huyện Lễ là nơi nào?" Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

"... Con nghe ai nói đấy!"

"Dương Đại Thiên!"

Dương Lỗi rống vào điện thoại...

"... Đừng làm cho con phải hận luôn cả chú! ..."

Dương Lỗi đau khổ...

"......"

Dương Đại Thiên cũng đau lòng.

Dương Đại Thiên biết, chuyện này giấu không được, sớm muộn gì cũng có ngày Dương Lỗi sẽ phát hiện. Mặc dù giấu diếm không phải là chủ ý của ông, nhưng có một số việc ông không quyết định được. Ông yêu thương Dương Lỗi, nhưng với tư cách của một trưởng bối, ông cũng có lập trường và bất đắc dĩ của riêng mình. Dương Đại Thiên hiểu rõ tính cách của Dương Lỗi, ông biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Vấn đề chính là chỗ đó, không ai trốn tránh được cả, tất phải đối mặt.

Dương Đại Thiên thở dài một tiếng.

"... Nhà giam thứ hai ở huyện Lễ. Con đi hỏi đi."

Dương Đại Thiên cúp điện thoại...

Dương Lỗi lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ, lái đến một nơi thật xa.

Trước đây, hắn thậm chí chưa từng nghe đến tên huyện này, đừng nói là vị trí của nó.

Lúc Dương Lỗi đi ra từ nhà giam, sắc trời đã sẩm tối.

Bốn phía là một mảnh trống trải và cô tịch, mùa đông quạnh quẽ bao phủ nơi lạnh buốt và hoang vu này.

Dương Lỗi đứng sau lớp tường cao lưới điện, từ từ ngồi xuống.

Có người ra vào phòng trực ban trong nhà giam, nhìn thấy ngoài cửa có một người cứ ngồi mãi một tư thế, ai cũng tò mò dò xét người nọ.

Người nọ cứ ngồi như vậy, không nhúc nhích...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro