Chap 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Derick thì thế nào ..?"

"Ngày hôm qua ngài ấy cũng không về nhà."

Người quản gia ngần ngại báo cáo do giọng nói nặng nề hơn trước của chủ nhân.
"Báo cáo cho biết ngài ấy đang ở một ngôi làng gần thủ đô."

"Tại sao ở đó?"

"Tôi nhận được tin nói rằng ngài ấy đã nhìn thấy công nương Penelope."

"Tên điên!"

Gwang-!

Ngay khi lời của người quản gia vừa dứt, mặt công tước biến sắc và đấm mạnh vào bàn. "Có một núi công việc không ngừng đổ xuống thế mà nó vẫn ở trong tình trạng như vậy!"

Ông thà là chọn Reynold kẻ suốt ngày say xỉn ăn chơi kia còn hơn.
Công tước trẻ của nhà Eckart chưa bao giờ mất đi sự điềm tĩnh và lý trí đã thay đổi một cách kỳ lạ khó hiểu.
Đôi mắt trừng trừng ngày càng trở nên kỳ quặc và kể từ khi Penelope mất tích, anh ta đã hoàn toàn thay đổi và trở nên điên loạn.

Anh không thể kiểm soát được việc một ngày anh phải ra ngoài tìm cô, vứt bỏ mọi công việc anh phải làm.

"Haizzz..."

Công tước thở dài thườn thượt với cái đầu đau nhói khi nghe tin tức về Derick. Sau khi Penelope rời khỏi dinh thự, ngôi nhà này đã trở nên lộn xộn lắm rồi.

"Đứa trẻ đó đang làm gì vậy?"

Chỉ trong thoáng chốc mà khuôn mặt của Công tước có vẻ già đi 10 tuổi khi ông hỏi về người kia.

"Cô ấy vẫn còn rất mệt mỏi, tôi nghĩ cô ấy hơi khó khăn vì người giúp việc mà ngài chỉ định đã không chăm sóc cô ấy đúng cách."

"Hừmm"

Công tước thở ra một tiếng thở dài khác. Yvonne có một vết bầm tím trên bụng với những vết đen và xanh, bị ốm trong vài ngày khi không ăn uống hợp lý.

Trưởng hầu gái cho biết cô đã bị đánh dù không thể chứng kiến tận mắt vụ hành hung, và kẻ kia thì đã chạy mất.

Nhưng một nhân chứng khác ở đó là Emily lại tự nhận mình là thủ phạm cũng đã mất tích khỏi nhà tù vào ngày hôm sau. Vụ án bị chôn vùi vì tất cả các nghi phạm đã biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là tin đồn rằng "công nương giả" đã bỏ nhà ra đi sau khi đánh công nương thật sự.

Trong khi gần đây mọi người chỉ chú ý đến Penelope thì có vẻ như cô gái ấy đã bị bỏ quên. Người quản gia thông báo một lần nữa khiến công tước nhớ lại khuôn mặt đang khóc của Yvonne, nói rằng cô nhớ ông, hình ảnh đó đè nặng lên ngực ông.

"Nhưng cô ấy cảm thấy ổn hơn nhiều, và nói rằng đã có một bữa sáng khá tốt và ngày hôm nay."

"Ta phải đi xem sao."

Công tước đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Người quản gia nhìn kinh ngạc. "Ý ngài là?"

"Ta không thể yêu cầu một đứa trẻ đang bị bệnh đến đây được."

Công tước chưa bao giờ đích thân đến thăm căn phòng của cô ấy kể từ khi Yvonne trở về dinh thự. Hơn nữa mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hàng loạt sự cố gần đây của Penelope, và cô ấy hoàn toàn bị bỏ mặc sang một bên.

Khuôn mặt buồn bã của Yvonne khi khóc cứ ám ảnh trong tâm trí ông.

Với lời chỉ dẫn của quản gia, công tước đến phòng của Yvonne nơi ở tầng một của dinh thự. Đó là phòng cho khách.

Bỗng ông nhớ về những câu nói khi trước.

-Con ... con có thể xem qua phòng của con được không ạ? Con vẫn tự hỏi liệu nó có còn giống trước không ...

Công tước ngay lập tức từ chối yêu cầu của Yvonne khi muốn đi lên tầng ba. Bởi vì ông ấy lo lắng cô có thể đụng phải Penelope trên tầng hai.

Yvonne đến biệt thự này cũng đã lâu nhưng khi xác nhận Yvonne vẫn ở trong phòng dành cho khách, ông lại thấy lòng mình nặng trĩu.

Knock knock-
"Ai vậy?"

"Ta đây."

"Ồ, cha ... Không, ngài công tước?"

Sau khi gõ cửa, ông nghe thấy một giọng nói khẽ giật mình từ bên trong.

"Ta vào được không?"

"Vâng, vâng ạ! Ừm, chờ một chút!"
Rrit- Cánh cửa được mở ra với âm thanh gấp gáp. "Ngài có thể vào rồi ạ, công tước!"

Yvonne đang xấu hổ vội vàng đưa Công tước vào phòng. Quản gia đi theo phía sau. Công tước ngồi ở bàn trước cửa sổ hỏi cô.

"Con đã khỏe hơn chưa?"

"Vâng, tất nhiên...con ổn."

Yvonne đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. Ông đã nhận được báo cáo rằng cô ấy bị ốm đến mức chỉ có thể ăn trong phòng mình trong vài ngày liền và khuôn mặt của cô trông khỏe mạnh hơn rời.

"Điều tốt đấy."

Công tước đã bớt lo lắng. Sau đó là một khoảng im lặng khó xử giữa hai người. Yvonne do dự, lấy hết can đảm và tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Ah ... ngài có muốn dùng trà không ạ?"

"Ừm, cũng là nên có. Quản gia."

Trước tiếng gọi trầm của công tước, người quản gia đứng ở bên lập tức rời khỏi phòng. Ngay sau đó trà nóng và đồ dùng nhẹ đã được đặt trên bàn.

"Vui lòng gọi cho tôi nếu ngài cần thêm."

Người quản gia sau khi chuẩn bị đồ dùng đã tránh ra ngoài để không gian cho cuộc trò chuyện giữa hai cha con. Ngay khi người quản gia đi ra, Yvonne nhẹ ngước nhìn Công tước.

"Con không nghĩ ngài sẽ tới, con rất vui ạ, ngài công tước."

Công tước cảm thấy lương tâm mình cắn rứt khi nhìn thấy phản ứng của cô. Ông biết cô bị bệnh nhưng không tìm cô sớm hơn.

Sau lễ đón tuổi của Penelope, ông đã xa cách lạ lùng với Yvonne. Đó cũng là vì mặc cảm với Penelope.

'Ta là một người cha tệ biết mấy.'

Ông vẫn chưa biết cách đối xử với những cô con gái nhỏ của mình như thế nào cho tốt. Hơn nữa thì Penelope và Yvonne quá khác biệt, mỗi lần con bé chỉ nói những gì nó cần và sau đó rời đi.

"Con có thể rót trà cho ngài không ạ?"

Rót trà thường là công việc của người giúp việc, nhưng cô ấy không có người hầu gái nào bây giờ.

"Được."

Công tước hắng giọng trước giọng nói nhẹ nhàng của Yvonne và ngập ngừng mở môi. "Có điều gì bất tiện trong thời gian con ở đây không?"

"Bất tiện sao ạ? Không có gì cả. Ah, thay vào đó con thường lo lắng mình đang được đối xử quá tốt rồi ạ."

"Ta không nghĩ có gì là nhiều cả. Đừng nói như vậy. Đó là thứ mà con xứng đáng được hưởng."

Yvonne nhìn công tước với ánh mắt vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng đáp. "Cảm ơn ngài đã nói điều đó vì con."

"Yvonne."

"Vâng ạ?"

Công tước do dự một lúc sau đó thận trọng nói.
"Đừng trách Penelope quá nhiều."

"Ah"

"Tất cả là lỗi của ta khi nó như vậy. Ta sẽ không hỏi con chi tiết về những gì đã xảy ra giữa hai đứa. Dù vậy thì nó không phải là một đứa trẻ xấu tính, hãy thông cảm cho nó."

Mặc dù Yvonne là nạn nhân của vụ tấn công nhưng ông biết rằng Penelope sẽ không làm điều đó mà không có lý do. Công tước không thể đối mặt với Yvonne và đưa mắt xuống tách trà. Vì thế ông không thể nhìn thấy khuôn mặt kỳ lạ của Yvonne.

"Công tước. Con không sao đâu ạ." Ngay sau đó Yvonne đáp lại bằng một giọng ngấn nước.

"Con nên cẩn thận hơn để không bị Penelope chú ý mới phải. Con xin lỗi."

"Không, đó không phải là điều mà con nên xin lỗi."

"Không đâu, tất cả là lỗi của con. Ngài đã tìm thấy Penelope chưa ạ?"

Nước mắt cô nhanh chóng tràn đầy trong nháy mắt.

"Con rất lo lắng rằng điều gì đó không tốt sẽ xảy ra, hy vọng cô ấy sẽ sớm trở lại."

"Đừng lo lắng quá. Nó chăm sóc bản thân rất tốt."

Lời nói đó làm lạnh đôi mắt xanh của Yvonne. Lần này Công tước đã nhìn thấy, đôi mắt ngấn lệ và khuôn mặt vô cảm như búp bê.

Vào lúc đó, sự ớn lạnh rùng mình lướt qua gáy của Công tước. Nhưng Yvonne nhanh chóng phá vỡ biểu cảm của mình và mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đúng vậy. Penelope là một đứa trẻ thông minh mà."

"Việc đó,"

Công tước cố gắng che giấu cảm xúc của mình và chuyển chủ đề.

"Con đã ở trong phòng cả ngày rồi phải không? Hãy nói cho ta biết nếu con cần gì." Ông dừng lại một chút và tiếp tục.

"Con muốn gì không?"

Có lẽ không thể ngờ tới được, đôi mắt xanh sưng vù của Yvonne mở to. "Ah, đã đủ rồi ạ, không sao đâu. Cảm ơn ngài đã quan tâm tới con."

"Chắc hẳn là khó khăn vì người giúp việc trưởng cũng bị ốm và nghỉ phép nên không có ai chăm sóc cho con. Ra ngoài cũng không tiện vì con không được khỏe ... Đừng cảm thấy áp lực và nói cho ta biết. Hay con có thể nói với quản gia."

"Không sao ạ! Con có Leah. Uhm, Leah là người giúp việc của con thời gian trước." Yvonne lắc đầu và vẫy tay.

"Đứa nhỏ đó..."

Sắc mặt công tước tối sầm lại. Bây giờ ông đang nghe điều mà lúc nãy đã nghe qua từ quản gia và tất nhiên là điều mà Yvonne không hề hay biết.

"Nghe quản gia nói, buổi tối người giúp việc dường như đã trốn đi khỏi biệt thự."

"Trốn chạy sao?!"

Đúng như dự đoán, Yvonne choáng váng trước tin bất ngờ.

"Sao, tại sao? Uh, con thấy kỳ lạ, con không thể gặp cô ấy kể từ hôm qua. Có phải vì cô ấy

ghét làm người giúp việc của con không?"

"Không đâu. Đó không phải là lỗi của con, con đừng đau lòng như vậy."

Giọng nói giật mình nhanh chóng bình tĩnh lại. Công tước đưa ra một lời an ủi khó xử. "Ta đang tìm một hầu gái tử tế hơn và sẽ sớm giao cho con một người giúp việc mới."

"Cảm ơn ngài." Yvonne nói với khuôn mặt buồn bã.

"Nhưng con hy vọng Leah sẽ hạnh phúc với Paul ở đâu đó."

"Ta chắc chắn họ sẽ đủ tốt với nhau thôi khi đã từ bỏ tiền trợ cấp thôi việc và bỏ trốn một cách vội vàng như thế."

Khi Công tước trả lời bằng một giọng cười và một trái tim dịu dàng. Một cảm giác khó chịu lóe lên. '...Ta có nói với nó rằng cô ta đã bỏ trốn cùng người chăn ngựa kia sao?'

Công tước dừng lại để nhìn lại Yvonne. Cô vẫn đang nhìn ông bằng đôi mắt trong veo.

"Chuyện gì vậy ạ?"

Không có cái gọi là giả dối hay giả tạo trong đôi mắt xanh kia.

'Có lẽ nó đã nghe nói về việc đó.'

Ông nghĩ rằng thần kinh của mình quá nhạy cảm vì Derick rồi.

Công tước cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình. "Không, không có gì. Trà đang nguội. Nào, con uống đi."

Khi vội vàng đề nghị uống trà để làm dịu cơn khó xử, ông im lặng trong phút chốc. Trong tách trà của Yvonne,
...Không hề phản chiếu hình ảnh nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro