Chap 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã gần một tháng nay Hanbin không đến tìm anh, đã gần một tháng rồi... Ôm lấy Lucky, K khẽ thở dài.

Trước nay chưa bao giờ không đến quán trong một thời gian dài như thế, hay là cậu ấy đang bận việc gì?

   - Mày có biết tại sao lâu vậy rồi mà cậu ấy vẫn không đến đây không?

K nói với Lucky. Lucky chỉ nghiêng nghiêng đầu, ư ử vài tiếng.

   - Có phải do lần trước tao đối xử với cậu ấy lãnh đạm đi, nên cậu ấy không vui?

Lucky cũng chỉ ư ử một vài tiếng xem như hưởng ứng lời nói của chủ nhân.

   - Tao có chút nhớ cậu ấy rồi... 

 K thở dài.

Lucky nghiêng nghiêng đầu, nằm trườn ra, có vẻ như không mấy muốn đoái hoài gì đến anh.

Nếu như yêu, thì cứ nói rõ ra đi! Làm quái gì mà ở đây tự buồn bực một mình như thế?... Lucky mà biết nói, có lẽ sẽ nói với anh những lời như vậy chăng.

   - Chó ngốc! Nói cho mày nghe, nếu như cậu ấy không đến đây nữa, thì mày cũng không còn giá trị để tao nuôi đâu, đợi đến mùa đông tao đem mày ra làm lẩu!

K đánh vào đầu Lucky một cái, hăm doạ.

   - Grưm ư ư!! Gâu gâu gâu! 

 Lucky bị nụ cười lạnh của K doạ sợ, cứ sủa mãi.

Tự lẩm bẩm một mình với một chú chó như thế này, bản thân đúng là buồn cười quá, hơn nữa còn sa đoạ đến nỗi đi uy hiếp một chú cún... K lại thở dài, trong lòng nhớ đến tên một người.

~~*~~

Oh Hanbin , sau lần phun ra vài giọt yakult lên salon ở nhà K, cậu không còn đến tìm anh thêm lần nào nữa. Cũng có thể nói là, khi cậu tan làm hoặc cuối tuần, đều không đến "Góc khuất" nữa.

Một bên là vì bị những suy nghĩ của bản thân doạ sợ, nghĩ rằng có lẽ qua một thời gian không gặp K, những suy nghĩ đó sẽ không nhảy ra nữa? Hơn nữa em học sinh mà cậu đang hướng dẫn gặp phải một vấn đề rất lớn, cần cậu phải dốc ra nhiều tâm sức và thời gian, trong đầu hầu như chỉ nghĩ đến chuyện của em học sinh ấy.

Và cũng bởi vì đã nảy ra xung đột với cha mẹ, mọi người đã bình tĩnh ngồi lại bàn chuyện với nhau, Hanbin nói rõ ràng với người nhà rằng, cậu không thích bị ép buộc, cậu không muốn cuộc đời mình phải sống vì ánh mắt của người khác.

Sau khi trình bày rõ suy nghĩ của mình, cha mẹ cậu cũng có thể gọi là miễn cưỡng chấp nhận rồi. Con trai là do họ sinh ra, nên tính cách của Hanbin hai người đều hiểu rõ, nếu như quá ép buộc, nói không chừng cậu sẽ làm ra việc khờ dại cũng nên; ví dụ như cậu sẽ buông xuôi mọi việc rồi cưới đại một người nào đó về, để rồi hai ngày cãi một trận nhỏ ba ngày cãi một trận to...

Sau đó Hanbin cũng nhân cơ hội này đề ra yêu cầu muốn dọn ra ngoài sống, cha mẹ cậu cũng đã đồng ý. Vậy nên dạo này cậu rất bận rôn với việc dọn nhà của mình.

Tóm lại, cậu rất bận, thời gian này cậu hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi...

Đã gần một tháng rồi sao? Thời gian đúng là trôi nhanh thật.

Hanbin thở một hơi dài, gục trên bàn làm việc.

Cậu không thường nghĩ đến K. Nhưng trong lòng cảm thấy rất phiền, rất muốn kéo ai đó lại bô lô ba la nói ra hết để giải toả, hoặc khi đi trên phố thấy người khác đi thành đôi thành cặp, trong đầu bèn hiện ra hình bóng trầm tĩnh lãnh đạm của K.

Cậu càng lúc càng hiểu rõ, đó hoàn toàn không phải suy nghĩ dành cho một người tri kỉ đơn thuần.

Cậu cảm thấy K rất rất đẹp trai lại còn quyến rũ, thân hình gương mặt đều khiến cậu không thể dời mắt được, cậu muốn chạm vào khuôn mặt của anh.

Xong rồi, hết thuốc chữa rồi.

Cậu yêu K rồi.

Những lời tự thôi miên mà cậu nói với bản thân xem như vô ích! Tại sao? Hanbin vẫn còn vùng vẫy, hỏi bản thân tại sao? Cậu muốn có một lí do rõ ràng. Nếu như cậu không thể làm rõ vấn đề, thì cậu có thể thở một hơi nhẹ nhõm tự nhủ rằng, tất cả cũng chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ cần không gặp K một thời gian thì sẽ ổn thôi.

Tại sao lại yêu phải K? Từ lúc nào yêu rồi? Yêu một người chắc phải có lý do chứ? Hãy nghĩ kỹ xem... Hình như là vào hơn một năm trước, cái đêm cậu vì chuyện của mẹ Hyeon mà buồn bã, nằm bò ra quầy bar của "Góc khuất", K rất dứt khoát đưa tay ra cho cậu nắm lấy, và còn chu đáo pha một ly rượu cho cậu nữa... đã lấp đầy những thứ còn thiếu trong lòng Hanbin , ấm áp khiến cậu không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa... Cậu cảm thấy rất cảm động, thật rất cảm động.

Bỗng nhiên chợt hiểu ra. Thì ra là lúc đó, sự quan tâm ân cần lặng lẽ của K, đã khắc sâu vào tim cậu một cách sâu sắc.

Và K trong hơn một năm nay, cách xử sự và nói chuyện của anh rất hợp với cậu, cái cảm giác thoải mái tự tại ấy khiến cậu chìm đắm trong đó, cậu nghĩ cậu không thể tìm được một người nào khác ngoài K có thể khiến cậu yêu thích hơn, muốn thường xuyên ở bên cạnh người đó hơn.

Cho nên, có thật là cậu đã yêu anh rồi không?

Đúng vậy, cậu yêu anh.

... Lại đổi một tư thế khác nằm gục ra bàn, Hanbin cười một cách thê lương. Không biết nên tự khen cậu có thể đứng dưới góc độ của một kẻ bàng quan bình tĩnh phân tích tình cảm chính mình, hay nên tự cười trêu sự bi thảm của bản thân? Trước đây vì không có đối tượng nên bị bắt ép đi xem mắt kết hôn đã đủ thảm lắm rồi, không ngờ hiện giờ cậu lại yêu phải một người đàn ông... Nếu ba mẹ cậu mà biết được, chắc chắn sẽ trói cậu và bắt kết hôn với một cô gái nào đó ngay lập tức.

Có nên ăn mừng không? K đã có người yêu rồi, cậu cũng không cần phải ở đây dẫy dụa xem có nên lấy hết dũng khí bước lên con đường đồng tính không, thì đã bị "đá" về cái con đường được gọi là người bình thường rồi.

Thật là cảm ơn đấy... Dùng tay che lấy mặt, cậu nở một nụ cười không biết có được gọi là cười không nữa.

Koga Yudai, đồ xấu xa! Bỗng Hanbin đứng phắt dậy, đột nhiên cậu muốn phát điên lên, giận quá hoá thẹn.

Được rồi, ít nhất thì tôi cũng phải biết được người anh yêu thật sự là ai! Đồ đáng ghét! Nắm chặt tay, lát nữa tan làm cậu sẽ đi tìm K. Cậu, Oh Hanbin, lần đầu "thất tình" với đàn ông thì ít nhất cũng phải biết mình bị đánh bại như thế nào chứ.

~~~*~~~

Đứng ngoài cửa nhìn vào trong, trông thấy dáng vẻ linh hoạt nhưng không kém phần nho nhã lịch thiệp của K, bỗng dưng có có cảm giác không tài nào bước qua bục cửa vào trong được.

Không muốn thấy anh nữa...

Thật là bi thảm quá! Thứ dũng khí mới bộc phát mấy tiếng trước, vừa mới trông thấy bóng dáng nghiêm túc pha cà phê của K từ xa, thì đã lập tức tan biến không còn dấu vết rồi.

Haiz... Thôi vậy, không cần vào trong nữa, về nhà thôi! Dù có gặp được anh thì nói gì đây? Cho là K có nói ra người anh yêu là ai đi, vậy thì sao nào? K chắc chắn sẽ cảm thấy cậu rất khó hiểu, làm gì mà cậu quan tâm đến vấn đề này và gặng hỏi mãi thế? Lúc đó thì cậu nên trả lời như thế nào đây? Cậu thực sự không có mặt mũi nào đi nói yêu anh cả...

Vậy đấy, về thôi! Đứng ngẩn ngơ trước cửa quán hồi lâu, Hanbin nghĩ vẫn là không nên vào trong; định quay người bỏ đi, thì K đã từ trong chạy ra đuổi theo.

   - Oh Hanbin !

Giọng của anh có vẻ rất gấp gáp, Hanbin dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

   - Làm gì mà cứ đứng bên ngoài không chịu vào?

Giọng nói của anh vẫn âm trầm nhẹ nhàng như trong trí nhớ của cậu... Hanbin không nén được thở dài.

   - Uhm... vì... không muốn làm phiền anh quá.

   - Thật không?_ Giọng của anh nghe có vẻ lạnh đi _Tôi lúc nào nói cậu đã làm phiền đến tôi hả?

... Cảm động, nếu như là trước đây thì khi nghe lời này cậu nhất định sẽ rất cảm động, nhưng hiện giờ cậu chỉ cảm thấy tim mình nhói đau.

   - Chủ quán... _Hanbin thở dài _ Tôi thật là buồn bực quá...

Rõ ràng là đang làm nũng.

Trong lòng vang lên một âm thanh lành lạnh cười giễu chính cậu.

K đã dần dần đào một chỗ trống trong tim cậu, và cũng chỉ có anh là có thể lấp đầy nó mà thôi...

Thật là đáng sợ... Nước chảy đá mòn, lâu ngày sinh tình.

   - Vào đây! Tôi gọt lê cho cậu ăn, hơn nữa Lucky rất nhớ cậu đấy

 K nắm chặt vai cậu, có chút cưỡng ép Hanbin quay mặt qua nhìn anh.

Hanbin nhìn anh, có chút do dự, rồi chầm chậm gật đầu.

   - Cảm ơn...

   - Không có chi, vào đây.

Khách vào buổi chiều có chút đông, Hanbin ngồi mãi đến hơn 7 giờ vẫn có khách bước vào, không hiểu sao K trông có vẻ hơi bực bội, gần 8 giờ bèn lật tấm bảng "open" trước cửa sang mặt "close", chuẩn bị đóng cửa, nhưng giờ vẫn còn trong giờ kinh doanh của "Góc khuất" mà...

Sau khi vào quán, Hanbin không nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn K phục vụ khách, pha cà phê. Dường như K cũng đang buồn phiền vì chuyện gì đó mà không chuyên tâm, vì hiện giờ anh đã phải đổ bỏ bình cà phê thứ năm pha hỏng.

Nói không chừng anh thất tình rồi.

Hanbin lại bắt đầu suy đông nghĩ tây nữa, nhưng dáng vẻ mất bình tĩnh của K rất hiếm khi cậu bắt gặp được.

Nếu như đúng vậy thì... Hanbin nghĩ, nếu vậy thì chuyện cậu thất tình càng bi thảm hơn nữa chứ sao.

Cậu là vì K đã có người yêu nên mới thất tình, nếu như K cũng thất tình, vậy thì việc cậu thất tình chả còn ý nghĩa gì nữa rồi. Lại không thể tác thành một đôi, thế thì cậu còn thất tình để làm gì? Thật là bi thảm quá đi...

Hanbin cứ vậy mà thất thần nhìn theo bóng dáng K, cộng thêm việc suy nghĩ lung tung, rất là yên lặng nằm dài ra trên quầy bar.

K cũng không chủ động nói với Hanbin điều gì, chỉ là thỉnh thoảng lại giúp cậu đổi trà, gọt lê hay lấy bánh quy ra buộc cậu ăn, hai người cứ thế mà trải qua thời gian từ buổi chiều đến tối trong im lặng.

Đợi K thanh toán xong hoá đơn của vị khách cuối cùng, cũng đã là 8 giờ 25 phút rồi.

Hanbin còn đang suy nghĩ đến chỗ "Nếu như K thật sự thất tình rồi, thì cậu phải an ủi anh như thế nào đây?"...

   - Này...Oh Hanbin 

K dùng tay vẫy vẫy trước mặt cậu.

   - Hả?

 Cậu ngây người ngước đầu lên.

   - Cậu đợi tôi một chút, tôi thu dọn chỗ này xong, sẽ lên tầng trên làm thức ăn cho cậu.

   - Humh... _Cậu cảm thấy K hôm nay trông có vẻ kì lạ, nghiêng đầu ngẩn ra giây lát, rồi nói. Uhm... Cám ơn.

   - Không có chi... 

K nhè nhẹ vỗ đầu cậu.

Trông theo bóng dáng K lau dọn quầy bar, Hanbin tự lẩm bẩm nói:

   - Chủ quán, người anh yêu rốt cuộc là ai?

K xoay lưng qua cậu, cúi đầu xuống lau rửa dụng cụ, Hanbin thấy anh không phản ứng gì, nghĩ là anh không nghe thấy, bèn thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục công cuộc tự lẩm bẩm một mình của cậu...

   - Tôi rất muốn biết người anh yêu là ai quá! Rất là muốn biết... Tôi thất tình rồi, buồn quá đi mất...

Lập tức K xoay người qua, Hanbin vẫn đang chìm trong suy nghĩ của cậu nên không phát hiện, vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm...

   - Thất tình rồi, buồn quá buồn quá buồn quá đi... Tôi muốn biết người anh yêu là ai mà...

   - Oh Hanbin ... 

K quơ quơ tay trước mắt cậu nhằm giúp cậu hoàn hồn lại.

   - Hả? Huh!

   - Tại sao cậu lại hiếu kì như thế?

   - Hả?

   - Người tôi yêu.

   - Bởi vì...tôi muốn biết... 

Dưới ánh mắt chăm chú của anh cậu có chút bối rối.

   - Nếu như tôi nói... người tôi yêu là cậu thì sao?

Giọng nói trầm lạnh của K từ từ lan rộng trong không gian vắng vẻ của quán, nhưng nhất thời lại không chạm vào được phạm vi mà Hanbin hiểu.

Cảm giác như vừa gặp phải một chuyện gì đó hài hước, nhưng cậu lại mơ màng không hiểu được khoảnh khắc đặc sắc nhất của nó.

   - ... Tôi?

Hanbin ngồi thẳng dậy, kinh ngạc.

K không nói. Nếu như Hanbin chịu nhìn kỹ, thì sẽ thấy anh đang khẽ run lên... thật ra anh đang dò ý cậu một cách cẩn trọng, muốn xem phản ứng của cậu, nếu như thấy Hanbin quá kinh ngạc thì anh sẽ lập tức chuyển đề tài ngay, sẽ cười nói rằng "Chỉ là tôi đang nói đùa thôi".

Nhưng, có đến 90% là sau khi nghe xong Hanbin chắc chắn sẽ không vui vẻ mà cười nói với anh rằng "Tôi cũng vậy", đúng không? Chợt K có chút hối hận, có chút giận Hanbin sao đã lâu vậy mà không đến quán? Anh đã nói lời gì sai hay làm điều gì không đúng khiến cậu không vui? Có lẽ là không! Chỉ là dạo này anh đối với cậu có chút lãnh đạm đi mà thôi...

Đã gần một tháng không thấy Hanbin , anh rất nhớ cậu...

Hanbin là một người rất đặc biệt, K từ trước đến nay vẫn rất thích cậu.

Thích ở cạnh Hanbin , dù cho bất cứ việc gì cũng không làm, bất cứ chuyện gì cũng không nói, nhưng cảm giác ở bên cạnh cậu khiến anh rất thoải mái.

Lần đầu gặp, cậu đã khiến người khác cảm thấy yêu mến, khi ngồi bên quầy bar, chuông điện thoại reng, cậu cố ý rời chỗ để không làm phiền người khác, đối với học sinh cần cậu giúp đỡ thì hết sức dịu dàng, ân cần...

Khi Hanbin nói với học sinh qua điện thoại "Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần em yêu là được rồi không phải sao?", K cảm thấy cậu thật rất ngây thơ và trong lòng cười giễu cậu về điều đó.

Yêu? Dù cho không yêu, anh, Koga Yudai, cũng có thể đối với nam nhân... người cùng giới nảy sinh dục vọng. Hanbin đã xem những chuyện đó quá tốt đẹp rồi.

Lúc đầu anh có chút bất mãn với cậu về điều này, nhưng sau đó nghe cậu rất chân thành nói với học sinh rằng "Người khác nhìn nhận ra sao không quan trong...", anh cảm thấy có chút hứng thú với con người Hanbin ... đó cũng là lý do tại sao mà sau này anh chịu giới thiệu tên mình cho cậu biết.

Nhớ lại cái ngày cách đây rất lâu, khi anh nói với Hanbin "Tôi đoán, cậu đang nghĩ tôi tên gì phải không?" Câu trả lời của cậu lúc ấy rất ý nhị và không kém phần ngượng ngập khiến anh cảm thấy rất thú vị.

Hanbin không giống với những người khác, có hứng thú với anh bèn muốn xâm phạm, cố bước vào thế giới của riêng anh, muốn níu kéo mối quan hệ bạn bè nào đó với anh; cậu cũng không như những người khác, đã không có chuyện để nói còn cố nói thêm những câu vô nghĩa, về điều này anh rất thích.

Khi mà Hanbin biết được khuynh hướng giới tính của anh, vẫn rất thẳng thắn, cởi mở qua lại với anh, thậm chí còn nói lời an ủi, và không cảm thấy bạn bè anh có gì kì quái... Đây là điều khiến K vui nhất.

....Đến lúc này, K thật sự chỉ xem Hanbin như một người bạn.

Thích sự đặc biệt của cậu, cũng chỉ đơn thuần là thích "bạn bè" mà thôi, chính là loại "bạn bè" mà ta có thể cùng đùa vui uống rượu với nhau, khi vui sướng thì cùng chia sẻ, lúc thất chí thì cùng nhau say, cùng quậy một phen cho vơi đi.

Nhưng cái hôm Hanbin tỉnh lại sau cơn say rượu ở nhà anh, khi cậu rửa mặt xong đi ra cười ngô nghê với anh, K bỗng cảm thấy mình như ngừng thở... không hiểu tại sao, chỉ là bỗng nhiên lại như thế... cái khoảnh khắc anh có cảm giác với cậu, đã không còn có thể xem cậu như một người bạn nữa rồi.

Anh giận, ngoảnh đầu đi, tự cười giễu bản thân, gì đây? Người ta không phải là dân đồng tính đâu đấy!... Buổi sáng hôm đó, cảm giác của Hanbin không sai, đúng thật là K đã nổi giận, nhưng là giận chính bản thân mình.

Anh suy đi nghĩ lại, cũng không sao lí giải được tại sao trong khoảnh khắc đó anh lại động lòng với Hanbin ? Hay là tình bạn từ trước đã dần tích tụ lại, rồi thăng hoa lên chăng.

Hanbin quả thật rất... hấp dẫn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro