Chap 213

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi đưa tay lên và sờ mũi mình, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

'Cái quái gì thế. Còn tệ hơn lần thức suốt đêm trước kỳ thi đại học ... 'Tôi bực bội dùng tay xoa mũi và môi mình.

"Đừng chạm vào."

Trong khi đó Kallisto đã lao tới, buộc tôi phải gỡ cổ tay ra, anh ấy bịt mũi tôi bằng một chiếc khăn tay mà tôi không biết nó từ đâu ra nữa, anh nhẹ nhàng đỡ đầu tôi hướng ra phía sau.

"Ủa ngài có mang cái này theo nữa hả?"

Khi tôi hỏi bằng giọng mũi, anh ấy thở hắt ra dường như để kìm lại sự tức giận của mình.
"Thế nàng không biết à. Ta đang cồng lưng gánh vác mọi thứ vì ai đó đây."

"Tôi ổn mà." Tôi rụt rè trả lời anh, khẽ cúi đầu xuống nên tôi không biết anh đang trưng ra cái biểu cảm gì nữa.

Nhưng khi tôi thuyết phục anh rằng tôi sẽ không sao, tôi đã rất xấu hổ vì vô tình làm vươn máu mũi vào người anh.

"Tôi nói với ngài rồi mà, tôi đang uống thuốc kia..."

"Hiểu hiểu rồi, đừng nhìn xung quanh nữa."

Kallisto đã ngăn tôi lại và bắt tôi phải im lặng.

"Nàng đã quyết định làm những gì nàng muốn. Không cần phải bào chữa. Nàng càng nói càng tốn chỉ số thông minh của ta thôi." Anh ấy nói không có gì to tát.

Nhưng tôi không thể hiểu tại sao anh lại có vẻ cáu kỉnh như vậy.

"Penelope!" Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Khi tôi hơi ngẩng đầu lên, Công tước đứng nhìn tôi với vẻ mờ mịt.

"Cha."

May mắn là tình trạng chảy máu cam của tôi sau đó đã ngừng lại. Tôi trượt khỏi tay thái tử.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy ........ Phép thuật từ đâu có?"

Ông ta để người quản gia cho một trong những hiệp sĩ khác, mắt của Công tước chạm vào cây đũa của tôi.

Tôi giấu nó sau lưng vì xấu hổ.

"Công tước thậm chí không nhìn thấy ta sao?"

Kallisto vô tình trở nên vô hình lúc này, khó chịu lên tiếng càu nhàu.

Chỉ sau đó, đôi mắt của Công tước mới mở to khi nhận ra sự hiện diện của Thái tử. "Điện hạ!, Ngài không phải đã đi lên phía bắc dẹp loạn sao?"

"Ta không phải là một kẻ máu lạnh như ai kia đến nỗi không quan tâm đến việc cô công nương con gái của mình đang chạy trốn ở đâu đâu."

"Điện hạ!"

Tôi giật mình đến mức cố bịt miệng Kallisto đang xói xỉa công tước. Nhưng vẻ mặt của công tước nhanh chóng tối sầm lại sau những lời nói kia.

Thực tế thì lời nói của Thái tử đã sai. Công tước đã đề nghị giúp tôi khi tôi nói rằng sẽ rời khỏi dinh thự.

Nếu ông quyết tâm ngăn cản, tôi chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái ngày xảy ra trận chiến với Yvonne rồi cơ.

"Vì con dùng phép thuật nên mới thế này. Con xin lỗi về tổn thất trong dinh thự. Con đã không thể kiểm soát phép thuật. "

Tôi hơi lắp bắp khi nói với công tước vì cảm giác tội lỗi.

Xem tình hình thế này thì dường như Công tước đã biết danh tính của Yvonne. Nếu không, ông sẽ không gọi tất cả các hiệp sĩ của gia tộc đến.

"Tuy nhiên con cũng mừng vì mình đã đến kịp lúc."

Tôi cắn mạnh môi dưới và từ từ nói ra suy nghĩ thật của mình.

Công tước cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi không bị thương gì, liệu tôi có phải là một người thúc đẩy sự thật được phơi bày không?

Công tước đang nhìn tôi với đôi mắt rung động khi nghe những lời nói của tôi, đột nhiên đưa tay lên và vuốt má tôi.

"Ta rất vui khi con không sao cả."

"..."

"Con đã trở lại, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ gì vì con không ở trong dinh thự này, không giống như hôm nay."

Tôi cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình bình tĩnh khi mắt tôi dần mờ đi vì câu nói ấy.

Gia đình công tước nơi mà tôi phải quay lại và đối mặt có thể đã bị Yvonne tẩy não hoàn toàn, và sẽ chỉ nghe theo lời cô ấy.
Nếu ngay cả khi họ cố gắng tấn công tôi như Eclise kia, tôi đã nghĩ hàng chục lần trong suốt chặng đường về việc mình phải làm gì khi ấy.

"Này, Penelope!"

Từ xa tôi có thể thấy Reynold đang chạy đến đây, mái tóc hồng đáng yêu của anh ấy đang tung bay.

"Này, đây là mơ hay thiệt vậy, hay là anh vẫn chưa tỉnh táo? Hình như anh vừa nhìn thấy em cầm một cây đũa kỳ lạ và tiêu diệt tất cả quái vật bằng nó sao?"

Một tháng sau khi bỏ trốn, Reynold đã không ít lần tự đấm vào đầu mình và nói những điều ngu ngốc.

"Ây da, hình như vẫn còn quá sớm để nói lời chào cho cuộc đoàn tụ như thế này đấy."

Mọi người đều hướng về giọng nói kia.

Một cô gái với thân hình mảnh mai đứng xa khu vườn nơi diễn ra trận chiến. "Yvonne."

Tôi nghĩ mình sẽ thả lũ quái vật ra và để bọn nó quậy tung bánh như cũ, nhưng Yvonne đứng xa và quan sát mọi thứ.

'À, mình vẫn còn giữ một phần. '

Ngay sau khi thuyết phục chính mình, tôi đẩy những người trước mặt ra và đi về phía trước.

Khu vườn bị bao phủ bởi vết máu và đống quái vật, cuối cùng chúng tôi đã có thể đối mặt với nhau.

"Ta còn nghĩ ngươi đã sợ hãi và bỏ chạy, nhưng không ngờ ngươi lại trở về đây cơ đấy, Penelope?" Yvonne ngây ngô cười.

Bên cạnh cô ấy là Derick đang mở to mắt nhìn tôi, anh bị trói vào một thứ gì đó màu đen. Anh ta dường như đã bị bắt nên không thể hành động theo ý mình.

Tôi quay sang Yvonne, giả vờ như không nhìn thấy anh ấy.

"Ngươi bị ta đánh đau như vậy còn chưa tỉnh nữa à?"

"Gì cơ?"

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ xấu hổ và chạy trốn mất rồi. Ngươi biết mà, việc tẩy não và sức mạnh mà ngươi sử dụng không còn tác dụng với ta nữa đâu à nha."

Bởi vì tôi có quyền truy cập vào trò chơi, hoặc vì tôi không giống như Penelope trong quá khứ, khi tôi có thể biết rất nhiều thứ.
Lời nói của tôi làm nụ cười trên môi Yvonne tắt ngấm.

"Nó không hiệu quả với ngươi nhưng vẫn sẽ có tác dụng tới những kẻ xung quanh ngươi đấy."

Sau một lúc run rẩy, cô ấy bình tĩnh và phản ứng lại.

"Ugh!" Derick đang đứng cạnh cô, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn và hạ đầu gối xuống.

"Derick!"

"Anh trai! A-oh, con khốn điên khùng đó!"

Công tước và Reynold kinh ngạc hét lên.

"Trong quá khứ do ta giết ngươi trước nên ta không thể cho ngươi xem được, cái cách mà gia đình yêu quý của ngươi đã bị ta ăn từng kẻ một như thế nào, chính là những người mà ngươi vô cùng muốn được yêu thương đấy."

"Chết tiệt! Buông ta ra!"

"Những con người trẻ tuổi và cường tráng cũng có sức sống mạnh mẽ lắm. Anh trai của ngươi quả là một miếng mồi ngon." Yvonne từ từ cúi xuống và vuốt ve khuôn mặt của Derick bằng cả hai tay.

Derick vùng vẫy dữ dội. Nhưng tất nhiên anh ta không thể di chuyển dù chỉ một chút.

"Lần này ta sẽ cho ngươi thấy rõ, gia đình ngươi chết trước mặt ngươi như thế nào."

"Giết hắn."

Tôi lên tiếng trước khi lời của Yvonne kết thúc.

"Anh ta chết hay không, không phải việc của ta."

Tôi nói với Yvonne nhưng ánh mắt đang hướng về Derick.

Đôi đồng tử xanh biếc không ngừng run rẩy bỗng nhiên ngưng trọng. Derick nhìn tôi chằm chằm như những gì anh ấy vừa nghe là không thể tin được. Đôi môi trắng nhợt của anh đang mấp máy run lên.

Mặc kệ anh ta, tôi quay đầu lại nhìn Yvonne trước khi anh ấy hiểu ra điều gì. Vì đó là sự thật mà, tôi không quan tâm anh ta đâu.

"Chà chà nhìn xem, ngươi đúng thật là một con mồi vô dụng đấy nhỉ?"
Yvonne lầm bầm với khuôn mặt nhăn nhó rồi tay cô nhanh chóng rời khỏi người Derick.

Keueuk!

Anh ta bị ném xuống đất chả khác gì bị ném đi như một bao cát.

"Ta không thể làm thế được."

Không nhìn vào tình cảnh thảm hại của Derick, Yvonne trừng mắt nhìn tôi và nói. "Thế thì, chúng ta hãy bắt đầu một trận chiến khác đi thôi."

Ssssssssssssssud-

Thời điểm đó cơ thể của những mụn cóc bị xé toạt bằng phép thuật từ lúc nãy của tôi giờ đây bắt đầu rung lên. Giống như điện thoại di động đang rung vậy.

"Cái cái gì!"

Các hiệp sĩ nhìn cảnh này mà choáng cả váng, họ phải tiếp tục cuộc chiến một lần nữa.

Heeeeeek-!

"Quái vậttt! Những con quái vật mới đã xuất hiện!" Ai đó hét lên với một tiếng kêu thảm thiết.

"CÁI ĐẬU XANH RAU MÁ!!!"

Khi tôi nhìn thấy một con quái vật trỗi dậy từ xác con bọ ngựa đã chết và nhảy múa lắc lư, tôi chán ghét nhăn mặt.

'Không đời nàoooo!'

Heeeeeek-!

Những con quái vật mới sống dậy từ những thi thể con quái vật đã chết bắt đầu đồng loạt lao về phía các hiệp sĩ.

"Ahhh! Ta ngán tận cổ luôn rồi đó! Quá thể luôn! Tấn cônggg!"
Reynold rút ra một thanh kiếm và dẫn đầu.

Tôi chỉ nhìn họ, cơ thể đông cứng và mặt thì nhăn nhó không ngừng. Như có thứ gì đó bò xung quanh, toàn thân tôi rợn hết cả da gà da vịt lên rồi.

Tôi nghĩ đến những chữ cái màu trắng trên cây đũa phép thuật.

Vì biết tôi là người chúa 'ghét' những thứ vặn vẹo uốn éo nên Thái tử đã lấy thân mình che phía trước cho tôi.

"Nàng lui lại đi công nương."

"Fire Pisson-!"

Nhưng đó là sau khi tôi đã chìm đắm trong tâm trí đang xoay chuyển điên cuồng lúc nãy.

Ringgg-!

Ngay khi tôi dùng hết sức lực mà hét lên, những sinh vật ghê tởm đang uốn éo và lao vào các hiệp sĩ đồng loạt bị thiêu rụi.
Các hiệp sĩ khựng lại trước ngọn lửa bất ngờ.

Heeeeeek-!

Với cái mùi kinh tởm, những con quái vật đang bốc cháy vặn vẹo như điên. Tuy nhiên chỉ sau một thời gian ngắn -tuduk, tuduk-, những nơi đang cháy đã tắt ngúm.

Giống như đuôi của con thằn lằn, phần cháy đen bị rụng đi.

Mặc dù một nửa cơ thể của nó đã rơi ra, con quái vật vẫn di chuyển và vẫn còn sống nhăn răng! Heeeeeek-!

Khi ngọn lửa tắt dần, chúng lại bắt đầu nhô ra cái mới nữa chứ.

"Cái quái gì, tại sao chúng không chết? Fire-pisson! Fire-pisson! Wind Pisson! Fire pisson!"
Xấu hổ và bối rối, tôi nghĩ đến con bạch tuộc khổng lồ lần trước và nhẩm lại câu thần chú của mình.

Nhưng cũng vô ích.

"Pháp, pháp thuật hình như không có tác dụng, thưa thái tử phi!"

Pháp sư cung điện, người mà Thái tử yêu cầu ở lại bên cạnh tôi, rùng mình và hét lên.

"Thái tử phi?"

Công tước quay lại nhìn tôi với một ánh mắt mơ hồ, nhưng lúc đấy tôi đang rất thất vọng và không thể nghe thấy câu hỏi của ông.

Heeeeeek-!

"Nàng vào trong xe ngựa ngay, công nương!"

Thái tử hét lên khi anh ta dùng kiếm cắt một xúc tu quái vật đang chạy trên đường.

Sau đó anh ta bị tấn công trở lại, cuộc tấn công chống lại quái vật lại bắt đầu rồi.

"Điện hạ nói đúng, Penelope! Con đến chỗ an toàn đi!"

"Ah, Cha!"

Không biết liệu có tốt hơn nếu công tước giúp thêm một tay hay không, ông cũng rút một thanh kiếm ra và chạy về phía đó.

Nhờ có Thái tử, Công tước và Reynold, những người đang chiến đấu điên cuồng trước mặt tôi mà xung quanh tôi đã trở thành một vùng an toàn.

Con quái vật có sức tấn công rất thấp so với con quái vật bọ ngựa lúc nãy, mặc dù phép thuật của tôi không hiệu quả.

'Hở? Hình như cũng không phải là chuyện lớn gì đâu nhỉ? Mọi việc có vẻ tốt hơn rồi. '

Hình ảnh những con quái vật bị tiêu diệt dần dần khiến tâm trí tôi bình tĩnh lại.
Tôi vẫn không hiểu được.
Tại sao Yvonne lại gây chiến cơ chứ.
Những đoạn ngắn của con quái vật đã bị cắt bỏ bắt đầu chất lên từng con một xung quanh tôi. Nó vẫn còn sống và uốn éo, nhưng nó ngắn đến mức chả khác gì như đang hấp hối.

Mọi người đã suy nghĩ một chút về cách tiêu diệt nó.
Không bị chú ý, một đoạn ngắn của con quái vật uốn éo và chạm vào góc của một bộ phận bị cắt khác gần đó. Nó sớm nối lại các mặt cắt ngang kia và các vết cắt biến mất không dấu vết rồi trở thành một thứ mới dài hơn.

Và sau đó nó chuyển sang một mảnh mới khác.

Sau một vài lần lặp lại, các mảnh của con quái vật đã dài bằng một nửa chiều cao của một người đàn ông to lớn.

'Con khốn ngu ngốc.' Yvonne nhếch khóe miệng sau khi phát hiện ra rằng răng của nó đã bám chặt vào phần tóc của nó.

Một sinh vật từ từ leo lên cây và hợp lực với nhau.

Không ai chú ý đến. Một nhánh cây dài treo trên đầu Penelope.

Yvonne vui mừng khi thấy con quái vật vừa đạt được mục tiêu.
Khi cô ta lấy lại các mảnh gương bằng cách này ngay lúc này, tất cả sẽ kết thúc.

Sẽ không giết Penelope ngay lập tức đâu. "Nhưng ta có thể xé nát khuôn mặt xấu xí đó ra thành nghìn mảnh." Yvonne há to miệng.

"Ngươi sẽ phải chết trong cái chết đau khổ và đau đớn nhất, Penelope à."

Ngay lúc đó. Puuk-.

Với âm thanh của một thứ sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, đôi mắt của Yvonne đang nhìn Penelope bỗng trừng to.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy một lưỡi kiếm đã chuyển sang màu đỏ. Cô lại ngẩng đầu lên và kiểm tra bên mình.

"Yvonne."

Đôi mắt xanh biếc không ngừng run rẩy, cô nhìn thấy anh trai của cô, Derick.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro