Chap 170 + 171 + 172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một buổi lễ đón tuổi của một con chó điên được tổ chức, khi người được nuôi dưỡng bởi một Công tước quyền lực đến mức thậm chí một con chim cũng phải cúi đầu.
Gia đình công tước, bao gồm cả tôi, đứng cạnh nhau sau bục đài.

"Xin chúc mừng lễ mừng tuổi của Penelope Eckart, công nương duy nhất của Eckart. Là một quý tộc danh giá và là một người trung thành của Đế chế vĩ đại, góp phần làm cho lâu đài và tên tuổi được cả thế giới biết đến .. . "

Thay mặt Hoàng đế không thể đến trực tiếp vì bệnh tật, một người hầu dưới quyền của ông đã ban hành một lời sắc lệnh. Bài phát biểu nhàm chán cứ được nối tiếp nhau.
Thứ tự tiếp theo là lời chúc mừng đầu tiên của gia đình.

"Khởi đầu chỉ là một tiểu mỹ nhân trốn thoát khỏi vỏ kén của mình, nhưng giờ đây đã trưởng thành, cô ấy là thành viên của dòng dõi nhà Eckart đầy kiêu hãnh ..."

Ông ấy phát biểu bài văn dài với vẻ trang trọng, bây giờ khi tôi đã trưởng thành thì ông ấy bảo tôi sẽ không như tôi lúc trước khi còn là một cô nhóc.
Tôi có thể thấy Reynold chỉ vào ông ta và nói, 'Anh nghĩ rằng bắt đầu cằn nhằn rồi đấy.'

Bài phát biểu của vị trưởng lão với dáng vẻ cao thượng cứ khéo léo và dài như không bao giờ dứt luôn ấy.

"...Do đó, ta thừa nhận Penelope Eckhart đã trưởng thành và ta chính thức tuyên bố điều đó."

Tak-.
Cuối cùng thì ông cụ cũng nói xong, ông đóng ngay ngắn tập tài liệu bên tay phải đang cầm trên tay.
Sau đó có một tràng pháo tay như sấm của khán giả vang lên.

Đáng lẽ tôi phải im lặng nghe nó, không mỉm cười hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào khác.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm khi đang tổ chức buổi lễ trưởng thành như thế này.

"Quản gia."

Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Công tước nhìn người quản gia phụ trách buổi lễ. Người quản gia di chuyển ngay lập tức, ông kéo cái khay đã chuẩn bị qua.

Đó là thủ tục cuối cùng. Uống rượu nối tiếp nhau như một cách chúc mừng và tôn kính giữa các thành viên trong gia đình.

Tất nhiên, buổi lễ chưa kết thúc hoàn toàn, các nghi thức cứ nối tiếp nhau. Dù sao thì tôi cũng đặt tâm trí của mình xuống vì tôi sắp hoàn thành nó một cách an toàn.

"Nhưng Derick đang ở đâu?"

Khi đó Công tước hỏi Reynold với giọng tức giận.
Tôi chỉ nhận ra sau đó. Derick không ngồi ở chỗ của anh ấy trong buổi lễ.

Reynold cau mày nhìn quanh đại sảnh.

"Oh con đã tìm anh ta từ nãy giờ rồi nhưng không thấy. Con đi tìm và mang anh ta đến ngay bây giờ nhá cha?"

"Con, lập tức tới chỗ nó đi."

Nhưng trước khi Công tước cho phép, người quản gia đã đến.
Công tước nhanh chóng ngừng nói và một lần nữa thể hiện vẻ thân thiện trên khuôn mặt. Trên khay do quản gia mang tới có bốn chai rượu và bốn chiếc ly vàng đặt cạnh nhau.

"Quản gia, tìm Derick và đưa nó đến đây."

Công tước ra lệnh cho người quản gia khi đưa chiếc ly cho ông.
Ông ấy đã sớm bảo với những vị khách để họ thông cảm.

"Xin vui lòng chờ trong giây lát."

Buổi lễ tạm dừng lại. Tôi có một ấn tượng mới mẻ vì không nghĩ rằng Derick, người rất kỹ lưỡng và cẩn trọng như vậy sẽ gây ra vấn đề gì trong ngày hôm nay.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nhìn kỹ người giúp việc đặt một chai rượu và một cái ly trên bàn thay vì quản gia.

Trước mặt tôi có một cái ly vàng khá thô sơ. Đó là một thứ đơn điệu không có tên nào được viết trên đó, không giống như của Công tước và cái ly lạ mắt của hai người con trai của ông, trong đó có khắc gia huy và dòng chữ rất đẹp mắt.

Ly vàng được sử dụng trong những ngày đặc biệt như lễ đón tuổi không mới mẻ nhưng đã được yêu thích từ lâu. Điều này có nghĩa là anh ấy đã bày tỏ tình cảm của mình với nhân vật chính trong ngày.

Vì vậy, các nhà quý tộc ở đây đã trao và nhận những chiếc ly vàng có khắc tên thay cho những chiếc nhẫn vàng khi đứa con của họ chào đời.

Tôi vừa nghe Emily nói rằng Penelope cũng có một cái ly như thế. Khi cô vừa đi theo công tước đến dinh thự này thì buổi lễ đón tuổi của Derrick cũng vừa diễn ra.

Vì lý do đó tôi không thể khắc tên của mình trong lúc chuẩn bị khá là gấp rút.
Kể từ đó cho đến nay đã có đủ thời gian để khắc tên nhưng đã có một khoảng thời gian dài 4 năm cho đến khi lễ đón tuổi của Reynold. Ly Thánh, thứ đã bị lãng quên ngay cả bởi chủ nhân của nó đến hiện tại vẫn nguyên sơ như thế.

Khi tôi ngây người nhìn những ly vàng, sự kích động của giới quý tộc càng lúc càng lớn. Người quản gia đi tìm Derick vẫn chưa quay lại.

"Penelope."

Quyết định không thể trì hoãn thêm nữa, Công tước không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm lấy chai rượu.

"Mời nâng ly."

Tôi nâng ly của mình mà không lên tiếng. Buổi lễ tạm dừng chút lát lại được tiếp tục.

Một chất lỏng màu đỏ như máu đổ vào chiếc ly vàng.
Sau đó Công tước đưa cho tôi và thì thầm:

"Nếu nó quá mạnh, con chỉ cần giả vờ uống và đổ nó xuống sàn thôi nhé."

Nghe ra cũng thật may vì tôi thực sự không muốn uống. Tôi nghiêng cái chai về phía ly của ông ấy và quay đầu lại.

Kengg-. Hai ly kề vào nhau.

"Dành cho Penelope."

Công tước đã nâng cốc chúc mừng, đưa ly rượu lên miệng.
Lại một tràng pháo tay đều đặn vang lên. Tôi giả vờ uống rượu như lời Công tước nói và sau đó đổ nó xuống bãi cỏ.

Khi tôi đặt ly của mình lên bục một lần nữa, Reynold rót rượu một cách tự nhiên.

"Dành cho Penelope."

Như hành động lúc nãy với Công tước , tôi lại đổ bỏ rượu dễ dàng và tự nhiên hơn trước. Khi Reynold nâng cốc chúc mừng xong, Công tước khẽ mở miệng.

"Thật đáng tiếc, Công tước trẻ có việc phải làm."

"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."

Ngay sau đó lời nói của Công tước bị gián đoạn và dừng lại, có người bước vào làm bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt mọi người đều liếc về đó.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là người quản gia già với vẻ mặt khó hiểu.

Người đàn ông cao lớn tiến đến bục.
Như thường lệ là một khuôn mặt lạnh lùng, lạnh lùng đối diện với tôi.
Tôi nhìn anh với ánh mắt hơi ngạc nhiên và ngập ngừng.

'Thanh đo'

Trên đỉnh đầu của Derrck, thanh đo đã đổi màu. Từ màu da cam đến màu vàng tươi.
Đôi mắt tôi mở to.
Sự yêu thích của Derick trở nên rối rắm bởi sự thay đổi màu sắc trên thanh đo và tôi đã không nhận ra điều đó.
Một bóng dáng nhỏ bé đang đứng sau lưng anh.

"Cô gái kia là ai?"

"Cô ấy không phải là người tình giấu mặt của Young Duke chứ? Chuyện quái gì ..."

Tiếng xì xào bắt đầu lan ra khắp hội trường vắng lặng. Chính Công tước nhận ra điều đó đầu tiên mà không phải là tôi.

"Derick, con ... con...!"

Công tước không nói được lời nào, nhìn chằm chằm vào cổ tay mảnh mai mà anh ta đang nắm giữ.
Khi Derick nhìn cha mình đang kinh ngạc, anh ấy lại nói một cách rất bình tĩnh.

"Đây là nơi mà tất cả các thành viên trong gia đình nên đến tham dự. Con đã đến đón Yvonne nên đến hơi muộn."

"Ah, cha..."

Một bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy bước ra từ sau lưng anh.
Là Yvonne.

Cô cẩn thận ngẩng đầu, cô nàng nhìn tôi rồi run run bả vai, sợ hãi lại cúi đầu xuống.
Trông như vốn dĩ cô ấy nên ẩn mình dưới sự đe dọa xấu xa của công nương giả, nhưng lại bị ép buộc lôi ra khỏi bàn tay của kẻ phản diện độc ác vậy.

"Cha-- ..?" Đám đông xì xào bàn tán.

"Vậy thì, cô gái đó, đừng nói với tôi ..." (Đám đông)

Một chút xì xào nhanh chóng truyền đến những tiếng động lớn. Buổi lễ mừng tuổi đã trở thành một mớ hỗn độn, tôi nhìn tình cảnh hiện tại với ánh mắt đờ đẫn.

"Derick Eckart! ... Anh đang làm cái quái gì vậy— ?!"

Một tiếng rống giận dữ phát ra từ công tước, cơ thể của ông đang run rẩy.

"Dù có nghĩ nhiều thế nào đi nữa con cũng không thể hiểu được, thưa Cha."

Derick nói như tin chắc rằng bản thân mình đang làm điều đúng đắn lắm vậy.

"Tại sao cha lại trì hoãn việc thông báo Yvonne đã trở lại trong buổi lễ đón tuổi của Penelope và thậm chí còn che giấu sự hiện diện của em ấy?"

"Ngươi, ngươi! Ngươi còn dám!"

"Hãy thông báo việc đó tại sự kiện ngày hôm nay, khi mà hầu hết các khách mời của Đế chế cũng như các thành viên trong gia đình đều đang tập trung đông đủ."

Ánh mắt của anh ấy vốn đang dán chặt vào Công tước, vào lúc đó lại chuyển sang tôi.
"... Công nương Eckart, người đi lạc từ khi còn nhỏ đã trở lại."

Ngay lúc ấy tôi đối diện với đôi mắt xanh của anh.
Nó không đáng ngạc nhiên như tôi nghĩ.
Có lẽ vì tôi đã giả định rằng điều này có thể xảy ra khi nghe nói hai người họ tổ chức tiệc trà vào buổi sáng với nhau.

Vào lúc ấy đôi mắt đang nhìn tôi với vẻ vô cảm kia bỗng dưng rung lên.

'Có phải vì mình không biểu hiện cảm xúc gì quá mức không?'

Hàm của Derick cương cứng lại.

Tôi liếc qua anh ấy và nhìn xung quanh sự hỗn loạn trong buổi lễ đón tuổi.

'Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ nhỉ?'

Hội trường im ắng ồn ào chả khác gì cái chợ Dottegi.

Yvonne đang tận dụng lợi thế của sự ồn ào, cô hoàn toàn đứng ra khỏi bóng lưng của Derick và nhìn Công tước với ánh mắt đáng thương.

Ngay lúc ấy.

[Thời gian giới hạn chế độ khó đã kết thúc.]

[Đang thống kê mức độ ưa thích ...]

...

...

...

[Thống kê hoàn tất!]

Ánh sáng lóe lên trước mắt tôi.
Và,

[Bạn đã không thành công trong việc hoan thanh nhiệm vụ với bất kỳ mục tiêu nào cho đến thời hạn.]

Một cửa sổ hệ thống bật lên để thông báo rằng tôi đã thua trong trò chơi này .

Nó không sao cả vì tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước đến nay rồi cơ mà.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.

[Hình phạt do không hoàn tất nhiệm vụ.]

'Hình phạt?'

Diễn biến bất ngờ khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
'Gì hả? Lại có hình phạt cơ á? Là loại hình phạt nào cơ chứ? '

Trước khi tôi có thể chấp nhận tình huống trước mắt, dòng chữ trong cửa sổ hệ thống đã thay đổi nhanh chóng.

[Giảm mức độ ưa thích của tất cả các mục tiêu]
Áp dụng hình phạt.

[Eclise -20%]

[Derick -20%]

[Reynold -10%]

[Vinter -10%]

[Kallisto -10%]

Chỉ trong nháy mắt mọi thứ tan tành.
Dòng chữ trắng với dấu '-' bao trùm lấy tầm nhìn của tôi từ mọi phía.

Trong chớp mắt, tôi nhanh chóng mất đi sự ưu ái mà tôi đã tích góp từng chút một bằng nước mắt và cả máu của mình.

----------

Chap 171

Thoát khỏi chế độ khó.

"Hahaha..."

Đôi mắt tôi bị vẩn đục bởi làn sương mù màu đỏ.
Tôi cười như điên dại giữa những lâu đài cát đổ nát.

"Này..."

Reynold thấy tôi bật cười đáng sợ nên lên tiếng gọi tôi với một vẻ mặt lạ kỳ.
Tiếng cười kỳ quái của tôi dần dần tắt lịm.

Công tước tức giận vì thấy tôi cư xử theo hướng cổ quái và Derick đang trong tình trạng bất thường cũng ngạc nhiên nhìn tôi.

Mọi thứ đã như mong đợi.

Chế độ khó kết thúc mà không có gì khác ngoài sự khốn khổ và tôi vẫn ở trong trò chơi.
Trong trò chơi chết tiệt này, cái trò chơi điên rồ này!!!

Tay cầm ly run run. 'Không sao đâu.'

Còn quá sớm để nản lòng. Tôi vẫn còn một phương án vẫn chưa sử dụng.
'Mình không thể chỉ ngồi một chỗ mà không làm gì hết.'

Nếu là như vậy, tôi không phải sẽ trở thành kẻ bức hại công nương thật ư?

Tất nhiên tôi không quan tâm nếu tôi thật sự có thể rời khỏi nơi chết tiệt này. Nhưng sau tất cả thì cuối cùng tôi đã trở thành một nhân vật phản diện trong câu chuyện gốc.
Tôi phải cảnh giác với bọn họ.

Họ không cảm thấy có lỗi với tôi, người đã phải cuối đầu để cầu xin được sống sót trước mặt họ sao?

Tôi cắn môi và mở miệng.

"Những gì anh trai cả của tôi nói là sự thật."

Tôi nâng cằm lên hết cỡ và nhìn xung quanh khán giả.
Luôn kiêu ngạo như một Penelope đầy kiêu hãnh.
Sau đó tôi dán mắt vào cô gái mảnh mai với đôi mắt rung động.

"Yvonne."

Tôi bước đến chỗ cô ấy mà không do dự.

"Penelope!"

Khi Công tước phản ứng lại thì đã khá trễ, ông vội vàng gọi tôi nhưng đã không còn kịp nữa.
Tôi quay lên bục và đến gần Yvonne.

Tôi không bận tâm đến đôi mắt như châm nhọn của Derick và sự dịu dàng của anh khi chạm vào tay cô.

"Cảm ơn Chúa, người chị gái duy nhất của tôi đã về nhà thưa quý vị."

Yvon mở to mắt nhìn tôi. Không chỉ cô mà tất cả các nam chính và toàn bộ vị khách khác. Nhưng tôi đã mỉm cười thật tươi.

"Cha tôi đã cố gắng thông báo sự trở lại của Yvonne, nhưng tôi yêu cầu ông ấy công khai tại tiệc chiêu đãi chào đón thành viên vì sợ rằng sẽ có sự nhầm lẫn giữa các vị khách."

"......"

"Anh nói em cố gắng giấu giếm chị gái, em đoán chừng có hiểu lầm trong cuộc trò chuyện của cha với anh cả. Không phải sao, cha?"

Tôi nhìn lại Công tước và yêu cầu sự đồng thuận của ông ấy. "Sáng nay ngài đến phòng con và nói về chuyện này cơ mà."
Lời nói dối tuôn ra từ miệng tôi một cách trôi chảy.

Công tước bối rối trước lời nói ấy, ông tiếp tục mấp máy môi như muốn nói chuyện với tôi nhưng cuối cùng ông không nói gì thêm nữa.

Chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngăn chặn vụ lùm xùm này diễn ra ngay bây giờ.

Một sự im lặng đến rợn người bao trùm lên đại sảnh.
Tôi kéo Yvonne mà không nhìn Derick với khuôn mặt cứng đờ.

"Đến đây, Yvonne."

Tôi cảm thấy ớn lạnh kỳ lạ khi da chúng tôi chạm vào nhau, nhưng tôi không thể hiện điều gì bất thường cả.

Tôi đưa cô ấy đi vòng quanh bục và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Tôi để Yvonne đang cảm thấy xấu hổ lại gần mình và đẩy chiếc ly vàng trước mặt tôi.

"Chị rót rượu cho em nhé? Bây giờ chúng ta là gia đình mà."

"Penelope!"

Công tước cảnh cáo bằng một giọng nghiêm khắc nhưng tôi giả vờ là một đứa trẻ với vẻ mặt ủ rũ đáng thương.

"Cha, hôm nay là sinh nhật của con..."

"......"

Công tước ngậm miệng lại. Tôi cười toe toét trước dáng vẻ cam chịu mà im lặng của ông.

Cuối cùng ông tìm đến người quản gia và yêu cầu mang thêm một ly nữa.
Giữa lúc này ông đang tỏ vẻ là một người điềm tĩnh cao quý.

Bầu không khí kỳ dị đến mức ngoài tầm kiểm soát, nhưng quy trình của nghi lễ đón tuổi đã được thực thi theo ý muốn của tôi.

Một lúc sau, theo chỉ dẫn của người quản gia, một cô hầu gái chạy đến với cái ly vàng.
Thật trùng hợp, cô ấy là người giúp việc tạm thời của Yvonne.

Một chiếc cốc tương tự được đặt bên cạnh chiếc cốc vàng của Penelope.

Tôi lập tức cầm chai rượu và đưa cho Yvonne. "Chị sẽ làm theo lời em, phải không?"

Khi ấy, đôi mắt của Yvonne vốn đang run rẩy bất lực lại tràn ngập niềm vui.

"Vâng, vậy..."

Cô ấy bị kéo đến chỗ tôi và nhìn tôi với cái nhìn chết chóc, và trông như thể cô ấy bị đối xử như không ra gì.
Tôi đưa ra một trong những chiếc cốc đơn giản trên bàn.

"C... cảm ơn em, Penelope. Và chị xin lỗi vì đã phá hỏng buổi lễ đón tuổi của em ..."
Cô ấy thì thầm thận trọng khi rót rượu vào ly của tôi.

"Đừng nói vậy. Phá hỏng gì cơ chứ."

Tôi nhoẻn miệng cười nhận lấy ly rượu mà cô ấy đã rót.

Ngược lại, tôi bắt chước một cô em gái hiền dịu nhân từ, rót rượu vào ly cho chị gái mình.
"Chị không cần phải xin lỗi... Dù sao..."

Vào thời điểm đó tôi đột nhiên cảm thấy một cơn run nhẹ trong lồng ngực của mình.
Puck-.

Chưa kể đến rùng mình, nhưng tôi thậm chí còn ngừng nghiêng chai và nhìn xuống chiếc vòng cổ ma thuật vẫn chưa tháo ra theo đề nghị của Thái tử.

Màu của viện hạt ở giữa vòng đã thay đổi, nó chuyển sang màu hơi vàng.

Ánh mắt tôi đóng băng cứng đờ, tôi cố gắng nâng mắt lên và nhìn Yvonne.

Có vẻ cô ấy chưa nhận ra điều đó vì ánh nắng chói chang, cô ấy tò mò nói với tôi khi thấy tôi đột nhiên im bật.

-Nhưng tại sao cô ấy lại hỏi tôi đường đến văn phòng ở khu phố?
Ngay lúc đó giọng nói của Emily vang vào tai tôi một cách rõ ràng.

Tôi nghĩ đến lọ chất lỏng màu tím mà tôi đã để ở ngăn bàn trong phòng mình.
Một phương án còn lại mà tôi chưa sử dụng.

Phương án để thoát khỏi cái chết.

Với chế độ khó ở ngay trước mắt, đó là tất cả những gì tôi có thể chọn để thoát khỏi đây. Ngay cả khi tôi có nguy cơ đi đời thật sự.

Tôi đã yêu cầu Vinter một loại thuốc độc có thể giết người một cách nhẹ nhàng như chìm vào giấc ngủ.

Vốn dĩ theo ý định ban đầu thì tôi sẽ làm điều đó trong lễ đón tuổi mặc dù có chút khó chịu.

'Để họ nhìn tôi ngã xuống và chết, khiến họ nghi ngờ nữ chính có dáng vẻ thiên thần kia.'

Nhưng tôi đã thay đổi kế hoạch của mình ngay thời khắc trước lễ đón tuổi.

Câu nói của Emily cũng có lý (?) và cuộc trò chuyện của tôi với Công tước cũng rất tuyệt.

Penelope, người mà ông ấy nói rằng muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, và Penelope, người đã biến mất mà không thể tổ chức buổi lễ duy nhất một lần trong đời của mình.

Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy mình không thể phá hỏng buổi lễ đón tuổi này được.

Thuốc độc luôn có sẵn.
Dù sao thì tôi muốn xem chế độ khó kết thúc như thế nào, vì vậy tôi đã từ bỏ kế hoạch và khóa ngăn kéo bàn.

Rõ ràng là ngay sau lễ đón tuổi, tôi đã cố uống nó một mình mà không ai biết ...

"Penelope ...?"

Yvonne cẩn thận gọi tôi khi cô ấy thấy tôi kỳ lạ, đứng bất động khá lâu. Tôi di chuyển cổ tay đã dừng lại một lúc và rót rượu.

Ánh sáng phát ra từ bên dưới trở nên mạnh hơn.

"Cái kia, sợi dây chuyền..."

Cuối cùng Yvonne cũng nhận thấy rằng màu hạt đã chuyển sang sắc vàng không thể chối cãi.
Cô giật mình nhìn sợi dây chuyền.

Róc rách-

Tôi rót đầy rượu vang đỏ vào ly, đặt chai rượu xuống bàn và nói:

"Yvonne."

"Uh, uh?"

Cô ấy rời mắt khỏi sợi dây chuyền rồi nhìn tôi ngạc nhiên. Trái tim đang đập loạn xạ của tôi dần bình tĩnh trở lại.

"Đã đổi ly rồi."

"Uh, eh?"

"Đó là ly của em. Chị hẳn đã bối rối vì nó không có hoa văn."

Tôi chỉ vào ly vàng đầy rượu mà cô ấy đang cầm trên tay.

Đó là một lời nói dối.

Người giúp việc tạm thời của Yvonne đặt chiếc ly mà cô ấy đã mang đến ngay trước mặt cô ấy, vì vậy không có sự nhầm lẫn.

"C-cô ấy đã nhầm ư? Chị...chị xin lỗi ..."

Tôi cầm lấy chiếc cốc từ tay cô gái đang khóc với vẻ mặt ngại ngùng.

Gió lướt qua mu bàn tay tôi với chất lỏng của rượu. Chất lỏng nhỏ giọt giống như máu chảy ra từ cổ tay tôi.

"Huck, Penelope. E-em sẽ say ..."

"Nâng ly lên nào."

Tôi nói ngắn gọn trước khi nữ chính bối rối tỉnh lại và cắt ngang.
Và không cần quan tâm đến việc cô ấy có thực sự nâng ly hay không, tôi quay người lại.

"Mọi người chú ý nhé! Nhân vật chính của ngày hôm nay là Yvonne, không phải tôi."

Tôi nói với khán giả, nâng ly Yvonne mà tôi đã lấy đi.

Một lần nữa tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ lại chiếm lấy đại sảnh. Tôi cười rạng rỡ và nói.
"Chúc mừng nào mọi người. Nữ chủ nhân thật sự đã trở lại."

'Penelope!' Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Reynold đầy ngạc nhiên và giọng nói trầm thấp mang vẻ kinh ngạc của Công tước.

Nó không quan trọng nếu đó là một kịch bản trò chơi hay một cái bẫy đối với Yvonne. Nếu tôi chết và trốn khỏi nơi này, mọi chuyện sẽ kết thúc.

'Đây là sự kết thúc.'

Tôi không lên kế hoạch cho nó nhưng khi nói đến điều này thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

'Đây là cách nó sẽ kết thúc.'

Tôi không biết mình đã sợ điều gì.
Lần cuối cùng tôi cũng được nhìn mặt các nam chính.
Derick khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào hành động của tôi một cách vô cảm.
Thái tử đang cau mày vì có vẻ cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy sự thay đổi đột ngột ở tôi.
Và Vinter với vẻ mặt đầy lo lắng.

Hơi lạ là thanh đo vẫn còn trên đầu họ, nhưng tôi không quan tâm nữa.

Bây giờ đã là cuối ngày để nhìn thấy những khuôn mặt bệnh hoạn đang ghét kia.

"Dành cho nữ chủ nhân thật sự."

Sau một tiếng thì thầm, tôi uống cạn chiếc cốc đang cầm trước mắt.
Lúc tôi nuốt hết chất lỏng trong đó và đặt ly xuống.

"Công nương!"
Hkiik, Gwadang!

Đột nhiên Vinter bật dậy đầy dữ dội khỏi chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt anh biến dạng kinh khủng.

Bây giờ có vẻ như anh đã nhận ra màu sắc của sợi dây chuyền.

Các vị khách ngạc nhiên quay lại nhìn Hầu tước Verdandi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta mà không có biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.

Dần dần nhịp tim tăng lên.

Tôi loạng choạng và cảm thấy chóng mặt.

Thái tử có đôi mắt vặn vẹo như thể cảm nhận được điều gì đó bất thường, dường như đang hét lên.

"Chúng ta cần gọi bác sĩ, ngay bây giờ ...!"

Vào khoảng thời gian đó khi một tiếng động lớn vang ra thì Vinter vẫn đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt lo lắng.

"Uh"

Trái tim tôi nóng như lửa đốt.

Tôi gần như mất đi thị lực bởi nỗi đau khủng khiếp.

Tôi ho nhẹ một tiếng như muốn nôn mửa, cảm thấy có hàng ngàn mũi súng đang sôi sục dưới cổ mình.

"Khục!"

Tưởng như đôi mắt của mình đột nhiên nhìn thấy mọi thứ.
Nhưng không phải vậy, máu thực sự trào ra từ miệng tôi.

"AAAAAAA-!"

"Penelope!"

Tiếng la hét của mọi người vang lên từ xa và vang vọng trong tai tôi.
Hội trường nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn.
Nhưng tôi không thể cảm nhận được điều đó vì cơ thể đang dần rã rời.

Taak-!
Vào lúc tôi giữ mép bàn và ra sức chống đỡ phần thân trên đang khụy xuống, đột nhiên mắt tôi vô hồn với những tia chớp trắng.

Nhiệm vụ chính - Nơi ở của những đứa trẻ mất tích ~

[Cứu những đứa trẻ bị bắt cóc khỏi lực lượng của Ác ma]
Các phần thưởng khác sẽ được kích hoạt!

'Cái quái gì vậy.'

Qua tầm nhìn mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy một cửa sổ hệ thống hình vuông màu trắng.

[Bạn không cảm thấy tiếc khi kết thúc nhiệm vụ khó khăn như thế này đã lâu lắm rồi sao?]

[Như một phần thưởng đặc biệt, bạn sẽ có cơ hội xem đoạn kết ẩn cũng như được đánh giá cao vì đã tham gia chăm chỉ và nhiệt tình!]

1.000.000.000 vàng -> 500.000.000 vàng

[Thanh toán / Từ chối]

'Kết thúc ẩn?'

Tôi có cảm giác như mình đang thức dậy giữa lúc mọi thứ trở nên mờ mịt và mơ hồ.
Tôi cố gắng gượng dậy với cơ thể đang rã rời của mình.
Tuy nhiên mắt tôi bị mờ đi và cánh tay của tôi không còn sức lực nữa.

Trong khi đó chữ viết bên trong cửa sổ hệ thống đã thay đổi.

Bạn có đủ tiền, vì vậy số tiền đó sẽ tự động được thanh toán sau 5 giây.

5

4

'Cái quái gì vậy? Không không!'

Tôi lắc đầu nguầy nguậy và đưa tay ra nhấn [Từ chối].

"Khục-!"

Nhưng ngay lúc đó máu trào ra từ miệng và cơ thể tôi run lên không ngừng.

"Penelope Eckart!"

Sau đó đã có ai đó ôm tôi một cách rất thô bạo.
Ngón tay gần như chạm vào [Từ chối] đã bị chặn lại.

"Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ! Ngay bây giờ!"

Ai đó ôm tôi hét lên.

3

2

Tôi điên cuồng ra sức lắc đầu, nhưng bị cửa sổ hệ thống làm chói lòa cả ánh mắt.

"Không, không, không...... Từ chối đi..."

Không! Tôi phải nhấn Từ chối, vì vậy hãy cút ra khỏi người tôi đi!

Các con số thay đổi nhanh chóng. Tôi cố gắng trong tuyệt vọng để nhấn [Từ chối].

"Crrrrr!"

Tuy nhiên cơ thể tôi lại rung lên dữ dội và mắt tôi mờ dần đi.
Có tiếng la hét, quát tháo và hỗn loạn khắp nơi.

'Không, tránh ra! Không, mẹ kiếp! '

Cuối cùng tôi không thể nhấn [Từ chối] vì vô số người đến đây đã cản trở mình.

Trả [500 triệu vàng] để vào con đường ẩn!

(Số tiền còn lại: 999,999.999+)

Điều cuối cùng phản chiếu trong đôi mắt mơ hồ của tôi không phải là Công tước hay tên nam chính nào.

Cửa sổ hệ thống cuối cùng đã lơ lửng sau khi hoàn thành đếm ngược.
Cảm giác như phải đối đầu với một con quỷ chui ra từ địa ngục.

Khục-.

Tôi nghe thấy một âm thanh như thể có thứ gì đó nặng nề rơi xuống.

'Làm ơn đừng giết tôi nữa!'

Tôi nhắm mắt và hét lên một cách lặng lẽ trong vô vọng...

-------

Chap 172

Bất chấp sự xuất hiện đột ngột của con gái thật, cô vẫn bình tĩnh.

Hành động tránh bầu không khí hỗn loạn và tiến lên phía trước với buổi lễ một cách bình tĩnh, duyên dáng và trang nghiêm hơn bất kỳ hành động cao quý nào khác.

Điều này không hợp với biệt danh "con chó điên của Eckart" chút nào.

"Dành cho nữ chính."

Khi cô ấy nói nó bằng một giọng trầm như thể đó là một câu thần chú, thời gian của tất cả những người trong hội trường dừng lại ngay lúc đó.

Trong khi đó cô gái nâng ly lên và uống một hơi cạn sạch.

"Khục."

Rồi cô ấy gục xuống, hộc máu đỏ tươi trong sự đau đớn.

Mái tóc màu hồng sẫm gần như màu đỏ, từ từ nhạt nhòa như một cánh hoa rơi.

Derick không thể ngay lập tức nhận ra điều gì đã xảy ra.
Không chỉ vậy, Yvonne, Reynold và Công tước đang đứng ngay bên cạnh cô ấy cũng đứng đơ ra, không biết tình hình trước mắt là gì.

Cơ thể cô gái đổ khuỵ cố gắng bám vào bàn.

"Khục- khục!"

Nhưng một lần nữa cơ thể nhỏ bé lại rung lên và phun ra nhiều máu hơn.

"Cẩn thận...!"

"AAAAAAA-!"

Với một tiếng thét vang lên ngay sau đó, buổi lễ trong phút chốc trở nên lộn xộn.

"Pennel..."

Derick mấp máy môi và bước về phía trước theo bản năng.

Ngay lúc đó

"Penelope Eckart--!"

BỐP-! Ai đó đẩy mạnh người anh.

Khi loạng choạng và mất thăng bằng, chuyện gì thế, Derick tự hỏi trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi anh nhìn thấy mái tóc vàng bồng bềnh kia đang hối hả.

Thái tử ngồi ở phía sau chạy như một cơn lốc xoáy. Như thể anh ta đã di chuyển chỉ trong nháy mắt, anh đến và ôm lấy cơ thể đang gục xuống gần mình.

Và cùng một lúc chất lỏng màu đỏ nhanh chóng lan ra trên bộ trang phục màu trắng của anh, chói mắt làm sao.

Khi ấy Derick mới nhận ra rằng thứ mà Penelope đã phun ra là máu.

Cùng lúc đó, có một thứ vô hình khổng lồ bắt đầu đè nặng lên vai và anh không thể di chuyển cơ thể mình như ý muốn.

Anh ta chỉ mở mắt và nhìn mái tóc hồng sẫm rũ xuống từ cánh tay của Thái tử.

"Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ! Mau lên!!!"

Thái tử run rẩy khi Penelope trong vòng tay của mình.

Giọng nói như sấm rền vang lên cuối cùng cũng làm bừng tỉnh bầu không khí đang ngưng đọng.

Từng người một, những vị khách với sự kinh ngạc bắt đầu di chuyển một cách nhốn nháo.

"Mở mắt ra, công nương. Huh? Đừng nhắm mắt, không! Làm ơn, làm ơnnn..."

Không quan tâm đến vết máu đỏ dần lan ra trên tay, Thái tử vuốt ve Penelope và thì thầm.

Giữa hai người họ tạo nên một cảm giác về mối quan hệ kỳ lạ, về hai người có rất nhiều tin đồn đã lan truyền.

Công tước sực tỉnh trong muộn màng, đến gần họ với khuôn mặt tái mét.

"... Điện, điện hạ."

"Mẹ kiếp, khi nào thì bác sĩ tới? Ông không thấy cô ấy sắp chết à!???"

Ngay khi công tước vừa nói, Thái tử đã bùng lên cơn giận dữ. Như thể Công tước sẽ cướp đi người phụ nữ trong vòng tay của mình.

"Tôi, tôi có thể cứu cô ấy!"

Sau đó có người hét lên một cách gấp gáp.

"Hầu tước Verdandi."

Không ai khác chính là Vinter người tiến lên từ đám đông.

Anh nhanh chóng đến gần Thái tử đang ôm công nương bất tỉnh với nước da nhợt nhạt.

"Thái tử điện hạ, xin cho phép tôi nhìn cô ấy một chút."

"Ngươi định làm gì?"

"Có một loại thuốc giải độc mà tôi thường mang theo trong trường hợp khẩn cấp."

"Hầu tước Verdandi! Có ai đó đang cố đầu độc cô ấy trong công quốc bây giờ sao ?!"

Công tước phản ứng một cách nhạy cảm.

Do đây là một vấn đề mẫn cảm có thể liên quan đến chính trị, còn quá sớm để đưa ra một xác định dứt khoát, nếu chỉ có một chút nghi ngờ thì cũng không được.

"Đó không phải là ... điều mà tôi có thể tự ý trả lời."

Vinter liếc qua Thái tử và những người xung quanh Penelope.

"Tôi chỉ muốn sơ cứu cho cô ấy, đây cũng là điều mà chúng ta có thể làm ngay lập tức."

"Đó là những gì ngươi nghĩ."

Thái tử nhìn anh rồi nặng nề mở miệng.

"Ngay cả khi công nương uống thuốc độc, ta cũng không biết ngươi có gì và định làm gì."

"Đây là một loại thuốc giải độc trong trường hợp cực kỳ nghiêm trọng."

Vinter bình tĩnh trả lời.

"Sẽ rất khó để giải nó hoàn toàn bởi vì tôi không biết chính xác loại chất độc mà cô ấy đã uống, nhưng nó sẽ đóng vai trò như một chất trung hòa ở một mức độ nào đó."

"......"

Thái tử trợn mắt ngoác mồm khi nghe được kết luận như vậy.

Vẫn còn nghi ngờ về việc liệu anh ta có thể được tin cậy hay không.

Công tước lắc đầu với vẻ mặt ủ rũ.

"Điện hạ nói đúng. Tôi không chắc Penelope bị trúng độc, nhưng chúng ta có thể đợi bác sĩ ..."

"Nếu anh biết đó là thuốc độc thì bất kể là loại gì đều có hại cho cô ấy, hãy đưa thuốc giải cho cô ấy ngay bây giờ."

"Reynold."

Cho đến trước ấy Reynold đang đóng băng với khuôn mặt vô hồn, lên tiếng ra hiệu cho cha mình với đôi mắt đỏ ngầu.

"Nhưng..."

"Cha không tin Hầu tước Verandi sao? Đó được gọi là sơ cứu. Em ấy sẽ chết trước khi bác sĩ đến mất."

"..."

Công tước như đang suy nghĩ, nhăn mặt và không nói gì nữa.

Cho đến bây giờ, cơ thể của Penelope vốn đã đang co giật và dính đầy máu đã trở nên tĩnh lặng.
Đôi mắt mà Kallisto cầu xin mở ra vẫn đang nhắm lại thật đẹp và không còn cử động.

Cơ thể lạnh lẽo của cô ấy trông như một cái xác, thậm chí không còn dấu hiệu của hơi thở yếu ớt nào.

Thái tử đã xác nhận tình trạng của cô, nghiêm giọng ra lệnh.

"Cho cô ấy dùng thuốc giải."

"Điện hạ!"

"Nhưng nếu có gì không ổn."

Bất chấp tiếng la hét can ngăn của Công tước, Thái tử vẫn tiếp tục lên tiếng.

"... Ngươi sẽ phải chuẩn bị đi là vừa, Hầu tước."

Khi được cho phép, Vinter bình tĩnh cầm lấy chai rượu trên tay. Trước mặt mọi người, anh điềm đạm bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay lại run lên khi che cô khỏi tầm mắt của người khác.

Để đề phòng anh mang thuốc giải đến, nhưng anh thề có Chúa, anh không biết nó sẽ được sử dụng như thế này.

'... Đáng lẽ mình phải từ chối vào thời điểm đó, bất kể cô ấy nói gì.'

Một tia hối hận lóe lên trong anh.

-Cô ấy nói nếu từ chối thì phải trả món nợ mà mình đã mắc. Nhưng khi nghe thấy những lời của cô hầu gái, anh không thể nói không.

Anh là kẻ có lỗi với cô. Tội lỗi khi nghi ngờ và thử một người không liên quan gì đến Leila một cách liều lĩnh.

-Nhưng ngươi không nên lừa dối mọi người bằng một lời nói dối như thể đó là sự quan tâm hoặc tò mò.

Đồng thời tình cảm của anh thậm chí còn không bằng cô, mà anh lại là tội đồ cho sự dối trá của mình.

Kể từ khi được yêu cầu không được liên lạc với cô ấy cho đến khi cô ấy tìm anh trước, anh đã không ngừng đau khổ giữa mong muốn liên lạc với cô và lý do anh nên từ bỏ và chịu đựng.

Và cuối cùng khi cô ấy cử người tìm anh và lúc đó anh nhận được yêu cầu từ người giúp việc.

Thật buồn cười khi những gì anh ấy cảm thấy sau đó là nhẹ nhõm và lo lắng thay vì thất vọng.

Anh biết rằng đó là một ý tưởng thô tục khác xa với niềm tin của anh mà anh vẫn kiên định.

Tuy nhiên trong khi chế tạo chất độc mà không có thuốc giải, anh không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ tự mình uống nó.

Anh không nghĩ cô sẽ ngã xuống vì thứ độc dược mà anh thậm chí còn không tạo ra nó cho chính cô ...

'Nhưng tại sao?'

Cô biết rất rõ ràng có độc trong chiếc cốc vàng của mình.
Vì màu sắc của viên hạt trên vòng cổ đã thay đổi.

Cô ấy lẽ ra phải nhìn thấy màu sắc đủ sáng để có thể nhận ra ngay cả đối với người ngồi ở xa. Vậy tại sao cô ấy lại uống nó với vẻ mặt như vậy?

Anh cảm thấy bụng quặn đau vì lo lắng. Nhưng đây không phải là lúc suy diễn để tự thoả mãn cho thắc mắc của bản thân khi nghĩ về những câu hỏi này.

Anh cắn môi và rút ra một cái lọ, mở nắp lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu tím và cúi thẳng người xuống.

Một hình ảnh cay đắng đến từ Thái tử, người đã ra lệnh bằng miệng của mình nhưng không bằng lòng để giao công nương cho ai khác.

Vinter nói, cố gắng kìm nén nó một cách tuyệt vọng.

"Điện hạ, xin đưa mặt cô ấy đây..."

Thái tử trừng mắt nhìn anh ta với đôi mắt đỏ như máu lạnh và miễn cưỡng đưa mặt của công nương ra khỏi vòng tay anh.

Máu chảy ra từ mặt cô ấy.

Vinter đang nhắm mắt trong giây phút đau khổ, ngay sau đó mở môi cô với một cái chạm thận trọng và nghiêng chai lên miệng cô.

Một giọt, hai giọt, ba giọt.

Một chất lỏng giống như chất độc được đổ ra đi vào miệng cô.

Có một âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng kéo dài hơi thở của sự sống.

May mắn thay, hơi thở của cô ấy đã trở lại như cũ ngay sau đó. Nước da nhợt nhạt như xác chết của cô cũng bắt đầu có màu hồng trở lại.

"Công tước! Tôi đã đưa Bác sĩ tới!"

Đúng lúc người quản gia lên tiếng gọi và đội bác sĩ đã đến. Sau khi được Vinter sơ cứu, Penelope nhanh chóng được chuyển vào biệt thự.

"Ha"

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ những người đang nín thở theo dõi. Trừ một người.

Derick.

Hắn cách tình thế cấp bách diễn ra trước mặt, chỉ lặng lẽ theo dõi đến phút cuối cùng.

Chát-!

Ngay khi má hắn đau nhói và như bốc hỏa, hắn mới sực tỉnh.

"Ngươi đang làm cái quái gì thế!"

Khi bừng tỉnh và mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt méo mó đầy phẫn nộ của cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro