ĐB 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm thế nào mà..."

Tôi lắp bắp rồi từ từ bước vào trong gương.

Tôi không thể biết đây chỉ đơn giản là một giấc mơ hay sự thật về 'tấm gương của sự thật'.

Một người phụ nữ với vẻ mặt trống rỗng.

Khoảnh khắc tôi đến gần gương để nhìn kỹ hơn,

"Huh?"

Có một thứ rơi vào lòng bàn tay. Tôi nhìn xuống tay mình theo phản xạ.

Trước khi nhận ra nó là gì đã có một mảnh gương trong tay tôi.

"Là tác phẩm mà Judith đã mang về."

Làm thế nào có thể có một sự trùng hợp như vậy?

Sau khi nhìn mảnh ghép, tôi nhanh chóng nhấc nó lên.

Tôi đã biết thật ngu ngốc khi chọn ở lại đây, nhưng vẫn muốn xem nó như thế nào.

"Sao vẫn còn sống được cơ chứ?"

Khi tôi ở thế giới này, hoàn toàn không biết rằng mình còn sống.

"Cũng may là chỉ nhìn qua gương."

Tôi từ từ đưa thứ tôi có trong tay lên khuôn mặt trống rỗng đáng thương của người phụ nữ. Mảnh vỡ được ghép một cách hoàn hảo.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng bắt đầu phát ra.

"Uh."

Sáng đến nỗi tôi phải lấy tay che mặt.

Bíp, bíp, bíp.

Một lúc sau, ánh sáng biến mất và một âm thanh máy móc đơn điệu vang lên bên tai.

Tôi hạ cánh tay xuống. Và rồi tôi cảm thấy vô cùng bối rối.

Trước khi nhận thức được, hình ảnh của tôi đã phản chiếu trong gương.

Tôi đang đứng sừng sững trong phòng bệnh.

'Cái quái gì? Chuyện gì đã xảy ra thế này? Mình đã bị kéo vào gương sao? Hay... mình đã trở lại?'

Whi-wi-

Một làn gió mát lành từ đâu đó thổi tới, mơn man mái tóc dài.

Nhìn qua có thể thấy cánh cửa sổ hiện đại đang mở ra, sau một thời gian rất dài tôi mới thấy lại nó.

Tôi đưa tay ra và giữ lấy mái tóc của mình.

Mái tóc hồng đậm uốn cong trên bộ đồ ngủ màu trắng, và hai bàn tay khác hẳn với cơ thể ban đầu của tôi.

Tôi vẫn ở trong cơ thể của Penelope.

Và trước mặt tôi...

Dựa vào các thiết bị y tế khác nhau và mặt nạ dưỡng khí, tôi có thể thấy một người phụ nữ gần như không có hơi thở.

Đó là cơ thể vốn có của tôi.

"...Vậy là mình thực sự còn sống."

Tôi lẩm bẩm như thể đang nhìn vào cơ thể của người khác.

Có lẽ vì linh hồn đã mất từ ​​lâu, nên vẻ ngoài tiều tụy trông giống như một xác chết.

Bíp- bíp- bíp-.

Nhưng khi nhìn thấy máy trợ thở hiển thị nhịp tim đều đặn, tôi dần nhận ra cơ thể mình vẫn sống.

"Vẫn..."

Mặc dù tôi bị ung thư dạ dày, nhưng vẫn còn sống.

Khi tôi ngây người nhìn cơ thể vốn có của mình rồi nhanh chóng dời mắt và quan sát quanh giường.

Tôi đã nhìn thấy khi đến đây nhưng giả vờ như không biết.

Trên chiếc giường phụ bên cạnh, cha tôi đang nằm, người co quắp lại. Còn người anh thứ hai thì ngồi trên sô pha đối diện, ngủ gà ngủ gật.

Người anh cả dường như không đến.

Có vẻ họ đã chăm sóc tôi cả đêm.

Nhưng chuyện đó rõ thật hoang đường. Tôi lắc đầu và phá lên cười.

Thành thật mà nói, tôi không thể tin được điều đó ngay cả khi 'tấm gương của sự thật' cho tôi thấy, khi tôi được giải thoát khỏi sự tẩy não của Leila.

'Bây giờ các người đến là để cầu xin tôi sao?'

Tôi không thể làm gì hơn như con chó co rút ở góc nhà.

'Mấy người vẫn quan tâm đến dư luận như vậy sao?'

Tôi cau mày nghĩ.

Sống ở một thế giới khác nên tôi không biết thời gian ở đây đã trôi qua bao lâu rồi.

Tuy nhiên, chỉ có một lý do để đứa con ngoài giá thú sống dở chết dở trên chiếc giường đắt tiền và bọn khốn kia tụ tập với nhau để diễn cho thiên hạ xem.

Thà để tôi chết sớm còn dễ dàng hơn.

Cha ruột của tôi, thằng con thứ khốn kiếp, và cơ thể như cái xác tôi trên giường.

Tôi nhìn xung quanh với ánh mắt không cảm xúc, tiến lại gần giường. Khi nhìn gần hơn, tôi thấy choáng ngợp khi cơ thể phải vật lộn với một loạt thiết bị hỗ trợ.

'...Bắt buộc phải sống như thế này để làm gì cơ chứ?'

Tôi từ từ đưa tay chạm vào máy thở đang che trên mặt.

Tôi muốn giải thoát mình khỏi cơ thể của thế giới này.

Vì khi ở đây, tôi không có gì hơn ngoài mệt mỏi và đau khổ.

Thật bất công khi bị nắm trong tay những kẻ đàn ông đó cho đến phút cuối cùng mà thậm chí không thể chết theo ý muốn của mình.

Tay tôi đặt trên máy thở trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tôi không cảm thấy có bất kỳ sự ràng buộc nào với cuộc sống này cả.

Chỉ là hơi buồn khi chết ở đây mà không có một chút ký ức vui vẻ nào.

'Nhưng chẳng sao cả. Bây giờ mình có một gia đình để trở về cơ mà.'

Tôi không hối tiếc, nhưng khi tôi cố gắng kết thúc cuộc đời mình bằng chính đôi tay của mình, trái tim tôi như thắt nghẹn.

Hít một hơi thở thật sâu.

Khi tôi đang dùng lực để tháo mặt nạ ra.

"C-cô là ai?!" Có người hét toáng lên.

Tôi ngạc nhiê, động tác ở tay dừng lại và ngẩng đầu lên.

Sau đó, tôi nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đang nằm nửa người trên giường bên.

"C-cô... làm sao cô vào được đây hả? Cô đang làm gì...?"

"...."

"Cô đang làm gì con gái tôi? Tránh xa khỏi con bé ngay!"

Người đàn ông lắp bắp không hiểu chuyện gì rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Cha...Tại sao đột nhiên... Cô ta bị sao vậy? Cô là ma sao?!"

Thằng khốn thứ hai nửa đêm đang ngủ gà ngủ gật trên sô pha chợt tỉnh giấc.

'Cái gì? Họ có thể thấy mình sao?' Tôi khẽ cắn môi dưới.

Tôi đã định lặng lẽ tháo máy thở và quay về ngay sau đó, nhưng có vẻ đây là một rắc rối lớn.

Tôi đã nghĩ họ sẽ không thể nhìn thấy mình như khi tôi kiểm tra quá khứ của Yvonne trong tấm gương sự thật.

Khốn kiếp thật. Có thể họ sẽ nghĩ mình chả khác gì một con chó điên trốn thoát khỏi khu tâm thần...

Ông ta không biết rằng tôi chính là đứa con ngoài giá thú của ông, tôi choáng váng khi tưởng tượng mình sẽ như thế nào trong mắt những con người này.

Tôi bối rối đến mức bế tắc mà không kịp nghĩ đến việc rút tay ra khỏi máy thở.

Click-.

Rồi cánh cửa phòng bệnh mở ra và thằng anh cả bước vào với một chai nước.

"Cha, có chuyện gì..."

Có vẻ như tên ấy sẽ dừng lại một lúc trước tình huống kỳ lạ giữa tôi và gia đình anh ta, nhưng ngay sau đó, anh ta đanh lại như thể đã nắm được tình hình.

"Ai phái cô đến đây?"

Giọng nói hỏi tôi không chứa bất kỳ sự ấm áp nào trong đó.

Tôi biết tên anh cả sẽ như thế. Bởi vì cho dù trong tình huống bị đâm vào người đi nữa thì anh ta là một người đàn ông sẽ chỉ cảm thấy dòng điện chạy trong huyết quản của mình thay vì máu.

'...Ôi một mớ bòng bong.' Ba đôi mắt sắc lẹm đổ dồn vào tôi.

Khi tôi thở dài trong đầu và đang nghĩ xem phải làm gì.

"Cô có thể nói tiếng Hàn không?"

Tên anh cả bước đến chiếc bàn giữa phòng bệnh, bình tĩnh đặt chai nước xuống rồi hỏi.

Nhưng ngay sau đó, anh ta cất lời.

"Chà, nếu cô không biết thì đã không thể trốn thoát khỏi lính canh và đến được đây."

"..."

"Cho tôi biết họ đã trả cho cô những gì. Tôi sẽ tăng gấp ba, thậm chí gấp mười lần."

Có chút ngạc nhiên. Tôi không thể đoán tại sao tên ấy lại nói như vậy.

"À. Anh nghĩ tôi muốn gì?"

"Vì tiền? Hay thuốc? Hay hồ sơ tội phạm?"

"Anh trai. Con ả đó không phải bị nhốt ở đây sao? Có một viện tâm thần ngay bên cạnh đó!"

Lúc này, đứa thứ hai xen vào với giọng hào hùng lắm, như thể đã nghĩ ra cái gì.

Tên anh cả nhìn lại nó một lúc, sau đó bình tĩnh nói.

"Tôi không nhận được bất kỳ báo cáo nào về một cô gái nước ngoài trong bệnh viện. Cô, quốc tịch của cô là gì?

Hỏi quốc tịch trong tình huống này không phải là một câu hỏi rất buồn cười sao?

Tôi phá lên cười.

"Nó rất quan trọng sao?"

"Bây giờ tôi đang nắm quyền sinh sát của cô gái nhỏ này trong tay đấy."

"Con chó điên, thử chạm vào con bé xem. Tôi sẽ không để cô thoát đâu!"

"Cô không nên làm bất cứ điều gì để hối tiếc đâu."

Hai tên khốn nhanh chóng phản ứng trước giọng điệu hù dọa của tôi.

"Tôi không quan tâm ai đang đứng phía sau cô. Tôi sẽ làm mọi thứ để cô không bao giờ nhìn thấy bầu trời nữa..."

"Dừng lại!" Một tiếng hét lớn đinh tai.

Chúng tôi cùng nhau nhìn lại.

"...Dừng lại đi."

Đứng đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt xa lạ điểm xuyết vẻ lo lắng và bất lực.

Cha ruột của tôi đang toát mồ hôi và nắm chặt tay, người đã can ngăn cuộc đối đầu giữa các con trai ông và người phụ nữ đột nhập vào phòng bệnh.

"Cô... cô muốn gì? Cô đang làm điều này bởi vì cô muốn một điều gì đó."

"...."

"Cô muốn lật đổ Taesung sao? Không cần đâu, rồi tôi sẽ chết thôi."

"....."

"Nếu cô cho tôi chút thời gian, tôi cũng sẽ chết... Sau đó cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn với Taesung, ăn trọn hay chia từng miếng cho cả bọn, điều đó không quan trọng. Vì vậy xin đừng chạm vào con tôi. Được không?"

"Cha!"

"Cha!"

Nghe lời cha nói, tên anh cả và đứa thứ hai cùng lúc cất tiếng gọi ông.

Ông nội của cha tôi và những người trong gia tộc đã dành thời gian suốt cuộc đời của họ để xây dựng lên doanh nghiệp Taesung.

Tôi không thể tin cơ thể của mình đáng được nhắc đến với tên đó, hoàn toàn không thể hiểu được.

"...Tôi muốn hỏi ông một câu."

Khi tôi mở miệng mà vẫn chưa rời tay khỏi mặt nạ, người đàn ông vội vàng trả lời, có lẽ nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Cái gì? Cô cứ hỏi tôi bất cứ chuyện gì cũng được."

"Cô ấy có liên quan gì đến chuyện này?"

"...."

"Tôi biết mấy người không thích cô ấy. Ông muốn cô ấy đi phải không?"

"Sao cơ..."

"Quái gì..."

Tôi nói thẳng thừng quá sao? Ba người đàn ông mặt thộn ra trông ra ngu ngốc như nhau.

"Tôi chưa bao giờ... tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy! Chưa một lần tôi nghĩ về chuyện như vậy hết!"

Ông ta hét lên như rất tức giận.

Tôi cau mày trong giây lát vì quá mức ồn ào sau đó nhàn nhã nói.

"Vậy thì sao ông lại làm phiền đến chết như thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro