Chap 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong tâm tư, K đã không còn cách nào xem Hanbin như một người bạn đơn thuần nữa.

Anh chỉ có thể ngày càng trầm luân, không thể tự thoát ra.

Bề ngoài, trong nói năng và cử chỉ hành động, anh còn có thể khống chế chính mình để duy trì dáng vẻ như bình thường, nhưng trong tim thì đã không thể nào...

Mỗi lần nghe Hanbin than oán về việc bị ép phải đi xem mắt, anh rất không vui, rất bức bối, và cảm thấy trong lòng thật chua chát. Khi nghe Hanbin nói cậu hoàn toàn không muốn đi xem mắt, thì K rất muốn nói với cậu "Đúng rồi! Đừng có đi!"... may là anh vẫn còn một chút lý trí để không buột miệng nói ra câu đó.

Những lúc nghe Hanbin than vãn "Tôi không có người yêu, thì kết hôn gì đây chứ!" thì anh bèn có chút chua xót nghĩ rằng, cậu không yêu tôi sao? Nói cũng phải, cậu thì sao lại yêu tôi được? Cậu cũng chỉ là xem tôi như một người bạn mà thôi...

Những lời này anh đều không thể nói ra thành lời, anh chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì và tiếp tục duy trì mối quan hệ "bạn bè" với Hanbin , để cậu không phải nghi ngờ.

Nhưng, K không nén nổi việc để ý đến Hanbin , để ý đến tâm trạng, thói quen, sở thích của cậu... Nếu Hanbin không đến quán tìm anh, thì anh bèn cảm thấy hôm đó có việc gì đó mình chưa làm xong; nếu như cậu đến, thì anh sẽ rất vui vẻ chọn ra một quả lê ngon nhất để gọt cho cậu ăn.

Không nén nổi việc muốn đối xử tốt với cậu, nên anh thường tặng cậu lá trà, bánh quy, hạt cà phê... thậm chí khi Hanbin nói muốn nuôi một chú chó, anh bèn lập tức mua chú chó sharpei về, chỉ vì muốn Hanbin vui... Đây hoàn toàn là muốn lấy lòng, tâm trạng muốn người mình yêu được vui vẻ .

Trong hơn một năm nay qua lại với Hanbin , tất cả mọi việc K đều nhớ cả. Anh gần như có thể nhận biết được tính cách thói quen của cậu, khi không vui, ánh mắt cậu thường hướng xuống, khiến anh rất muốn làm điều gì đó cho cậu, khi vui mừng, cả gương mặt như bừng sáng, giống như ông mặt trời đang toả sáng vậy...

Cậu là người rất hay suy nghĩ lung tung; rất hiểu rõ nội tâm của người khác, có óc quan sát nhạy bén, nhưng thường suy nghĩ quá nhiều đối với mỗi sự việc, khiến cậu khó tránh khỏi nảy sinh tâm trạng hoài nghi và tâm lý bất bình, có khi còn vì quá chìm sâu vào một sự việc mà tự chuốc nỗi buồn bực vào người...

Cậu là người rất kiên cường, cũng là người dịu dàng ân cần, có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác, khi đối mặt với áp lực tuy rằng tâm trạng không tốt nhưng vẫn bình tĩnh dũng cảm đối diện với nó.

Cậu rất kiên cường là sự thật, nhưng đó không có nghĩa là cậu không cảm thấy mệt mỏi, K đau lòng cho chính sự kiên cường đó của cậu. Người khác nhận thấy cậu là người tốt, là người có thể truyền sức mạnh cho kẻ khác, là người kiên cường, nên hoàn toàn không suy nghĩ đắn đo gì mà dựa dẫm vào cậu...

Vậy khi Hanbin yêu đuối, té ngã, thì ai sẽ trở thành chỗ giữa cho cậu?

... Anh, Koga Yudai, muốn trở thành người đó.

Có thể không?

Không thể nào. Hanbin là người mà gia đình đang mong cậu nhanh chóng kết hôn, là người đàn ông bình thường chỉ thích phụ nữa mà thôi...

Hanbin không thể nào yêu anh đâu. Anh biết cậu đối với anh có một sự dựa dẫm không tên, nhưng đó có lẽ chỉ là sự dựa dẫm của một người bạn mà thôi.

Gần đây thái độ của K đối với cậu có chút lãnh đạm, đó là vì anh biết tình cảm của mình đối với cậu ngày càng sâu đậm. Bắt đầu từ cái ngày Hanbin say đến bất tỉnh nhân sự tại nhà anh, thì K đã yêu cậu suốt hơn một năm nay ... Nhưng cứ nghĩ đến cậu không thể nào yêu anh được, cho nên... chịu hết nổi rồi, có chút giận bản thân, nên cũng khó tránh khỏi việc đối xử với cậu lạnh nhạt đi... Hanbin đang giận điều này chăng? Nên cậu gần cả tháng nay không đến tìm anh? Hay là đang bận yêu đương nên không rảnh đến đây? Ban nãy Hanbin vừa nói cậu thất tình... K khẽ run, tim rất đau, rất hối hận về câu nói mà anh vừa thốt ra.

   - Chủ quán... 

Hanbin nghiêng đầu nhìn anh đang yên lặng, chỉ đăm đăm nhìn cậu. Ánh mắt lành lạnh và tràn đầy phức tạp của K, cậu trước nay chưa từng thấy qua.

   - Lời anh vừa nói... tôi không nghe lầm chứ? Là nói đùa phải không?

 Nghe thì Hanbin cũng nghe rồi, nhưng hình như có cái gì đó cản trở khiến cậu không thể nào hiểu được ý trong lời nói ban nãy của anh.

"Nếu tôi nói là tôi yêu cậu thì sao?"

Đây là ý gì? Nghĩa là, người mà K yêu là cậu hả? Cho nên lúc đó anh mới nói "Cậu không muốn biết đâu."... Bởi vì K biết gia đình thúc ép cậu tìm bạn gái, vì vậy mà nghĩ rằng cậu thích phụ nữ, chứ không thích anh? K là yêu cậu? Thế tại sao cậu không cảm thấy gì cả? Cậu cứ nghĩ rằng K đối với cậu chẳng qua chỉ là một người bạn hơi thân thiết một chút mà thôi...

K nói năng trước nay vẫn rất lý trí, tuy rằng đối với cậu đặc biệt hơn người khác, nhưng hoàn toàn không có sự thân mật đặc biệt nào cả! Ví dụ như, dù cho cậu đến đây tìm Lucky chơi đùa, cũng nhất định phải đợi K đóng cửa quán hoặc không có khách thì anh mới dẫn lucky xuống cho cậu chơi đùa, chứ không để Hanbin một mình lên tầng hai. Dựa vào cá tính của K mà nói, thì biểu hiện của anh như là cậu vẫn chưa phải là người quan trọng nhất, có thể tin cậy được trong lòng anh, nếu nói vậy... K có thật là yêu cậu không? Sao cậu không cảm giác được? Nếu như là phải, thì cậu chắc chắn phải cảm nhận được mới đúng chứ? Dù cho K có là người trầm tĩnh hướng nội đến đâu, nhưng cũng không thể nào không cảm nhận được...

Hay là ban nãy cậu nghe lầm, K không phải là nói vậy đâu, chỉ là trong phút hoang tưởng cậu tưởng tượng ra thôi?

Đừng mà! Xin hãy nói với cậu đây là sự thật đi!

   - Chủ quán? 

Tim đập nhanh, Hanbin gọi K thêm lần nữa.

K nhắm mắt lại rồi lại mở ra, trong mắt tràn đầy sự lãnh đạm.

   - Cảm thấy rất ghê tởm phải không? 

Anh đã bình tĩnh lại, không còn thấy căng thẳng đến run lên nữa, lành lạnh cười.

Hanbin nhìn anh, trong đầu chợt thấy trắng xoá, không thốt nên lời.

K yêu cậu, đúng không? Phải vậy không? Đối diện với K, cậu chợt cảm thấy căng thẳng.

Dùng tay ôm lấy miệng, để che đi nhịp thở gấp gáp của mình. Chầm chậm hít sâu vào, rồi lại từ từ thở ra... bình tĩnh, bình tĩnh nào! Mộng tưởng của cậu rốt cuộc cũng thành thật rồi, nhưng lúc này Hanbin không biết phải nói gì... Cậu nên nói gì? K lại nở nụ cười nhàn nhạt, cảm giác như anh đang cố giả vờ kiên cường.

   - Nếu như cậu muốn rời khỏi, thì hãy đi ngay bây giờ. Tôi rất xin lỗi... 

 Lời vẫn chưa dứt, bỗng Hanbin đưa tay ra nắm lấy cổ tay của K, khiến anh nhất thời im bặt.

Cậu nhìn anh, anh cũng nhìn cậu, Hanbin cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cả cuộc đời này chưa bao giờ tim cậu đập nhanh như thế này.

   - Chủ quán... 

Hanbin nhìn khuôn mặt của anh, giọng có chút run run.

K không nói, thậm chí cũng không muốn đối diện với khuôn mặt cậu.

Hanbin sẽ nói gì đây? Nếu là những câu như "Hy vọng chúng ta còn là bạn...", thì anh không muốn nghe, hoàn toàn không muốn, điều đó quá tàn nhẫn.

   - Tôi... 

Không chỉ giọng nói, ngay cả tay của Hanbin cũng bắt đầu phát run.

   - Anh là một người rất tốt, tôi...

K vốn muốn cắt ngang lời cậu, anh cũng đại khái đoán ra được câu tiếp theo rồi, thì là những câu như "Tuy anh là người tốt, nhưng xin lỗi, tôi không cách nào yêu anh được, anh nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn tôi nhiều..."

Anh không muốn nghe, anh không muốn những lời an ủi như thế này.

Nhưng chưa kịp cắt ngang, câu kế tiếp của Hanbin khiến K kinh ngạc đến nỗi mở to mắt ra ngỡ mình nghe lầm...

   - ... Tôi rất yêu anh.

   - Hả?

   - Yêu anh...

   - Cậu đang nói đùa đấy à?

Hanbin chau mày, môi bĩu bĩu lên trông vẻ như bị tổn thương sâu sắc.

   - Tôi có thể đùa với anh chuyện này sao?

K thở hắt ra, giọng nói căng thẳng:

   - Đừng có tuỳ tiện nói với tôi yêu thương gì cả, cậu quên tôi là người đồng tính sao?

   - Tôi không có "tuỳ tiện" nói, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu rồi! 

Hanbin bắt đầu phát điên lên, cậu đã rất nghiêm túc và căng thẳng "tỏ tình", vậy mà lại bị nói là tuỳ tiện?

   - Thật không? 

Giọng của K có chút khàn.

   - Anh nghĩ rằng tôi đang gạt anh sao? Tại sao tôi lại phải gạt anh?

   - Bởi vì... tôi không nhìn ra. Vả lại... tại sao cậu có thể nói ra câu yêu một cách lý trí như thế... đối với một người, cũng là một nam nhân? 

Hiếm thấy khi nào K lại nói lắp ba lắp bắp như giờ.

   - Tôi cũng đã vùng vẫy qua đấy chứ, nhưng mà... yêu thì là yêu thôi, suy nghĩ của tôi trước nay cũng đã khác người rồi, lý trí như vầy, tôi cũng không còn cách nào khác! Hơn nữa...

Hanbin cảm thấy có chút uất ức, hơi thở có chút gấp gáp nói:

   - ... Anh không phải cũng thế sao, tôi cũng không nhận ra nữa! 

Hanbin thấy không phục.

Kết luận, hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

K khẽ híp mắt, từ từ trầm tĩnh lại. Trong đầu bay qua vô số ý nghĩ, nhanh đến nỗi anh không tài nào nắm bắt kịp, nhưng cũng không muốn tổn hao tinh thần đi suy nghĩ những vấn đề nhức đầu đó làm gì.

Hanbin đã ngay trước mắt anh, nói với anh những lời mà ngay cả nằm mơ anh cũng không dám mơ đến, làm quái gì còn dư tinh thần để nghĩ đến chuyện khác nữa...

Anh chầm chậm cúi người xuống gần Hanbin , cậu có chút căng thẳng nhưng hoàn toàn không có ý bước lùi lại.

Môi anh sắp chạm vào cậu rồi, K đăm đăm nhìn Hanbin, cậu thì ngay cả thở mạnh cũng không dám...

   - Không cảm thấy ghê tởm chứ?

   - Uhm... Tôi... rất căng thẳng, chỉ vậy thôi. Anh đừng có hoài nghi những lời tôi nói nữa!

K nhìn cậu, ánh mắt dịu đi đôi phần, trở thành... sự dịu dàng mà Hanbin chưa bao giờ thấy qua, khiến tim cậu càng lúc càng đập nhanh hơn...

K chầm chậm nghiêng người về phía trước, chạm vào môi của Hanbin, nhè nhẹ, nhè nhẹ lướt qua, rồi lại chầm chậm rời khỏi.

Nhìn cậu, thật sự anh rất sợ phải trông thấy những cảm xúc đại loại như không thể chấp nhận được hay sự ghê tởm xuất hiện trong ánh mắt cậu.

Hanbin chỉ ngây ngây ra nhìn môi K, rồi ngước nhìn mắt anh, rồi lại nhìn xuống môi anh... nuốt nước bọt.

   - Tôi... cũng có thể làm như thế không?

 Hanbin liếm liếm môi nhìn anh, mà không biết hành động đó của cậu trong mắt K rất chi là ...gợi cảm...

   - Đương nhiên là được, tôi rất vui lòng

 Cơ thể K lại lần nữa nghiêng về trước một chút, trong lòng rất là vui.

Nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của K, Hanbin cảm thấy có chút mơ hồ, không chân thật.

Hít thở sâu, mặt chầm chậm nghiêng về trước, giống như K ban nãy, cũng nhè nhẹ chạm vào khoé môi anh, còn đụng phải gọng kính của anh nữa, khiến cậu ngượng đến nỗi lập tức thụt lùi về chỗ ngồi, thở hổn hển.

Thật ra cảm giác cũng không tệ, cậu còn tưởng rằng nụ hôn của đàn ông sẽ mang cảm giác thô ráp chứ, nhưng không... tim đập nhanh quá.

   - Có thấy kì quái không?

 K dùng tay chống trên quầy bar, cúi người xuống hỏi cậu.

Hanbin ngẩn ra nhìn K, có chút nhìn không rõ người đang cúi xuống trước mắt cậu. Chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, tim thì đập rất nhanh, trong đầu thì vẫn đang nghĩ vẩn vơ là "K nhìn gần cũng thật xinh đẹp quá..."

   - Hanbin ? 

K nhìn dáng vẻ ngẩn ra của cậu, có chút bất an.

Nếu như bỗng nhiên Hanbin nói, ban nãy chỉ là cậu nhất thời không tỉnh táo; nếu như cậu nói nó rất ghê tởm, không thể chấp nhận được... mới nghĩ thôi anh đã thấy tim mình lạnh quá...

Hanbin sờ sờ môi mình, chớp chớp mắt, nhìn K, rồi cúi đầu xuống ôm lấy miệng thật nhanh...

   - Tôi... không biết phải nói gì...

Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng, chuyện gì cũng thấy ngài ngại, không dám nói ra, thậm chí cũng không dám nhìn mặt anh.

   - Cậu cảm thấy rất kì quái phải không? 

Tim của anh bắt đầu lạnh đi.

   - Chủ quán... _Hanbin nắm lấy tay anh, mặt đỏ bừng_ Tôi... là yêu anh thật đấy. 

Ánh mắt của cậu trông rất kiên định, có cảm giác như là bất chấp tất cả.

K đang do dự điều gì, Hanbin có thể hiểu được.

Anh nhìn cậu, im lặng. Trong lòng rất vui, vui đến nỗi cảm thấy cả người như đang lâng lâng bay lên vậy. Anh yêu cậu, và cậu cũng yêu anh! Im lặng suốt một lúc lâu, chỉ nghe hơi thở gấp gáp và nặng nề của hai người vang vọng xung quanh.

   - Tôi vẫn cứ nghĩ... _Hanbin chầm chậm mở lời_Nếu như anh là nữ, tôi nhất định sẽ cưới anh về, nhưng, anh lại là nam.

K nhếch nhếch khoé môi, trông như một nụ cười đầy sự bất lực.

   - Nhưng, tôi lại nghĩ... tại sao anh là nam thì tôi không được yêu anh chứ? Bất luận là nam hay nữ, chẳng phải yêu là yêu thôi sao? Tôi... tôi vẫn là... là yêu anh đấy.

Hơi thở gấp gáp, mặt Hanbin đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa.

Có rất nhiều sự việc, không thể chỉ dựa vào yêu hay thích là có thể giải quyết được, đó là kinh nghiệm sống của tôi... K mấp máy môi, nhưng vẫn không thể thốt ra câu nói trên với Hanbin .

Những người thân đang trông đợi Hanbin tìm bạn gái, lập gia đình sẽ ra sao? Nếu như họ biết được sự việc thì sẽ nghĩ gì đây? Nếu như cậu thật sự đi cùng anh, không kết hôn, thì cậu sẽ làm sao? Mọi người sẽ nghĩ về cậu như thế nào? Cậu không giống anh, tự mở quán kinh doanh, cậu là giáo viên ăn lương nhà trường đấy! Trong cái không gian kín mít, người đồn thổi nhiều như trường học, mọi người sẽ bàn tán phỏng đoán như thế nào về việc cậu đã đến tuổi lập gia đình nhưng vẫn không chịu kết hôn? Còn nữa, nếu như chẳng may khiến người khác biết cậu ở cùng với một người đồng giới, thì cậu sẽ bị huỷ hoại mất, công việc chắc chắn không thể giữ được nữa, nói không chừng còn bị đuổi khỏi trường...

Nhưng... K vẫn muốn ích kỷ giữ Hanbin lại bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro