chap 168 + 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Công nương, đã đến giờ rồi ạ."

Emily đón tôi ngay sau khi Công tước rời đi.

"Ừm."

Tôi gật đầu và nhướn người đứng lên.

Tôi đi theo Emily, cảm thấy bình tĩnh hơn tôi nghĩ.

Địa điểm tổ chức lễ đón tuổi được trang hoàng bằng một sảnh tiệc bên trong dinh thự, không phải ở vườn trước mà là vườn sau.

Là ý muốn của Công tước. Đó là một nơi mà tôi đã dành rất nhiều thời gian... thực sự vô nghĩa.

Sau khi ấn xuống cái bụng đang cuộn đau một lần nữa, tôi sải bước qua cánh cửa sau đang rộng mở. Bên ngoài ánh nắng chói chang chiếu vào.

Nơi bị cấm lui tới trong hai ngày để chuẩn bị cho buổi lễ, giờ đây đã biến thành một vùng đất đầy sao.

Những tấm màn trắng mới, lều, hoa, pha lê và nhiều đồ trang sức khác nhau với những bục được trang trí lộng lẫy và nhiều chiếc bàn được thêu bằng những đồng tiền vàng nhiều màu sắc.

Một đài phun nước khổng lồ mới xuất hiện cách đây vài ngày đang chảy nước ở giữa sân.

Như để tô điểm cho tất cả, một cơn mưa hoa rực rỡ đầy sắc màu hiếm có từ trên trời rơi xuống.

"Đây không phải là ảo mộng đâu ạ, là phép thuật ngoài đời thực đấy công nương."

Emily vui mừng thì thầm.

"Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Công tước đã thuê một số lượng lớn pháp sư đấy ạ."

Khi tôi nghe điều đó, tôi có thể hiểu một lý do tại sao Công tước nhấn mạnh đến mức ngài không thể hủy bỏ buổi lễ.
Buổi lễ chỉ đơn giản là đỉnh cao của sự xa hoa tráng lệ, bày trướng ra độ giàu sang phú quý mà dinh thự công tước đang sở hữu.

"Thật đẹp quá luôn công nương ơi..."

Emily lẩm bẩm trong khi nhìn lên bầu trời với đôi mắt mơ màng.

Tôi đưa tay ra.
Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay tôi.
Khi ấy tôi đã không thể ngăn tầm nhìn của mình bị nhoè đi.

Những cánh hoa màu hồng nhạt xinh đẹp- là hoa The Ellen Wick Rose.

Để tránh cuộc cãi vã với Renald lúc ấy, tôi đã chuyển huớng khen gợi những đoá hoa xinh đẹp không biết tên kia trước mặt Công tước.

Khi tôi đang chìm đắm vào nó.

Ttuk-.

Đột nhiên ai đó giật tay tôi về phía không trung.

"Đứng ở chỗ này ngu ngốc làm gì?"

Khi tôi nhìn lên và thấy mái tóc màu hồng nhạt của anh ấy. Tôi cau mày hỏi.

"Gì thế?"

"Không có một hiệp sĩ nào nói rằng anh ta sẽ hộ tống em đến buổi lễ đúng không? Geerrr, em có thể đã là một kẻ ngốc nếu không có anh rồi đấy."

"Em không cần anh, em có thể đi một mình. Và em nhớ đã nói với anh rằng đừng nói chuyện với em trong một thời gian cơ mà."

Tôi nói một cách đanh thép rồi ngoắc ngoắc và vung tay ra.

"Này, này!"

Reynold vội vàng nắm tay tôi lại.

"Bỏ ra đi, anh không nghe thấy em nói sao?"

"Điều gì sẽ xảy ra với Eckart nếu em đi một mình? Em có hai người anh và họ sẽ chỉ vào bọn anh nếu bọn anh không hộ tống em đó."

"Em không biết gì sao?"

Khi tôi vô tư vặn vẹo cánh tay, Reynold vội vàng kêu lên.

"Cha! Ông ấy bảo anh chăm sóc cho em để em không gặp rắc rối! Này, cô nói với em ấy đi. Cha bắt tôi làm điều đó cơ mà, phải không!? HUh?"

Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Emily.

Emily sợ hãi gật đầu lia lịa.

"Vâng, đúng ạ, công nương! Em cũng nghe nói! Thiếu gia sẽ hộ tống người hành lễ ..."

"Em xem, cô ta cũng nghe thấy lời cha nói mà!"

Hai cái tên này...bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra đó là lời nói dối đầy ngượng ngạo có được hay không.

Tôi thở dài và thả lỏng cánh tay của mình.

Tôi không muốn nói chuyện với Renald nhưng nếu tôi tiếp tục đấu khẩu với anh ta như thế này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người mất thôi.

Anh nhanh chóng đi theo tôi khi tôi di chuyển mà không nói một lời, vì anh cho rằng tôi không có người hộ tống.

Tôi không muốn nhìn thấy nụ cười toe toét của anh ta vì vậy tôi chỉ dán mắt vào phía trước.


Có một khoảng cách khá xa đến bục ngoài đài phun nước ở giữa.

Tôi bước lên thảm đỏ nắm tay Renald-người đang thể hiện như một quý ông thực thụ, và rồi tôi nghe thấy những tiếng thì thầm quen thuộc.

"Công tước yêu thương và xem cô ấy như con gái thật chứ không phải là người bị ruồng bỏ hẳn là thật nhỉ, cô ấy thật sự được xem như một thành viên của gia đình..."

"À, ý tôi là mặc dù cô ta là một kẻ vô lại suốt thời gian qua ..."

Vào thời điểm ấy, ánh sáng lóe lên trước mắt tôi.

[Bạn được +100 danh tiếng vì mối quan hệ được cải thiện với những người xung quanh.]

(Tổng: 460)

Tôi nhìn thấy tin báo được cộng thêm danh tiếng của mình vào ngày cuối cùng của Chế độ Khó với một ánh mắt lạnh lùng, chẳng còn hào hứng nào nữa.

Renald giơ tay cao hơn để xem liệu có thêm người nào nghi ngờ mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi hay không.

Sau nhiều lần xoay trở, cuối cùng tôi cũng đến được vị trí của mình cho ngày hôm nay.

Dù đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng anh ấy vẫn không rời bỏ cô em gái này để đi đến chỗ khác.

Tôi là người duy nhất lo lắng về điều đó, vì vậy tôi nhìn chăm chăm dòng nước đang đổ xuống từ phía đài phun nước.

Nhưng nỗi sợ hãi kinh hoàng sẽ không cho phép tôi đứng yên.

"Em vẫn còn khó chịu về điều đó à?"

"Không có."

Tôi ngay lập tức trả lời trước khi lời nói của anh chàng này nói xong.

"Hả," Reynold nói, phá ra cười rồi đập mạnh một phát. "Cứ giả vờ như em đang nghe và trả lời như vậy đó hả?"

"Em đang lắng nghe đấy thôi."

"Em chắc chắn đang khó chịu. Nhỉ."

Tôi cố gắng phớt lờ nhưng những lời nói và việc làm đáng ghét cứ hiện ra trước mắt tôi.

"Tại sao anh lại cho rằng em khó chịu? Em không quan tâm chút nào hết."

"Cách em nói chuyện giống như lúc trước khi em bắt đầu la làng la xóm lên vậy á."

"Ò, em xin lỗi vì không thể đáp ứng được kỳ vọng của anh, nhưng em không muốn lãng phí thời gian để lãng phí tâm tình của mình trên người anh đâu."

"Ôi, em gái đáng yêu. Xem xem em gái đáng yêu của ta đang bĩu môi kìa."

Anh véo má tôi và nói giọng đáng ghét.
Tôi đánh vào tay đang táy máy đó của anh và hét lên.

"Bộ anh điên hả?"

"Úi chà. Bây giờ thì em dính câu rồi nhé."

"Hazz"

Tôi thở dài thườn thượt và lại nhìn chằm chằm vào đài phun nước.

Mặc dù buổi lễ chưa bắt đầu nhưng cảm giác như một ngày dài đã kết thúc vậy.

Ngay lúc tôi quyết tâm bỏ qua và phớt lờ anh ta một cách triệt để từ bây giờ, vì sức khỏe tinh thần của mình.

"Thực xin lỗi, là anh hiểu lầm em."

Một lời xin lỗi nhẹ nhàng phát ra và tôi đã nghe thấy.

Tôi quay lại nhìn anh ấy với vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì tôi đã nghe thấy điều gì đó không quen lắm từ anh ta.
Nhưng lần này, Renald không đối mặt với tôi.

"Anh không cố ý làm điều đó. Em biết mà. Điều đó đôi khi anh có hơi châm chọc."

Quàoo, anh ta biết điều đó kìa, ngạc nhiên ghê ta ơi.

"Hẳn là lúc nào em cũng nóng lòng muốn đánh nhau với anh nhỉ."

"Như thể, cứ trơ mắt nhìn em gái chìm trong nước."

Anh ấy hành hạ tôi trong cơn thịnh nộ theo đúng nghĩa đen, ngay sau đó cau mày và lẩm bẩm.

"Thực sự, anh không biết tại sao bản thân lại làm điều đó khi nghĩ về khoảng thời gian trước, có lẽ là vì anh đã có một giấc mơ trước đó."

"Giấc mơ? Loại giấc mơ nào?"

"Anh đã có cùng một giấc mơ vào đêm hôm trước. Do đó anh nghĩ rằng em thực sự đã đánh bại cô ấy. Em biết hiện tượng deja vu."

Renald nghiêng đầu và nhanh chóng quay lại chủ đề ban đầu.

"Hãy cứ là chính mình, như thường lệ, hửh? Em thậm chí có mơ ước được chơi một trò chơi vua chúa nào đó không?"

Lông tóc tôi đột nhiên dựng đứng.
Tôi đã có một ý nghĩ mơ hồ về cách nó xảy ra sau đó.
Rõ ràng là Yvonne đã cố tẩy não không chỉ Công tước mà còn cả Reynold.


Tôi cố kìm lại đôi tay run rẩy của mình và mở miệng.

"Anh không cảm thấy có lỗi với cô ấy?"

"Gì?"

"Cô ấy lẽ ra phải ẩn giấu vì lễ đón tuổi sắp đến của em."

Renald nhún vai trả lời tôi.

"Em nói cái gì? Anh còn chưa rõ ràng lắm. Nếu như cha của chúng ta không phân biệt được cô ta có phải thật hay không, em cũng không cần buồn làm gì."

Sự xuất hiện của anh trai tôi, Reynold, người đã thoát khỏi ảnh hưởng của việc tẩy não dường như không quan tâm lắm đến cô ta.

Tôi hơi choáng váng.

Tôi là người duy nhất xuất hiện và vẫn trong trạng thái tỉnh táo này.

Cho đến nay gia đình Công tước đã đối phó với rất nhiều kẻ gian lận đang tìm kiếm phần thưởng.

Nếu đây là sự thật, tình tiết này diễn ra tự nhiên hơn ...

"Hahaha"

Những ý tưởng về một cuộc tình không đầu không cuối kết thúc bằng một hành động kỳ quái của Renald.
Đột nhiên, anh cúi xuống và kéo một thứ gì đó từ tấm vải được kéo căng xuống khỏi bục đài.

"Ở đây, nhận lấy nó đi."

Thứ anh ấy đưa cho tôi là một chiếc hộp gỗ khá lớn.

"Là gì thế?"

Tôi không biết nó là gì vì vậy tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó.

Sau đó anh ta ném chiếc hộp một cách bất lực. Và tôi đã mở nắp mà không một chút do dự.

Khi tôi nhìn vào bên trong chiếc hộp, tôi kinh ngạc mở to mắt.

Trên đống rơm đặt một khối bốn quả bóng lông bù xù, và có vẻ như đang ngáy ngủ.

"Đây là..."

Những chú thỏ con. Màu trắng, xám, đen và con cuối cùng, duy nhất, có một chấm xanh lục trên bộ lông màu xanh da trời.

"Là thỏ con."

"Những con thỏ mà em bảo với anh thả ra lúc trước, giờ đã có con rồi đấy. Chúng đã được ba tuổi rồi."

"Ah."

Tôi hoàn toàn quên mất, cuộc thi săn bắt. Sau khi tôi xong việc, anh ta hỏi dai dẳng, "Có loại con mồi nào cuộc săn bắn mà em muốn không?" Tôi trả lời "Con thỏ."

Khi tôi tạo ra một tiếng đáp trả ngu ngốc, Reynold cau mày khó chịu.

"Không phải là em thậm chí còn không nhìn chúng nữa chứ?"

Tôi không chỉ nhìn vào nó, tôi thậm chí còn không biết rằng anh ấy đã chăm sóc bọn thỏ.

Bực bội, Renald chỉ vào một trong những chú thỏ con đang ở bên trong chiếc hộp.

"Đây là món quà của anh đấy nhé."

Đó là một con thỏ độc lạ với một chấm xanh lá cây trên bộ lông màu xanh da trời của nó.

Khi tôi ngây người nhìn nó, Renald lặng lẽ di chuyển.

"Anh mua con thỏ xanh ở miền Nam với giá cực kỳ đắt luôn, và rồi ghép nó với một con màu xanh da trời, nhưng con thỏ có màu giống mắt của em thì lại không thành công."

"Có phải là sơn không ấy? Nếu pha vào thì màu sẽ đậm hơn nhỉ?"

"Này, đây là tất cả những gì anh có thể nói với em. Em có phải là đồ ngốc không đấy hả? Hả?"

Tôi chết lặng rồi hỏi, và Reynold hét lên trong cơn thịnh nộ. Mặt anh đỏ bừng như thể bị đâm vào tim ấy.

"Và khi nhìn thấy nó chạy, nó sẽ giống như một viên ngọc lam! Như thế thì anh đã thành công chưa ?!"

Sau một lúc lắp bắp, anh ta hét lớn.

Sau đó tôi nhìn vào bên trong chiếc hộp rồi cẩn thận đóng nắp lại để đề phòng những con thỏ sẽ thức giấc.

"Hãy chăm sóc chúng thật tốt. Vì bây giờ em là mẹ của chúng rồi đấy nhá."

"Mẹ của bọn chúng thì sao? Chúng ở đâu?"

"Chúng bị bỏ rơi vì yếu hoặc cha mẹ chúng đã chết. Nếu để chúng đi, chúng sẽ chết đói."

Tôi hơi trịnh trọng với nhận xét đó.

Tôi gọi cho Emily đang đứng cạnh và đưa chiếc hộp cho cô ấy.

Đáng buồn thật, tôi không thể giữ lời Reynold về việc chăm sóc chúng thật chu đáo.


Khác với con chim hồng sẫm quý hiếm mà Derrick tặng cho tôi như một món quà, tôi không thể từ chối một cách lạnh lùng được.

Một phần vì chúng mới được sinh ra và tôi không thể bỏ qua chúng, vì tôi cảm thấy rằng Reynold đã phải trải qua cơn đau đớn nào đó.

Tôi thì thầm bằng một giọng nhỏ xíu.

"Cảm ơn vì món quà của anh, anh trai."

Trước lời nói của tôi, Reynold cười rạng rỡ để lộ sự nhẹ nhõm của mình.

"Chúc mừng sinh nhật em, Penelope."

Một thanh đo độ yêu thích màu hồng nhạt lấp lánh trên đầu anh.
Khi tôi nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ, một bên của hội trường trở nên ồn ào.
Reynold quay đầu lại và xác nhận nguyên nhân, nói với sự khó chịu.

"Này, ông già ở đây. Anh đoán ông ấy sắp bắt đầu mè nheo rồi."

Anh ấy là một thành viên của gia đình Eckart, người đến phát biểu trong buổi lễ đón tuổi.
Nó không xuất hiện trong trò chơi nhưng tôi biết việc đó từ người quản gia.

"Anh đi tìm cha, em hãy ở đây một mình trong chốc lát nhé."

Là một thành viên của gia đình, Reynold rất bận rộn với sự kiện này.

"Nhưng anh ấy ở đâu khi bận tối mặt thế này? Tại sao mình phải làm những gì anh ấy phải làm cơ chứ?"

Đã đến lúc quay lưng lại mặc kệ những lời than vãn của anh ta.
Đột nhiên má tôi hơi đau nhức.
Bất giác tôi nhìn thẳng vào ai đó.

Khi các ghế vẫn chưa được lấp đầy bởi khách mời, thanh đo mức độ ưa thích màu tím đang nhấp nháy.

Là Vinter Verdandi.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt không có mặt nạ của anh ấy, khuôn mặt mà tôi đã lâu không thấy.

Đôi đồng tử xanh lam dường như khiến tôi trở lại những ngày đầu khi tôi xâm nhập vào không gian bí mật của anh.

"Chà, thế này đã đủ ổn chưa nhỉ?"

Tôi im lặng chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của anh.
Đó là một thông tin tốt và chắc hẳn anh đã biết rồi.
Yvonne trở lại công tước và ở đâu đó trong biệt thự.

Vinter vốn là một nhân vật hết lòng vì cô, đến nỗi anh đã đưa Yvonne về vào đúng ngày lễ đón tuổi.

Anh ấy đang nghĩ gì khi thấy tôi ép anh ấy phải đưa ra yêu cầu kia, thậm chí còn nhắc đến những lỗi lầm mà anh ấy đã gây ra với tôi ở TraTan nhỉ?

Chính lúc ấy, ánh mắt lạnh lùng của anh vốn đã đóng đinh vào tôi dần trượt xuống. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy mà không nhìn vào mặt tôi.

'Ah chết tiệt.'

Tôi cũng nhìn xuống, nhận ra anh ấy đang nhìn gì và buông lời trách mắng chính mình.
Tôi đã quên tháo chiếc vòng cổ của mình vì cuộc nói chuyện với Công tước.
Đó là một phụ kiện hoàn toàn cũ và trông không thích hợp chút nào.

'Nên làm gì bây giờ? Cởi nó ra ngay bây giờ sao? '

Tất nhiên sẽ không có gì xảy ra. Lọ kia đã để nó trong phòng rồi.

Khoảnh khắc khi tôi nhìn xuống hạt trắng sáng bóng và tôi không biết phải làm gì.
Đột nhiên, một bên của tôi trở nên tối đen.

"Công nương."

-----

Chap 169

Tôi từ từ ngẩng đầu lên trước giọng nói quen thuộc. Người đàn ông tóc vàng màu nắng lạnh lùng đứng trước tôi.

"Điện hạ."

Tôi nói anh ấy đừng đến, nhưng tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh đến buổi lễ đón tuổi của mình.

Tôi dường như bất lực để làm bất cứ điều gì trước Kallisto, người xuất hiện tự tin với chiếc áo choàng đỏ.

"Xin chào mặt trời nhỏ của Đế quốc."

Tôi khẽ cúi đầu.
Thái tử không trả lời trước lời chào của tôi, sau một thời gian dài cũng mở miệng.

"Ngẩng đầu lên đi."

Sau câu nói đó, tôi nhìn lên và đối mặt với anh.

"Tôi đã nói với ngài là đừng giả vờ rằng ngài biết tôi, nhưng ngài lại làm thế."

"Nó thật đẹp."

Câu trả lời không ăn nhập gì của anh ấy là do thái độ vội vàng của tôi. Lát sau tôi mới hiểu lời anh ấy.
Ý nói đến chiếc váy mà tôi đang mặc, nghĩ rằng anh ấy sẽ không đến nhưng tôi cảm thấy xấu hổ khi người đã tặng quà cho tôi lại xuất hiện ở đây.

Mặc dù tôi không thể giao tiếp bằng mắt với anh ấy và không biết phải làm gì, nhưng Thái tử đã thốt ra mà không do dự.

"Còn hơn những gì ta tưởng tượng nữa nhỉ."

"Hình như không chỉ mình ta, nhìn xung quanh thì có vẻ như tất cả các chàng trai đều đang nhìn chằm chằm vào nàng đấy."

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm và nói thẳng tuột luôn.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Thái tử nói những điều như vậy.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy một lời khen lạ lùng như thế, một lần nữa tôi lại bật cười.
Tôi bình tĩnh quyết định nhận quà và khen ngợi.

"Tôi không biết phải làm gì với những lời khen ngợi thổi phồng quá như thế đâu."

"Tôi đâu có đùa, Công nương."

Anh ta hơi cúi đầu về phía tôi và thì thầm với giọng trầm thấp.

"Ta gần như không thể chịu đựng được những gì ta đang muốn làm, vì ta muốn khoét hết tất cả con mắt của lũ khốn đang nhìn nàng thế kia."

Tôi cau mày trước trò đùa tàn bạo của tên này.

"Kiềm chế cho đến khi kết thúc buổi lễ."

"Đó có phải là điều mà nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ nói không?"

"Hoặc đưa họ đến một nơi mà tôi không có ở đó."

Chỉ sau đó Kallisto mới thả lỏng vẻ mặt vốn có phần cứng nhắc dữ dội, rồi anh thở dài và mỉm cười.

"Được rồi, bởi vì nàng ghét sự độc ác mà."

Khi anh ấy gật gật đầu, anh ấy bỗng dưng hỏi.

"Nàng đã nhận được quà của ta rồi nhỉ?"

"Vâng, có rất nhiều quà mà tôi không biết có dùng hết được không ... Dù sao cũng cảm ơn ngài...Điện hạ. "

"Đừng cảm thấy quá áp lực vì ta đã đặc biệt chọn chúng cho nàng."

Khi người quản gia báo tin vài ngày trước, tôi nghĩ rằng ông ta chỉ nói phóng đại lên thôi, nhưng bây giờ anh ấy đã thực sự tự mình nói ra điều đó.

Tôi sững sờ trước vẻ cao ngạo của anh ta và mở lời.

"Cứ khi nào ngài đến Công quốc đều có vẻ như ngài đến để tham gia một cuộc chiến chinh ấy nhỉ?"

"Cái gì, có nơi nào đó mà nàng muốn đi hả? Cứ nói đi. Ta không biết là nàng rất hiếu chiến vậy luôn nhỉ."

"Không, không có gì, cứ xem như tôi chưa nói gì đi."

Kallisto lại bật cười trước câu trả lời của tôi.
Rồi đột nhiên ánh mắt anh ấy rơi vào phần dưới cổ tôi.
"Nhưng, cái đó không phải là món đồ lần trước từ Soleil sao?"

"Vâng, cái gì cơ?"

Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh ấy và thấy chiếc vòng cổ ma thuật mà tôi vừa lo lắng.

"Ah"

"Lạ lùng quá đi."

Nói cách khác thì Thái tử nhận xét nó không phù hợp với chiếc váy này.

"Nàng yêu thích thứ này như vậy á? Làm sao dám làm cho Thái tử đế quốc vào tình huống khó coi như vậy. Shit!"

Anh ta nói với một giọng khó chịu.
Tôi hoàn toàn hiểu được sự không hài lòng của anh ấy và nhẹ nhàng trả lời.

"Đó là một món quà từ Vinter."

"Vinter? Là ai?

"Ngài biết đấy, là pháp sư đến từ quốc gia khác đã giúp tôi. Người mang mặt nạ ấy."

"Á à, tên đi chân trần do bị quỷ ám ấy hả."

Không biết có phải cố tình quên không mà tên Thái tử thốt lên một cách ngắn gọn. Tất cả những gì anh có thể nhớ là linh hồn quỷ dữ và đôi chân trần...
Tôi cảm thấy hơi có lỗi với vị 'đi chân trần' phía sau mình nên chỉ cười ngượng nghịu.

"Thứ đó là gì?"

Đột nhiên Thái tử tò mò hỏi.

"Chiếc vòng cổ này có nhiệm vụ cảnh báo nguy hiểm tính mạng của người mang nó."

"Bằng cách nào?"

"Nếu có nguy hiểm xung quanh thì màu sắc của viên ngọc ở giữa sẽ thay đổi. Tôi nghĩ nó giống như một chiếc bùa hộ mệnh ở quốc gia đó vậy."

Chính xác mà nói, đó là để phát hiện sự thay đổi bản chất do độc tính hoặc ma thuật gây ra, nhưng tôi đã nói đại khái.

"Nàng tặng cho ta một món quà tương tự."

Chỉ sau đó Thái tử ngừng hỏi dai dẳng và mỉa mai như thể anh không bị thuyết phục.
Tôi tò mò không biết 'món quà tương tự' đó là gì, nhưng tôi vội vàng tháo sợi dây chuyền ra hơn là thắc mắc.

"Chỉ đơn thuần là mang nó thôi."

Nhưng ngay lúc tôi vừa chạm vào sợi dây chuyền, Kallisto đã ngăn tôi lại.

"Tại sao?"

"Vào một ngày như thế này thì bị chú ý bởi vô số loại người. Làm thế nào biết điều gì sẽ xảy ra không cơ chứ?"

"Nó giống như món quà được tặng."

"Nhưng vẫn có thể tin tưởng vào khả năng ma thuật của nó."

Kallisto nhún vai và vui vẻ trả lời. Tôi đã nói hơi nhiều và cảm thấy xấu hổ về sự vội vàng của mình khi muốn tháo nó ra.

Bàn tay cầm sợi dây chuyền nhẹ nhàng đặt xuống.
Và có một khoảng im lặng ngắn giữa chúng tôi.

Thực ra tôi đã cảm nhận được điều đó ngay từ đầu.
Giống như tôi, anh ấy đã cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ sự tranh cãi nào ngày hôm nay.

Thật ngạc nhiên khi chúng tôi, những người đã chia tay hai ngày trước như thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau, lại có một cuộc trò chuyện bình thường đến dường ấy.

"Thế là đủ rồi."

Tôi đã nghĩ như vậy. Tôi không cho rằng mình có thể để lại bất cứ thứ gì.

"Điện hạ."

Tôi liếc nhìn xung quanh và lặng lẽ mở miệng. "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa."

Để chào hỏi những người quý tộc đến dự lễ trưởng thành của tôi thì cũng đã khá muộn.
Có rất nhiều ánh nhìn đổ về phía này một lúc trước rồi.

"Không còn nữa."

"Lạ nhỉ."

Ngay khi tôi định lấy chuyện để kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai thì Kallisto đột ngột cắt lời.

"Rõ ràng cho đến ngày hôm qua, nàng đã khiến ta phát điên bởi vì nàng quá xấu tính và kinh tởm ta."

"Vì vậy ta không ngừng suy nghĩ về việc có nên đến đây sáng nay hay không."

Trước sự xấu hổ của mình, Kallisto đã tự cười nhạo bản thân vì anh đã tự đặt mình vào một vị trí buồn cười.
"Nhưng khoảnh khắc ta nhìn thấy nàng hôm nay, ánh sáng rực rỡ trên mái tóc của nàng."

"..."

"Ta không thể rời mắt khỏi nó."

Anh dừng lại, cụp mắt xuống rồi khẽ lẩm bẩm một mình, không tiếp tục nhìn vào mắt tôi nữa.

"Ta nghĩ rõ ràng là do ánh sáng mặt trời đấy."

"..........."

"Ngay cả ở khoảng cách xa thì ta vẫn thấy được đấy công nương. Ta dường như đã bị mù luôn vậy."

Anh ấy đột nhiên cau mày và nhìn tôi. Ngón tay của anh từ từ chạm lên đầu tôi, vuốt ve tóc tôi và chạm vào những sợi tóc gần tai tôi.

"Kỳ lạ. Có phải nàng đã sử dụng phép thuật phát sáng không thế?"

Anh nghiêng đầu như thể thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhìn anh ấy vì do anh vẫn đang xoa đầu tôi với đôi mắt run rẩy.
Thái tử đã tạo ra cảm giác giống như tôi đã luôn cảm nhận được từ trước.

Cũng như tôi cảm nhận về mái tóc vàng của anh ấy, nó không nhiều lắm.
Những bông hoa trên đầu tôi được gắn trên vương miện hoặc bông tai mà tôi đang đeo.
Chung có đủ ánh sáng để phản chiếu và phù hợp với mô tả của anh ấy như thế nhỉ.

Tuy nhiên thì như anh nói, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trái tim tôi đang đập một cách mạnh mẽ và liên hồi.

[Bạn có muốn kiểm tra mức độ ưa thích của Kallisto không? ]
[4 Triệu vàng / 200 Danh vọng]

'Bởi vì đây là lần cuối cùng.'

Tôi đã chọn [4 triệu vàng] với suy nghĩ như vậy và đôi tay đang run rẩy của mình.

Đã trừ [4 triệu vàng] và kiểm tra mức độ yêu thích của [Kallisto].

(Số tiền còn lại: 999,999.999+)

[89%]

Sau đó tôi mới có thể từ từ thở ra.
Tôi nhìn lên con số sáng bóng phía trên thanh thước đo của sự ưa thích màu đỏ.
Sự trống trải và thất vọng mà tôi cảm thấy lần trước dường như chỉ là ảo ảnh.
Việc anh ấy chưa hoàn toàn ngưỡng mộ tôi làm tôi thực sự an tâm.

"Không có gì to tát đâu, thưa điện hạ. Có thể là do những viên kim cương đấy."

Tôi cố gắng nở một nụ cười, cố gắng không khóc trong tuyệt vọng.
"Tôi nghĩ viên kim cương mà ngài tặng cho tôi rất có giá trị đấy, thưa thái tử."

"Có thật không?"

"Đúng vậy."

"Ta hiểu rồi."

Kallisto gật đầu và lặng lẽ nhấc tay khỏi tóc tôi.
"Nếu là thế thì cho là vậy đi."

Bàn tay anh đang di chuyển ra xa, cảm giác như thể khoảnh khắc này là mãi mãi. Khoảnh khắc khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau dường như đang ngừng lại.

"Thái tử điện hạ."

Giọng ai đó đột nhiên chen vào giữa chúng tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Công tước và Renald người đã đi đón cha mình, đang đến gần.

"Kính chào mặt trời nhỏ của Đế quốc."

Thời gian tưởng chừng như ngừng trôi lại trôi nhanh trở lại chỉ sau một nhịp thở.

"Ngẩng đầu lên đi."

Thái tử ra lệnh rõ ràng. Và khi nhìn họ một cách vô cảm, anh ta đanh mặt lại rồi nở nụ cười nhã nhặn lại dữ tợn đó.

"Ồ, lâu rồi không gặp, ngài công tước."

"Thật là một vinh dự vô hạn cho tôi khi điện hạ đến tham dự bữa tiệc của chúng tôi giữa lúc ngài đang bận rộn với công việc thế này."

"Ngài là đại sứ sẽ giúp đỡ ta rất nhiều trong tương lai, tất nhiên ta nên đến."
Thái tử kiêu ngạo nâng cằm nói.

Lông mày của Công tước nhăn lại.
"Tôi muốn cảm ơn ngài nhiều hơn, nhưng tôi rất tiếc phải nói rằng chúng ta phải bắt đầu buổi lễ ngay bây giờ, thưa ngài."

"Ồ, quả nhiên. Đúng vậy nhỉ, buổi lễ một lần trong đời của công nương không thể chậm trễ được."

Thái tử sớm quay đầu lại với tôi và thản nhiên chúc mừng tôi. "Sinh nhật vui vẻ, công nương."

"Cảm ơn ngài."

Tôi đáp lại với đôi mắt nhìn ngài ấy.
Ngay sau đó anh quay đi và cất bước đến chỗ ngồi đã chỉ định của mình.
Tôi không nhìn chiếc áo choàng màu đỏ đang bay của anh ta.

Lát sau tôi đã ngồi cố định vào nơi bàn được chuẩn bị cho các quý tộc.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi lễ."
Giọng nói nghiêm túc của Công tước vang lên, buổi lễ đón tuổi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro