Chap 206

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bùnggg-!

Cùng lúc đó một tiếng nổ lớn đồng thời vang lên bởi hai mươi con quái vật đột nhiên rơi xuống từ trên không.

"Argh!"

Đầm lầy lập tức trở nên hỗn loạn, những con quái vật mắc kẹt trong bùn, rơi xuống và va chạm với nhau rồi lăn lộn xung quanh.

Đội quân của Delman vô cùng bối rối, tôi nhìn lại lũ quái vật.
Skiruk, Hkiruruuu!
Những nhánh cây vẫn không ngừng cử động mà bắt đầu kéo theo con mồi mà chúng đã bắt được trong đầm lầy. Quân Delman rút kiếm và chặt những nhánh cây kia.

Nhưng thân cây uốn éo như thể nó là một sinh vật sống thực thụ và uốn cong trên cánh tay của con người.
"Ahhhh! Cứu tôi với!"
"Lulu-Lulu -!"
Một số người từ từ chìm xuống đầm lầy, không thể di chuyển cùng quái vật. Quân đội của Thái tử sững người bởi cảnh tượng khủng khiếp hơn cả con quái vật mà kẻ thù kéo đến.

"Các ngươi trời trồng cái gì? Ngay lúc này, tấn công!"
Khi đó Thái tử bừng tỉnh lại đầu tiên trong hỗn độn liền hét lớn một tiếng. Bây giờ chính là cơ hội.
"Ahhh!"
Các hiệp sĩ nghe thấy tiếng hét bắt đầu chạy đến, giơ kiếm lên tấn công kẻ thù.

"Chết tiệt!

Những kẻ nổi loạn đang mải miết chặt những thân cây cứ vặn vẹo với sự bấn loạn và cố gắng thoát khỏi đầm lầy. Eclise cũng không thoát khỏi cảnh này khi bị kéo bởi thân cây. Anh ta là người nguy hiểm nhất trong số họ.

Không biết con quái vật của anh đã bị kéo vào đầm lầy hay chưa, anh đang cố hết sức lao tới chỗ tôi.

"Penelope-!"

Anh hét vào mặt tôi như sắp tận thế vậy. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào mình với ý chí mạnh mẽ của anh như muốn nói anh sẽ không bao giờ buông tôi ra.

'Chết tiệt, anh chàng này ...'

Tôi cau mày nhìn chàng trai đang đến gần. Eclise đang tiến từng bước một để bắt lấy tôi, nhưng tôi thậm chí không thể né được. Có lẽ vì ảnh hưởng tâm trạng của tôi nên chiếc đũa trên tay càng lúc càng nóng hơn.

Một cái gì đó đang trào dâng lên trong cổ họng. Tôi nghiến chặt răng. Nếu tôi không ấn nó xuống thì theo bản năng phép thuật sẽ được giải phóng mất thôi.
'Đã đến lúc phải chiến đấu rồi.'

Tôi phải cầm cự cho đến khi quân đội của thái tử tiêu diệt những kẻ nổi loạn kia. Nhưng thời gian trôi qua, mắt tôi dần trở nên mờ đục.

"Hoàng tử! Rút lui, chúng ta phải rút lui!"

Khi đó quân Delman ở gần Eclise tuyệt vọng hét lên. Nhưng khi không có câu trả lời nào, anh ta tuyệt vọng bay tới và nắm lấy Eclise.

"Hoàng tử!"

"Buông ta ra! Đi với tôi! Penelope!"

Eclise đã thô bạo đẩy cấp dưới của mình và đến gần tôi hơn. Một khoảng cách hơn ba bước tôi có thể bị túm lấy nếu anh ta chạy tới gần hơn nữa. Nhưng ma thuật lại xuất hiện khi suy nghĩ không muốn bị bắt lại nảy ra trong đầu tôi.
Woodduck-.
Vài cây dây leo đột nhiên trồi lên khỏi bùn và quấn chặt chân anh. Nó từ từ kéo Eclise xuống. Đôi mắt xám của anh ấy nhìn xuống, rồi lại nhìn lên tôi.

"...Chủ nhân."

"Đừng tới đây, nếu như ngươi không muốn chết."
Tôi cảnh cáo anh ta, trừng mắt nhìn anh đau đớn trước khung cảnh lờ mờ.

"Xin người giết tôi đi."
Nhưng vô ích, một câu trả lời mà tôi không ngờ tới ngay lập tức đã vang lên.
"Nếu là lệnh của người, tôi sẵn sàng từ bỏ tính mạng này. Nếu người muốn tôi chết, tôi sẽ chết như thế này."

"Ngươi thực sự..."

"Bởi vì dù có mất mạng tôi cũng không bao giờ có thể từ bỏ người."
"..."
"Nhanh lên trước khi tôi chặt hết những thân cây này sau đó mang người rời đi."

Sau khi lời nói của anh ta kết thúc, những câu thần chú quay vòng trong đầu tôi. Nói một cách dễ hiểu, không khó để giết anh ta bằng cách kéo anh ta vào sâu dưới đầm lầy. Nhưng tôi không thể thốt ra câu nói ấy.

'Mình có thực sự muốn Eclise chết không?' Rất tự nhiên khi tôi ghét và căm hận anh.
Thủ phạm chính khiến tôi thất bại thảm hại trong chế độ khó và tự tay uống thuốc độc.

Nhưng khi tôi nhìn thấy anh ấy đang đổ máu đến chết vẫn cố gắng vùng vẫy để bắt tôi, tôi chỉ có thể thở dài tiếc thương cùng đau lòng. Nhưng làm thế nào để anh có thể đạt đến được thời điểm này khi bản thân đã từng là một kẻ khốn khổ vô cùng?

"Ngươi không còn là nô lệ của ta nữa, Eclise."

Cuối cùng tôi chấm dứt với anh ta, không phải để làm tổn thương anh, mà là để anh có thể giữ lại chút lý trí cho mình.

"Ta xin lỗi vì đã cố ý lợi dụng ngươi mặc dù hiểu rõ cảm giác của ngươi đối với ta như thế nào."

"Chủ nhân..."

"Nhưng cho dù quá trình đã trải qua như thế nào đi nữa thì mối quan hệ của chúng ta cũng đã kết thúc rồi. Ta không yêu ngươi, Eclise."

"..."

"Hãy tỉnh lại đi và kể từ giây phút này hãy sống cuộc sống của mình đi thôi. Đừng bị Yvonne lôi kéo thêm nữa. Nếu ngươi sống tốt, ta sẽ không trách gì ngươi nữa đâu, thật đấy Eclise."

Đôi mắt của Eclise rung động dữ dội trước những lời tôi nói. Khi tôi nói tôi không yêu anh, biểu cảm của anh ấy biến dạng đến mức nghẹt thở.

"Penelope-!"

Ai đó đã gọi tôi rất to. Mắt tôi và Eclise cùng lúc hướng về âm thanh đó. Thái tử đã tiêu diệt tất cả quân Delman ở gần anh ta và rồi nhanh chóng lao qua đầm lầy tới chỗ tôi.

"Là bởi vì hắn."

Phía trước vang lên một tiếng thì thầm thê lương và tăm tối.
"Yvonne nói đúng. Bởi vì người muốn có được một vị trí cao hơn ..."

"..."

"Nếu tôi giết hắn và nắm giữ đế quốc trong tay, tôi có thể có được người."

"Vớ vẩn gì vậy!?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Eclise đã nhảy về phía trước.
Wooddeuk-
Nó mạnh đến nỗi tất cả những nhánh cây đang kéo anh ta đều bị chặt đứt. Đột nhiên, một thanh kiếm dài to lớn giơ lên trong tay chàng trai chạy đến phía trước Kallisto.

"Điện hạ!"
Chaeng-!

Kallisto đã cản được thanh kiếm. Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau tạo nên tiếng vang lớn. Eclise đã quay trở lại, giương thanh kiếm của mình đầy thô bạo và đáng sợ.
"Heuk-!"
Bị bất ngờ trước một cuộc tấn công không nằm trong dự tính, Kalisto loạng choạng và bị đẩy lùi.

"Di Ha Lek!" Tôi hét lên không do dự.
Woodduck, Chwawak-!
Những thân cây rậm rạp nhô lên khỏi bùn đất đến một độ cao khổng lồ đâm trúng cả hai người đàn ông.
Thân dày vươn lên cao lớn, cao đến mức có thể vượt qua cả hai người.
Looookkkkk-!
"Hoàng tử!" Puck-
Đúng lúc đó với một luồng gió mạnh, một con quái vật lao đi như một tia chớp và cuốn Eclise đi. Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt cứ như là dịch chuyển tức thời vậy.

Dường như mục đích duy nhất là đưa anh ta ra khỏi đầm lầy với tốc độ nhanh nhất. Đội quân của Delman vẫn còn vài kẻ sót lại.

Tôi ngây người nhìn con quái vật, nó nhanh chóng rời đi và chẳng mấy chốc đã biến mất. Tôi rất bực bội vì đã bỏ lỡ cơ hội như thế này.
'...Có thật sự nên giết anh ta ngay lúc này sao?'
Tôi không thể phủ nhận rằng mình đã do dự mặc dù cơ hội bày ra ngay trước mắt. Nhưng dù có suy nghĩ thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ...giết một trong những nam chính bằng chính tay mình ...

"Công nương!"
Khi tôi quay đầu lại theo tiếng gọi, Thái tử đã tự lo cho anh, nhanh chóng đến gần tôi với sự lo lắng không hề che dấu.

"Nàng không sao chứ? Nàng có đau ở đâu không?"
Anh ôm hai má tôi và điên cuồng nhìn lên xuống kiểm tra cơ thể tôi một cách cặn kẽ. Tôi nhìn quanh thay vì trả lời anh.
Hầu hết quái vật và quân Delman bị trói trên thân cây đước bị kéo vào đầm lầy và chết dưới tay quân đội của Thái tử.
Khi trận chiến dường như đã đến lúc hạ màn, không khí căng thẳng dần trở nên dịu đi.

"Điện hạ."
"Sao? Nàng bị sao vậy? Tên khốn đó có làm gì nàng không? Hả?"

"Ah, tôi thấy có hơi chóng mặt thì phải..."

"Penel!"

Tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia nhăn lại, sau đó mắt tôi cứ díu vào nhau rồi tôi chẳng còn biết gì nữa.

* * *

Knock-knock- Tiếng gõ cửa vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh.
"Mời vào."
Công tước Eckart ra lệnh nhanh gọn như đã biết vị khách là ai. Cánh cửa mở ra và người quản gia tóc hoa râm của công tước bước vào, lên tiếng chào hỏi lịch sự. Công tước ngẩng đầu lên khỏi tài liệu đang xem và hỏi.

"Như thế nào?"

"Thưa, người giúp việc của công nương Penelope vẫn mất tích."

Khuôn mặt của Công tước tối sầm lại bởi câu trả lời.

"Không có khả năng có ai theo dõi Penelope sao?"

"Người hầu gái biến mất hai ngày sau khi công nương cải trang đi ra ngoài."

Người quản gia đáp và thêm vào.

"Hầu gái mất tích là vợ sắp cưới của Paul, người chăn ngựa đã hứa cưới cô ấy."
"Kết hôn?"
"Vâng, tôi đã kiểm tra và không ai nhìn thấy Paul kể từ đêm qua. Tôi cho rằng anh ấy đã bỏ trốn để tổ chức đám cưới cho mình."

Công tước cau mày khi nghe người quản gia nói. Có quá nhiều điều đã xảy ra với công quốc trong vài ngày qua khiến ông phải xử lý mọi thứ.

Cô con gái nuôi đã bỏ nhà đi sau khi đánh con gái của Công tước và một cô hầu gái đã biến mất không dấu vết. Không chỉ vậy, hai nhân viên đã biến mất chỉ trong một buổi sáng.

"Hành vi của họ thật kỳ lạ. Họ thậm chí còn chưa nhận được tiền trợ cấp thôi việc?"

"Đúng vậy."

Vì lý do kỷ luật, mối quan hệ giữa các nhân viên bị nghiêm cấm trong phạm vi nơi cư trú và làm việc. Nhưng ngay cả những người đã bí mật hứa kết hôn với người khác cũng không thể bị ép buộc làm như vậy.

Vì vậy họ thường phải trả một khoản tiền lớn cho việc kết hôn và tiền trợ cấp thôi việc sau đó rời khỏi dinh thự. Nhưng không phải rất lạ khi họ rời đi mà thậm chí không nhận được tiền trợ cấp thôi việc sao?

"Hãy điều tra và xem xét dấu vết của hắn."
"Vâng thưa ngài. Còn những người đã tự ý rời đi thì?"

Công tước lắc đầu. Cô con gái bỏ trốn và những đứa con trai thường hay gây sự của ông còn là vấn đề rắc rối hơn so với những nhân viên bỏ trốn kia.

"Reynold đang làm gì vậy?"

"Thiếu gia vẫn còn ngủ sau khi trở về nhà vào sáng sớm nay...trong trạng thái say xỉn."

"Cái gì?!"

Sau khi Penelope rời khỏi nhà, con trai thứ hai của ông uống rượu mỗi ngày chả khác gì tên nghiện.
Đôi khi vào nửa đêm, nó say xỉn và khóc lóc thảm thiết, đánh thức tất cả nhân viên trong dinh thự.

-Anh xin lỗi, anh xin lỗi .... Xin đừng chết. Ôi chết tiệt .... anh sẽ mua cho em một sợi dây chuyền mới mà....

Có một tin đồn khủng khiếp giữa các nhân viên, thiếu gia thứ hai có thể đã bị thất tình rồi đấy.

"Kể từ khi công nương Penelope rời đi, có vẻ như anh ấy đã rất cô đơn."

"Một tên khốn đáng thương."
Công tước tặc lưỡi vẻ như đồng cảm với lời nói của quản gia.
Dù bất mãn thế nào nhưng ông không thể đánh con trai mình vì ông biết chính mình là người có lỗi, ông cũng có phần làm cho cục diện rối ren như thế này cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro