Chap 231

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hoàng cung đã bị tàn phá bởi những kẻ xấu xa và con rồng khổng lồ.
Thi thể của Yvonne được tìm thấy trong quả cầu lửa mà con rồng phun ra.

Khi tấm gương bị vỡ, linh hồn của Leila ở trong con rồng cũng bị tiêu diệt.
Cuối cùng, hòa bình đã đến với thế giới này.

Bên ngoài bận rộn ồn ào ngày qua ngày để thu hồi xác rồng, trấn áp những kẻ phản loạn còn lại của nhị hoàng tử, đồng thời tiến hành công tác khôi phục hoàng cung.

Trong khi ấy chỉ có cung điện của Thái tử là tĩnh lặng và hoang tàn như thể nó đã bị mắc kẹt trên một hòn đảo xa xôi không ai biết đến.

Công quốc Eckart không tiếc tiền hỗ trợ cung điện hoàng gia. Người ta nói rằng Công tước vẫn giữ thái độ trung lập có khả năng đã quay sang ủng hộ cho phe Thái tử.

Và có rất nhiều lời đàm tiếu về tôi.

Cedric thỉnh thoảng ghé qua và nói cho tôi biết tin tức mà tôi đang muốn nghe.

Nhưng Cedric lần nào cũng lắc đầu.
Giữa đống hỗn loạn, thi thể của Eclise vẫn chưa được tìm thấy.

Thời gian trôi qua và việc quét sạch quân phản loạn và nhị hoàng tử đã phần nào hoàn thành, và hôm nay Công tước đến thăm cung điện của Thái tử.

"Penelope."

Khuôn mặt của Công tước có vẻ đã già đi khi mà tôi đã không nhìn thấy ông trong một thời gian dài.

"Cha."

Tôi đến gần ông và ngồi xuống.
Tôi đã cứu thế giới bằng cách đánh bại kẻ xấu, nhưng thực tế thì sau đó không hẳn là một kết thúc có hậu.

Có một khoảnh khắc im lặng khó xử giữa chúng tôi, có lẽ vì tôi đã giết con gái của ông.

"Con...ổn chứ?"

Công tước mở miệng trước.

"Vâng. Con không sao ạ. Còn cha thì sao?"

"Ta cũng rất ổn."

"Thật may."

"Con ... vẫn ở đây cùng Hoàng thái tử sao?"

"..." Tôi không thể trả lời câu hỏi này một cách tùy tiện như trước.

Ta chậm rãi gật đầu, nắm chặt hai bàn tay đang có chút run rẩy và vội vàng chuyển chủ đề.

"Ah, chúng đây ạ."

Tôi đặt thứ mình đang cầm bằng một tay lên bàn. Đó là một chiếc hộp chứa những chiếc răng nanh của rồng vàng.

Vật quan trọng nên không thể đặt ở hoàng cung. Có rất nhiều người muốn lấy nó trong khi không có sự hiện diện của Thái tử.

Công tước vui vẻ nhận lấy chiếc hộp.

"Con... có mối quan hệ như vậy với Điện hạ bao lâu rồi?"

Đột nhiên công tước hỏi với vẻ mặt ngập ngừng khi đang chạm vào nắp hộp.

"Ah uhm..."

Tôi nghĩ ông sẽ rời đi ngay lập tức khi lấy chiếc hộp, nhưng không ngờ ông lại hỏi câu này làm tôi cảm thấy có hơi xấu hổ.

Công tước không biết rằng tôi đã ở cùng Thái tử khi tôi trốn khỏi Công quốc, nên tôi nghĩ tình huống này sẽ khá vô lý.

"Cũng một thời gian rồi ạ."

"Một thời gian rồi ư?"

Công tước thì thầm sau câu nói của tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi cúi đầu xấu hổ và tránh nhìn vào mắt ông.

"Con xin lỗi, con không thể nói trước với cha."

"Tại sao một người đàn ông với tính cách vặn vẹo như vậy, à không, không...Ta lỡ lời thôi..."

Tôi chợt bật cười khi thấy Công tước đang nhìn quanh và vội vàng sửa lại lời nói của mình.
Chẹp, dù sao câu nói ấy cũng không thể phủ nhận được mà.

Khi Công tước thấy biểu hiện của tôi đã thay đổi, ông thả lỏng khuôn mặt cứng đờ của mình và hỏi. "Con định ở lại đây à?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Cho đến khi Điện hạ tỉnh lại."

Công tước tỏ ra yên tâm trước lời nói của tôi rằng tôi sẽ không tiếp tục ở nơi này cho đến khi anh ấy tỉnh lại.

"Sau đó..."

"Sau đó, con sẽ rời khỏi thủ đô."

Tôi cắt ngang lời Công tước và trả lời. Ý tôi là tôi sẽ không quay lại Công quốc. Đôi mắt xanh của ông ngày một lớn hơn.

"Rời đi. Con đi đâu?"

Có phải vì vẻ mặt cương quyết của tôi không? Công tước vội vàng hét lên rồi sau đó chậm rãi nói.

"Uhm, ta nghĩ các con đều có suy nghĩ riêng của mình rồi."

"Vâng ạ."

Bây giờ ông đã không ngăn cản những gì tôi đang muốn làm, ông chấp nhận những gì tôi muốn, và đột nhiên tim tôi đập thình thịch với tốc độ có hơi nhanh.

Thực lòng mà nói tôi rất sợ ông sẽ ghét bỏ mình.

"Cha."

Tôi cẩn thận gọi ông. "Ngài không sao chứ?"

"Hả?"

"Con..."

Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng thốt ra. "Con đã giết Yvonne."

Khuôn mặt của Công tước cứng lại như tượng đá khi hiểu tôi đang nói gì.

Giờ đây, ông không thể nhìn thấy thi thể của con gái mình khi bị kẻ ác bắt đi từ trước.
Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của ông.

Mặc dù bây giờ sẽ hơi đau lòng nếu chẳng may bị ghét lần nữa bởi những người mà tôi cảm thấy đã có phần quen thuộc, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được miễn là tôi đã chọn ở lại đây.

Cho đến tận bây giờ tôi mới trải qua được tất cả, và cho đến khi ...

"Nó đã đi rồi ..."

Sau một thời gian khá dài, môi của Công tước khô khốc hé mở. "Con bé có thể yên nghỉ rồi."

Tôi ngạc nhiên nhìn ông.

Bây giờ Công tước đã hiểu rõ mọi chuyện, có vẻ như tâm lý con người đều như thế nhỉ?

"Ta không nghĩ có thể dễ dàng tách Leila khỏi con gái mình. Giờ thì Yvonne có thể thanh thản ra đi rồi."

Ông đã chấp nhận cái chết của con gái mặc dù rất khó khăn.

"Cảm ơn con, Penelope."

Công tước đã dành cho tôi một câu cảm ơn bất ngờ với khuôn mặt méo mó đầy đau đớn.
Đó là cách mà chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện của nhau.

* * *

Sau khi lấy được nanh rồng vàng, Thái tử chìm vào một giấc ngủ dài.

Bác sĩ và thuật sĩ cung điện nói là do chất độc của Rồng vàng.

Khi cơ thể của Thái tử đã được kiểm tra xong, họ nói rằng anh sẽ tự mình tỉnh dậy khi chất độc ra khỏi người anh.

Trở lại phòng ngủ sau khi tiễn Công tước, tôi ngồi yên bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt của anh.

Tôi giả vờ ổn trước mặt những người khác, bao gồm cả Công tước và Cedric, nhưng sự lo lắng ăn mòn tôi mỗi giây mỗi phút không ngừng nghỉ.

'Nếu lúc ấy mình đến muộn hơn thì sao?'

Không có cái gì gọi là thời gian vàng cả?

Nếu tôi bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu Kallisto chỉ bởi đang phân vân trước các lựa chọn thì... Khi nghĩ đến điều đó, tôi không thể đứng yên vì không thở được và không cách nào bình tĩnh được.

Tôi bật dậy và tiến đến cạnh giường.
Khoảnh khắc tôi đưa tay ra và chạm vào mũi anh ấy. Đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông khẽ chuyển động như đó chỉ là ảo giác.
Và ngay sau đó mí mắt của anh ấy mở ra và tôi lại được nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của anh.

"... Ta còn đang mơ sao?"

Giọng anh khàn khàn sau một thời gian dài.

Anh chàng đang nhìn tôi với vẻ bối rối, đột nhiên cau mày lẩm bẩm.

"Nếu là mơ thì nó có hơi đau đấy."

Nín thở trong giây lát, tôi cố gắng mở miệng và hỏi. "Ngài muốn nó là một giấc mơ sao?"

"Không hề."

Tak- Ngay lúc đó, anh ấy nắm lấy tay tôi đang để dưới mũi và kéo thẳng về phía anh.

"Không đời nào."

Bỗng khung cảnh đảo lộn. Khi tôi tỉnh táo trở lại, tôi đang nằm trên người Kallisto.

"Ah sao lại...?"

"Bây giờ ta cảm thấy như mình đang sống thật rồi."

Anh ôm chặt lấy tôi như thể lo sợ tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Anh vùi mặt vào tóc tôi và hít thở thật sâu.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy xấu hổ trước hành vi đột ngột của anh, nhưng cũng nhận ra rằng anh ấy là một bệnh nhân và ngừng giãy dụa.

Trong khi đó, anh đưa bàn tay đang ôm lấy lưng tôi và vò mạnh mái tóc của tôi, ngay sau ấy chạm vào mặt tôi như thể anh bóp chặt nó.

"Ngài đang không khỏe, vì vậy không nên làm điều này đâu. Buông em ra đi."

"Không sao đâu."

"Thật-thật chứ?!"

"Thật, không sao đâu."

Anh ấy liên tục chạm vào mặt tôi và ngửi nó.
Tôi cau mày vì không thể hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, nhưng nhanh chóng nhận ra tại sao anh lại hành động như thế và tôi như muốn mềm cả người ra.

Kallisto muốn xác nhận chắc chắn rằng tôi là thật, tôi vẫn đang hiện hữu trước mắt anh.
Tôi có thể cảm thấy tay anh run lên khi anh chạm vào khuôn mặt tôi một lần nữa. Anh nhẹ nhàng ấn xuống cổ.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Cuối cùng anh ấy cũng buông mặt tôi ra.
Tôi cẩn thận đi xuống và nằm cạnh anh. Anh ấy không thể rời mắt khỏi từng hành động của tôi, rồi anh lại nói một lần nữa như đang lẩm bẩm với chính mình.

"Ta còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi ta mở mắt ra nữa."

"Sẵn sàng cái gì?"

"Đối mặt với cái địa ngục này nơi mà không có nàng ở đây."

Câu nói của anh khiến tôi không thốt nên lời. Kallisto tiếp tục nói khi hơi cau mày.

"Thực ra ta cũng hơi sợ. Ta sợ nếu ta mở mắt ra, thì sẽ là sau khi nàng đã biến mất và quay về bên kia."

"..."

"Ta chỉ muốn chết đi nếu không phải là nàng đứng trước mặt ta."

Dường như anh đang độc thoại với chính mình nhưng nó lại bất ngờ khiến tôi bật khóc.

'Đồ khốn kiếp, làm sao mình lại có thể cứu anh ta chứ!'

Như không hề có ý thức cho hành động của mình, tôi giơ nắm đấm hướng vào ngực anh và hét lên.

"Ngài đã nói sẽ đuổi theo em mà! Tại sao ngài lại thay đổi lời nói của mình như vậy chứ?"

"Ư..."

"Em đã đem lòng yêu ngài và dùng hết sức mình để cứu ngài. Thế mà ngài còn nói thế sao?"

Anh vội vàng cuối thấp xuống nhìn tôi.

"Ta sai rồi, là ta không đúng. Nàng đừng tức giận nữa nhé công nương."

Nhìn dáng vẻ khép nép nhẹ nhàng như chú chó con làm trái tim tôi nhũn ra.

'Hình như hơi quá thì phải.'

Tôi than thở trong lòng, hạ xuống nắm đấm mà tôi đã giơ lên để đánh anh. Kallisto đang dịu dàng nhìn tôi, nhanh nhảu mỉm cười và hỏi tôi.

"Tại sao nàng không quay về? Nàng muốn trở về nhà cơ mà."

Ánh mắt phảng phất hiện rõ điều muốn nghe, đột nhiên trong tôi dấy lên một chút khó chịu.

"Chỉ là...đi về như thế thì uổng phí tài sản quá."

"Cái gì? Tiền?"

"Ừa, tiền bạc ấy."

Thái tử ngẩn ra khi nghe câu ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Tôi không nói gì sai hết, tôi còn bình tĩnh bổ sung thêm chút ý.

"Nhờ những mỏ kim cương mà ngài đã cho em từ trước mà em đã trở thành một người rất giàu có đấy. Nếu cứ quay về như vậy thì em không thể tiêu số tiền ấy, chẳng phải sẽ thật lãng phí lắm sao, và nếu thế thì em sẽ tiếc đến chết mất thôi."

"Huh..."

Thái tử cười như chết lặng.

"Trước đây ta đã nghĩ như vậy,... nàng quả thật là một cô nàng hợm hĩnh đấy."

"Vậy là ngài không thích hở?"

"Hả? Đâu có, ta còn nghĩ có một người yêu giàu có là tốt ấy chứ."

Tôi trừng mắt nhìn anh khi anh thay đổi lời nói một cách trơn tru, quả là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo mà.
Thái tử vẫn cười toe toét và đưa tay ra khẽ chạm vào má tôi.

"... Cảm ơn nàng đã ở lại."

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh ấy trên má mình. Nhưng không hiểu sao, mặt anh trông không được sáng sủa cho lắm. Tôi đưa tay lên và chạm vào má anh.

"Vẻ mặt của chàng trai đang nói lời cảm ơn có gì đó sai sai thì phải."

"Ta rất vui vì nàng đã không rời bỏ ta mà đi. Ta hạnh phúc đến mức tưởng chừng mình có thể khóc ấy chứ."

Anh kéo tay tôi và đặt lên ấy một nụ hôn. Sau đó anh hạ mắt tránh nhìn thẳng vào tôi, nhỏ giọng nói.

"Ta sợ rằng mình có thể đã khiến nàng từ bỏ gia đình mà nàng luôn trông ngóng."

"........."

"Nếu sau này nàng khóc vì hối hận và muốn quay về thì ta phải làm sao đây?"

Tôi tròn mắt vì câu nói bất ngờ của anh.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là anh ấy muốn tôi ở lại, nhưng không hề hay biết anh ấy đã lo lắng về điều đó đến như thế.

Vào thời khắc này, tôi đau lòng vì anh lo lắng cho mình nhưng anh lại không hề có chút tin tưởng nào ở tôi hết ý.

"Điện hạ."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang được anh nắm lấy, đặt lại lên má anh. Ngẩng mặt lên để có thể nhìn vào mắt nhau.

Nhìn lại đôi đồng tử đỏ hoe, tôi nói rõ ràng từng chữ một.

"Em không từ bỏ, em chỉ đang cố gắng tìm ra đâu là lựa chọn tốt hơn."

"Lựa chọn tốt hơn?"

"Vâng ạ. Cái nào sẽ là lợi thế và cái nào sẽ tốt hơn nếu em ở đây."

Trong khi Kallisto vẫn đang mờ mịt, tôi đã cân nhắc lại suy nghĩ của mình, loại trừ càng nhiều cảm xúc càng tốt. Thẳng thắn mà nói thì tình hình hiện tại của tôi bây giờ khá là khắc nghiệt ấy chứ.

Tôi đã có tiền để có thể học và ước mơ. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Nhưng liệu rằng tôi còn có thể sống lại cuộc đời mình mơ ước vì cơ thể đã bị ung thư dạ dày bằng cách làm việc quá sức khi nhận ba công việc bán thời gian cùng lúc như thế không?


Dù sao đi nữa thì tôi không muốn tiêu tiền của họ một cách tùy tiện sau khi cải thiện mối quan hệ.

'Hãy tiếp tục sống trong sự hối tiếc.'

Cứ nghĩ sẽ cho họ một cú sốc lớn sau cùng nhưng những xung đột đó đã kết thúc đơn giản hơn tôi nghĩ.

"Cho dù em có nghĩ cách nào đi nữa thì khoản chi tiêu của em đã lớn đến mức em không nghĩ rằng mình có thể xử lý được đâu."

"Chi phí?"

"Phải. Em là một người phụ nữ vật chất rất ưa tính toán cũng rất hợm hĩnh như ngài đã nói."

Khi tôi trả lời một cách nghịch ngợm, anh nhìn tôi với ánh mắt như đó là điều xa lạ đối với anh. Tôi nói tiếp.

"Và thêm vào đó thì em cũng không biết khi nào ngài sẽ quay lại với em nữa."

Chỉ khi ấy sự nhẹ nhõm mới hiện ra trên khuôn mặt anh.

"Ta không quan tâm. Bất kể nàng tiêu bao nhiêu tiền, hay cho dù có hàng tá những món đồ trang sức đã đội nón ra đi."

Thái tử quay lại với vẻ mặt hài hước đó và lấy lời tôi nói như vui đùa.

"À đúng rồi, ta sẽ đưa cho nàng chìa khóa kho bạc ở Hoàng cung nhỉ?"

"Cái gì? Chìa khóa kho bạc?"

"Đúng thế, nàng đã giết Leila và bây giờ ta đã có con dấu trong tay, vì thế ta đã là Hoàng đế rồi. Thế nên ta sẽ trở thành một kẻ phản diện hiếm có cùng với nàng đi lãng phí tiền bạc của đế quốc xem sao?"

"Cảm ơn ngài nhưng em thôi, xin từ chối. Dù sao cũng không thể đùa giỡn như vậy chứ."

Tôi bỏ tay ra khỏi mặt anh ấy và nằm xuống giường sau khi nghe những gì anh ấy nói.

Không lâu sau, tôi cảm nhận được sự ấm áp khi anh ôm eo mình.

"Ta yêu nàng, Penelope."

Nghe anh thì thầm từ phía sau, tôi khẽ nhắm mắt lại. Đây là một kỳ nghỉ đã được mong đợi quá lâu, cuối cùng thì nó cũng đã đến với tôi rồi.

CÂU CHUYỆN CHÍNH ĐÃ KẾT THÚC!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro