Chap 173

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngay khi mà đại diện của Hoàng thượng cũng như Thái tử điện hạ đều ở đây, ngươi còn dám làm ra chuyện như vậy!"

Công tước không thể kiềm chế cơn tức giận và hét lên.

Derick, anh ấy đã rất trưởng thành từ khi còn là một đứa trẻ. Khi còn nhỏ đã luôn ra dáng vẻ hiểu chuyện và cáng đáng mọi việc và anh đã luôn tự hoàn thành công việc và nghĩa vụ của mình một cách hoàn hảo. Vì vậy không giống như Reynold, Công tước ông chưa bao giờ giơ tay khiển trách đứa con trai cả.

Một vết máu chảy từ miệng anh. Derick cảm thấy ngứa ran trong miệng, đối mặt với một người cha tức giận như thế.

Anh từ từ đưa đầu óc mình trở lại trạng thái ban đầu và mở miệng.

"Mọi chuyện sẽ không xảy ra nếu chúng ta tiết lộ sớm mà không giấu cô ấy ngay từ đầu. Giá như chúng ta không đưa ra thông báo rằng Yvonne đã quay lại để thực hiện những ý tưởng bất chợt của Penelope ..."

"Đồ khốn ngươi còn mất lý trí!"

Công tước giơ tay lên một lần nữa. Tuy nhiên bàn tay không rơi xuống mà run rẩy trên không.

"Đó là ý muốn của ta khi hoãn thông báo và tạm che giấu thân phận của Yvonne, không phải Penelope!"

Gia đình vốn có một chút xa nhạt giữa các thành viên, nay đã rơi vào tình trạng thê thảm không thể nào gắn bó được nữa.
Công tước hét lên với giọng đầy tuyệt vọng.

"Lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời, thời điểm này nó đáng được chú ý hơn bất cứ ai khác!"

".........."

"Chính ta đã ra lệnh để ngăn chặn tin đồn về đứa con gái riêng sắp bị bỏ rơi từ lũ khốn đang bàn tán khắp nơi!"

"........"

"Chưa hết, sáng nay nó bảo ta hủy lễ đón tuổi của nó vì Yvonne đã trở lại!"

Công tước ngừng nói sau khi thở ra một hơi dài.

Đôi mắt xanh của Derick rung lên.
Tuy nhiên do sự tức giận nên Công tước không thể nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhất trong anh.

Con trai đầu lòng của ông, người đáng tin cậy và luôn tự hào về bản thân, đã từng lạc mất em gái, và ngày càng kiệm lời hơn.
Nhưng chỉ một khoảng thời gian do đó Công tước nghĩ rằng anh ấy đã chấp nhận Penelope như một thành viên của gia đình ở một mức độ nào đó.

Nhưng đó chỉ là ảo giác, bởi Derick không chấp nhận Penelope cho dù chỉ là một tí ti nào cả.

Anh ấy chỉ coi trọng vị trí và danh tiếng hơn là cảm xúc cá nhân của mình và luôn chú ý hành xử thích hợp.

Công tước hối hận vì quá khứ đã bỏ bê con cái với lý do bận rộn. Ông lấy tay xoa mặt và lẩm bẩm như than thở.

"Ta không biết rằng con ghét Penelope đến thế."

".........."

"Ta...ta đã làm một điều gì đó khủng khiếp...Với tất cả các con."

Biểu cảm của Derrck thay đổi một cách nhỏ nhất. Lời nói của cha anh chẳng có nghĩa lý gì.

"Đó không phải là bởi vì con ghét cô ấy."

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ghét Penelope.
Chỉ là mọi việc xảy ra như cách nó vốn như phải vậy.

"Nếu tin đồn lan truyền sai sự thật, uy tín của Eckart sẽ bị tổn hại vì chúng ta đã trì hoãn thông báo đã tìm thấy con gái thật sự của gia đình do nghi lễ đón tuổi sắp tới, vấn đề này không phải là chuyện trẻ con như vậy ..."

"Đừng nói về nó nữa."

Khi ấy Công tước giơ một tay lên và ngăn anh lại.

Ông ngồi phịch xuống ghế, có lẽ đã bớt kích động hơn một chút và nói bằng một giọng lạnh lùng.

"Bây giờ không chỉ là vấn đề của buổi lễ trưởng thanh của Penelope, nó là một vụ đầu độc nhắm vào công nương của Eckart."

"Đầu độc ...?

Đôi mắt xanh của Derrick rung lên khi nghe điều ấy.

Cô gái cười rạng rỡ sau khi uống xong ly rượu bỗng phun máu rồi ngã xuống. Anh không nhớ tất cả những điều đã xảy ra trước ấy nữa.

Một khoảng thời gian ngắn của thời điểm ấy đã không còn lưu vào trí óc, như thể trí nhớ của anh đã bị gián đoạn và cắt đứt.

Chỉ có mái tóc hồng sẫm xõa xuống như bông hoa trong trí nhớ đã mất của anh thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí. Như thể lời nói của Công tước đã đánh trúng một nhát dao vào mặt, các mạch máu trong anh đột nhiên đập điên cuồng. 'Có chuyện gì xảy ra với ta vậy?'

Hai bàn tay đan vào nhau sau lưng anh, mồ hôi nhễ nhại trong khi anh vẫn đứng yên.
Derick cố gắng lấy lại vẻ điềm đạm như cha mình.

Anh phản bác lại từ một quan điểm khách quan. Ngay sau khi uống ly rượu ấy, cô nôn ra máu và gục xuống nên không còn nghi ngờ gì nữa, đó là chất độc.

Tuy nhiên không ai ngoại trừ Hầu tước Verdandi nhận ra điều này, do công tước và Reynold uống cùng một loại rượu đều ổn và không có gì xảy ra cả.

Hơn nữa thì ai dám đối đầu với Eckart, thực hiện một hành động phi nhân tính như vậy? Derick nhìn công tước với vẻ nghiêm túc và liếm môi.

Vậy thì hắn bị làm sao thế, đầu óc hắn đã xảy ra chuyện gì, độc dược gì vậy? Anh ấy muốn hỏi rốt cuộc điều gì đang diễn ra thế.

"Cha có chắc là ... cô ấy đã bị trúng độc chứ?"

Tuy nhiên những lời nói ra lại hoàn toàn khác. Công tước trả lời người con trai ngay lập tức thay vì chỉ nhìn anh ta.

"Bác sĩ vừa mới xác nhận."

Vào lúc đó, Derick cảm thấy lòng bàn tay của mình trở nên ẩm ướt đến mức trơn trượt.

"Kẻ nào dám chống lại Eckart..."

Anh nắm chặt hai bàn tay lại thậm chí khó khăn hơn để giấu chúng đi.

"Ta đã tống một hầu gái tên Becky vào ngục tối và cũng quản thúc Yvonne trong phòng của cô ấy." Công tước trả lời ngắn gọn.

Derick ngẩng đầu lên và hỏi ngược lại.

"Tại sao lại là Yvonne"

"Bởi vì chính người hầu gái tạm thời của Yvonne đã mang chiếc cốc đến."

"Cha."

"Người giúp việc phụ trách Penelope làm chứng. Cách đây không lâu, người giúp việc tạm thời của Yvonne đã bí mật hỏi cô ấy làm thế nào để đến văn phòng ở phố."

Derick vô cùng ngạc nhiên trước những lời nói của Công tước.
Không rõ liệu cuộc điều tra có tiến triển đến vậy hay không. Vì vậy, anh muốn hỏi ông những gì đã xảy ra sau đó.

"Nhưng Yvonne ...Không thể là Yvonne được, thưa Cha."

Nhưng đã đến lúc nhìn lại những gì đã xảy ra hơn là để ý đến cảm xúc cá nhân như bây giờ.

Đó là công việc mà Công tước Eckart phải làm.

Derick gạt những suy nghĩ rối bời sang một bên và chỉ ra những vấn đề đáng nghi vấn trong lời nói của Công tước.

"Con không bênh vực Yvonne, con thực sự không có lý gì làm vậy. Nhưng đầu độc Penelope thì có ích lợi gì cơ chứ?"

"............"

"Con không hiểu tại sao mục tiêu lại là Penelope. Người bị hại phải là cha hoặc con mới đúng."

"Hoặc có thể cô ấy bị hạ độc từ người hầu gái hoặc ai đó khác. Hầu tước Ellen là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Con đã nhận được báo cáo về sự im lặng của ông ấy gần đây nhưng vẫn có khả năng ông ta đã bí mật làm điều đó để trả thù cho vụ việc ở cuộc thi săn bắn."

Derick có những suy nghĩ mơ hồ với vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Con sẽ xuống nhà giam ngay bây giờ và tự mình thẩm vấn người giúp việc. Càng để lâu càng có thời gian cho cô ta thoát khỏi đây."

"Derick."

Công tước gọi cho Derick khi anh ta chuẩn bị rời văn phòng và lên tiếng thông báo.

"Tránh ra khỏi vụ việc lần này."

"Huh?"

Derick lắp bắp một cách khó hiểu. "Cha, có thể con vừa nghe nhầm chăng?"

"Ta nói với con rằng hãy ở yên vì ta biết con sẽ làm thế."

Anh ấy không nghe nhầm.

Công tước ra lệnh cho anh bằng một giọng rõ ràng.
Để anh không dính líu gì tới sự việc này.
Derick, người thấu hiểu cha anh hỏi lại công tước khi nghiến chặt răng.

"Có phải con đã trở thành người bị nghi ngờ vì mang Yvonne đến không?"

"Không phải như vậy."

"Nếu không phải vậy thì có vấn đề gì cơ chứ?"

Anh hỏi với vẻ mặt rất không thuyết phục.

"Chúng ta không chỉ phải kiểm tra chai và ly mà còn phải theo dõi sát sao tất cả những người được mời hôm nay. Cha không biết rằng rất khó để Reynold và quản gia đảm nhận tất cả những điều đó sao?"

"Ta sẽ để Hầu tước Verdandi tham gia vào vụ này."

Derick bật cười trước lời nói của Công tước.

"Anh ta là chủ của một gia tộc khác. Cha có thể tin tưởng để giao việc nội bộ của gia đình mình cho anh ta sao chứ?"

"......."

"Hơn nữa anh ta là nghi phạm lớn nhất. Không ai có thể lập tức biết Penelope đã bị hạ độc ngay tại chỗ, mà chỉ có hầu tước nhận ra."

"Nếu không phải là Hầu tước Verdandi!"

Gwang-!

Công tước đang lắng nghe con trai mình nói trong im lặng, bỗng dùng tay đấm vào bàn.

"Nếu không nhờ Hầu tước sơ cứu thì chúng ta đã chuẩn bị tang lễ rồi!"

"........"

"Tại sao cô ấy lại nôn ra máu, tại sao cô ấy lại ngã quỵ! Còn không biết cô ấy bị trúng độc hay là cái gì khác ...!"

Công tước tức giận không nói được nữa và im bật.

Chính bản thân ông cũng vậy, ông không thể nghi ngờ đó là thuốc độc. Không có chút ngờ vực, ông nhìn thấy đứa con gái của mình ngã xuống mà không làm gì cả. Không có gì ngoài việc chôn chân trơ mắt đứng nhìn.

Buổi lễ đã kết thúc theo cách tồi tệ nhất.

Công tước dùng nắm đấm đập xuống bàn làm việc với khóe mắt đỏ ngầu. Vẻ mặt mệt mỏi trầm tư ngồi xuống, khuôn mặt đã bị hai tay che lại.

"... Nó không phải là chất độc giết người khác chết ngay lập tức, nhưng nó là một chất độc hiếm thấy khiến máu không ngừng chảy và khiến người đó đau đớn cực hạn nếu không uống thuốc giải kịp thời."

"......."

"Rốt cuộc thì chính hầu tước Verdandi đã cứu Penelope đang chết dần chết mòn."

"Sắp chết ư?"

Nghe thấy giọng nói run rẩy phát ra từ bên cạnh, công tước chớp mắt và ngẩng đầu lên.

Derick đang đứng đó với vẻ mặt xa lạ.

Đôi đồng tử xanh biếc rung động không kiểm soát, thiếu tập trung và khuôn mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên Công tước nhìn thấy con trai mình trong tình trạng như vậy.

"Không thể là sự thật được."

"Derick, con à."

Công tước nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và gọi tên anh.

Nhưng giống như một kẻ mộng du không thể nghe thấy tiếng gọi, anh đưa đôi tay mình ra trước rồi nắm lại.

Anh từ từ cúi đầu nhìn đôi bàn tay đẫm mồ hôi của mình.

"Cô ấy sẽ không chết."

Vào lúc đó, một điều gì đó mà anh đã quên vụt qua trong đầu.
Đó là một cảnh trong giấc mơ của anh đêm qua. Yvonne đang hấp hối nôn ra máu đỏ trên tay.

"Derick?"

Nó thật lạ. Giấc mơ đã thay đổi.

Trí nhớ của anh lẫn lộn như thể ai đó đã cắt đi mất một phần kí ức trong anh. Nhưng ngay cả khi nó không phải là một cơn ác mộng giấc, một điềm báo đen đủi như thế ...

'Sẽ không phải là Yvonne uống thuốc độc sao?'

Penelope lẽ ra đã tự chuẩn bị một loại thuốc độc nhưng cô ấy không phải là người sẽ chết vì chất độc đó.

Anh không còn cảm nhận được tay mình và lưng anh đổ đầy mồ hôi lạnh.
Derick lại lắc đầu và thì thầm.

"... Cô ấy không thể chết. Cô ấy, uhm, tự đầu độc chính mình..."

"Derick, con"

Công tước nhìn Derick với ánh mắt kinh ngạc và thúc giục anh ta bằng một giọng dịu dàng.

"Con về phòng nghỉ ngơi đi."

"Nhưng còn cuộc thẩm vấn"

"Đây là mệnh lệnh."

Derick cuối cùng cũng không tiếp tục cãi lại. "Vâng."

Anh kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu trả lời ngắn gọn và rời khỏi văn phòng công tước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro