Chap 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mọi người trong phòng đều sững sờ.

"Cái gì?"

Chính Thái tử là người trả lời trước. "Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

"Chính xác như những gì ngài đã nghe."

Vinter trả lời ngắn gọn.

Ba cặp mắt xanh biếc rung lên kinh ngạc, Công tước lắp bắp nói: "Ta không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy đâu."

"Cô ấy uống nó ... bởi vì cô ấy nghĩ đó là thuốc độc. Ý anh là gì cơ chứ?"

"Hầu tước, tại sao ngài chắc chắn về điều đó?" Derick hỏi ngược lại một cách gay gắt thay vì công tước.

"Đó là..."

"Trả lời nhanh đi, Hầu tước! Ông đã nói rằng cô ấy biết là thuốc độc và vẫn uống nó!"

"Chiếc vòng cổ mà công nương đang mang trên người."

Trước tiếng quát thúc giục, Vinter do dự và nói ra sự thật.

"Trước khi cô ấy nâng ly rượu, màu sắc của hạt ở giữa vòng cổ của cô ấy đã thay đổi."

"Cái gì?"

"Chiếc vòng cổ là vật có phép thuật phản ứng với độc tính. Khi có chất độc ở gần đó, màu sắc của hạt sẽ thay đổi, và tôi thấy rằng hạt của công nương Penelope chuyển sang màu vàng khi cô ấy nâng cốc."

Cùng lúc đó sắc mặt của Công tước và Thái tử đồng thời tái đi, khi cả hai người trước đó đều đã được Penelope nói sơ qua về chiếc vòng cổ,.

Thái tử chậm rãi nói với một giọng nhẹ hơn.

"Vậy là cô ấy nhìn thấy màu sắc thay đổi và vẫn uống nó?"

"Tôi không chắc liệu cô ấy có nhìn thấy sự thay đổi màu sắc của chiếc vòng cổ hay không. Nhưng có lẽ cô ấy đã nhận ra nó trong một thời gian ngắn."

"Bằng cách nào?"

"Vì nó hiện lên màu sáng rõ ràng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy nó từ rất xa."

"Ha"

Thái tử thở hắt và hất tóc mái một cách thô bạo.

Công tước cũng đưa tay lên xoa liên tục vào khuôn mặt khô khốc của mình, vẻ mặt thất thần bàng hoàng.

Chỉ có Derick vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm như lúc đầu.
Khi anh vô thức nhìn anh ta, anh tự hỏi.

"Nhưng"

Sau đó Thái tử mở miệng.
Khi Vinter quay đầu lại, anh thấy đôi mắt đỏ đang trừng trừng nhìn mình.

"Làm sao ngươi biết về cổ vật rõ như vậy? Có vẻ như nó không phải là loại mà Đế quốc sử dụng."

Đôi mắt anh híp lại. Đôi mắt xanh lam của Hầu tước rung lên rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tưởng chừng chỉ là ảo giác.

"Đó là một vật phẩm hiếm có trong Đế quốc..."

Vinter nhìn thẳng vào thái tử với vẻ mặt không hề nao núng và đáp lời.

"Tôi cũng đã có món cổ vật đó. Ở một đất nước mà nó được sử dụng rất phổ biến, có phong tục đeo nhiều đồ vật khác nhau để tránh những linh hồn ma quỷ."

"Nhân tiện thì ngươi thực sự có tất cả mọi thứ ấy nhỉ. Từ thuốc giải độc cho đến món đồ quý hiếm từ một đất nước xa xôi."

"... Cái đó..."

"Ngươi thật sự lo lắng cho cô ấy."

Thái tử nhìn Hầu tước bằng ánh mắt kỳ quái, chậm rãi nghiêng đầu.
"Vậy... Có phải ngươi đã đuổi được quỷ dữ?"

"Tất nhiên."

Vinter trả lời với vẻ mặt đồng tình sau đó quay sang Công tước.

"Vì vậy lời khai của cô hầu gái rằng công nương Penelope đã ra lệnh mang thuốc độc để hãm hại tiểu thư Yvonne không khớp với sự thật."

... Nó giống như điều hoàn toàn ngược lại thì đúng hơn.

Một người đã im lặng cho đến khi ấy bỗng lên tiếng.

"Kẻ thường dân kia có thể đã yêu cầu Becky làm gì đó hoặc bất cứ điều gì vì an toàn của cô ấy."

"Reynold."

Công tước nhìn lại đứa con trai thứ hai của mình với ánh mắt kinh ngạc. Nhưng ông còn chưa kịp nói gì thì Công tước trẻ đã nhanh chóng cảnh cáo.

"Em đang nói về loại an toàn nào ở đây? Hãy cẩn thận với những gì mình nói."

"Vẫn chưa rõ cô ta đã lấy lại được trí nhớ hay chưa, nhưng nếu cô ấy muốn giết em gái nuôi của chúng ta thì sao?"

"Yvonne là ...!"

Những đường gân của Derrick nổi lên trên trán khi nhìn thấy đứa em trai của mình dễ bị ảnh hưởng bởi sự mỉa mai với đôi mắt đỏ ngầu.

"Yvonne ban đầu không được dự lễ đón tuổi của Penelope."

Đối với cô em gái nhỏ đã bị thất lạc mười năm bởi sự bất cẩn ấy, họ mang đầy tội lỗi với cô.

Làm sao anh có thể xóa bỏ những nghi ngờ tàn nhẫn như vậy khi anh xin cô một lời xin lỗi và tha thứ? Những từ, "Chúng ta không cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?," dâng tràn lên cổ. Đó là tất cả những gì Derick không thể nói.

"Làm sao một đứa trẻ có thể lên kế hoạch đầu độc Penelope khi vốn dĩ không được cho phép bước vào hội trường nếu không có tôi đi cùng cơ chứ?"

"Đó không phải là chuyện tương tự với Công nương sao?"

Tuy nhiên đáp lại câu hỏi ấy không phải từ Reynold mà là từ Thái tử.

"Công tước trẻ, vậy ngươi muốn nói rằng Công nương đã dự đoán ngươi sẽ mang theo em gái của mình đến buổi lễ sao?"

Cuối cùng thì đôi môi của Derick cũng im bặt trước lời nói của Kallisto.
Trong một lúc không gian im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng.

"Chúng ta đang chia thành hai nhóm với hai giả định trái ngược nhau."

Sau một thời gian Vinter đã sắp xếp tình hình một cách cẩn thận.

"Ai đó đã hối lộ người giúp việc của Lady Penelope hoặc Lady Yvonne, hoặc là"

Công tước nghe thấy những lời đó đã trở nên mờ mịt mà không thể nói ra.
"Penelope tự tạo ra và tham gia trò chơi của riêng cô ấy."

Không ai trông thấy cô ấy đã cố tình thay ly của mình ngay trước khi họ uống từ những cái ly kia.

Điều này đương nhiên khiến con gái ruột của Công tước thoát khỏi vòng nghi vấn.

Ngón tay gõ nhanh lên tay vịn, Thái tử lên tiếng hỏi khi mọi người vẫn đang chìm trong suy nghĩ.

"Lý do gì Công nương lại làm một vở kịch tự biên tự diễn như vậy?"

"Thế là đủ rồi."

Derick thường luôn phải chịu trách nhiệm về hậu quả sau những lần gây ra tai nạn của cô lên tiếng trả lời.
"Tôi xấu hổ khi phải nói với ngài, nhưng Penelope thường đòi hỏi sự chú ý theo cách này."

"Ngươi cũng đồng ý với lời đó sao?"

Công tước và Reynold cúi mắt xấu hổ trước câu hỏi của Kallisto nhưng không đưa ra được câu trả lời nào khác.

Những lời của Derick quả thật không hẳn là sai hoàn toàn.

Penelope thường thu hút sự chú ý bằng những cách phá hoại hay gây ra rắc rối nào đó. Mặc dù cô ấy có vẻ đã trưởng thành gần đây nhưng điều đó có thể hiểu được phần nào từ góc độ mong muốn được chú ý hơn.

Lúc đó Thái tử đang ở trên chiến trường và Công tước đã ngăn cản và ngăn chặn việc lan truyền tin đồn bên trong dinh thự, nên Hầu tước cũng không thể hiểu được toàn bộ tình hình.

Tuy nhiên lỗi của một đứa trẻ là sự giáo dục sai lầm của người cha.

"Tôi không nghĩ Penelope có thể làm điều gì để đi quá xa như vậy."

Công tước mở miệng với vẻ mặt nặng nề. Reynold vội vàng gật đầu.

"Cha tôi nói đúng, cô ấy có vài thứ cần làm. Tuần nào cô ấy cũng mải chơi và ăn uống vì được cấp tiền."

"Penelope ghét việc Yvonne đã trở lại." Chỉ có Derick nói điều khác họ.

Giống như một người đàn ông tin chắc rằng kết thúc của vụ án này là trò chơi của riêng Penelope.

"Những người hầu nói rằng mỗi khi hai người họ gặp phải nhau thì Yvonne lại khóc."

"Ha?"

Renald cười vì cảm thấy kinh ngạc.

"Bộ chúng ta bị mù hay gì? Rõ ràng Penelope không nói hay làm gì hết mà kẻ thường dân kia lại khóc sao!"

"Nếu em nhìn vào lời nói và việc làm của cô ấy trước đấy bao gồm mọi ý định và mục đích thì chẳng khác nào như một con dao sắc bén hết."

Khác với vẻ ngoài xinh đẹp, đúng là những từ ngữ mà Penelope thường nói chẳng khác gì một con dao nhọn cả.

Reynold đã bị đáp trả bởi những lời nói của Derick, không nói nên lời trong giây lát và ngay sau đó nhìn lại anh trai của mình.

"Vậy anh đang nói rằng cô ấy sẽ đầu độc chính mình để chuyển sự chú ý của mọi người từ thường dân sang bản thân mình ư?"

"Đừng vội kết luận. Đó chỉ là phỏng đoán đây có thể là lý do khiến cô ấy tự làm như thế."

"Cả hai thôi đi!"

Công tước ngăn hai người họ lại trong cơn tức giận.

"Không rõ là Penelope đã tự tham gia vào một vở kịch do chính mình tạo ra hay không nhưng không có lý do gì để suy đoán bây giờ!"

"Tự biên tự diễn, nói thì dễ."

Một người khác đã can thiệp vào cuộc cãi vã của gia đình họ.

Công tước cúi đầu trước Thái tử với vẻ mặt rất khó chịu. "Điện hạ."

"Nếu Công nương thực sự chơi một vở kịch của riêng mình, điều đó không có nghĩa là cô ấy chỉ lên kế hoạch một lần trong đời và chỉ dành cho một ngày chỉ để thu hút sự chú ý của mọi người?"

"........."

"Không quái lạ sao? Nói cô ấy tự mình uống thuốc độc do chỉ muốn thu hút sự chú ý của các ngươi?"

Khuôn mặt của Công tước và hai cậu con trai của ông đanh lại.

Liệu ý nghĩa của "tự biên tự diễn" mà thái tử nói có nghĩa là sự chú ý của họ rốt cuộc có đáng giá không? Hay chỉ sự tương tự một điều như vậy bởi vì cô ấy không gây được sự chú ý?

Công tước muốn lên tiếng mở miệng cho câu trả lời. Nhưng Thái tử đã nói trước.

"Bên cạnh đó thì bởi vì ta chỉ yên lặng lắng nghe, nghe ra công tước trẻ dường như đã nóng lòng muốn đổ lỗi cho công nương là nguyên nhân của sự lộn xộn ngày hôm nay."

Ánh mắt của Thái tử với đôi mắt đỏ đã chuyển từ Công tước sang Derick.

"Có phải lần nào ngươi cũng đối với Công nương như vậy không? Không nghĩ cách tìm ra nguyên nhân chính xác mà vội vàng quyết định tất cả đều là lỗi của cô ấy và nhanh chóng kết thúc. Đó có phải là cách giải quyết vấn đề của Eckart không?"

"............"

"Ngươi có phải là một công tước vĩ đại hay nói kiểu như 'Ta là một Công tước và ngươi không là gì cả không chứ '? Ôi trời đất."

"Thật thất vọng quá đấy."

Khuôn mặt của Công tước và Derick bị biến dạng bởi tiếng lầm bầm đầy châm biếm của Thái tử khi có vẻ như anh chỉ là một kẻ đang nói với chính mình.

Với một chút xấu hổ, Công tước kìm chế sự tức giận của mình và lên tiếng trả lời,.

"Thái tử, thần xin ngài, vấn đề này là của gia tộc Eckart, không liên quan đến Hoàng cung nên ngài không cần quan tâm đến việc của chúng tôi."

"Tôi đã hứa sẽ đính hôn với Công nương."

Kallisto cáu kỉnh khi nghe Công tước nói sự việc nhà này không liên quan gì đến mình.

Khuôn mặt của các thành viên trong gia đình công tước trở nên mờ mịt.

"Ah.., ý ngài là gì?"

"Ngài vừa nói gì vậy?"

"Sau lễ trưởng thành của Công nương, ta đang chuẩn bị chính thức đến đây cầu hôn nàng thành Thái tử phi tương lai."

"......"

"Nếu công nương chết như thế này thì sẽ không coi đó là chuyện của gia đình nữa, ngài công tước."

Kallisto nói ra ý định và cười rồi nhìn lại từng người trong phòng.

Nhưng không giống như đôi môi đang nở nụ cười, đôi mắt đỏ hoe của anh tràn ngập những tia sáng đáng sợ bí ẩn.

Khi Thái tử nở nụ cười với vẻ mặt dữ tợn kèm sự tàn nhẫn không hề che dấu, bầu không khí trong đại sảnh như bị dội một gáo nước lạnh thấu xương.

Vinter giữ im lặng trong không khí rối ren cố gắng cất lên tiếng nói.

"Tôi cũng không nghĩ đó là một màn tự ..."

Tiếng gõ cửa-.

Ngay lúc ấy có ai đó gõ vào cánh cửa đã khép chặt.

"Thưa ngài công tước, tôi là Pennel."

Giọng nói khẩn cấp của người quản gia phá vỡ lớp băng dày trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro